DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kim Nhật Kim Sinh

Kim Nhật Kim Sinh

Trạng Thái: Full
Thể Loại: Đam Mỹ
Views: 125
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
Chương mới nhất Danh sách chương

​Convert: vnsharing
Edit: Dương Tử Hoa (chương chẵn), họ Thượng (chương lẻ).

Hắn mỹ mạo, hắn đáng yêu, hắn thẹn thùng, hắn giảo hoạt, nhưng tất cả hỉ nộ ái ố, hắn đều chôn chặt ở đáy lòng, lúc nào cũng kiên định, phấn đấu.

Giới thiệu + tiết tử

Ta rất thẹn thùng, tự ta biết rõ. Nhưng trừ ta ra, không có mấy ai biết đến.

Nếu như ngươi hỏi vì sao thì những người nhận thức ta đều sẽ trả lời:"Vì hắn quá lạnh nhạt."

Ta mà quá lạnh nhạt á? Ta đương nhiên không cho là như vậy, chỉ là ta chưa gặp được người có thể khiến ta yêu thương thôi.

Mặc dù người khác đánh giá ta là quá mức lạnh nhạt, nhưng lại có rất nhiều người muốn tiếp cận ta. Ta đi đến chỗ nào, thì người nơi đó sẽ nhìn không rời mắt, có không ít nữ sinh líu ríu:"Chính là hắn, chính là hắn, Kim Nhật viện y khoa." Cũng có một vài nữ sinh cam đảm đến gần ta, nhét vào tay ta bức thư, hoặc là một ít điểm tâm, sau đó sẽ chạy trốn giống như bay.

Thư từ thì luôn có kết cục bị ta ném vào thùng rác gần nhất, mà điểm tâm thì có kết cục tốt hơn chút, bị ta ném vào bụng đám bằng hữu ở ký túc xá.

Ta chưa bao giờ nảy ra ý tưởng ăn những thứ đấy, vì hương vị ta tự làm còn ngon hơn, mà không xem thư, vì ta biết rõ không có khả năng ta sẽ thích các nàng.

Không sai, ta chính là Kim Nhật, là nam sinh được công nhận là "Mĩ" nhất, ngay cả ta cũng không thể phủ nhận.

Ta cao 178 cm, nặng 65 kg, mắt sáng răng trắng, mũi thẳng, cằm nhọn cùng cặp môi khêu gợi. Ta đương nhiên là không để tóc dài, ấy vậy mà vẫn có nhiều người lầm ta là nữ, mặc dù ta chẳng lùn chút nào.

Thật bất đắc dĩ, từ nhỏ đến lớn, phiền não lớn nhất của ta chính là quá nhiều người quấn ta, chẳng bao giờ ta muốn trở thành tiêu điểm, bởi vì ta rất thẹn thùng. Vì vậy, ta đành giả trang lạnh nhạt.

Kỳ thật còn có một bí mật mà ta không muốn người khác biết, chính là ta thích nam nhân. A? Rất kinh ngạc? Ta là nam nhân?

Đương nhiên, ta là nam nhân, nhưng ta không yêu nữ nhân. Nói thô tục chút, là đồng tính luyến ái. Đây là sự thật ta biết từ khi vào cao trung.

Về phần ta làm sao biết được hả, cái này cũng có thể nói là một loại bản năng, tựa như trong một đám người ta rất dễ dàng nhận ra đồng loại của mình. Ta cũng rất dễ dàng hấp dẫn đồng loại, thậm chí những người khác phái thích người nam tính cũng thường thường bị ta hấp dẫn, nhưng ta chưa bao giờ tiếp nhận một ai, chỉ có thể nói là do cảm giác không đúng.

Nói ra thì có cực kì nhiều người tha thiết ước mơ được vào đại học, trong đó viện y khoa, viện luật cùng viện Tâm Lý Học là trọng yếu nhất. Còn có viện máy tính, điện tử thông tin cùng viện công trình, viện truyền bá thông tin, viện giao dịch quốc tế, . v.v. đến tận mười mấy cái học viện.

Phần lớn các giáo sư viện y khoa, viện luật, viện Tâm Lý Học là trọng lượng nhất, không phải là người có địa vị thì cũng là học giả quốc tế.

Tài tử giai nhân thì nhiều vô kể, nhưng ta chính là " Trấn giáo chi bảo", tại triển lãm của giáo viên còn được bày ảnh. Triển lãm của giáo viên cứ chợt lóe chợt lóe, hé ra ** ảnh chụp, hấp dẫn vô sỗ ánh mắt mọi người.

Ta cũng không thể đi tố cáo bọn họ xâm phạm nhân quyền của ta, thứ nhất, ta quá lạnh nhạt, việc này không phù hợp với hình tượng của ta; thứ hai, nếu là bản giáo, quên đi, quên đi, coi như là cống hiến cho trường vậy; thứ ba, ta rất thẹn thùng, không thể làm được việc này. Ta cũng chỉ bất đắc dĩ để bọn họ bày, kỳ thật, chậc, nhìn kỹ, ảnh chụp cũng không tệ lắm.

Ta đã tốt nghiệp năm 3 năm 4. Du giáo sư viện y khoa cực lực cổ động ta tiếp tục học lên viện sở nghiên cứu y khoa, nhưng ta không cảm thấy hứng thú lắm. Dù sao ta tự học cũng sắp hết chương trình đại học, chương trình thạc sĩ cũng không sai biệt lắm, nếu như lại tốn sức học lên thạc sĩ thì có điểm lãng phí.

Nhưng ta không có lập tức từ chối giáo sư, bởi vì hắn đã từng trợ giúp ta rất nhiều.

Cuộc sống của ta quả thật rất thái bình lạnh nhạt, mà ta cũng không chờ mong có chuyện xấu xảy ra, nhưng nó lại cứ lặng lẽ tiến đến...