DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kim Nhật Kim Sinh
Chương 8

Khi Kim Nhật tỉnh lại, mơ mơ màng màng thấy một mảnh trắng xóa, hắn quay đầu, nhìn thấy bên cạnh có một trương sô pha, trên sô pha ngồi một người đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nga, là Lạc Diệc.

Tái quay đầu nhìn nhìn, nơi này là phòng bệnh. Kim Nhật ngồi dậy, hoàn hảo, chính là có chút hư nhược.

Lạc Diệc nghe được tiếng động, lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu.

“Kim Nhật, ngươi tỉnh?” Lạc Diệc đi đến bên giường bệnh, “Cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào không?”

“Ta không sao.” Kim Nhật cầm tay Lạc Diệc.

“Bác sĩ nói là do ngươi mệt nhọc quá độ, tinh thần chịu kích thích mới ngất xỉu, ngươi cần nghỉ ngơi.”

“Tay ngươi thì sao? Đã bôi dược chưa?” Kim Nhật nhớ Lạc Diệc bị thương ở tay, vội kéo qua muốn nhìn một chút.

“Đã bôi.” Lạc Diệc nhìn Kim Nhật, trong ánh mắt ôn nhu như muốn tràn ra nước.

“Hiện tại đang ở bệnh viện sao? Chúng ta trở về đi.” Hiển nhiên, Kim Nhật không nghĩ ngốc ở bệnh viện.

“Hảo, ta đi an bài. Chúng ta về nhà.” Lạc Diệc thực vừa lòng nói nhà của bọn họ, nơi nào bọn họ ở cùng nhau, nơi đó chính là nhà.

“Chủ nhân.” Kình Phong đi đến.

“Xử lý thế nào?”

“Theo những gì chúng ta tra được, kỳ thật tổ chức sau lưng An ca chỉ là một tổ chức nhỏ, ta vừa nhận được điện thoại của Dạ Lan, đã bắt được tên đứng đầu tổ chức. Về phần An ca cùng hắn chẳng qua là quan hệ hợp tác, hơn nữa Kim Nhật thiếu gia hoàn toàn không phòng bị, nên mới bị bắt.”

“Còn có rất nhiều người muốn thành quả của Du giáo sư sao?”

“Tất nhiên. Bất quá chúng ta sẽ bảo vệ tốt Kim Nhật thiếu gia cùng ngài an toàn, cho đến khi thành quả của Du giáo sư giao cho quốc gia thì thôi.”

“Vậy hiện tại Du giáo sư đang ở đâu?”

“Sau khi biết Kim Nhật thiếu gia bị bắt, Du giáo sư liền lập tức liên hệ sở bảo an quốc gia. Sau khi chúng ta hành động thành công không lâu, người của sở bảo an quốc gia cũng tới nơi đó cứu người, bất quá đã chậm một bước.”

“Ân, vậy được rồi.” Lạc Diệc nghĩ nghĩ, “Đem những người chúng ta bắt được đưa cho sở bảo an quốc gia đi, cấp cho Du giáo sư chút mặt mũi. Về phần An ca, đánh gãy hai tay hắn rối mới đưa đi, còn thủ hạ của hắn, đánh gảy một bàn tay mỗi người.”

“Là” Kình Phong đi ra phòng bệnh.

“Lạc Diệc. . . . . .” Kim Nhật ở sau lưng Lạc Diệc nhỏ giọng kêu.

“Kim Nhật, ta. . . . . .” Lạc Diệc lúc này mới nhớ phải giải thích cho Kim Nhật, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, “Bọn họ, bọn họ động vào ngươi, ta tuyệt đối không tha cho bọn họ.”

“Lạc Diệc, ta không phải ý này.” Kim Nhật xuống giường, đi tới giữ chặt tay Lạc Diệc, “Ta hiểu được ý của ngươi, nếu ngươi bị như vậy, ta nghĩ ta cũng sẽ hận không thể làm như ngươi.”

Lạc Diệc nhìn Kim Nhật, nhịn không được đem hắn ôm vào lòng, “Ta sẽ không để cho ngươi lại xảy ra chuyện.”

“Ta tin ngươi.” Kim Nhật cũng ôm chặt Lạc Diệc, “Bất quá, có lẽ ngươi nguyện ý đem chuyện của ngươi nói cho ta một chút, bởi vì. . . . . . Bởi vì ta phát hiện ta không biết chút gì về ngươi.”

“Ta. . . . . . Ta không muốn lừa ngươi.”

“Ta biết, mỗi người đều có bí mật của chính mình.” đột nhiên thanh âm nói chuyện của Kim Nhật có điểm run, “Ta cũng có!”

Kim Nhật tạm dừng trong chốc lát, tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian chúng ta cùng một chỗ, ta đã nghĩ rất nhiều. Ta phát hiện, ta thật sự thích ở bên cạnh ngươi, muốn cùng ngươi cùng một chỗ. Ta không biết ngươi nghĩ gì?”

“Ta. . . . . .” Lạc Diệc vội tiếp lời, “Ta đương nhiên cũng thích cùng ngươi cùng một chỗ.”

“Nguyên lai ta nghĩ ta có thể không tham lam, có thể cùng ngươi cùng một chỗ nhiều một ngày lại tính một ngày.” Kim Nhật ở bên tai Lạc Diệc nhẹ giọng nói, “Nhưng sau khi ta bị bắt, ta phát hiện ta thật sự rất sợ, sợ ngươi bị phát hiện, ta thật sự hy vọng ta có thể chết thì tốt, sẽ không liên lụy ngươi, ta rất sợ, ngươi biết không?”

“Ta biết, ta biết.” Lạc Diệc nhẹ nhàng hôn lên tóc Kim Nhật, an ủi.

“Giờ ta quyết định, ta quyết định đem chuyện của ta nói cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta không xứng ở cạnh ngươi, ngươi sẽ chán ghét ta, nhưng ta vẫn quyết định nói chuyện này để cho ngươi có cơ hội quyết định. Ta không thể giấu diếm ngươi, nhỡ đâu sau này, khi ngươi phát hiện chân tướng, ngươi sẽ phỉ nhổ ta, điều đó khiến ta khó chịu, so với bị giết càng khó chịu.” Kim Nhật khóc nức nở.

“Ta như thế nào có thể. . . . . .” Lạc Diệc mạnh đem Kim Nhật ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn.

“Ngươi đừng nói.” Kim Nhật lấy tay che môi Lạc Diệc, “Sau khi trở về, ta sẽ nói hết cho ngươi.”

“Ai~” Lạc Diệc thở dài, hắn biết đây là do Kim Nhật không đủ cảm giác an toàn, “Đứa ngốc, ta cũng có rất nhiều chuyện không nói với ngươi, có lẽ ngươi sẽ ghét bỏ ta.”

“Ta đương nhiên sẽ không.” Kim Nhật phản xạ trả lời.

“Làm sao ngươi biết ta sẽ nói với ngươi điều gì?”

“Ta sẽ không, sẽ không. . . . . .” Kim Nhật dựa vào lòng Lạc Diệc thì thào.

“Tốt lắm.” Lạc Diệc ôm chặt Kim Nhật, “Kim Nhật, buổi tối trở về chúng ta cùng thẳng thắn được chứ?”

“Ân.” Kim Nhật không nhắc lại nữa, cảm giác bất an tựa hồ tiêu tán một chút.

*************************

Về đến nhà, lập tức Lạc Diệc nằm lên giường.

“Mệt mỏi quá a!”

“Đi tắm rửa đi.” Kim Nhật đi qua vỗ vai hắn.

“Cùng nhau?” Lạc Diệc nhìn hắn, tà cười.

“Ngươi đi vào trước, ta giúp ngươi lấy quần áo.” Kim Nhật trầm tĩnh lại, lại biểu hiện ra bản tính thẹn thùng.

“Ta đây đi vào chờ ngươi.” Lạc Diệc trao cho Kim Nhật một nụ hôn gió, đi đến phòng tắm.

Chờ Kim Nhật đi vào mới phát hiện, trong phòng tắm đã muốn mênh mông một mảnh sương mù, Lạc Diệc lỏa thân nằm trong bồn tắm. Kim Nhật đặt quần áo sạch ở một bên, đi đến, hắn lo lắng Lạc Diệc làm vết thương dính nước.

Vừa mới tới gần Lạc Diệc, liền bị một cỗ mạnh mẽ xả xuống, môi bị hai phiến ấm áp che lại.

Kim Nhật từ chối một chút, “Chờ một chút, tay ngươi. . . . . .”

“Thân ái, tay của ta không có việc gì, nhưng ta nơi này. . . . . .” Lạc Diệc lôi kéo tay Kim Nhật sờ soạng đi xuống, “Yếu bạo!”

Kim Nhật nhìn Lạc Diệc liếm môi dưới, cảm thấy đầu óc có điểm hồ, trong lòng dâng lên một cỗ lửa, mặt xoát đỏ bừng, tay chạm phải cỗ lửa nóng, không bỏ ra được.

“Kim Nhật. . . . . .” Lạc Diệc để sát vào liếm môi hắn, “Giúp ta.”

Kim Nhật như bị mê hoặc, không tự chủ nhu nhu lửa nóng trên tay.

“Ân. . . . . .” Lạc Diệc rên lên một tiếng, trên mặt mê say.

Kim Nhật nhìn Lạc Diệc như vậy, bị hấp dẫn chủ động tới gần, hôn môi Lạc Diệc, xuống một chút nữa, dùng cái mũi cọ cọ cổ hắn, hơi ngẩng đầu, dùng răng nanh khẽ cắn vành tai khéo léo của Lạc Diệc.

Lạc Diệc tựa hồ càng thêm kích động, hô hấp càng ngày càng dồn dập, hắn muốn vuốt ve da thịt Kim Nhật, nhưng lại bị quần áo ngăn trở. Hắn không kiên nhẫn xé nát quần áo Kim Nhật.

Kim Nhật cười cười, chủ động nhanh chóng cởi bỏ quần áo, thân thể trần trụi ôm thắt lưng Lạc Diệc. Da thịt ma sát làm hai người càng khó kiềm chế.

“Kim Nhật —— Kim Nhật ——” Lạc Diệc hô tên Kim Nhật, tay không tự chủ vân vê mông Kim Nhật.

Tựa hồ Kim Nhật không nghĩ lập tức thỏa mãn Lạc Diệc, thân mình trầm xuống, hàm trụ viên ô mai đỏ tươi mê người nổi lên trước ngực Lạc Diệc, thoáng cắn một phát.

“Kim Nhật, đừng giày vò ta ——” thanh âm Lạc Diệc khàn khàn.

Kim Nhật hướng Lạc Diệc quyến rũ nở nụ cười, ở trong màn sương trắng như một yêu tinh mị hoặc chúng sinh.

Vòi hoa sen còn đang phun nước ấm, sương mù còn đang lan tràn cả phòng tắm, độ ấm phòng tắm còn đang bay lên.

Đêm, còn rất dài ——

***************

Thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi chiều, Kim Nhật ảo não nghĩ hôm qua còn chuẩn bị cùng Lạc Diệc thẳng thắn sự tình trước kia, chuyện đó đối với hắn kỳ thật rất trọng yếu, chính là, hai người liền lập tức lại cút sàn đan, kết quả cái gì cũng không để ý.

Nhưng mặc kệ thế nào, nếu đã trở lại, vẫn là nên đến trường nhìn xem, Trầm Phi còn không biết đang lo lắng thế nào đâu, bất quá chắc Lạc Diệc đã báo cho hắn, có thể bọn họ đang chiếu cốThân Nhã.

Quay đầu, nhìn thấy Lạc Diệc cũng chậm rãi mở mắt, “Sớm ——” Lạc Diệc thấu lại hôn một cái sớm an hôn.

“Đã không còn sớm.” Kim Nhật cười ha ha, giờ đều đã là chiều.

“A ——” Lạc Diệc cũng cười, ngồi dậy.

“Hiện tại chúng ta có nên đến trường không, Du giáo sư còn không biết thế nào, ta cũng không yên tâm.”

“Được rồi.” Hai người lưu loát ngồi xuống, mặc quần áo.

“Ngươi có khỏe không?” Lạc Diệc nhìn Kim Nhật đỡ thắt lưng.

Kim Nhật liếc Lạc Diệc một cái, không nói gì.

Lạc Diệc cười ha ha.

Nhà trọ của Du giáo sư——

“Giáo sư.” Kim Nhật đi lên, thấy Du giáo sư đang ngồi ở trên sô pha.

Du giáo sư ngẩng đầu, “Kim Nhật, ngươi đã trở lại?” Du giáo sư mạnh đứng lên, “Ngươi, ngươi. . . . . . Ta, thực xin lỗi. . . . . .”

“Giáo sư, đừng nói như vậy, đây là ngoài ý muốn.” Kim Nhật đi đến, đỡ khuỷu tay Du giáo sư, “Hiện tại không phải ta không có việc gì sao?”

“Hoàn hảo ngươi không có việc gì.” Du giáo sư kích động vỗ tay Kim Nhật.

“Đã là quá khứ.” Kim Nhật quay đầu đối Lạc Diệc cười cười, “Hiện tại thành quả nghiên cứu của ngươi thế nào?”

“Ta đã trình lên viện nghiên cứu quốc gia”, nhắc tới nghiên cứu, Du giáo sư rốt cục lấy lại bình tĩnh, “Nhưng chuyện này còn phải chờ một thời gian, ta sẽ xin phép độc quyền, sau này quốc gia có thể công khai ở một trình độ nhất định, kế tiếp chúng ta sẽ an toàn. Chuyện này có thể mất hơn một tháng, nhưng bù lại chúng ta được đảm bảo an toàn. Không biết chuyện nghiên cứu của chúng ta là do ai tiết lộ, sở bảo an khẳng định sẽ tra rõ chuyện này, nhưng mà trong vòng một tháng sau, ngươi cùng Lạc Diệc nhất định phải cẩn thận, người của sở bảo an sẽ xếp người đến bảo hộ chúng ta.”

“Tốt.” Kim Nhật nghĩ, cũng không từ chối, dù sao cũng chỉ hơn một tháng. Tuy biết Lạc Diệc có người bảo hộ, nhưng nhiều người bảo vệ, nguy hiểm sẽ ít đi một chút, bất luận đối với Lạc Diệc hay hắn, đều có ưu đãi không phải sao?

“Ta cũng yên tâm chút.” Du giáo sư mỉm cười nhìn bọn họ, “Lạc Diệc, cũng cám ơn ngươi, không có các ngươi hỗ trợ, nghiên cứu sẽ không thuận lợi như vậy.”

“Giáo sư, đây là vinh hạnh của chúng ta.” Lạc Diệc cười đối Du giáo sư gật đầu.

Please come bar ——

“Kim Nhật, ngươi rốt cục đã trở lại?” Trầm Phi nhìn thấy Kim Nhật đi vào Please come bar hỏi, từ sau quầy đi ra, “Ngươi không sao chứ? Làm chúng ta lo lắng gần chết.”

“Ta không sao.” Kim Nhật nhìn bằng hữu trước mặt, có chút cảm động, “Ngươi đi xem Thân Nhã chưa, nàng không sao chứ?”

“Lúc tiểu tử Lạc Diệc thông báo cho ta, tiểu Tình biết được lo lắng phát khiếp, đã sớm đuổi qua, bây giờ còn ở đang bồi ở nhà Thân Nhã.”

“Đó là tai họa gió bay, là ta liên lụy Thân Nhã. Nàng không có việc gì là tốt rồi.” Kim Nhật có điểm áy náy nói.

“Ai, đừng như vậy.” Trầm Phi trừng mắt Kim Nhật, “Cùng chung hoạn nạn thôi, người ta cầu còn không kịp!”

Kim Nhật cúi đầu, lần này không phải do thẹn thùng, tuy còn chưa cùng Lạc Diệc thẳng thắn, không biết hắn có thể nhận hay không, nhưng hiện tại hắn không muốn gạt bằng hữu tốt nhất của mình, có lẽ Trầm Phi sẽ chán ghét rời đi hắn, nhưng thà một lần đau còn hơn đau dai dẳng.

“Trầm Phi, có chuyện ta nghĩ nói với ngươi.”

“Chuyện gì? Có chuyện gì cứ nói ra, ta có thể giúp nhất định sẽ giúp!” Trầm Phi cười hì hì ôm cánh tay Kim Nhật, “Có phải ngươi muốn nhờ ta giúp ngươi truy tiểu Nhã?”

“Ân. . . . . . Chúng ta đi vào trong nói.” Kim Nhật đẩy Trầm Phi vào phòng nghỉ.

“Ngươi bí mật như vậy làm gì, đừng thẹn thùng!”

“Trầm Phi!” Kim Nhật có chút khẩn trương nhìn Trầm Phi.

“Sao ngươi nghiêm túc vậy?”

“Nếu ta nói, ta, ân. . . . . .”

“Ân? Nói mau, nói mau, đừng dông dài.” Trầm Phi sốt ruột, “Hay ngươi muốn mượn tiền ta?”

“Ai ——” Kim Nhật thật vất vả toàn tâm toàn ý dũng khí lại bay hết.

“Hảo hảo hảo, ta không quấy rầy ngươi, ngươi nói đi.” Trầm Phi vội vàng đỡ tay Kim Nhật.

“Ta thích nam nhân.” Thanh âm không chút cảm tình giống niệm kinh.

“Cái gì?” Trầm Phi nghĩ mình nghe lầm, có lẽ chính là không tin điều hắn nói?

“Ta nói, ta không thích nữ nhân, ta thích nam nhân.” Tựa hồ sau khi nói qua một lần, liền tự nhiên hơn.

Miệng Trầm Phi mở lớn, cả người dại ra.

Kim Nhật cũng trầm mặc, chờ đợi hắn buông phán quyết.

“Ngươi nói ngươi thích nam nhân?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi không thích nữ nhân?”

“Đúng vậy.”

“Chính là, tiểu Nhã nàng nói. . . . . .”

“Mặc kệ nàng nói cái gì, ta chưa nói qua ta thích nàng. Lúc chúng ta bị trói, mọi điều ta làm đều là vì ta cảm thấy ta liên lụy nàng, nên không thể để nàng bị thương tổn, chỉ là áy náy mà không phải ta có cảm tình với nàng.” Kim Nhật nghiêm túc nói.

Trầm Phi nhìn hắn, ngây người trong chốc lát, “Kim Nhật, ngươi xác định? Có lẽ ngươi chỉ là ảo giác?”

“Không phải, kỳ thật từ lâu ta đã sớm biết tính hướng của ta, không phải do chuyện này.”

“Kia.” Trầm Phi có điểm lắp bắp, “Kim Nhật, ta vừa rồi chính là có chút khó tin trong khoảng thời gian ngắn, cũng không phải phản đối hoặc không tiếp thu.”

“Ta hiểu được.” Kim Nhật nhìn Trầm Phi, có điểm kích động, bằng hữu duy nhất cũng không ghét hắn. Tuy hắn đã chuẩn bị tốt đề phòng chuyện xấu nhất xảy ra.

“Kim Nhật,” Trầm Phi đã thoát ra khỏi khiếp sợ, “Bất luận ngươi thích nam hay nữ, đều là chuyện tư của ngươi không phải sao? Điểm này không thể ảnh hưởng tình bằng hữu của chúng ta.”

“Cám ơn!”

“Ha ha, ngốc ạ!” Trầm Phi ôm bả vai Kim Nhật, đi ra phòng nghỉ, “‘Trấn tọa chi bảo’ của chúng ta đã trở lại, sinh ý lại dồi dào.”

Đọc truyện chữ Full