DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Sinh Mộng Chi Thương Hải
Chương 8

Chỉ trong chốc lát, Chu Tước quan đã triệt để chìm trong bóng đêm, duy nhất còn lại tiếng chân thanh thúy dồn dập gõ cả vùng đất trống trải. Còn có Ly Phong hưng phấn cùng Trầm Thương Hải kể lại tình hình sau khi li biệt.

Description: trans

Nguyên lai ngày đó hắn bị ngã một cái, được Âu Dương Lân kéo lên nhưng chân bị thương. Âu Dương Lân quay đầu lại muốn trảm thảo trừ căn giết Vân Phi nhưng người đã đào tẩu, liền đem những binh sĩ thụ thương nhất nhất chém chết.

Hai người sau đó lần theo vết luân y đi xuống sườn núi tìm kiếm hành tung Trầm Thương Hải, nhìn thấy luân y đổ ngược đang muốn chạy tới cứu người, Âu Dương Lân thị lực hảo, xa xa trông thấy nhất liệt kỵ binh kinh qua, đại kỳ Bắn Nguyệt tung hoành lay động.

Âu Dương Lân nào dám hiện thân, vội vàng che miệng Ly Phong, trơ mắt nhìn Trầm Thương Hải được Bắn Nguyệt tướng sĩ cứu ra khỏi tuyết mang đi.

Ung Dạ tộc từ trước đến nay thường không can dự thị phi, không thường cùng các ngoại tộc khác ở Tây Vực lui tới. Ly Phong cho tới bây giờ cùng Bắn Nguyệt quốc lại càng không quen biết, nhất thời không biết làm sao, may có Âu Dương Lân trấn tĩnh, trấn an thiếu niên gấp đến độ muốn xoay quanh người hắn, đáp ứng nhất định hội giúp hắn đem phu tử tìm trở về.

Theo Ly Phong quay về Ung Dạ tộc dưỡng thương sau, Âu Dương Lân liền mang Ly Phong đi tìm người. Biết được Bắn Nguyệt quốc đã đánh hạ Chu Tước cùng Huyền Vũ, hôm nay đại đội nhân mã đang đóng quân trong Chu Tước quan, hắn ôm một bả ý niệm trong đầu, thẳng thắn cùng Ly Phong trực tiếp tới cửa hỏi thăm, quả nhiên thu được tin tức của Trầm Thương Hải.

"Hoàn hảo phu tử bình an vô sự, bằng không tộc trưởng trở về khẳng định sẽ mắng chết ta." Ly Phong cười ngây ngô.

Trầm Thương Hải không tiếng động cười, thần tình cô đơn.

Vết thương sâu nhất, chỗ yếu ớt nhất trong lòng y ngoại trừ y ra không ai biết.

Đi được hơn mười mấy dặm đường vừa vặn tới nửa đêm, gió thổi vù vù nơi hoang vu, thổi trúng cây đuốc ánh sáng yếu ớt trong tay Âu Dương Lân. Nghĩ đến Trầm Thương Hải văn nhân thể nhược không chịu nổi mạo hiểm gió lạnh suốt đêm, hắn liền dò xét mọi nơi, muốn tìm địa phương tránh gió nghỉ ngơi.

Mấy gốc đại thụ phía trước tạo thành một mảng bóng đen lớn, dưới tàng cây lập lòe đốm lửa, một người một ngựa đang ngồi đó sưởi ấm.

Tái ngoại lúc này thường bắt gặp được thợ săn. Âu Dương Lân cũng không nghi ngờ, thúc ngựa tiến lên đối bóng lưng người nọ giương giọng nói: "Vị huynh đài này, có thể hay không cho chúng ta hơ chút lửa?"

"Đương nhiên có thể." Người nọ ồm ồm đáp lại tựa hồ sợ bị người nghe ra, cố ý đè thấp giọng xuống, cầm cành cây gẩy gẩy đống lửa, xoay người lại. Mũ da trên đầu kéo che quá mi, hơn nữa trên cổ quàng chiếc đuôi hồ ly vĩ đại làm cả khuôn mặt hắn bị che hơn phân nửa, chỉ lộ ra ánh mắt sang quắc.

Trầm Thương Hải ngồi cạnh Âu Dương Lân, cảm thấy ánh mắt người nọ giống như đã từng quen biết, liền rùng mình, vừa định nhắc nhở Âu Dương Lân cẩn thận, người nọ đã thấp giọng cười, đột nhiên xuất chưởng chụp vào đống lửa. Cành cây mang theo lửa cháy nhất thời bay ra, đánh úp về phía Âu Dương Lân.

Âu Dương Lân thất kinh, không cần nghĩ ngợi nắm yên ngựa phi thân nhảy lên, hiểm hiểm né qua mấy cành cây, đang ở giữa không trung, người nọ đã lăng không bổ nhào tới, song chưởng nhanh như thiểm điện mặc vân, hung hăng đánh trúng ngực Âu Dương Lân.

Một ngụm máu tươi phun nhuộm đỏ vạt áo người nọ. Âu Dương Lân rơi xuống đất giãy dụa suy yếu nghĩ muốn bò lên, người nọ một chân đạp lên ngực hắn, cố sức nghiền một cái, Âu Dương Lân phát sinh tiếng kêu đau đớn, đau đến hôn mê bất tỉnh.

Ly Phong kêu sợ hãi, vô thức nắm chặt dây cương, chưa kịp quay ngựa, người nọ đã phiêu trước tọa kỵ, quyền phong xẹt qua tóc mai Trầm Thương Hải, đem Ly Phong phía sau y đánh bất tỉnh.

Không có Ly Phong đỡ, Trầm Thương Hải liền rơi xuống lưng ngựa, lưng chưa chấm đất liền bị người nọ một bả kéo lên.

"Ta đã cung kính chờ đợi đã lâu, Trầm công tử, biệt lai vô dạng!" Người nọ cười, giật khăn quàng cổ lộ ra khuôn mặt tái nhợt, đúng là Thiếu Nhai.

Trầm Thương Hải tâm phát lạnh. Hầm băng chi tù hại y gần như chết cóng, lúc này lần thứ hai rơi vào trong tay Thiếu Nhai không biết người này lại muốn dùng y thiết bẫy rập gì đối phó Phục Nghệ.

Thiếu Nhai dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Trầm Thương Hải, cười dài ôm Trầm Thương Hải nhảy lên tọa kỵ. "Trầm công tử cứ việc yên tâm, tại hạ lúc này đây chỉ là được người nhờ vả, thỉnh Trầm công tử tới một nơi."

Trầm Thương Hải cho dù tâm niệm có thay đổi thật nhanh cũng nghĩ không ra là ai sai Thiếu Nhai đi bắt cóc y. Nhưng Thiếu Nhai câu kia “đợi đã lâu ngày” làm y trong đầu linh quang khẽ động ——

"Sai ngươi là người bên người Phục vương?"

Chỉ có người ở Chu Tước quan mới biết được y đêm nay ly khai trở về Ung Dạ tộc, mới sai Thiếu Nhai chờ tại đây phục kích y.

Thiếu Nhai đôi mắt vi mị, nói: "Trầm công tử quả là rất thông minh, mặc dù đoán không trúng nhưng cũng không sai." Dẫn người lên lưng ngựa, hắn lấy trong bọc hành lý bên cạnh viên dược hoàn hương khí nhàn nhạt, đưa đến bên miệng Trầm Thương Hải.

"Tại hạ không muốn đánh Trầm công tử, khỏa dược hoàn này không có độc, sẽ chỉ làm ngươi hảo hảo mà ngủ một giấc dài. Trầm công tử, mời."

Thiếu Nhai cười đến khiêm tốn, Trầm Thương Hải biết bản thân căn bản không thể cự tuyệt, tiếp nhận dược hoàn, đối với hai người đang hôn mê trên mặt đất nhìn.

"Trầm công tử sợ tại hạ sẽ giết bọn họ?" Thiếu Nhai cười nhún vai: "Giết hai người bọn hắn một ngân lượng cũng thu không được, tại hạ cũng không muốn uổng phí khí lực làm không kiếm tiền buôn bán."

Người này thật đúng là thẳng thắn. Trầm Thương Hải hơi cười khổ, thản nhiên nuốt vào dược hoàn, sau đó trong tiếng cười càng ngày càng không rõ của Thiếu Nhai thong thả mất đi tri giác.

Dọc đường Trầm Thương Hải thỉnh thoảng có tỉnh lại, đều do Thiếu Nhai tương trợ giúp y ăn cơm uống nước, cũng thuận tiện giải quyết vấn đề sinh lý. Sau đó Thiếu Nhai đưa tới một viên dược hoàn nữa, Trầm Thương Hải lần thứ hai lâm vào mê man.

Một lần thức tỉnh cuối cùng, y phát hiện chính mình đang nằm trong mã xa, bên ngoài còn có thanh âm người qua đường nói cười thập phần náo nhiệt, hiển nhiên đã tiến nhập phố xá. Muốn vé màn xe xem đến tột cùng là gì, thế nhưng hai tay không còn chút sức lực nào, căn bản là không nâng dậy nổi.

Dần dần tiếng động xôn xao lục tục tiêu thất. Con đường mã xa đi qua cũng ngày càng bằng phẳng, cuối cùng dừng lại.

Thiếu Nhai vén rèm, đem Trầm Thương hải ôm ra khỏi xe.

Một mảnh cung điện nguy nga san sát nối tiếp nhau lập tức hiện lên trước mắt Trầm Thương Hải. Xa xa cung khuyết cửu trọng, chung cổ du dương.

Nhiều loại kỳ điểu diễm lệ gọi không ra tên quý hiếm đang ở bên bụi cây chơi đùa, nhìn thấy con người cũng không kinh.

Thiếu Nhai cúi đầu hướng Trầm Thương Hải mỉm cười: "Hôm nay không cần tại hạ nói Trầm công tử cũng đã thông tuệ, cũng nên đoán được người nọ là ai rồi đi?"

Nỗi băn khoăn trong lòng rốt cục đã được cởi ra, Trầm Thương Hải than nhẹ: "Vĩnh Xương vương."

Thời gian thần trí thanh tỉnh trên đường, những người khả nghi lần lượt hiện lên trong não y, không thể không hoài nghi nam nhân bí ẩn kia, nhưng nghĩ đến mình cùng Vĩnh Xương vương không có liên quan, lại thấy bản thân quá mức đa nghi. Cho dù hiện tại thân ở trong cung Vĩnh Xương, y vẫn là không nghĩ ra nguyên do.

"Vì sao?" Y hỏi Thiếu Nhai, cũng không trông cậy vào có thể nhận được đáp án.

Quả nhiên Thiếu Nhai chỉ là ha ha cười, nói: "Tại hạ chỉ có nhiện vụ đem người mang về, Trầm công tử muốn biết cái gì chờ Vĩnh Xương vương hồi cung sau hỏi hắn chẳng phải là tốt hơn." Ôm Trầm Thương Hải sải bước đi sâu vào trong vườn ngự uyển.

Hắn dường như ở trong cung xuất nhập đã quen, phi thường quen thuộc địa hình, ven đường gặp phải thị vệ cung nữ cũng đều hướng Thiếu Nhai gật đầu tỏ ý, không chút nào lạ lẫm.

Qua chừng nửa nén nhang, Trầm Thương Hải được ôm vào tiểu lâu khung cảnh thanh u bối sơn, y được đặt trên chiếc ghế.

"Trầm công tử, chút nữa tự có người tới hầu hạ ngươi làm quen với cuộc sống hàng ngày, tại hạ phải đi tìm người lĩnh thưởng đây." Thiếu Nhai tươi cười rạng rỡ rời đi, lưu lại Trầm Thương Hải đờ ra đối mặt với không khí.

Bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó người đeo mặt nạ ánh mắt như tiểu đao sắc bén, y không tự chủ được đánh cái rùng mình. Nhãn thần này cũng không phải là dâm tà, hết lần này tới lần khác làm y cảm thấy mình như cá nằm trên thớt chờ người khác làm thịt.

Đều là vương giả Tây Vực, Vĩnh Xương Vương này bá khí tuy không bằng Phục Nghệ nhưng lại hơn ba phần khí tức lành lạnh.

Phục Nghệ... Lúc này đang làm gì? ... Đã nói với bản thân phải đem danh tự này cùng quãng thời gian hai người ở chung thâm tỏa phủ bụi, nhưng một khi tưởng niệm thì không phải người có lý trí là có thể chống được.

Thẫn thờ một lúc lâu, nghe được có tiếng nói cùng tiếng bước chân tới gần tiểu lâu, Trầm Thương Hải mới hoàn hồn.

"Khuông" một tiếng, cửa gỗ khép hờ bị người dùng lực đẩy ra.

Một nam tử cau mày chậm rãi tiến vào, phục sức đẹp đẽ phức tạp, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, song đồng màu tro, một số gần như vô sắc, có vẻ thật là quỷ dị. Phía sau nam tử là một thiếu niên mười bốn mười lăm, đồng dạng cẩm y la đái, môi hồng răng trắng, mang theo cỗ kiêu ngạo tự mãn.

Hai người đến gần Trầm Thương Hải cũng không nói gì, chỉ là nhìn y từ trên xuống dưới, nam tử kia đột nhiên nhấc chân gạt ngã tiểu tọa ỷ.

"A..." Trầm Thương Hải tùy theo chiếc ghế mà té ngã xuống đất.

Nhìn Trầm Thương Hải dùng song chưởng chống nửa thân ngồi dậy, nam tử lưỡng điều lông mi cơ hồ nhíu thành một hàng, đối thiếu niên nói: "Ta còn nghĩ Thiếu Nhai này tham tiền nói bậy, nguyên lai thực sự là một người què. Hoàng huynh đem người như thế hồi cung làm gì?"

Thiếu niên cười nhạt, "Hạc Vương huynh, hoàng thượng ca ca không phải là có sở thích thu thập đồ vật đẹp gì đó sao! Ngươi cũng đừng tái quan tâm nữa, đi thôi!"

Nam tử tựa hồ còn muốn nói cái gì, bị thiếu niên kéo ống tay áo lôi ra bên ngoài, hắn quay đầu lại âm thầm trừng mắt Trầm Thương Hải một cái mới cùng thiếu niên nghênh ngang rời đi.

Ngay cả là lần đầu gặp nhau, Trầm Thương Hải cũng cảm giác được nam tử này đối y tràn ngập địch ý, nhịn không được cười khổ. Tư tiền tưởng hậu, y hẳn là không đắc tội quá Vĩnh Xương vương, càng chưa nói tới trêu chọc hai người vừa rồi để mà rước lấy tai bay vạ gió này.

Sờ sờ mặt càng cảm thấy không giải thích được. Y dung mạo so với người Giang Nam không tính là xuất chúng, lại thêm hai chân tàn tật, tuy nói y tính tình rộng mở cũng không lấy điều này mà tự ti, nhưng là cho tới bây giờ không nghĩ tới bản thân một ngày này lại trở thành một trong những vật phẩm được người ta thu thập.

Thiếu niên kia phỏng đoán vị tất đã chính xác, Vĩnh Xương vương bắt cóc y phải có ẩn tình khác đi? Trầm Thương Hải an ủi chính mình, vịn vào cái ghế cố sức ngồi trở lại y, ngoại lâu lại có người đi vào.

Lần này là mấy người thị nữ xinh đẹp, trong tay cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày đệm chăn các loại, mấy người hợp lực phù Trầm Thương Hải ngồi dậy xong liền bắt đầu quét tước thu xếp, còn mang nhuyễn tháp hoàng lê tượng điêu khắc gỗ trên lầu xuống cấp Trầm Thương Hải làm giường ngủ.

Một chiếc luân y mới tinh không bao lâu sau được hai người tạp dịch bộ dáng cung nhân đưa đến.

Trong tất cả có một thị nữ tuổi tác lớn hơn dường như là người đứng đầu trong đám, cười cười, khóe miệng lộ ra một bên má lúm đồng tiền nho nhỏ hướng Trầm Thương Hải hành lễ nói: "Nô tỳ Lăng Sa, là Hạc Vương gia nhượng chúng ta tới nơi này hầu hạ công tử. Công tử nếu muốn cái gì cứ phân phó."

"Vậy làm phiền cô nương phí tâm." Trầm Thương Hải ngồi trên ghế khom người hoàn lễ.

Lăng Sa cùng mấy người cung nữ khác thấy thanh niên ôn nhã hữu lễ, đều bất ngờ che miệng cười trộm, cáo từ lên lầu bố trí nơi ở.

Lên lầu xong chúng nữ vẫn còn cười nhẹ, lời nói nhỏ nhẹ: "Công tử này thật nhã nhặn, thanh âm lại êm tai. Các ngươi xem da hắn hình như so với chúng ta còn nhẵn nhụi hơn, thật muốn sờ sờ xem."

Tên còn lại phản bác nàng: "Tiểu nha đầu thật không thư tao! Ha ha, bất quá nói cũng không sai, vị công tử này đi đứng tuy rằng bất hảo nhưng lại làm cho người ta nhìn đến thoải mái, khó trách lại bị tiến cung." Rồi lại yếu ớt thở dài, "Đáng tiếc a, không biết hắn có thể sống bao lâu ni?"

Trầm Thương Hải nghe vậy trái tim kịch liệt khiêu giật, nhưng lập tức nghe được Lăng Sa thấp giọng răn dạy người nọ.

"Loại sự tình này cũng dám nói lung tung, cẩn thận bị cắt đầu lưỡi."

Mấy người cung nữ trong khoảng khắc đều câm như hến.

Trầm Thương Hải ngưng thần nghe, chỉ nghe thấy chúng nữ ở trên lầu đi tới đi lui thu thập, cũng không còn nói chuyện với nhau. Trong lòng điềm xấu như vết mực đen điểm trên tờ giấy trắng, từ từ khuếch tán.

Tình cảnh của y so với trong tưởng tượng còn nguy hiểm hơn.

Thời gian nửa tháng vội vã trôi qua. Ngoại trừ mấy người thị nữ này ra thì không có người nào rảnh rỗi trở lại quấy rầy Trầm Thương Hải, y từng thử qua hướng bọn họ nói bóng nói gió tìm hiểu nội tình, mấy người thị nữ bị Lăng Sa cảnh cáo sau, rất giữ ý một mực không nói. Trầm Thương Hải cũng thôi truy vấn, ký lai chi tắc an chi (1), an tâm ở xuống tới.

(1) Ký lai chi tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó

Lăng Sa lúc đầu đối Trầm Thương Hải giám sát kỹ, mỗi lần y muốn ra ngoài tản bộ, Lăng Sa sẽ kêu hai người thị nữ đi theo giám thị. Số lần diễn ra càng nhiều, mọi người thấy y không có dị động gì, huống hồ lường trước Trầm Thương Hải bằng vào bản thân căn bản không có khả năng chạy ra hoàng cung, liền không hề như lúc đầu theo sát từng bước, tùy ý Trầm Thương Hải tự hành tẩu giải sầu.

Tiểu lâu nằm một góc trong hoàng cung cực kỳ yên lặng tịch mịch, Trầm Thương Hải mấy ngày qua trong chu vi tiểu hồ lững thững đi dạo, gặp phải thị vệ cung nữ cũng không nhiều, nhưng thấy nam tử oai hùng tuấn lãng, nữ tử xinh đẹp phủ mị, mặc dù là tạp dịch thấp nhất nhưng mỗi người dung mạo thượng thừa.

Xem ra Vĩnh Xương vương thích cái đẹp xác thực không phải giả... Trầm Thương Hải chậm rãi chuyển động luân y, trong lòng mê võng càng sâu. Khi phục hồi lại tinh thần mới phát giác bản thân đã xông vào mặt sau một tiểu lâu. Dây leo xanh mượt quấn đầy nham thạch, nhật quang cũng trở nên phá lệ âm u, bùn đất so với nơi khác càng ẩm ướt hơn, bánh xe lăn quá tạo ra hai đạo vết lún.

Đây là tiểu lâu phụ cận duy nhất Trầm Thương Hải chưa tới qua, chỉ vì Lăng Sa từng nói với y tuyệt đối không được đến gần ngọn núi phong này.

Lăng Sa lúc đó biểu tình thập phần nghiêm túc, Trầm Thương Hải cũng không phải người nhiều chuyện, càng không muốn... chính mình rước thêm phiền phức, quay luân y đang muốn rời đi, đột nhiên nghe được thanh âm rên rỉ rất nhỏ.

Thanh âm cũng không lớn nhưng tràn ngập thống khổ khó có thể che giấu.

Trầm Thương Hải ngừng lại.

Vài tiếng rên rỉ lại truyền vào tai y, lần này Trầm Thương Hải xác định thanh âm đến từ trong nham phong, hơn nữa lại ở ngay bên cạnh y.

Y kinh ngạc gõ gõ vào vách núi bên cạnh, sơn phúc thình lình chuyển động.

Người bên trong tựa hồ nghe thấy động tĩnh, bất ngờ yên lặng xuống tới, giây lát sau lại bắt đầu rên rỉ gián đoạn, mang theo hai tiếng hô hoán cực kỳ suy yếu: “Cứu, cứu ta..."

Trầm Thương Hải nhớ tới cảnh cáo của Lăng Sa, chần chờ một chút, cuối cùng vô pháp phớt lờ thanh âm cầu cứu kia, dán sát vào vách núi hỏi: "Muốn ta giúp ngươi sao?" Người nọ rên rỉ nói vài câu mơ hồ không rõ.

Trầm Thương Hải lấy lại bình tĩnh, tỉ mỉ kiểm tra vách núi trước mắt này. Y đối với các loại cơ quan nghiên cứu sâu, rất nhanh phát hiện được một phần nhỏ lồi ra bị dây rêu xanh bao trùm, cố sức dùng tay xoay hai cái, vách núi phát sinh một trận âm hưởng nặng nề.

Động khẩu cao ước chừng một người theo cự thạch hiện ra trước mặt y, ánh lửa vàng hôn ám tùy thời đổ xuống.

Trầm Thương Hải chuyển luân y tiến nhập động huyệt.

Một gian thạch thất âm u nhỏ hẹp,vài chén đèn dầu dựa vào góc tường chiếu sáng có chút âm trầm. Một người đưa lưng về phía y, phục sức như là tôi tớ trong cung, y phục đã bị xé rách đến tung tóe, cuộn mình nằm trên mặt đất co quắp rên rỉ, chiếc bàn bên cạnh cũng bị đẩy ngã.

Tình hình này có điểm giống như là chứng động kinh phát tác... Trầm Thương Hải di chuyển qua bên cạnh người nọ, thấy người nọ mười ngón tay co quắp như móc câu đang liều mạng bóp cổ mình. Y không hề do dự lấy ra mai ngân châm hướng mấy huyệt vị "Khúc trì ", "Ôn lưu" trên cánh tay phải lành lạnh của người nọ đâm tới.

Người nọ trong cổ họng phát ra tiếng gào thét, tay phải buông lỏng cổ mình ra một chút, thong thả nghiêng đầu sang một bên.... Tất cả biểu tình trên mặt hắn đều bị mái tóc dài tán loạn che mất, từ khe hở lộ ra cặp mắt, ánh mắt hỗn độn mang theo đề phòng cường liệt, giống như dã thú bị thương độc hành giữa cánh đồng bát ngát.

Trầm Thương Hải đang muốn thi châm, người nọ đột nhiên thét chói tai, cố sức bắt được tay Trầm Thương Hải.

"Phanh" một tiếng, Trầm Thương Hải cả người lẫn xe bị đẩy ngã. Người nọ mãnh nghiêng người, ngồi trên lưng Trầm Thương Hải cười quái dị bóp trụ cổ y, lực đạo lớn đến thần kỳ.

Trầm Thương Hải vạn lần không ngờ tới người điên cuồng này đến tận đây, hai mắt biến thành màu đen sắp ngất đi, may là trong tay còn nắm ngân châm, y nỗ lực nhấc cao tay, đâm trúng mấy yếu huyệt trên ngực, bụng người nọ.

Người nọ mắt lộ ra hung quang, hung hăng trừng mắt Trầm Thương Hải, phảng phất như muốn ăn sống nuốt tươi, nhưng sau một khắc hai mắt liền nhắm lại, cả người ngã lên người y tái không nhúc nhích.

Trầm Thương Hải rốt cục có thể dời khỏi hai tay người nọ, hô hấp thông thuận sau, y nghĩ muốn đẩy người nọ ra, ai biết người nọ vóc người mặc dù không tráng kiện nhưng lại vô cùng nặng, Trầm Thương Hải đẩy vài cái mà vẫn không thoát khỏi, ngược lại khuôn mặt người nọ trong đám tóc dài lắc lư hiện ra.

Đường nét có thể nói là tuấn lãng, bên má trái là cái bớt hồng thật lớn hầu như bao trùm phân nửa khuôn mặt, thập phần kinh khủng. Môi người nọ cũng bị chính hắn cắn đến huyết nhục không rõ, trên y phục có rất nhiều vết thương, xem ra là bị chính hắn trảo khai, một số chỗ là vết thương cũ nhạt màu, bên trong có vài vết rõ ràng là vết thương do trường tiên để lại.

Trầm Thương Hải càng xem càng kinh hãi, người này ngoại trừ tự mình tổn thương, còn lại là bị người ngược đánh. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Lăng Sa nói y không được tiếp cận nham phong này? Tái liên tưởng đến thị nữ nọ nói qua càng cảm thấy trong cung Vĩnh Xương này nhất định cất giấu đại bí mật.

"Ngô..."

Người trên thân xoay mình giật giật, Trầm Thương Hải tức khắc hoàn hồn giương mắt đối diện với người nọ chậm rãi mở hai tròng mắt.

Đồng tử màu nâu đã tìm không thấy cuồng loạn lúc trước, người nọ thần tình mờ mịt, yên lặng nhìn Trầm Thương Hải một hồi. Bỗng nhiên mặt hiện lên kinh hoàng, che cái bớt bên nửa khuôn mặt kia, nhanh chóng chui vào trong góc phòng, khàn khàn trứ tiếng nói: "Ngươi thế nào ở chỗ này?!"

Trầm Thương Hải ngồi dậy còn chưa có mở miệng, người nọ thấy động khẩu mở ra càng hoảng hốt hơn, tiến lên nhấn vào cơ quan, cự thạch ầm ầm di chuyển đem cửa động khép lại. Người nọ lúc này mới thở ra một khẩu đại khí, xoay người bụm mặt, run giọng nói: "Ngươi, ngươi vừa nãy thấy cái gì?"

Trầm Thương Hải biết bệnh nhân có chứng động kinh phát tác thì tinh thần thất thường, sẽ đả thương người lung tung, nhưng lúc thanh tỉnh lại không nhớ được đã làm cái gì. Thấy người nọ rất sợ hãi, hiển nhiên bởi vì gương mặt xấu xí, đối mặt với người khác cực kỳ khiếp đảm.

Hắn không khỏi nổi lên lòng thương hại, âm thanh tận lực ôn nhu nói, làm người nọ thả lỏng: "Ta chỉ là ở bên ngoài tản bộ, nghe được ngươi khó chịu liền tiến đến xem." Thấy người nọ vẫn như cũ mười phần cảnh giác, y vỗ vỗ hai chân mình, nói: "Ngươi xem, ta hai chân đều đi không được, không thương tổn được bất luận kẻ nào, ngươi đừng sợ."

Người nọ vẻ kinh hoảng cuối cùng từ từ rút đi, thử đến gần Trầm Thương Hải, thấy y xác thực không có gì uy hiếp hắn mới nâng luân y dậy, giúp Trầm Thương Hải ngồi xong cúi đầu suy nghĩ một chút, đi tới mở động khẩu thấp giọng nói: "Ngươi đi nhanh đi."

"Ngươi không ra sao?"

Trầm Thương Hải chỉ là thuận miệng hỏi, người nọ khuôn mặt đã khôi phục điểm bình tĩnh lại nổi lên sợ hãi, hai tay che mặt, ý vị mà lắc đầu, toàn thân đều run rẩy. "Không, không được, ta cái dạng này không thể ra, hắn sẽ giết ta..."

"Ngươi là nói Vĩnh Xương vương?" Trầm Thương Hải thốt ra. Trong Vĩnh Xương cung, có thể định đoạt sinh tử người khác tự nhiên chỉ có vị vương giả cao cao tại thượng này.

Người nọ dường như nghe thấy được tên của ác quỷ, luôn miệng run run nói: "Không nên nhắc hắn, không nên!" Đột nhiên đẩy luân y ra bên ngoài, "Đi mau! Đừng nói cho người khác ta ở chỗ này. Ta không muốn người khác thấy ta cái dạng này."

Trầm Thương Hải thấy hắn thật sự là đối Vĩnh Xương vương sợ tới cực điểm, không đành lòng lại kích thích hắn, gật đầu nói: "Ta đáp ứng ngươi, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào."

Người nọ nhãn thần lo sợ nghi hoặc rốt cục có chút hòa hoãn, thậm chí hiện lên một tia cảm kích, bỗng dưng thoáng nhìn Trầm Thương Hải giữa cổ vài đạo dấu tay, hắn giật mình, đưa tay đặt lên so sánh, tỏ ra vẻ xấu hổ, nhỏ giọng lúng túng nói: "Là ta vừa lộng thương ngươi sao?"

Đâu chỉ lộng thương, thiếu chút nữa còn làm ta mất mạng. Trầm Thương Hải dưới đáy lòng cười khổ một chút, không muốn làm người nọ canh cánh bứt rứt, mỉm cười: "Đều do ta lỗ mãng thất thất xông tới hù dọa ngươi, không liên quan tới ngươi." Chuyển động luân y đi không bao xa, lại nghe người nọ phía sau y nhẹ nhàng nói thanh cảm tạ.

Trầm Thương Hải xoay người, người nọ chính là sợ hãi núp sau động khẩu như một bóng ma, thấy y nhìn lại, người nọ luống cuống tay chân đóng cửa động. Trầm Thương Hải ngây người một lát, thấy mặt trời đã ngã về tây, thở dài, kéo cổ áo che khuất dấu ngân, quay về tiểu lâu.

Lăng Sa cùng thị nữ đã thành thói quen Trầm Thương Hải trở về lúc hoàng hôn, cũng không truy vấn hành tung y, hầu hạ Trầm Thương Hải dùng bữa rửa mặt sau, Lăng Sa tự nhiên nghĩ tới cái gì, mục chú Trầm Thương Hải, nghiêm mặt nói: "Được rồi, Trầm công tử, nô tỳ lúc trước đã biết được hoàng thượng ngày hôm nay đã hồi cung. Trầm công tử sau này tản bộ nên sớm trở về.

"Tuy Hạc Vương gia vẫn chưa nói qua là không cho công tử ra ngoài tản bộ, nhưng nếu hoàng thượng phái người truyền triệu Trầm công tử, phát hiện tụi nô tỳ để công tử tự do đi lại, nô tỳ không tránh khỏi bị đòn roi." Nàng nói xong lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trầm Thương Hải vài lần, cuối cùng thở dài không tái nói thêm cái gì, xoay người đi thay giường chiếu cho y.

Trầm Thương Hải nghe hai chữ “đòn roi” trong lòng khẽ động, kìm lòng không đậu nhớ tới vết roi trên người người nọ. Người nọ hẳn là tôi tớ trong cung, không biết vì sao đắc tội tới Vĩnh Xương vương mới bị quất nhốt trong thạch thất, hơn nữa người nọ khẳng định là bị lũ tao quất roi.

Đáy lòng đối với Vĩnh Xương vương cảm tình không tốt, vô hình trung lại thâm sâu thêm một tầng. Mấy ngày qua vẫn liên tục áp chế bản thân không trở lại ——nam nhân quỷ dị kia rốt cuộc sẽ bị xử trí như thế nào?

Nhẹ xoa mi tâm hơi ẩn đau, y cuối cùng hít sâu mấy hơi bình phục tâm tình. Suy nghĩ nhiều vô ích, không bằng ngày mai lại tới thạch thất, nói không chừng có thể trong miệng người nọ lấy được tin tức hữu dụng.

Y tuy rằng tay trói gà không chặt nhưng không có nghĩa là cam tâm mặc người chém giết.

Buổi sáng hôm sau, bầu trời nhiều ngày trong xanh lại chuyển âm u, không lâu sau tí tách hạ mưa phùn.

Trầm Thương Hải không thay đổi kế hoạch, hướng thị nữ mượn cái ô ra ngoài giải sầu. Chúng nữ tựa hồ thương cảm y mệnh kéo dài không được bao lâu, cũng không ngăn trở y, Lăng Sa còn gói vài món điểm tâm mứt hoa quả kín đáo đưa cho y.

Trầm Thương Hải tuyệt nhiên là người ít ăn quà vặt, định xin miễn, lại suy nghĩ một chút liền nhận.

Ngày hôm qua đi vội vội vàng vàng cũng không lưu ý thạch thất kia có đồ ăn hay không, mang một chút đồ ăn dù sao có vẫn hơn không.

Mặt đất quanh nham thạch gặp nước mưa càng thêm lầy lội, luân y lướt qua, bùn nhão bay lên loang lổ xiêm y Trầm Thương Hải. Y một tay bung dù, một tay chuyển bánh xe khó khăn, thật vất vả mới đi tới được trước thạch bích, nghe ngóng bên tai đều là tiếng mưa rơi liền trực tiếp nhấn vào bộ phận cơ quan .

Ngọn đèn quang mang trong mưa gió bập bềnh mờ nhạt yếu ớt. Nam nhân này giống ngày hôm qua té trên mặt đất, tay chân liên tục co quắp, khớp hàm va “lộp cộp” vang lên.

Trầm Thương Hải cả kinh vội vàng đẩy luân y đi vào, thuận lợi ấn cơ quan đóng động khẩu.

Kỷ châm xuất ra, nam nhân chậm rãi buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt, nhãn thần tiều tụy nhìn Trầm Thương Hải như cũ hoảng hốt, bỗng nhiên hai tay hợp lại, ôm chặt hai chân Trầm Thương Hải ô ô khóc lên.

Nhiệt lệ rất nhanh thấm ướt ống quần Trầm Thương Hải. Nam nhân vai rung kịch liệt, trong miệng còn thỉnh thoảng phát sinh vài tiếng khàn giọng gầm nhẹ. Trầm Thương Hải cũng không chắc bệnh tình hắn có hay không lại phát tác nữa, không dám đa động, chỉ nhẹ vỗ về tóc nam nhân cho hắn bình tĩnh trở lại.

Hảo một trận, nam nhân rốt cục không run nữa, ngẩng đầu thấy Trầm Thương Hải, kinh ngạc buông tay, giọng nói khàn khàn: "Ngươi, ngươi lại tới làm gì?" Hắn cuống quít che mặt thối lui đến trong góc phòng, toàn thân co lại chỉ hận cả người không thể khảm tiến nhập trốn hẳn vào trong tường.

Trầm Thương Hải nhịn không được trong lòng chua xót. Thực sự tưởng tượng không ra nam nhân này quá khứ đến tột cùng bị bao nhiêu chế ngạo mới trở nên tự ti nhát gan như vậy.

Nghĩ đến bản thân lúc nhỏ bởi vì hai chân tàn tật, thấy được không ít nhãn thần khinh miệt trong mắt bọn hạ nhân. Ngẫu nhiên một lần được tứ đệ Nhật Noãn len lén đẩy đi chơi liền bị mấy đứa trẻ láng giềng vây xem cười nhạo, còn bị ném đá đâu. Cảm giác đồng bệnh tương lân chớp mắt tràn đầy trong lòng.

Y chuyển động luân y đi tới trước mặt nam nhân lấy ra bao điểm tâm mứt hoa quả, mỉm cười đưa cho hắn: "Ta mang đồ ăn đến cho ngươi."

Nam nhân sửng sốt nhìn Trầm Thương Hải tươi cười, lại tái nhìn một chút xiêm y dính đầy bùn đất của y, qua một lát mới vươn tay tiếp nhận điểm tâm, run giọng nói: "Thật là cho ta sao?"

Trầm Thương Hải mỉm cười: "Đương nhiên. Ngươi ăn đi, thích loại nào ta ngày mai tái đưa cho ngươi."

Nam nhân cúi đầu không nói gì, tái ngẩng đầu lên, viền mắt đã đỏ mơ hồ ẩn chứa thủy quang.

"Ngươi là người duy nhất trong cung thật tình đối đãi tốt với ta, cảm tạ ngươi." Hắn ngồi vào ghế cầm lấy khối bánh ngọt từ từ ăn, khóe miệng thủy chung cong cong, tựa hồ chỉ cần một khối cao điểm nho nhỏ đã làm hắn cảm thấy mỹ mãn.

Trầm Thương Hải lẳng lặng nhìn, phát hiện người này mặc dù một thân trang phục tôi tớ nhưng ăn cơm thập phần nhã nhặn ưu nhã, nghĩ thầm người này hẳn là xuất thân thế gia, phạm phải tội gì mới bị sung vào cung làm nô bộc. Chờ nam nhân ăn xong khối bánh ngọt, y mới hỏi: "Ngươi tên là gì? Thế nào lại bị nhốt ở chỗ này?"

Lời vừa nói ra, nam nhân sắc mặt kịch biến, đem khối điểm tâm còn lại trên bàn hất xuống đất, hoảng sợ lắc đầu liên tục: "Ta không thể nói, hắn sẽ không bỏ qua cho ta."

Trầm Thương Hải nghĩ trấn an hắn, nam nhân lại coi chừng y, gần như cầu xin: "Đừng ... hỏi nữa! Nếu như ngươi biết nhất định sẽ bị giết. Ta không muốn ngươi chết."

Trầm Thương Hải im lặng. Xem ra y không có khả năng từ người nam nhân này nghe được cái gì, vì vậy gật đầu nói: "Ta không hỏi nữa."

Nam nhân nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, cúi người nhặt lên mứt hoa quả trên mặt đất đưa lên miệng ăn.

"Đều đã ô uế, đừng ăn."

Trầm Thương Hải vô thức giơ tay muốn lấy lại hạ cao điểm trong tay nam nhân, người kia lại một ngụm lớn ăn hết, bướng bỉnh nói: "Những thứ này là ngươi cố ý mang cho ta ăn, ta không thể lãng phí."

Trầm Thương Hải nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn nam nhân ăn đồ ăn bẩn thần tình vui sướng, phảng phất vào miệng đều là sơn trân hải vị.

Nhìn quanh bốn phía thạch thất chỉ có mấy thứ đồ đạc đơn sơ, trên mặt đất một cái chăn bông cũ nát đến bất kham, không thể rõ chăn ban đầu vốn có màu sắc gì. Góc tường chất đống noãn lô thùng nước, còn có nửa bát cơm.

Trái tim lại một lần nữa hình dung không ra là chua xót khổ sở gì. Trên bàn là một ấm nước cùng chén trà, y đi tới ngã chén nước cấp cho nam nhân, ôn nhu nói: "Từ từ ăn, cẩn thận mắc nghẹn."

Nam nhân cảm kích nhìn y một cái, quả nhiên tốc độ chậm lại.

Đọc truyện chữ Full