Bảy lõa nam dàn hàng đứng, bởi vì chủ nhân không buông lời nên không dám đi, chỉ có thể một hồi che che phía dưới một hồi che che mặt, hình ảnh kinh sợ như vậy, là con gái thì tất nhiên phải la, còn tưởng rằng gặp biến thái.
Âm thanh của em gái tương đối sắc bén, lập tức hấp dẫn nhiều người vây xem hơn.
Vì vậy…
Một bạn nhỏ: “Ma ma nhìn kìa, có lõa nam!”
Một vị thư sinh: “Ban ngày ban mặt, đồi phong bại tục!”
Một vị bác gái: “Nhỏ như vậy còn không ngại mà cởi sạch sẽ thế, có mất mặt không hả.”
Quần chúng vây xem: “Quả nhiên đủ nhỏ…”
Tiểu đệ số một đến tiểu đệ số bảy đồng loạt sắc mặt đỏ bừng, cầu cứu nhìn về phía chủ nhân bọn họ.
Sau đó ánh mắt của mọi người cũng đi theo bọn tiểu đệ khổ bức chuyển lên trên người vị chủ nhân này.
Mấy ánh mắt trắng trợn khinh bỉ kia đồng loạt quăng lại đây, nhất thời áp lực của Lưu Kim Minh cực lớn.
Gã chỉ vào mũi Lâm Sơ Dương “Ngươi ờ đó o a (ngươi chờ đó cho ta)”, nói xong xoay người xám xịt bỏ chạy.
Hệ thống: “Hoàn thành nhiệm vụ nội dung, thưởng đã phân phát, phân phát kỹ năng mới, tên gọi của kỹ năng: Biến thể, hiệu quả: skill tấn công đơn thể hệ biến thân, sau khi triển khai có thể đem mục tiêu phe địch biến thành áo lót (hình thức nam nữ có thể chọn), thời hạn dựa theo thực lực của người bị biến thể tính toán, dài nhất có thể đạt tới một tháng, ngắn nhất là một ngày, lúc biến thể lực công kích mất sạch, tu vi mất sạch, hiệu quả giải trừ sẽ khôi phục.”
Tuy rằng quá trình làm mất mặt có chút khúc chiết, nhưng coi như hữu kinh vô hiểm hoàn thành.
Về phần đem người ta biến thành áo lót gì đó…
Trải qua một loạt kỹ năng xé quần áo khống chế áo lót không có tiết tháo không có giới hạn, Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu tiếp thu cũng không phải quá khó khăn, ngược lại, còn có một chút hưng phấn.
Có thể có nhiều thêm mấy đồng loại gì đó, mặc dù là tạm thời nhưng cũng làm cho người ta có loại cảm giác tìm được tổ chức đó có được không!
Mạc Trạch quấn lấy cánh tay Lâm Sơ Dương, cảm kích nói: “Sư huynh, cảm ơn, nếu không phải có ngươi ở đây, sợ là ta sẽ…” Giết sạch toàn bộ.
Hắn vốn không có ý định tốt tính buông tha cho Lưu Kim Minh như đời trước, chỉ có thể nói Lưu Kim Minh may mắn, nếu như áo lót nhà hắn ra tay chậm một chút nữa, vậy trên đất chỉ có thể nhiều thêm mấy bộ thi thể.
Hắn có không dưới mười loại phương pháp có thể khiến người ta chết đột ngột lại không liên lụy tới hắn…
Kỳ thực nói nửa câu chừa nửa câu như vậy là dễ dàng khiến người ta liên tưởng nhất, cho nên lời kia vào tai Lâm Sơ Dương liền biến thành không có cậu liền bị bắt nạt và vân vân.
Cứu vớt nhân vật chính trong tay phản diện, suy nghĩ một chút thôi cũng đem lòng hư vinh xoát cao đó có được không!
Lâm Sơ Dương muốn an ủi xoa xoa đầu Mạc Trạch, giơ tay lên mới phát hiện chiều cao có chút thiếu, vì vậy chuyển qua vai, giả bộ nghiêm trang nói: “Có ta ở đây, nhất định sẽ không để cho người ta ức hiếp ngươi.”
Mặt Mạc Trạch đầy vẻ thỏa mãn ỷ lại, dùng một loại ánh mắt có được ngươi tựa như có được cả thế giới nhìn chăm chú vào Lâm Sơ Dương, đè thấp giọng nói rằng: “Sư huynh, ngươi đối với ta thật tốt, so với bất luận người nào đều đối với ta tốt hơn.”
Lời nói này có chút buồn nôn, nếu như bình thường nói ra nhất định không nhịn được nổi một thân da gà, nhưng lúc này…
Lâm Sơ Dương quyết đoán mặt đỏ thẹn thùng tim đập nhanh hơn tình yêu tăng cao.
Thì ra sư đệ anh nhìn anh như vậy, ngao ngao ngao, thật là cảm động!
Sư đệ, moa moa! ! !
Sau này nhất định anh sẽ xem em là em trai ruột!
Mạc Trạch nhìn thấy dáng vẻ Lâm Sơ Dương không nhịn được lại lộ ra một tia si mê, nếu như bây giờ chỉ có hai người bọn họ vậy tốt rồi.
Hiện tại có bao nhiêu động lòng, vậy thì có bấy nhiêu giận chó đánh mèo.
Hắn không vui liếc liếc quần chúng vây xem xung quanh, lôi kéo Lâm Sơ Dương đi về hướng xe, “Sư huynh, chúng ta vào thành đi.”
Lâm Sơ Dương còn đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân lâng lâng đi theo, mãi đến tận khi tiến vào thành cậu mới đột nhiên nhớ tới có chút không đúng.
Tiểu phản diện não tàn chỉ số thông minh -5 ra rồi, nhưng còn em gái hậu cung nhất kiến chung tình với nam chính đâu?
Tình tiết đại thần ngài ở đâu, nội dung bị sót này!
Hoa Hinh Đồng cùng nam chính gặp thoáng qua đứng ở trước cửa thành, nghi hoặc nhìn trời: “Ngày hôm nay ta ra ngoài làm gì vậy?”
******
Phố chính thành Bắc Ninh rộng rãi phồn hoa, Mạc Trạch một đường đi tới, mãi đến tận đoạn đường trung gian phồn hoa nhất mới dừng lại, đối diện là một gian khách điếm.
Đây là khách điếm tốt nhất thành Bắc Ninh —— khách điếm Thanh Phong.
Lâm Sơ Dương xuống xe vừa nhìn thấy bảng hiệu, quyết đoán lôi kéo Mạc Trạch muốn đi về.
Mạc Trạch nghi hoặc: “Sư huynh?”
Lâm Sơ Dương chỉ vào bảng hiệu kia: “Ngươi không thấy tên phía trên à?”
Mạc Trạch: “Khách điếm Thanh Phong.”
Lâm Sơ Dương che chặt túi trữ vật, nghiêm túc nói: “Không, ta chỉ nhìn thấy ba chữ —— ‘Ta rất đắt’.”
Kính nhờ, khách điếm Thanh Phong này ở một đêm đó chính là giá trên trời có được không, trong nguyên tác lúc người Mạc gia đến cũng không ở nơi này mà là chọn một khách điếm loại hai giá cả hơi thấp khác.
Quên nói, khách điếm loại một của thành Bắc Ninh chỉ có một mình Thanh Phong, nơi khác tất cả đều là loại hai trở xuống.
Biểu tình Mạc Trạch có chút phức tạp, hắn không biết phải làm sao nói với áo lót nhà hắn rằng kỳ thực hắn không thiếu tiền…
Ngay tại lúc này, chưởng quỹ khách điếm từ bên trong đi ra, cúi mình vái chào đối với hai người, kích động nói: “Chúc mừng hai vị tiên trưởng trở thành vị khách thứ 9999 cùng với 10000 của bổn điếm, dựa theo quy định, có thể vĩnh viễn miễn tất cả tiêu dùng của hai vị tại bổn điếm, hai vị tiên trưởng, mau mời vào!”
Lâm Sơ Dương ngẩng đầu nhìn trời.
Trên trời thật sự rơi đĩa bánh.
Loại cảm giác đột nhiên bị đập trúng có chút choáng váng này là chuyện gì xảy ra?
Mạc Trạch khuyên nhủ: “Sư huynh, nếu như thế, chúng ta cũng không thể phụ ý tốt của người ta đúng không, không bằng liền ở nơi này đi.”
“Vậy… thì nơi này đi.” Lâm Sơ Dương vẫn cảm thấy có chút hoảng hoảng hốt hốt, nhưng không cần dùng tiền thì cũng không cần phải phản đối như vậy nữa.
Mạc Trạch đem linh thú giao cho điếm tiểu nhị, sau đó ở chỗ đưa lưng về phía Lâm Sơ Dương gật gật đầu với chưởng quỹ.
Trên thực tế khách điếm Thanh Phong là một trong những sản nghiệp của Ảnh tông, trên đường đi hắn liền truyền tin tới, còn những câu nói kia dĩ nhiên cũng là hắn bảo chưởng quỹ nói.
Ở phương diện nào đó, hắn đã hiểu thấu áo lót nhà hắn rồi.
Khách điếm Thanh Phong vô cùng vô cùng lớn, cho nên sau khi vào cửa vì để nhanh chóng đến gian phòng của khách nên đặc biệt chuẩn bị rất nhiều linh thú thay cho đi bộ, hơn nữa không có con nào mà không phải là cực phẩm từ cấp hai trở lên.
Đương nhiên, khách nhân đến khách điếm Thanh Phong dừng chân không phú cũng quý, tự nhiên không thiếu tiền, cho nên đa số vẫn sẽ dùng linh thú của mình, thuận tiện khoe khoang khoe khoang.
Có điều mấy cái đó đều có một tiền đề, chính là biết phép thuật nhập môn cơ sở —— ngự thú thuật.
Cố tình cái loại này lại đánh rớt Lâm Sơ Dương.
Cả người Lâm Sơ Dương đều lộ ra một loại xám xịt âm u đầy tử khí, oán niệm đều có thể hóa thành thực chất luôn rồi.
Cái thứ đồ chơi này vốn là muốn học với Mạc Trạch ở trên đường, nhưng ngày thứ hai cậu liền nhận được cái nhiệm vụ ngẫu nhiên chết tiệt kia, kết quả hơn ba tháng đều luôn quan sát Đàm Tiêu, mẹ nó liền quên mất!
Độ tồn tại của cái ngự thú thuật này đến tột cùng có bao nhiêu thấp hả?
Cậu xoát một cái đem tầm mắt hướng lên gương mặt có thể so với hoa cúc của chưởng quỹ, “Hôm nay khí trời tốt, ta tản bộ qua không được sao?”
“Tản bộ…” Cả khuôn mặt chưởng quỹ co quắp hai lần, “Cũng không phải là không thể, chỉ là phải khoảng hai canh giờ mới có thể đến.” Dù sao thì bởi vì vấn đề kiến trúc nên đường đi nhất định không phải thẳng tuột, mà quẹo quẹo cong cong cũng mất thêm rất nhiều thời gian.
Mạc Trạch dắt đến một linh thú ngoại hình khá giống sư tử, trước một bước cưỡi lên, sau đó đưa tay ra, “Sư huynh cùng ta cưỡi đi.”
Lâm Sơ Dương trầm mặc, thật giống như cũng chỉ có thể như vậy…
Cuối cùng, trong ánh mắt quỷ dị của người bên ngoài cậu bị Mạc Trạch ôm một đường, chính là cái loại ôm mà cậu ngồi phía trước Mạc Trạch ngồi phía sau sau đó cả người dán vào sau lưng cậu hai tay vòng qua eo cậu mang theo nồng nặc văn phong ngôn tình… Ôm kiểu Pháp.
Lâm Sơ Dương cũng choáng rồi.
Mẹ nó nóng nảy rất muốn hất bàn đó có được không!
Mạc Trạch điều khiển linh thú, tình cờ làm bộ lắc lư hai tay, sau đó sẽ thân cận một chút.
Bạn đang �
Tuy rằng bình thường hai người cũng ngủ cùng nhau, nhưng cảm giác hiện giờ dường như lại có chỗ khác biệt với khi đó, chỉ cần hơi cúi đầu liền có thể nhìn thấy cái gáy trắng nõn của đối phương, kéo dài xuống chính là xương quai xanh khéo léo tinh xảo cùng lồng ngực như ẩn như hiện.
Hắn liếm liếm môi, đột nhiên có loại xúc động muốn xé nát đám quần áo vướng bận đó, sau đó toàn bộ nhìn rõ rõ ràng ràng, lại hôn lên…
Không được, còn chưa phải lúc.
Hắn ổn định vững vàng tâm thần, chuyên tâm điều khiển linh thú.
Khoảng chừng thời gian một chén trà bọn họ liền đến nơi.
Nơi ở cho tông chủ tất nhiên là chỗ sang trọng nhất trong cả tòa khách điếm, một người một gian, diện tích chừng bốn năm trăm mét vuông, gom cả phòng ngủ thư phòng ôn tuyền phòng luyện đan phòng tu luyện vân vân làm một thể, chỉ có mi không nghĩ tới, không có nơi này không tìm được.
Lâm Sơ Dương trong ánh mắt ước ao ghen tị của người qua đường tiến vào đi dạo non nửa vòng, chợt cảm thấy áp lực như núi, cậu thật sự không phải sợ dùng tiền, chỉ là đột nhiên thấy một chỗ lớn như vậy cậu luôn cảm thấy có chút không kiên định, “Chưởng quỹ, viện này bao nhiêu tiền một đêm hả?”
Chưởng quỹ cung kính trả lời: “Một trăm linh thạch thượng phẩm một đêm.”
Lâm Sơ Dương có loại kích động muốn xòe ngón tay.
Một khối linh thạch hạ phẩm bằng một khối tiền, một khối linh thạch trung phẩm bằng một ngàn miếng linh thạch hạ phẩm cũng chính là một ngàn nguyên, một khối linh thạch thượng phẩm bằng một ngàn miếng linh thạch trung phẩm…
Mẹ kiếp, ông tính không ra!
Chưởng quỹ lập tức mở miệng nói rằng: “Tiên trưởng cứ việc ở lại, nếu như có gì khó chịu có thể cho chúng ta biết là được… Hai vị cũng là tới tham gia thi đấu sao?”
Mạc Trạch nắm tay Lâm Sơ Dương, ôn hòa cười nói: “Mong rằng chưởng quỹ không tiếc chỉ giáo.”
“Không dám.” Chưởng quỹ liền vội khoát tay: “Tiên trưởng khách khí, thời gian thi đấu xác định tại sau đầu tháng mười, báo danh đã bắt đầu, ngày mai ta liền sai người đến đây đưa ngọc bài đăng ký cho hai vị.”
“Làm phiền.” Mạc Trạch liền khách sáo vài câu đưa chưởng quỹ rời đi.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên có người đưa tới hai khối ngọc bài đăng ký, Mạc Trạch đem một tia khí tức của mình khắc vào, khắc lên tên của mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện áo lót nhà hắn cầm ngọc bài không nhúc nhích, “Sư huynh?”
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 28
Chương 28