DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Sinh Mộng Chi Thương Hải
Chương 7

Trầm Thương Hải lần thứ hai tìm về tri giác thì trong óc vẫn như cũ thập phần hỗn loạn, trong người khi lạnh khi nóng, liên tục đổ mồ hôi. Lờ mờ cảm giác được có người bên cạnh mình đi tới đi lui, ôn nhu nói cái gì đó, uy y uống xong một chén thuốc lớn thật đắng. Y cực lực muốn nhìn một chút người nọ là ai nhưng mí mắt hết lần này tới lần khác nặng đến vô pháp mở ra.

Description: trans

Không bao lâu sau dược lực tiệm sinh, mơ mơ màng màng mà ngủ thẳng giữa đường, nghe được có người khinh thủ khinh cước đến gần. Y nỗ lực mở hai mắt, thấy là một nữ tử vóc người yểu điệu, đang cúi đầu thu thập chén thuốc trên bàn trà.

Dưới thân Trầm Thương Hải là trương tiểu sàng chật hẹp, mao chiên đệm chăn mềm mại. Chiếu theo ngọn đèn đầu giường, nàng kia màu da trắng nõn, một bên sườn mặt cực kỳ quen thuộc, Trầm Thương Hải suy nghĩ một chút, rốt cục nhớ lại nữ tử này là ai.

Này chẳng phải là sủng phi của Phục Nghệ, Lệ Cơ phu nhân sao? Chỉ là nàng hôm nay tẩy hết son phấn chì hoa, thay vào áo vải châm gỗ, Trầm Thương Hải trong lúc nhất thời nhận thức nàng không ra.

Vân Lệ Cơ thấy y tỉnh dậy, thần tình thật là xấu hổ nhưng vẫn đối y khom lưng thi lễ, kính cẩn nói: "Trầm công tử, ngươi có đói bụng không? Lệ nhi giúp ngươi đi nấu chút cơm vùng Trung Nguyên được không?"

Trầm Thương Hải trong hầm băng đói bụng vài ngày, tràng dạ dày đã cực kỳ suy yếu, nghe nàng nhắc nhở chợt cảm thấy dạ dày co rút phát đau, vì vậy gật đầu nói: "Vậy làm phiền Lệ Cơ phu nhân rồi. Ta tạm thời còn chưa ăn được cơm, một chút cháo loãng là đủ rồi." Một bên nhìn quanh bài biện trong phòng, cư nhiên chính là căn phòng khi y bị bắt đến Chu Tước quan.

Xem ra trong thời gian y hôn mê, đại quân Bắn Nguyệt đã dẹp xong Chu Tước quan. Y có chút kỳ quái Vân Lệ Cơ thế nào lại xuất hiện trong phòng y. "Là Phục vương kêu ngươi tới?"

Vân Lệ Cơ cười khổ: "Lệ nhi tự tiện xông vào phòng ngủ đại vương, mạo phạm bức tượng kia chọc giận đại vương, sớm bị biếm làm nô bộc. Trầm công tử về sau thỉnh không nên tái xưng hô nô tỳ cái gì phu nhân, Lệ nhi không đảm đương nổi."

Nàng dừng một chút, thấp giọng nói: "Lệ nhi là tự nguyện tới hầu hạ Trầm công tử, Phi đệ hắn trẻ người non dạ, đắc tội Trầm công tử, công tử nhưng lấy ơn báo oán, ngày đó còn liều mình vì Lệ nhi đỡ tiên. Đại ân của công tử Lệ nhi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, hoàn hảo công tử đã bình an đã trở về bằng không Lệ nhi muôn lần chết cũng không đủ để chuộc tội."

Nàng đột nhiên quỳ gối trước giường, dập đầu liên tiếp mấy cái, cái trán đều mau bầm tím lên: "Lệ nhi còn có một chuyện muốn nhờ, Phi đệ hắn nhưng vẫn bị đại vương giam giữ chờ đợi xử lý. Lệ nhi biết Phi đệ đáng chết, nhưng ta chỉ có hắn là người thân duy nhất. Cầu Trầm công tử thương cảm Lệ nhi, thay Lệ nhi hướng đại vương cầu tình bỏ qua cho Phi đệ, Trầm công tử, van cầu ngươi."

Trầm Thương Hải vội vàng kêu nàng đứng dậy, Vân Lệ Cơ lại dập đầu mấy cái thẳng đến khi nghe Trầm Thương Hải đáp ứng sẽ giúp nàng cầu tình mới rưng rưng thu thập chén thuốc rời đi.

Nàng đáy mắt mơ hồ lộ ra vô hạn thê lương, Trầm Thương Hải vẫn chưa thác lậu, thương hại chi dư, một cỗ phiền muộn không rõ bốc lên trong ngực.

Nữ tử này cũng từng được Phục Nghệ ân sủng một thời, chỉ vì xúc phạm pho tượng lạnh như băng không có sự sống kia mà rơi vào nông nỗi hôm nay. Phục Nghệ, ngươi đến tột cùng là si tình hay vô tình?

Nghĩ đến quãng thời gian chung đụng trong hầm băng, ngực càng phát ra khó chịu buồn bực, đầu óc lại bắt đầu trướng đau nhức, y nhắm mắt ép buộc mình chìm vào giấc ngủ.

Uống xong vài chén thuốc cùng nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày sau, Trầm Thương Hải sốt cao rốt cục cũng tuyên giảm. Vết thương trường tiên để lại cùng tiểu thương trên tay chân cũng đóng vảy.

Mấy ngày này đều là Vân Lệ Cơ cùng vú già trước kia hầu hạ Trầm Thương Hải chiếu cố y bắt đầu cuộc sống hàng ngày. Vân Lệ Cơ từng là sủng phi của Phục Nghệ quả nhiên là có chỗ hơn người, một tay nấu cơm ngon.

Lường trước được Trầm Thương Hải ăn không quen khối thịt dê, sữa ngựa, nàng chẳng biết từ nơi nào tìm ra bản sách dạy nấu món ăn Giang Nam, mỗi ngày đều làm cháo trắng rau dưa đưa tới, cư nhiên rất có phong vị của Giang Nam, hơn nữa còn ngon tuyệt không phải nói hùa.

Trầm Thương Hải ăn uống nhiều hơn, điều dưỡng mấy ngày sắc mặt đã hồng nhuận rất nhiều.

Phục Nghệ nhưng lại chưa từng xuất hiện trước mặt Trầm Thương Hải. Ngược lại Thỉ Nha hôm nay đã dành chút thời gian tới tiểu viện nhìn bệnh tình Trầm Thương Hải.

Trầm Thương Hải vẫn đối với cái người thần bí trên gò núi kia còn chút nghi vấn, hướng Thỉ Nha hỏi thăm tình hình lúc đó. Thỉ Nha khi ấy cách đó khá xa, cũng không thấy rõ người nọ, không thể nói nguyên nhân là vì sao. Trầm Thương Hải đành tạm thời áp nghi vấn này xuống tận đáy lòng.

Nói đến trận chiến công thành, Thỉ Nha mi phi sắc vũ (1), "Đại vương dụng binh tự nhiên là đại hoàn toàn thắng, hôm nay Huyền Vũ quan cùng Chu Tước quan đều đã bị quân ta chiếm lĩnh. Cẩu Thiên hộ kia coi như cơ linh, chạy thật nhanh, bằng không bắt được, người thứ nhất Thỉ Nha ta khai đao chính là hắn, thay Trầm công tử ngươi xả giận."

(1) Mi phi sắc vũ: mặt mày hớn hở

Trầm Thương Hải nghe nói Thiếu Nhai đã đào tẩu, trong lòng hiện lên một chút bất an. Y cùng Thiếu Nhai tiếp xúc cũng không nhiều, cũng biết người này giảo hoạt đa kế, hơn nữa nơi chốn hành sự thật quỷ dị, nếu hắn tiếp tục đối địch với Bắn Nguyệt quốc, khẳng định là mối họa không nhỏ.

Y suy nghĩ một chút, "Vậy Khúc Khách đâu?" Khi bị nhốt trong hầm băng, y từng kể qua quá trình bị bắt cho Phục Nghệ nghe, nay công phá Chu Tước quan, kẻ phản bội kia quá nửa không chết thì cũng thụ thương.

Thỉ Nha thống hận nhất là kẻ phản bội, nghe thấy sắc mặt liền trầm xuống, cười lạnh nói: "Bán nước cầu vinh, người phản bội đại vương tự có quân pháp luận xử, tra khảo sau liền chặt tay chân, lột da thị chúng."

Thấy Trầm Thương Hải khuôn mặt trắng bệch, Thỉ Nha tự biết mình nói đến kinh khủng, hù dọa văn nhược thư sinh này rồi, ngượng ngùng cười đứng lên: "Trầm công tử, việc này nghe không dễ chịu, ngươi hà tất hỏi nhiều, chỉ cần chú ý an tâm điều dưỡng thân thể. Ta cũng phải trở lại làm việc."

Trầm Thương Hải nguyên bản còn muốn từ Thỉ Nha thăm dò chuyện Vân Phi, xem tình hình biết Thỉ Nha không chịu nói thêm về phương diện xử trí kẻ phản bội nữa, huống hồ muốn cứu Vân Phi chính là đến trực tiếp hướng Phục Nghệ cầu tình mới có tác dụng, đuổi theo bóng lưng Thỉ Nha hỏi: "Phục vương hắn có rảnh không? Ta có một số việc muốn cùng Phục vương thương lượng."

Thỉ Nha quay đầu lại khó xử nói: "Đại vương ngày đó đánh Chu Tước quan bị thương, sợ rằng có điều bất tiện. Trầm công tử thật có việc muốn gặp đại vương, không bằng chờ đại vương dưỡng hảo thương, ta tái hướng đại vương thông báo."

"Phục vương thế nhưng bị trọng thương?" Trầm Thương Hải thấy Thỉ Nha nói ấp a ấp úng như vậy, nghĩ thầm chẳng lẽ là Phục Nghệ thương thế nghiêm trọng, lại không muốn cho nhiều người biết mới lệnh Thỉ Nha thay hắn che giấu thương thế.

Thỉ Nha vội vã lắc đầu: "Trầm công tử không cần lo lắng, đại vương bị chính là vết thương da thịt nhẹ, không có gì đáng ngại. Chỉ bất quá mấy tháng này ôm bệnh chinh chiến có chút mệt mỏi, muốn tĩnh dưỡng mấy ngày, tái đánh quan ải kế tiếp."

Trầm Thương Hải thở phào nhẹ nhõm buông tâm, thúc luân y tiễn Thỉ Nha đến cửa phòng. Tiếng binh sĩ thao luyện chỉnh tề lưu loát xuyên qua vách tường cao không ngừng truyền tới tai y.

Trầm Thương Hải kinh ngạc nghe, tâm tình càng ngày càng trầm trọng hơn. Phá được nhất địa, kế tiếp còn có quan khẩu, thành trì... Lần này Phục Nghệ chỉ là vết thương nhẹ, tiếp theo còn là cái gì ni?

Không muốn trơ mắt mà nhìn Phục Nghệ từng bước hãm sâu trong cừu hận, nhưng y thực sự không biết mình còn có biện pháp nào có thể giúp Phục Nghệ cởi ra nút thắt bế tắc trong lòng.

Trước nay chưa từng có cảm giác vô lực chồng chất trong ngực, ép tới làm y hầu như vô pháp thông thuận hô hấp.

Thỉ Nha bước nhanh ra khỏi phạm vi tầm mắt của Trầm Thương Hải, lúc này mới xoa xoa cái trán toát mồ hôi từ lúc nào, quay lại chỗ đại vương phục mệnh.

Phục Nghệ chính là đang ngồi xếp bằng trước án tiền, ngưng thần nghiên cứu quân cơ đồ trên bàn, nghe Thỉ Nha hồi báo Trầm Thương Hải bệnh tình đã không còn trở ngại, hắn cũng không ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Vậy là tốt rồi, kêu Thạch đại phu đem chút thuốc ích khí cường thân cho hắn điều trị, nói chung đến khi làm hắn khỏe mạnh như lúc ban đầu mà trở về, miễn cho ngày sau Ung Dạ vương tìm ta khởi binh vấn tội."

"Là." Thỉ Nha lĩnh mệnh đi truyền lời, một chân đã bước ra khỏi cửa nhưng có điểm do dự, nhịn không được xoay người đối Phục Nghệ nói: "Đại vương, Trầm công tử nói có việc muốn cùng ngài thương lượng, ngài thực sự không muốn gặp y?"

Con ngươi băng lam bỗng nhiên nâng lên, lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái, vẻ không vui rõ ràng. Thỉ Nha cúi đầu không dám tái lắm miệng.

"Ngươi bây giờ thế nhưng càng ngày càng giúp đỡ hắn nói a." Phục Nghệ nhìn Thỉ Nha không có biện pháp, lắc đầu nói: "Ngươi đi giúp đi! Trầm Thương Hải hỏi lại ngươi hãy nói ta còn tại dưỡng thương, tạm thời không gặp bất luận kẻ nào."

Nghe đại vương trong lời nói không hề có chút muốn thương lượng, Thỉ Nha âm thầm thay Trầm Thương Hải hít mấy hơi thở, xin cáo lui rời đi.

Phục Nghệ tầm mắt vẫn nhìn vào bản vẽ, trên thực tế cái gì cũng không thấy vào. Một lát sau không tiếng động cười cười, giật xuống tấm vải đen phía sau ngắm nhìn bức tượng.

Mặc ngọc đồng tử quang thải lưu ly cũng đang nhìn hắn, tựa hồ muốn đối hắn nói cái gì.

"Vô Song, ngươi có đúng hay không cũng thấy ta làm như vậy rất tuyệt tình?" Hắn ngơ ngẩn cười, thân thủ khẽ vuốt gương mặt từ tượng lạnh như băng.

Trầm Thương Hải trong mắt tất cả đều là tình ý cùng quý mến, hắn so với ai khác đều minh bạch, nhưng muốn không nổi, cũng cấp không nổi. Dốc hết tất cả hắn cũng trả không hết tội nghiệt gây cho Vô Song, lại không dư thừa mà đàm luyến ái, phải tái nỗ lực.

Sau khi sống sót ra khỏi hầm băng, hắn cũng đã quyết định sau này sẽ không gặp lại Trầm Thương Hải. Hai bên cùng quên đi đối với Trầm Thương Hải mà nói mới là hạnh phúc chân chính.

Cánh hoa đạm hồng bị gió xuy rơi xuống đầu cành, phiêu linh bay qua bờ tường rơi lên luân y, y phục Trầm Thương Hải.

Tuyết dung tẫn, xuân dĩ nùng.

Y nhặt lên cánh hoa, ngưỡng vọng phù vân khinh lưu (2) vô thanh, phiền muộn càng sâu.

(2) Ngưỡng vọng phù vân khinh lưu: ngẩn đầu nhìn mây trôi.

Tường cao tứ phía ngăn cách tiểu viện này với ngoại giới. Mấy chỗ vết thương trên người đã gần khỏi hẳn, ngày y quay về Ung Dạ tộc cũng sắp đến rồi.

Mấy ngày nay vẫn không thể gặp Phục Nghệ một lần, thậm chí ngay cả Thỉ Nha cũng không trở lại thăm hỏi. Thông tuệ như Trầm Thương Hải tự nhiên là biết Phục Nghệ có ý không muốn gặp y.

Tình cảm của y lẽ nào tựu như con mãnh thú và dòng nước lũ, làm kẻ khác muốn tránh cũng không kịp?

Trầm Thương Hải rũ mắt ảm đạm miễn cưỡng cười khổ. Tuổi trẻ khinh cuồng một hồi chuyện tình thương tâm, làm cho y trong một đêm giống như thành thục mà tang thương vài năm, từ đó về sau vùi đầu trong sách xua đi thời gian trống vắng. Cảm giác như đã hiểu thấu đáo các loại sinh ly tử biệt ái hận tình sầu nhân thế, nhưng vẫn như cũ chạy không khỏi một chữ "Tình" dày vò.

Nếu vị đệ đệ tối quan tâm y nhất, Nhật Noãn nếu ở chỗ này nhìn thấy y bộ dạng ngã ý, xác định y không thể không bị hắn quở trách.

Đột nhiên trong lúc đó Trầm Thương Hải nhận ra y thời khắc này so với dĩ vãng đều càng mãnh liệt tưởng niệm thân nhân duy nhất trên đời này, y bị Ung Dạ vương mang đến Tây Vực, Nhật Noãn nhất định còn đang bôn ba lao lực tìm kiếm y a.

Y xác thực cũng nên trở về Ung Dạ tộc rồi. Mặc dù không thể lay chuyển Ung Dạ vương phóng y quay về Trung Nguyên, chí ít cũng muốn cầu Ung Dạ vương đáp ứng cho y cùng Nhật Noãn gặp nhau một lần, dù gì cũng phải cấp Nhật Noãn cái thông tin để hắn an tâm.

Mà duyên phận giữa Phục Nghệ và y đại khái vẻn vẹn cũng chỉ tới đó. Trong biển người ngẫu nhiên tương phùng, cho rằng đó là duyên phận kiếp này, gặp mặt chạm vai qua đi, nguyên lai vẫn là người lạ thôi.

Cái gì không thuộc về y, cưỡng cầu cũng chỉ uổng công...

Một trận cổ nhạc mơ hồ ồn ào theo gió bay tới, cắt đứt Trầm Thương Hải tâm tư bất định, y có chút vô cùng kinh ngạc. Trước đó nghe được đều là thanh âm tướng sĩ thao luyện, bây giờ thế nào lại thay đổi?

"Trầm công tử, dược tới." Vân Lệ Cơ cùng vú già bưng chén thuốc Cương tiên bổ dưỡng đi vào tiểu viện, đẩy Trầm Thương Hải trở lại bên trong phòng, hầu hạ y uống dược.

Trầm Thương Hải uống xong, tiếng cổ nhạc càng vang lên. Vừa hỏi Vân Lệ Cơ, nguyên là huynh muội Vĩnh Xương Vương đến, Phục Nghệ tự mình tiếp đón khách quý, mặc dù lễ nghĩa trong quân đầy đủ nhưng vẫn tấu cổ nhạc ca vũ đón chào.

"Tràng diện này thật náo nhiệt." Lệ Cơ thu hồi bát không, châm chén trà nóng cấp Trầm Thương Hải súc miệng, trong giọng nói lộ vẻ tưởng niệm, hiển nhiên là nhớ lại tràng cảnh ngày xưa được làm bạn bên người đại vương, nhưng lập tức nghĩ mình lúc này đã là nô bộc, yếu ớt thở dài.

Trầm Thương Hải thường nghe Ung Dạ vương trò chuyện về phong thổ Tây Vực, đối với Vĩnh Xương quốc cũng có nghe qua, tuy diện tích không rộng lớn như Bắn Nguyệt quốc nhưng là nơi thông thương tất yếu ở Tây Vực, buôn bán tấp nập, sản vật phong phú, có thể nói là một trong các chư quốc tài lực tối hùng hậu giữa Tây Vực.

Y trầm ngâm nói: "Vĩnh Xương vương này đến cũng kỳ quái, Bắn Nguyệt quốc đang trong thời kỳ giao chiến, hắn nhưng lại chạy tới bái phỏng Phục vương, chẳng lẽ không phải rõ ràng là muốn giúp đỡ Bắn Nguyệt quốc, hướng Hạ Lan hoàng triều khiêu chiến?"

Vân Lệ Cơ từ trước đến giờ không hỏi qua triều chính, cũng không hiểu nhiều thiệt hơn trong những quan hệ này, nói: "Lệ nhi lúc trước ở bên ngoài nghe các tướng quân nói chuyện, Vĩnh Xương vương là vì muội muội Kính Bình công chúa tới cầu hôn."

"Cầu hôn?!" Trầm Thương Hải ngơ ngác lập lại một lần mới hiểu được vấn đề, trong lòng giống như bị người dùng mũi nhọn ra sức đâm một nhát, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Vân Lệ Cơ không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Đúng vậy, các tướng quân đều nói Kính Bình công chúa này là tiểu mỹ nhân nổi danh Tây Vực, cưỡi ngựa bắn cung cùng mọi thứ đều không thua kém gì nam nhân.

"Hai năm trước quý tộc các bang Tây Vực tại băng hải mỗi năm một lần cử hành săn thú, Kính Bình công chúa lần đầu tiên tham gia liền thắng Thỉ Nha tướng quân, chấn động một thời, không biết đã khuynh đảo bao nhiêu niên thiếu lang ở đây ni.

"Chỉ là nghe nói Kính Bình công chúa đối với người khác luôn luôn diện vô biểu tình, thân phận lại tôn quý nên không ai dám tùy tiện hỏi thăm. Nguyên lai nàng là đối với đại vương chúng ta tình hữu độc chung a... Aiz, đại vương anh tuấn dũng mãnh như vậy đương nhiên là thiên hạ nhất đẳng như ý lang quân rồi."

Trầm Thương Hải trong đầu như lộn một vòng, lộn xộn một đoàn. Hai lỗ tai nghe Vân Lệ Cơ nói liên tục không ngừng, muốn hỏi nhưng căn bản là chẳng biết nên nói cái gì.

"Trầm công tử, khí sắc ngươi hình như không được tốt, không bằng ngủ một chút a." Vân Lệ Cơ rốt cục cũng phát hiện Trầm Thương Hải trầm mặc dị thường, cho rằng y mệt mỏi liền cùng vú già hợp lực giúp y nằm trên giường, thay y đắp chăn rồi ly khai.

Ngoài tường tiếng nhạc từng trận, Trầm Thương Hải đâu ngủ được, hai mắt mở to, đẫn đờ nhìn thanh bố trên đỉnh đầu.

Cổ nhạc ca vũ đón khách náo nhiệt hai ngày, không ngừng có mùi rượu thịt lục tục phiêu tán trong không gian Chu Tước quan, nhắc nhở Trầm Thương Hải biết huynh muội Vĩnh Xương vương vẫn đang lưu lại đây.

Sau giờ ngọ một ngày nọ, ánh dương quang ấm áp, y đang ở trong viện nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại có khách không mời mà đến.

"Ngươi chính là Trầm Thương Hải?" Giọng nữ thanh thúy mang theo vài phần hiếu kỳ cùng tìm tòi nghiên cứu.

Trầm Thương Hải chuyển động luân y, toàn thân đối diện với người vừa bước vào tiểu viện.

Người lên tiếng là một thiếu nữ cao diêu. Một thân da trang đỏ rực chói mắt, chân mang giày da báo, mắt hạnh má đào, ánh mắt không có chút e thẹn xấu hổ nào của nữ hài tử, trái lại lộ ra anh khí nam nhi hào hùng.

Thỉ Nha vẻ mặt rất không tình nguyện đi theo phía sau thiếu nữ, hướng Trầm Thương Hải xấu hổ cười cười, khuyên thiếu nữ kia: "Công chúa, Trầm công tử cần nghỉ ngơi, nàng hay là trở về đi."

"Ngươi khẩn trương cái gì? Ta cũng không phải con cọp, ngươi còn sợ ta ăn hắn a?" Thiếu nữ ném cho Thỉ Nha một cái liếc mắt, sau đó cười đi về phía Trầm Thương Hải.

"Ta nghe Phục vương nói ngươi là tiên sinh do Ung Dạ vương mang về tới dạy học, vậy tài văn chương của ngươi nhất định rất rất cao đi. Có thể hay không vì ta viết thiên thi phú? Ta muốn tặng nó cho vị hôn phu tương lai làm tín vật đính ước."

"Công chúa!" Thỉ Nha nghe nàng càng nói càng hăng say, nhịn không được ho khan vài tiếng.

"Kính Bình, nhã nhặn một chút cho ta." Một nam tử thanh âm trong sáng cũng song song vang lên, ngữ khí bình thản nhưng tự có uy nghi. Thiếu nữ nhất thời lập tức thu thanh.

Trầm Thương Hải lúc này mới chú ý tới ngoài cửa còn đứng một người, tóc dài miễn cưỡng rũ xuống sau y phục thanh bích, khí khái tiêu sái, lại như có như không toát ra vài tia lạnh lùng xa cách. Trên mặt người nọ mang một chiếc mặt nạ hoàng kim chế tạo thập phần tinh xảo tỉ mỉ.

Phía sau mặt nạ băng lãnh, Trầm Thương Hải cảm giác người nọ lưỡng đạo ánh mắt rơi vào trên người y sắc bén không gì sánh được, tựa như con dao nhỏ tối sắc bén đang chậm rãi mở khai y phục y.

Một cỗ cảm giác cường liệt không thể hình dung, Trầm Thương Hải dời tầm mắt chuyển qua trên người thiếu nữ. Vị Kính Bình công chúa này tính tình nhiệt tình sáng sủa, ngược lại cùng với mỹ nhân mà Vân Lệ Cơ miêu tả khác nhau một trời một vực, y đạm nhiên mỉm cười nói: "Thương Hải tài sơ học thiển, sợ rằng không giúp được công chúa rồi."

Kính Bình công chúa mặt không khỏi lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn nửa ngờ nửa tin. "Thật không? Phục vương hắn thế nhưng ở trước mặt ta tán dương ngươi mấy lần."

Trầm Thương Hải mỉm cười chua xót, người đeo mặt nạ chậm rãi đi lên phía trước nắm trụ cánh tay Kính Bình lôi nàng đi, giọng nói không chút gợn sóng: "Trầm công tử nếu không vui ý, Kính Bình có thể nào ép buộc?" Hắn quay đầu lại, hướng lam mâu nam tử chẳng biết đã đứng ở cửa tiểu viện từ lúc nào gật đầu, "Kính Bình không hiểu chuyện, Phục vương chớ trách móc."

"Kính Bình cũng là biểu muội bản vương, bản vương sao lại trách nàng." Phục Nghệ mặc dù trả lời Vĩnh Xương vương, lam mâu nhưng lại nhìn Trầm Thương Hải.

Cặp mắt kia vẫn thanh nhuận như trước, ở sâu bên trong chớp động làm Phục Nghệ bách vị cùng xuất hiện, nhưng mà hắn cũng chỉ là lặng im trong nháy mắt liền không hề nhìn Trầm Thương Hải nữa, đối Vĩnh Xương vương ba người nói: "Bản vương đang muốn gặp Thương huynh cùng công chúa thương lượng hôn sự chi tiết. Thỉnh. Thỉ Nha, ngươi cũng cùng đi."

Nghe được chính mồm Phục Nghệ nhắc tới hôn sự, Trầm Thương Hải nguyên bản đang mơ hồ, trái tim liền như bị bàn tay to vô hình bóp chặt, y nhắm hai mắt, ra sức làm cho thanh âm mình có vẻ bình tĩnh nhất. "Phục vương xin dừng bước, Thương Hải có chuyện quan trọng muốn cùng Phục vương nói chuyện."

Phục Nghệ đã đi được vài bước, nghe vậy hơi chần chờ, cuối cùng dưới đáy lòng khẽ than thở, hướng Vĩnh Xương vương tạ tội, phân phó Thỉ Nha trước đưa huynh muội Vĩnh Xương Vương quay về khách xá nghỉ ngơi. Chờ bóng lưng ba người đi xa, hắn mới xoay người đối mặt Trầm Thương Hải chậm rãi nói: "Ngươi muốn nói gì với ta?"

"Ta..." dừng ở đây, Trầm Thương Hải năng ngôn thiện ngữ trước nay toàn bộ không biết sắp xếp sao, sợ run trong chốc lát, nói: "Thương thế Phục vương đều tốt rồi sao?" Nghe Phục Nghệ thở dài, y cũng biết không thể nghi ngờ mình hỏi lời vô ích, bối rối cúi mắt.

Mấy ngày nay tưởng tượng tình cảnh gặp lại Phục Nghệ sẽ nói những gì, nhưng hiện tại phát hiện bản thân kỳ thực không biết nói lời nào.

Từ đầu đến cuối đều là y một bên tình nguyện mà thôi.

Hốc mắt phảng phất có điểm ẩm ướt lặng yên sinh sôi, tâm tình nhưng lại bất khả tư nghị mà an tĩnh hơn. Y hít sâu, lẳng lặng nói: "Thương Hải muốn cầu Phục vương từ bi vi hoài, nhẹ tay xử lý Vân Phi."

Phục Nghệ xác thực không nghĩ tới Trầm Thương Hải gọi hắn lại cư nhiên là vì thay Vân Phi cầu tình. Kinh ngạc qua đi, lam mâu chuyển sang thâm trầm, cười một tiếng: "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn hỏi việc hôn sự của Kính Bình công chúa."

Trầm Thương Hải hai tay khoát lên luân y nhịn không được bóp đến phát đau—— Phục Nghệ tựu như thế lần lượt nhắc nhở y, vội vã cùng y phiết thanh quan hệ?

Trong nhất thời ngạo khí phát tác, y ngẩng đầu nhìn Phục Nghệ, nở nụ cười.

"Phục vương suy nghĩ nhiều quá, cưới công chúa là việc tư của Phục vương, Thương Hải vô tâm hỏi đến, chỉ là thay người Phục vương yêu nhất trong lòng cảm thấy tiếc hận. Thi cốt còn chưa lạnh, Phục vương nhưng sắp sửa lánh thú tân hoan."

"Câm miệng!" Phục Nghệ thanh sắc câu lệ, bước lên vài bước tới trước luân y, giương lên bàn tay.

Cái bạt tai này thực sự giáng xuống, y sợ rằng cả người cả ghế sẽ ngã sấp một khối... Trầm Thương Hải cười khổ. Nhưng mà cái tay kia cũng không có đáp xuống mặt y như dự đoán, mà là nhẹ nhàng đặt xuống đầu vai.

Bàn tay nam nhân ấp áp bình tĩnh như lúc còn trong hầm băng.

Phục Nghệ ngưng mắt nhìn Trầm Thương Hải, thu lại vẻ giận dữ, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ, lại mang một chút thương tiếc, thay Trầm Thương Hải phủi đi cánh hoa trên vai, thấp giọng than nhẹ: "Trầm Thương Hải, ngươi hà tất cố ý nói loại chuyện này làm ta tức giận? Hôn sự giữa Bắn Nguyệt cùng Vĩnh Xương tự có chỗ lợi. Ngươi không phải không hiểu rõ."

Trầm Thương Hải hoàn toàn nghe hiểu gánh nặng sau lưng Phục Nghệ, thân là vương giả, rất nhiều thời điểm đều là thân bất do kỷ. Trước mặt mọi người là phong quang vô hạn, sau lưng lại đeo nhiều trọng trách như núi mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được.

Phục nghệ cũng không ngoại lệ.

Trong lòng không khỏi chua xót không chịu nổi, không biết là vì bản thân hay vì Phục Nghệ. Y mặc kệ vươn tay, vãn trụ trên tay nam nhân.

Vết thương đỏ tươi thật sâu khắc trên mạch môn.

Nếu chân tâm như thiết thạch, làm sao chịu trích máu cứu y? Trầm Thương Hải cố gắng lộ ra nụ cười, khóe mắt chớp động thủy quang. Khám phá tất cả quấn quýt si mê ái oán hồng trần, vẫn như trước không bỏ xuống được người cô độc ai tuyệt trước mắt này.

"Phục Nghệ, ngươi vui vẻ là tốt rồi."

Phục Nghệ thân thể cao to không khỏi hơi chấn động, dùng bàn tay kia lau đi giọt lệ chực rơi bên khoé mắt Trầm Thương Hải, tiếng nói từ tính mười phần vang lên trên đầu Trầm Thương Hải, rất không chân thực: "Trầm Thương Hải, ta không đáng để ngươi vì ta rơi lệ..."

Đoạn lương duyên này Trầm Thương Hải nếu hạ không được quyết tâm chặt đứt, vậy thì để hắn đoạn đi.

Phục Nghệ dứt khoát xoay người bước nhanh ly khai khỏi tiểu viện. Trong gió duy chỉ còn lưu lại thanh âm uy nghiêm như thường.

"Vân Phi ý đồ thí quân vốn là tội không thể thứ, bất quá niệm tình Lệ Cơ tận tâm phụng dưỡng ngươi, ta đáp ứng ngươi tha hắn tội chết." Dừng một chút rồi nói tiếp: "Chờ huynh muội Vĩnh Xương Vương đi rồi, ta tự mình tiễn ngươi quay về Ung Dạ tộc, tái nhổ trại đến Huyền Vũ quan."

Đây coi như là điều cuối cùng Phục Nghệ làm hòa y một cái nhân tình sao? Trầm Thương Hải căn bản lời cảm tạ nói không nên lời, tim đập loạn nhịp nhìn cánh hoa vô danh bay bay, nhẹ nhàng rơi đầy đất.

Tâm của y phảng phất cũng bay theo cánh hoa kia nhất tề đưa về bụi bậm, thẳng chờ héo rũ.

Trên một góc tường cao nhưng có đôi song nhãn nhìn chăm chú Trầm Thương Hải. Thấy Trầm Thương Hải chuyển động luân y chậm rãi trở về phòng, hắn cũng vô thanh vô thức tung người nhẹ nhàng rời đi, bích sắc y phục lướt qua cành cây, vẻn vẹn dao động vài quang ảnh.

"Đại vương thực sự nguyện ý tha tính mệnh Phi đệ?" Vân Lệ Cơ khi hoàng hôn cùng vú già đưa cơm tới, nghe tin tức này hãy còn không thể tin được, hỏi liên tiếp vài lần rốt cục khẳng định đệ đệ nhà mình rốt cục nhặt về được một mạng, quá vui mừng mà khóc, hướng Trầm Thương Hải liên tục dập đầu nói lời cảm tạ.

Trầm Thương Hải thật là quẫn bách, vội vàng kêu vú già tới đỡ nàng dậy, đưa qua khăn tay cho nàng lau nước mắt, hòa nhã nói: "Là phục vương khoan hồng độ lượng, Lệ Cơ phu nhân không cần cảm tạ ta."

"Công tử nhắc nhở đúng vậy, ta phải đi về tạ ân đại vương." Vân Lệ Cơ thút thít lau sạch sẽ nước mắt chạy đi ra ngoài.

Vú già kia từng bị Vân Phi cho nếm qua đau khổ, thấy Vân Lệ Cơ đi xa liền oán giận Trầm Thương Hải tính tình quá tốt: "Hắn còn muốn gia hại công tử ni! Trầm công tử ngươi vì sao còn muốn cứu hắn?"

Trầm Thương Hải tâm tình buồn bực, miễn cưỡng cười cười cũng lười cùng vú già cãi cọ. Khi vú già hầu hạ y dùng cơm tối, rửa mặt xong đang chuẩn bị đi ngủ thì Thỉ Nha lại tới tìm y, chân còn chưa có bước vào cửa phòng đã cười nói: "Trầm công tử, ngươi xem ai tới này?" Hơi nghiêng thân lộ ra hai người theo sát phía sau.

"Phu tử!" Thiếu niên mày rậm mắt to kêu lên vui mừngchạy tới ôm Trầm Thương Hải, không ngừng hỏi han: "Phu tử người có khỏe không? Mấy ngày này là ai chiếu cố cuộc sống hàng ngày của người a?"

"Ly Phong, ngươi thế nào biết ta ở chỗ này?" Trầm Thương Hải cũng thập phần kinh hỉ, khinh sờ sờ đầu hắn, lại nhìn về phía nam tử đi cùng thiếu niên tỉ mỉ đánh giá, rõ ràng là Âu Dương Lân. Người sau đã thay một thân nhung trang, quần áo giống như người Tây Vực bình thường, trên mặt không biết thoa cái gì vừa vàng vừa đen.

"Là Âu Dương đại ca mang ta đi hỏi thăm tung tích phu tử." Ly Phong nói hai chữ "Đại ca" đặc biệt vang dội, hiển nhiên là muốn nhắc nhở Trầm Thương Hải đừng tiết lộ thân phận của Âu Dương Lân.

Trầm Thương Hải tự nhiên là hiểu ý, hướng Âu Dương Lân gật đầu tạ ơn, suy nghĩ một chút sau tâm ý đã định, đối Thỉ Nha nói: "Nếu người Ung Dạ tộc đã tới sẽ không lại làm phiền Phục vương ngày sau tự mình tiễn Thương Hải trở lại, đoạn thời gian này Thỉ Nha tiên sinh nơi chốn trông nom, Thương Hải vô cùng cảm kích. Phục vương nơi đó cũng thỉnh Thỉ Nha tiên sinh thay Thương Hải nói lời từ biệt."

"Trầm công tử hiện tại sẽ quay về Ung Dạ tộc?" Thỉ Nha ngạc nhiên, "Bên ngoài trời đều mau tối. Không bằng ở lại một đêm, ngày mai xuất phát."

Trầm Thương Hải lắc đầu: "Dù sao cũng là đi, Thương Hải nghĩ sớm một chút trở lại miễn cho mọi người lo lắng." Ở lại một khắc chỉ sợ chua xót trong lòng càng tăng, huống hồ Âu Dương Lân là người Hạ Lan hoàng triều, vạn nhất bị nhận ra khó thoát khỏi họa sát thân.

Thỉ Nha thấy Trầm Thương Hải kiên quyết muốn đi cũng không cường cố níu kéo, kêu vú già nhanh đi trù phòng lấy chút bánh mì cấp Trầm Thương Hải làm lương khô trên đường, lại chọn hai tuấn mã tinh tráng cho hai người kỵ.

Ba người cùng trở ra ngoài Chu Tước quan được một đoạn, thẳng đến bốn người để lại cổng thành xa xa phía sau, Thỉ Nha đột nhiên đối với Âu Dương Lân thủy chung không nói một lời, nói: "Âu Dương Thiên Hộ, ngươi lá gan cũng thật lớn, thay đổi y phục đã dám nghênh ngang tới cửa tìm người!"

Âu Dương Lân cùng Trầm Thương Hải đều thay đổi sắc mặt, Thỉ Nha trái lại cười nói: "Ngươi không cần khẩn trương, ta nếu như muốn bắt ngươi cũng sẽ không cho các ngươi ra khỏi thành. Ngươi lần này vì tìm Trầm công tử mà đến, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng nếu lần sau gặp lại trên chiến trường, ta sẽ không chút lưu tình."

Hắn tháo xuống một khối lệnh phù đen tuyền bên hông đưa cho Trầm Thương Hải: "Các ngươi quay về Ung Dạ vẫn là phải qua Thanh Long quan phía trước, cầm lệnh bài của ta có thể đi ra an toàn, không cần đi đường xa." Cũng không chờ Trầm Thương Hải nói lời cảm tạ, hắn chắp tay vái chào quay người bước nhanh rời đi.

Ly Phong cùng Trầm Thương Hải ngồi chung một con ngựa, thấy Thỉ Nha đã đi xa, hắn thè lưỡi, đại tùng một hơi thở. "Nguyên lai hắn sớm nhận ra Âu Dương là người Thiên Hộ a."

Trầm Thương Hải thầm kêu may mắn, nghĩ thầm Thỉ Nha hơn phân nửa là nghe Vân Phi miêu tả qua vẻ ngoài của Âu Dương Lân, thêm việc Ly Phong thiếu suy xét, mở miệng đã gọi Âu Dương đại ca, không lộ cũng khó. Hắn quay đầu hướng Âu Dương Lân nói: "Âu Dương Thiên Hộ, đa tạ ngươi mạo hiểm dẫn Ly Phong tới tìm ta."

Âu Dương Lân liền ôm quyền, "Tính mệnh tại hạ đều do công tử cứu, dù là long đàm hổ huyệt tại hạ cũng phải tìm công tử, hộ tống ngươi bình an trở lại." Thấy hoàng hôn bốn phía càng ngày càng đậm, hắn đốt thêm cây đuốc, cho hai con ngựa tăng thêm cước bộ.

Đọc truyện chữ Full