Cuối cùng mặc cho Lâm Sơ Dương cứng rắn ép buộc, mãi đến tận khi cơm nước xong hết, cậu cũng không thể moi ra một chữ từ trong miệng Đàm Tiêu.
Được rồi, kết quả thật mẹ nó làm người ta thất vọng.
Đến tột cùng nguyện vọng gì có thể sản sinh liên hệ với ‘mỹ nam tử an tĩnh’?
Ấn tượng của cậu với Đàm Tiêu chỉ dừng lại ở cái thuộc tính đam mê dị trang và tú bà nam phong quán tu vi Kim đan kỳ, cái khác hoàn toàn không biết…
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chuyện thử thách trí thông minh như thế cậu thật lòng không làm được!
Mạc Trạch dọn dẹp xong cơm nước còn dư lại, quay đầu lại nhìn qua chỗ Lâm Sơ Dương từ lúc Đàm Tiêu đi vẫn không hề nhúc nhích, khẽ thở dài một tiếng.
Tại sao áo lót của hắn luôn thích ngẩn người?
Không biết lúc này đang suy nghĩ gì, xem tình hình, hẳn là có liên quan tới Đàm Tiêu?
Xem ra chờ lát nữa đi qua đó một chuyến mới phải, nếu như người kia không thành thật, vẫn là sớm giải quyết mới tốt.
Có điều chiếm lấy tâm tư sư huynh như vậy, thật sự khiến người ta… vô cùng khó chịu…
Ánh mắt của Lưu Vân Y chỉ nhìn chăm chú vào một mình hắn là đủ rồi, cái khác đều là dư thừa, đều là tồn tại khiến hắn không nhịn được muốn hủy diệt.
Mạc Trạch hít một hơi thật sâu, đem biểu tình trên mặt điều chỉnh giống như dĩ vãng, kéo ghế ra ngồi xuống một bên, ôn nhu hỏi: “Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
Lâm Sơ Dương vuốt cằm, rất nghiêm túc trả lời: “Ta đang nghĩ phải làm sao để làm một mỹ nam tử an tĩnh.”
Mạc Trạch: “…”
Buổi tối lúc tắm rửa, Lâm Sơ Dương đuổi Mạc Trạch ra ngoài, sau khi xác định cửa đã khóa kỹ mới trở lại trên giường gọi ra nút lệnh kỹ năng chuyển đổi trên giao diện.
Một giây sau, người sống sờ sờ trên giường phát ra một trận vầng sáng màu trắng noãn sau đó nhanh chóng co rút lại, chỉ còn lại một cái áo lót.
Ngay lúc Lâm Sơ Dương bổ sung giá trị tinh khí, không mảy may biết Mạc Trạch đang ở ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở đem tất cả nhìn ở trong mắt.
Lại nói đây là lần thứ hai nhìn thấy Lâm Sơ Dương chuyển hóa.
Ánh sáng kia thật đẹp…
Mạc Trạch si mê nhìn, mãi đến tận khi Lưu Vân Y lần nữa chuyển hóa thành người mới rời khỏi, đi vào căn phòng cách vách.
Đàm Tiêu không cần Mạc Trạch mở miệng liền trực tiếp quỳ xuống, phát huyết thệ chứng minh hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Người thuộc Ảnh tông cả đời đều sẽ vâng theo tông chủ nắm giữ lệnh bài, dù chết cũng bất quá chỉ là một câu nói, hiện tại lại có huyết thệ làm chứng, Mạc Trạch nhàn nhạt liếc hắn một cái, rời khỏi.
Đàm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cửa ải này vẫn là qua được.
Đáng tiếc sáng ngày hôm sau hắn liền biết hắn hoàn toàn nghĩ lầm rồi, mẹ nó chọc phải đôi cẩu nam nam này không có hố nhất, chỉ có hố hơn.
Những ngày kế tiếp Lâm Sơ Dương có thêm một sở thích —— quan sát Đàm Tiêu.
Đàm Tiêu rời giường, cậu nhìn.
Đàm Tiêu ăn cơm, cậu nhìn.
Đàm Tiêu đánh xe, cậu nhìn.
Đàm Tiêu ngủ, cậu nhìn… Cái này nhìn không được, tuy rằng cậu rất muốn, nhưng mỗi ngày vừa đến thời gian Mạc Trạch đều sẽ đúng giờ xuất hiện, sau đó bất kể là giả bộ đáng thương giả bộ vô tội hay là làm nũng lừa gạt, dù sao thì luôn có thể làm cho lòng cậu tràn đầy áy náy cam tâm tình nguyện trở lại.
Lâm Sơ Dương thực sự không hiểu, vì sao mà có thể ngủ cùng nam chính, còn cùng Đàm Tiêu thì không được, cũng không phải con gái…
Có điều vì nhiệm vụ, cậu vẫn quyết định liều mạng.
Đến thành Bắc Ninh cần ba cái nửa tháng, cậu liền nhìn ba cái nửa tháng, mãi đến tận cửa thành.
Nhân giới có bốn thành lớn, theo thứ tự là thành Bách Vũ, thành Tề An, thành Bắc Ninh, thành Nam Giang, tuy rằng thành Bắc Ninh đứng hàng thứ ba, nhưng có Bạo Viêm Môn tọa trấn, lại có thế gia tu chân Lưu gia phụ trợ, thực lực kỳ thực không phân cao thấp với thành Bách Vũ.
Cửa thành Bắc Ninh cao to kiên cố, người đến người đi nối liền không dứt.
Cách rất xa Đàm Tiêu vừa nhìn thấy bảng hiệu treo trên cửa thành liền xoạt một cái từ trên xe nhảy xuống, “Ta còn có chút việc riêng phải xử lý, không cùng các ngươi vào thành.” Sau khi nói xong nhận được ánh mắt ‘thức thời, đi nhanh lên’ của Mạc Trạch liền không quan tâm phản ứng của Lâm Sơ Dương, hai chân dùng tốc độ như bay xông ra ngoài.
Từ lúc Lâm sư huynh đối với hắn có một loại hứng thú nào đó, hắn liền bị tông chủ dùng một gương mặt thoạt nhìn ôn nhu trên thực tế có thể đông chết người đối diện, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng hạ nhiệt độ…
Loại cảm giác mỗi ngày đều đang dùng dây thừng sinh mạng đánh xe, mẹ nó hắn dễ dàng sao!
Hắn chỉ muốn làm một mỹ nam tử an tĩnh thôi có được không.
Ồ, sao hắn lại nói lời này?
Mặc kệ, chạy trốn mới là chính sự…
Lâm Sơ Dương chớp mắt một cái Đàm Tiêu đã mất bóng, tốc độ kia quả thực nhanh như bị một vạn con thần thú truy đuổi, cậu nhìn cửa thành, lại nhìn phương hướng Đàm Tiêu rời đi, mờ mịt nói: “Sao hắn lại chạy mất rồi?”
Mạc Trạch ngồi vào vị trí đánh xe của Đàm Tiêu, cười nói: “Khả năng là có chuyện khác đi, sư huynh ngươi trở lại ngồi, ta đến lái xe.”
Nghe vậy Lâm Sơ Dương trở về toa xe, mới vừa ngồi xuống hệ thống vang lên.
Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên tâm nguyện Đàm Tiêu —— ta chỉ muốn làm một mỹ nam tử an tĩnh, thưởng đã phân phát, mời kiểm tra và nhận.”
“Nhiệm vụ hoàn thành?” Lâm Sơ Dương giật giật khóe miệng, cậu nỗ lực ba tháng ngay cả cái mép của nhiệm vụ cũng không sờ tới, cứ như vậy mạc danh kỳ diệu hoàn thành?
“Hệ thống có phải mày đang đùa giỡn tao không?”
Hệ thống: “Vậy cậu lại rút não sao?”
“…” Cậu càng không có gì để nói.
Ngay tại lúc này xe bỗng nhiên hơi rung một chút, ngừng lại, tiếp đó truyền đến một trận kêu gào.
“Đồ cẩu nô tài ngươi không có mắt sao, đụng phải gia biết không?”
Tình tiết rất khuôn sáo cũ.
Lâm Sơ Dương xoa xoa mi tâm, từ bên trong xe chui ra, quả nhiên ở trước xe nhìn thấy một công tử ca ăn mặc như nhà giàu mới nổi cùng với tiểu đệ số một đến số bảy.
Vậy cũng xem như là tình tiết thường gặp trong văn ngựa đực.
Trong nguyên tác lúc Mạc Trạch đại diện Mạc gia vào thành cũng đã gặp qua đãi ngộ này, chỉ là khi đó hắn ngồi ở trong xe, lái xe có một người khác.
Thân phận của công tử ca này trên thực tế chính là tiểu thiếu gia Lưu gia thành Bắc Ninh Lưu Kim Minh, biệt hiệu tiểu phản diện pháo hôi não tàn chỉ số thông minh -5.
Đương nhiên, danh hiệu này là Lâm Sơ Dương trải qua một loạt tổng kết sau đó miễn phí cho gã.
Nội dung phát triển đến đây vốn là Lưu Kim Minh nói xe Mạc Trạch đụng phải gã, kết quả sau khi thấy Mạc Trạch xuống xe càng đẹp trai hơn tiêu sái hơn so với mình thì trong lòng không phục, vì vậy các loại trào phúng chửi rủa, thậm chí phái hai tiểu đệ động thủ, kết quả tự nhiên bị Mạc Trạch đem hết thảy chỉnh một phen.
Ngay lúc Mạc Trạch đem Lưu Kim Minh đánh thành đầu heo, vị hôn thê Lưu gia nhìn trúng chọn cho Lưu Kim Minh, nữ thần thành Bắc Ninh cũng là con gái của thành chủ Hoa Hinh Đồng xuất hiện.
Không sai, đoạn tình tiết này chính là làm nền cho em gái này ra trận.
Kỳ thực Hoa Hinh Đồng rất chán ghét đoạn hôn nhân này, nhưng dưới tình huống nhìn thấy Lưu Kim Minh sắp bị đánh chết liền không thể không đi ra, sau đó dưới sự cường liệt so sánh giữa Lưu Kim Minh đầu heo cùng nam chính bề ngoài anh tuấn, nhất kiến chung tình với nam chính.
Mắt thấy nón xanh sắp sửa đeo lên đầu Lưu Kim Minh nhất định không thể nhẫn nhịn nha, vì vậy sau khi trở về thành lại nhiều lần hãm hại nam chính cuối cùng bị em gái Hoa một đao chém chết, tiếp đó chính là nhỏ chết rồi lớn lên sàn, lớn treo rồi thì gia gia lên, gia gia không còn thì tổ tông bổ sung thêm, lúc tổ tông cũng chịu không nổi liền đem cả tông môn ra…
Cứ như vậy từng tầng từng tầng tìm tới, kết quả mãi đến tận khi nội dung ở nhân giới kết thúc mới bị nam chính một đao cắt đứt.
Lâm Sơ Dương không nhịn được liền xoa xoa mi tâm, cậu nên nhìn nội dung tiếp tục phát triển hay là ngăn cản?
Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp nhân vật chính thu Hoa Hinh Đồng vào hậu cung, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại khấu trừ một ái tâm, thu được một hạng mục xử phạt ngẫu nhiên, xin hỏi kí chủ có nhận nội dung trừng phạt ngẫu nhiên sớm hay không.”
Kỳ thực em gái Hoa Hinh Đồng này không tệ, rất ôn nhu săn sóc, tác hợp cô ta và nam chính ngược lại cũng còn nghe được.
Lâm Sơ Dương: “Không cần.”
Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ nội dung, mời kí chủ tiến lên tiến hành làm mất mặt Lưu Kim Minh, nhiệm vụ hoàn thành thưởng ba ngàn điểm thương thành, một kỹ năng, nhiệm vụ thất bại thu được trạng thái ‘dấu hiệu vận xui’ một năm, đồng thời tăng tốc độ tiêu hao tinh khí hai tháng.”
Hệ thống cho nhiệm vụ nội dung đều đặc biệt ít, nhưng vừa nhìn chính là đặc biệt quan trọng, trừng phạt lần trước trực tiếp giết chết, lần này càng ác hơn, xui xẻo một năm.
Dưới tình huống nào đó, xui xẻo còn đáng sợ hơn so với chết.
Lâm Sơ Dương nghĩ thôi cũng đã run cầm cập, quyết đoán xắn ống tay áo, không phải là làm mất mặt sao, có gì khó khăn.
Cậu bay xuống xe ngựa, ngay lúc Mạc Trạch còn chưa động thủ liền trước một bước vọt tới trước mặt Lưu Kim Minh, trong ánh mắt mờ mịt của mọi người giơ tay phải lên cao cao, đối với gò má Lưu Kim Minh dùng sức vỗ xuống.
“Bốp!”
Một tiếng vô cùng vang dội, trên mặt Lưu Kim Minh nhất thời nhiều thêm một dấu tay năm ngón.
Hệ thống: “Kí chủ… cậu hết thuốc chữa…”
Lâm Sơ Dương: “Không phải mày kêu tao làm mất mặt sao?” Bạn đang �
Hệ thống: “Tôi sai rồi!”
Lâm Sơ Dương đối thoại với hệ thống kỳ thực cũng chỉ là mấy giây, mà Lưu Kim Minh đối diện bị đánh ngốc rốt cuộc mới phản ứng.
Tình huống thế nào vậy?
Hàng này là ai vậy?
Gã há mồm phun ra hai cái răng cửa, chỉ vào Lâm Sơ Dương kêu lên: “Ngươi ựa ào lái gì ánh a (ngươi dựa vào cái gì đánh ta)!”
Lâm Sơ Dương có lòng tốt nhắc nhở: “Ngươi hở.”
“…” Tay Lưu Kim Minh run run hai lần, phất tay với đám tiểu đệ: “Ánh ắn (đánh hắn)!”
Tiểu đệ vừa đến bảy số tuy rằng cũng nghe không hiểu lắm, nhưng dù sao cũng ở cùng chủ nhân đã lâu, động tác vẫn thấy rõ ràng, vì vậy xắn ống tay áo cùng nhau tiến lên.
Ngay cả mấy người qua đường pháo hôi này cũng cần nam chính ra tay?
Lâm Sơ Dương đắc ý nắm lấy cánh tay Mạc Trạch kéo ra phía sau, vung tay lên, quần áo bảy người trong nháy mắt toàn bộ rách nát, sau một trận vải vóc bay lượn, cùng nhau trần truồng.
Lâm Sơ Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Ặc… Dùng sai kỹ năng.” Cậu vốn là muốn dùng khống chế làm cho bọn họ đánh nhau.
Toàn bộ quá trình làm Mạc Trạch thuộc đảng vây xem ôn nhu nở nụ cười, nắm chặt tay Lâm Sơ Dương.
Vừa nãy Lưu Vân Y nhà hắn là đang bảo vệ hắn?
Tuy rằng bọn họ là một thể thống nhất, nhưng loại tư vị sau khi trả giá nhận được hồi báo này, vẫn là… rất mỹ diệu.
Mỹ diệu khiến cho hắn hận không thể hiện tại liền đem người ôm vào trong lòng hung hăng yêu thương một phen.
Hắn liếm liếm đôi môi có chút khô ráo, thật muốn cứ như vậy hôn qua.
Dường như có chút không nhịn được nữa…
Ngay lúc Mạc Trạch muốn bắt tay hành động, cách đó không xa vang lên tiếng thét chói tai của một cô gái.
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 27
Chương 27