Ngày kế, trên khóa học công khai.
Từ Phong ở trên bục giảng bài, dùng tay trái cầm điều khiển từ xa của máy tính, điềm tĩnh tự nhiên, mạch lạc rõ ràng, thậm chí lúc tầm mắt lướt tới trên người Văn Bân, cũng là vẻ mặt như không có việc gì.
Văn Bân ở dưới bục trộm nhìn hắn, bàn tay được quấn băng gạc chắc chắn, bị chủ nhân sỉ diện thản nhiên giấu ở sau lưng.
Đương nhiên, ở trong mắt bọn sinh viên, động tác hắn chắp tay sau lưng cực kỳ đẹp trai, chính là Văn Bân trong lòng càng đắc ý nhiều hơn, cái tay quấn hoàn mỹ như vầy, chính là kiệt tác mình mất nửa tiếng tối qua, không lấy ra cho mọi người triển lãm một chút, thật sự là đáng tiếc.
Sau tan học đi theo Từ Phong tới chỗ thầy giáo, kế tiếp thảo luận vụ phân công nhiệm vụ, ngoài ý liệu, Văn Bân nhìn thấy một người phụ nữ.
Người nọ mang giày cao gót khủng bố, gót giầy nhỏ làm cho người ta không khỏi lo lắng liệu có thể chống đỡ nổi sức nặng cơ thể hay không, tóc dài được buộc ở sau ót, một bộ dạng nữ cường nhân giàu kinh nghiệm, mặc váy liền áo thời thường, ngồi trên ghế nhàn nhã đọc báo.
Thấy ba người đến đây, lúc này mới đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Văn Bân và Lưu Ba, lúc nhìn về phía Từ Phong cong cong khóe miệng: “Ay, nguyên lai cậu chưa bay hơi nhỉ, Từ Phong.”
Từ Phong thản nhiên nói: “Đàn em nên trở về bồi bổ khóa vật lý đi, cơ thể cũng chẳng phải dễ dàng bay hơi như vậy đâu.”
Văn Bân nguyên bản nghĩ đến người phụ nữ này đối Từ Phong có ý tứ, còn tính ở bên cạnh xem trò hay, kết quả, thời điểm hai người bọn họ đối thoại, trong không khí mùi thuốc súng dường như rất nồng……
“Đừng gọi tôi đàn em, đã nói bao nhiêu lần rồi.” Người nọ nhíu mày, quay đầu hướng hai người nói: “Mấy cậu khoẻ, tôi gọi là Hứa Diêu.”
“Ách……” Văn Bân đang không biết xưng hô như thế nào, Từ Phong ở bên cạnh quan tâm giới thiệu nhắc: “Gọi đàn chị.”
Văn Bân ngoan ngoãn gật đầu: “đàn chị khoẻ.”
Hứa Diêu liếc mắt ngắm Văn Bân một cái, lại liếc mắt ngắm Lưu Ba một cái, ánh mắt dừng lại trên mặt Lưu Ba, thản nhiên nói: “Cậu chính là tên Văn Bân không hiểu chuyện, thích mắng chửi người sao.”
Văn Bân xấu hổ sờ đầu, Lưu Ba cười cười, cung kính nói: “Đàn chị, em là Lưu Ba, cậu ấy mới là Văn Bân.”
Hứa Diêu lại quay đầu lại mắt nhìn kỹ Văn Bân, sau đó co rút khóe miệng, lạnh lùng kết luận: “Tính cách và hình tượng không hợp nghiêm trọng, cần nấu tạo lại.” Nói xong, vỗ nhè nhẹ vai Từ Phong: “Nhiệm vụ gian khổ thì giao cho cậu vậy.” Sau đó thản nhiên nhìn lướt qua Lưu Ba: “Lưu Ba bạn học, đi theo tôi, về sau việc học của cậu sẽ do tôi phụ trách.”
Nói xong liền giẫm giày cao gót, lộp cộp lộp cộp vào phòng trong.
Lưu Ba biểu tình trên mặt có chút bi tráng, theo sau cô ta vào cửa.
Từ Phong lúc này mới giải thích: “Hứa Diêu là đàn em thấp hơn tôi một cấp, bởi vì cùng tuổi với tôi, cho nên vẫn không chịu kêu đàn anh. Lần này nhân thủ không đủ, thầy mới điều cổ qua đây.”
Văn Bân “Nga” một tiếng. Trong lòng không khỏi buồn bực, hắn cần chi giải thích này đó với mình, giống như đang lo lắng mình sẽ để ý ấy, thực chẳng hiểu ra sao.
“Về sau cậu vẫn là theo tôi.” Từ Phong nói bổ sung.
“Nga.” Văn Bân gật đầu đáp ứng.
Tuy rằng hai người, ai cũng chẳng muốn theo, đều là mấy người có tính cách vặn vẹo, nhưng so bà chị lãnh ngạo giày cao gót nhỏ muốn gãy mà nói, vẫn là Từ Phong hơn chút, hòa ái dễ gần tí tí.
Từ Phong dừng một chút, lạnh lùng nói: “Vào thôi.”
Bốn người thêm ông thầy, cùng nhau khai tiệc trà xã giao, bàn kế hoạch và tiến trình về sau, lúc phân công, đương nhiên là Từ Phong dẫn dắt Văn Bân, Hứa Diêu dẫn dắt Lưu Ba, hai bên đảm nhận phần khác nhau, cuối cùng sẽ cùng chỉnh sửa lại.
Dư giáo sư như trước là mạnh mẽ vang dội, trong vòng mười phút đã xong hội nghị, liền mang theo kẹp văn kiện hấp tấp bỏ đi.
Còn lại bốn vị, Văn Bân hiển nhiên là ngồi ở góc sáng sủa cúi thấp đầu, bởi vì lời thầy nói cậu đều nghe không hiểu.
Lưu Ba cũng không nói chuyện, sợ mình đắc tội bà chị này.
Hứa Diêu mắt sắc phát hiện tay của Từ Phong, sau đó lãnh đạm nói câu: “Cậu đối quyền anh có hứng thú hử? sao lại quấn cái bao tay vậy.”
Từ Phong thản nhiên nói: “Tay bị thương, đây là băng gạc cậu chưa từng thấy qua?”
Hứa Diêu lại gần nhìn kỹ, lúc này mới nhẹ cười cười: “Thì ra là thế, đáng tiếc kỹ thuật băng bó thật sự rất thối nát, thấy sao cũng giống như cái bao tay quyền anh thôi.”
Nói xong, cũng không ngoảnh đầu nhìn mắt của Văn Bân trong chớp mắt trừng lớn, đứng dậy liền đi ra ngoài, lúc đến trước mặt Lưu Ba hơi hơi dừng lại: “Đàn em, ba hồn bảy vía còn chưa tìm về sao?”
“Ách…… Đã trở lại.” Lưu Ba sợ tới mức giật mình, xấu hổ cười cười, đứng dậy, cung kính theo phía sau cô rời cửa.
Văn Bân có chút khiếp sợ nhìn hai bóng dáng biến mất tại cửa, sau đó lại giương mắt nhìn Từ Phong khẽ cười cười với mình……
Đối lập rõ ràng, Từ Phong người này, hình như trở nên đáng yêu hơn một tí.
Cùng tới thư viện, Từ Phong ở trong đống tài liệt lịch sử đáng sợ tìm sách, Văn Bân thì theo phía sau hắn.
Mỗi lần Từ Phong rút ra một quyển sách, Văn Bân liền như phản xạ có điều kiện vươn hai tay, tiếp thật cẩn thận như nhận bảo bối. Từ Phong mới đầu sẽ để sách ở trong tay Văn Bân, sau lại, cảm thấy Văn Bân ngoan như vậy thật sự là đáng yêu à nha, vì thế cố ý đem sách rút ra, chờ thời điểm Văn Bân đưa tay ra đón, lại đặt trở về.
“Lấy nhầm rồi, này không cần.”
Văn Bân tự nhiên không biết ảo diệu bên trong, nghiêm túc gật gật đầu, thu tay về, tiếp tục đi theo Từ Phong.
Đương nhiên, thủ đoạn trêu cợt Văn Bân cần cao minh một tí, nếu liên tục đùa giỡn cậu như vậy, cậu có dốt nát cũng sẽ nhìn ra sơ hở, vì thế Từ Phong ở chỗ quẹo hơi hơi cong cong khóe miệng, lấy quyển quan trọng cho cậu.
Sau một lúc lâu, lại chọc cậu, nhìn cậu thần sắc vẻ mặt sùng bái, trong lòng khoái trá rất nhiều, lại có chút ảm đạm.
Văn Bân gia hoả lòng dạ ngay thẳng này, ý kiến không chuyển hướng, chính mình hiện tại rõ ràng là đang trêu cợt cậu, cậu lại tưởng đang hỗ trợ, thần sắc vẻ mặt còn thật sự cảm kích.
Thời điểm chính mình thật tâm, ôn nhu…… Hôn môi cậu, lại lập tức liền xù lông, miệng đầy thô tục, nghĩ đó là vũ nhục cậu……
Ngu ngốc, nếu thật sự chính là vũ nhục, sẽ dùng phương thức kỳ quái “Hôn cậu miệng sẽ bẩn” như vậy sao.
Từ Phong cảm thấy âm thầm bất đắc dĩ, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Văn Bân nhiều lần, thấy cậu đang ngầng đầu, mang theo biểu tình sùng bái nhìn mình, ánh mắt mở thật to, tóc cũng xuôi xuống bên tai, trong lòng không khỏi hơi hơi khẽ động…… Tuy rằng rất muốn hôn cậu, nhưng là thật vất vả mới cải thiện quan hệ tốt chút, cũng không thể bởi vì nhất thời xúc động liền làm trầm trọng đi.
Vì thế ra vẻ ý vị thâm trường sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói: “Tư liệu gần được rồi, chúng ta về thôi.”
Lưu Ba bị Hứa Diêu kéo đi làm bài tập, hôm nay cơm trưa, chỉ có Từ Phong và Văn Bân hai người.
Văn Bân lúc đi ngang qua Kentucky, dừng ở cửa trong chốc lát, đôi mắt trông mong nhìn bản hiệu Kentucky, do Từ Phong từng nói đó là thực phẩm rác rưởi, Văn Bân tuy rằng muốn ăn, cũng không quá nguyện vọng nhắc trước mặt hắn.
Vì thế cười nói: “Nếu không đàn anh về trước đi, tui xế chiều đi tìm bạn thân tán gẫu chút chuyện.”
Từ Phong đã sớm nhìn ra sự khát vọng của cậu với chân gà, thản nhiên hỏi: “Cậu đói bụng?”
Văn Bân nhịn xuống xúc động nuốt nước miếng, gãi gãi đầu: “Còn…… Tốt…… ư, một chút cũng chẳng…… Đói.”
Từ Phong tự cố tự đi phía trước, thản nhiên nói: “Tôi rất đói bụng, nếu không cậu theo giúp tôi ăn một chút gì đó.”
Nói xong liền cất bước vào tiệm Kentucky phía trước, Văn Bân đương nhiên là cầu còn không được đi theo hắn, cũng chưa hề ngẫm nghĩ. Hắn tại sao đột nhiên liền đói bụng, còn đi vào chỗ luôn luôn nhìn không thuận mắt.
Văn Bân trước kia thường xuyên tới nơi này ăn đùi gà, làm thẻ sinh viên Kentucky, có ưu đãi, chọn ăn quá nhiều, hamburger khoai tây chiên cánh gà thịt cuốn lại thêm một Coke, Từ Phong thì cau mày đứng ở bên cạnh, chờ Văn Bân nhận được đồ ăn lúc sau, mới nói: “Đi thôi, tìm chỗ ngồi.”
Văn Bân khiếp sợ: “Anh không chọn sao?”
Từ Phong cũng khiếp sợ, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn chật đầy.
Văn Bân cười giải thích: “Đây là một mình tui.”
Cậu là heo sao? Những lời này vẫn bị Từ Phong đè ép xuống, bởi vì thấy cậu do cầm được đồ ăn mà tươi cười cực kì xán lạn, nụ cười rực rỡ khiến lòng người rung động.
Từ Phong dời ánh mắt, lại trở về quầy tiền, chọn phần thức ăn đơn giản.
Giữa trưa, trong tiệm người rất nhiều, tìm cả buổi mới thấy chỗ ngồi ba người bị một người phụ nữ chiếm lĩnh, túi lớn túi nhỏ để một chồng lớn.
Từ Phong đi tới, thản nhiên nói: “Tiểu thư có thể nhượng một vị trí được chứ?”
Người phụ nữ nhíu nhíu lông mi nhỏ mảnh: “Ngại quá, túi của tui rất nhiều, mấy người tìm chỗ khác đê.”
Từ Phong dừng một lát, lạnh lùng nói: “Cô này túi không cần ăn cơm đâu.”
Nói xong liền xách cái túi kia lên, với một cái túi đặt trên ghế dài, lưu tâm Văn Bân qua đấy ngồi, chính mình thì đứng ở một bên.
Văn Bân ngồi xuống, thấy Từ Phong đứng ở bên cạnh, trong lòng không hiểu sao lại chẳng thoải mái, lườm liếc mắt nhìn người phụ nữ đối diện một cái: “Bà chị, túi này của chị cũng không cần ăn cơm nhỉ?”
Nói xong, liền xách hai cái túi trên ghế dài bên cạnh, cười tủm tỉm nhét vào lòng người phụ nữ đó.
Sau đó quay đầu lại hướng Từ Phong ngoắc: “Qua đây ngồi.” Là tư thể vẫy gọi cún con, trên mặt còn cười tủm tỉm.
Từ Phong vẻ mặt bình tĩnh đi qua, ngồi ở đối diện Văn Bân.
Người phụ nữ trở mình xem thường: “Tụi bây có bệnh hả.” Nói xong liền cầm túi, như trốn chạy mà bỏ đi.
Văn Bân yên tâm bắt đầu ăn nhiều, mỡ gà rán quệt đầy miệng, bất chấp chút hình tượng, ăn đặc biệt ngon lành.
Chưa lập tức giải quyết hết đùi gà thơm cay, lại giải quyết một miếng hamburger cá và một túi khoai chiên, bắt đầu tiến công thịt cuốn.
Từ Phong ở đối diện lại không nhúc nhích, chỉ chuyên chú nhìn Văn Bân ăn khủng bố, ngẫu nhiên lộ ra nụ cười không dễ phát hiện.
Văn Bân ăn xong rồi, cảm thấy mỹ mãn lấy khăn tay lau sạch miệng, mỡ tuy lau sạch sẽ, chính là môi như trước lộ vẻ đặc biệt hồng nhuận, làm cho người ta muốn hung hăng……
“Anh sao lại không ăn vậy?” Văn Bân đột nhiên hỏi.
“Nga, không hứng thú.”
“Anh là nói tôi ngồi đối diện cậu, thực ngán?” Văn Bân dường như muốn phát biểu, Từ Phong lại thản nhiên nói: “Không phải.”
Cậu ngồi ở đối diện, mới làm cho người ta rất có khẩu vị, bất quá, đó là về phương diện khẩu vị khác mà thôi.
Văn Bân đương nhiên không biết tâm tư khác của Từ Phong, cười gật gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, gói mang về.”
Trên đường trở về, Văn Bân nhàm chán tìm đề tài, vừa nhắc tới đã thấy người phụ nữ kia.
“Trên cái túi bả xách phía trước có in dấu của hiệu sunshine, tui nói sao lại thấy quen như vậy chớ.”
Hai người sóng vai trở về, ánh mặt trời ấm áp, không khí hòa hợp.
Từ Phong liền tự nhiên mà nói tiếp: “Phải không? Cậu thường xuyên tới chỗ tiệm đó?”
“Ờ, lúc trước khi cùng Nhạc Điềm Điềm một chỗ, nhỏ siêu cấp thích đồ trang sức tiệm ấy, tui thường xuyên bồi nhỏ đi mua, vòng tai dây chuyền mua một đống lớn.”
Từ Phong trầm mặc không nói.
Văn Bân nói về chuyện cũ, dường như có chút hưng phấn, không nhận ra thần sắc hắn mất tự nhiên, tiếp tục nói tiếp: “Khi đó mỗi lần cùng nhỏ đi dạo phố tui đều rất không bình tĩnh, nhỏ là kiểu người cuồng mua sắm, nhìn thấy cái gì đều muốn mua, tui giúp nhỏ xách túi, đường đi nhiều như vậy tui là mệt chết đi được, nhỏ mang giày cao gót cư nhiên không mệt mỏi, tui thật sự bội phục nhỏ mà.”
“Ừ, phụ nữ quả thật rất có năng lực đi dạo.” Từ Phong tổng kết một câu, bỏ qua không muốn thảo luận đề tài này.
Văn Bân không tự giác, tiếp tục nói: “Tui sau đó cùng nhỏ chia tay, là bởi vì nhỏ nói nhỏ phải xuất ngoại, hiện tại mới biết được nhỏ căn bản không phải xuất ngoại, chính là tìm lấy cái cớ đá tui đi. Cũng là, tui lúc trước khi cùng nhỏ một chỗ đối nhỏ một chút cũng không tốt, không bồi nhỏ ra ngoài chơi đùa, quà tặng gì gì đó cũng chưa từng tặng qua, ai, thất bại.”
Lần đầu tiên tâm không khúc mắc nói chuyện với nhau, lần đầu tiên, Văn Bân cùng mình nói nhiều lời như vậy.
Đề tài trung tâm, lại quay chung quanh bạn gái cũ của cậu.
Trầm mặc thật lâu lúc sau, Từ Phong mới hỏi: “Cậu bây giờ còn thích cô ta?”
“Cùng một chỗ ba năm, nói không cảm tình thì không có khả năng, nhưng tui cuối cùng cảm thấy, ở với nhỏ hình như thiếu chút gì đó……” Văn Bân gãi gãi đầu, cười cười: “Hẳn tính thích đi, chỉ là chưa đạt tới trình độ yêu, ai, nói mấy này văn nghệ làm chi, bảo anh nha, anh điều kiện tốt như vậy, sao lại không tìm bạn gái?”
Hỏi xong, Văn Bân trong đầu nháy mắt tái hiện hình ảnh lúc trước bị hắn ấn đến trên tường hôn môi, cùng với cảnh chính mình phẫn nộ mắng hắn đồng tính luyến ái biến thái ……
Xong rồi, hỏi sai vấn đề, cái miệng chết tiệt này, thật muốn hung hăng tát một phát.
Từ Phong nhưng không hề phát hoả như dự tính, ngược lại phi thường bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi muốn tìm người mình thích, không vội.”
“Ách…… Với, ha hả, nếu anh thích đàn ông kỳ thật cũng không có gì, hiện tại mọi người quan niệm đều mở hơn rồi, gay điều kiện tốt cũng nhiều, mà tui cảm thấy Hạ Phong rất không tồi……”
Nói đến đây đột nhiên ngừng lại, Văn Bân trực giác chính mình lại nói sai cái gì rồi, nhưng nguyên nhân đầu tiên nhắc Hạ Phong, suy cho cùng là đơn thuần nghĩ y điều kiện không tồi, hay…… hay là đang để ý y từng ở hành lang đó thảo luận y thích Từ Phong, để ý loại quan hệ của bọn họ mờ ám không rõ ràng?
Văn Bân lập tức không được tự nhiên sờ sờ đầu, cười cười: “Aha, hôm nay nắng thực gắt a, phơi nắng chết mất, ta mau về đi.”
Vừa nói một bên bước nhanh đi phía trước, còn than thở che dấu: “Trên người tui ra một tầng mồ hôi rồi, kháo, trở về lại phải tắm lần nữa, cái thời tiết hỏng gì đây, muốn đem người ta phơi nắng thành thịt khô sao.”
Mắt liếc nhìn qua, căn cứ phương vị bóng mà phán đoán, Từ Phong vẫn đứng ở tại chỗ, thật lâu sau mới thấy bóng chuyển động, Từ Phong đang hướng mình đi tới.
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp: “Tôi và Hạ Phong không có khả năng, tôi có người mình thích, cậu ấy cũng vậy. Cậu không cần để ý quan hệ của tụi tôi.”
“A, tui không ngại, tui chỉ cảm thấy các anh quan hệ rất tốt, nếu có thể phát triển một chút……” Càng nói càng sai, dứt khoát ngậm lại miệng.
Văn Bân quay đầu lại, chỉ thấy Từ Phong trên mặt lại hiện ra một chút thần sắc đau đớn, tuy rằng rất nhanh liền biến thành vẻ mặt lạnh lùng, nhưng một khắc mày nhíu lại rõ ràng ấy, làm cho Văn Bân trong lòng dâng lên một trận cảm giác mang tội kỳ quái.
Văn Bân nghĩ thầm, có lẽ Từ Phong thân là đồng tính luyến ái, sẽ có một chút tự ti đi, chính mình lại trước mặt hắn nhắc cái từ này, có thể có chút tổn thương không chừng.
Đang nghĩ ngợi có nên uyển chuyển nói rõ với hắn hay không, chỉ cần hắn không đối mình làm cái loại chuyện kia, mình cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái.
Điện thoại Từ Phong lại đột nhiên vang lên.
Văn Bân ngậm miệng, Từ Phong mặt không chút thay đổi tiếp điện thoại, khẩu khí lãnh đạm : “Tìm tôi?”
Bên kia không biết nói gì đó, Từ Phong quay đầu liếc mắt nhìn Văn Bân một cái, lúc này mới nói: “Tôi muốn trở về giúp Văn Bân viết luận văn, không rảnh.”
Văn Bân đoán hắn hình như có chuyện quan trọng gì đó, vì thế lắc lắc tay: “Không quan hệ, anh có việc phải đi đi, tự tui xem một chút tư liệu trước.”
Từ Phong lúc này mới nói: “Được rồi, tôi qua đấy.”
Gặp Văn Bân thần sắc tò mò, Từ Phong giải thích: “Hạ Phong điện thoại, hẹn tôi đi uống rượu.”
“Nga, như vậy a……” Văn Bân gật gật đầu: “Vậy đi thôi, hôm nay cơm chiều không đợi anh, tui và Lưu Ba đi ra ngoài ăn……”
“Cậu biết tụi tôi đi chỗ nào chứ?” Bị thanh âm lãnh đạm của Từ Phong cắt ngang.
“Dạ?”
“Crazy bar, từng nghe qua chưa?”
Văn Bân chỉ cảm thấy da đầu một trận run lên, bọn họ cư nhiên muốn đi nơi gay nổi danh nhất bản địa sao……
Bản thân tuy rằng không quan tâm tin tức ở phương diện này, nhưng thời đại học khi rảnh rỗi nghe tụi bạn phòng nói qua. Crazy là nơi tới nhiều nhất của gay, ông chủ quán bar đó họ Diệp, nghe nói là một người đàn ông rất đẹp, nghe đồn ở đấy đồng tính luyến ái tìm đối tượng tình một đêm rất nhiều, là nơi người có tiền ăn chơi đàng điếm, người bình thường căn bản vào không được.
Càng đáng sợ chính là nơi đó còn ngầm tiến hành mua bán thân xác, cũng chính là…… Nơi đó có nam kĩ trong truyền thuyết bồi người lên giường kiếm tiền …… Nghe nói bộ dạng một người so với một yêu nghiệt, vóc dáng một người còn tốt hơn……
Văn Bân không được tự nhiên xoay xoay ngón tay: “Tui, có nghe nói qua…… Anh đi nơi đó để làm chi?”
“Tìm bạn giường.” Từ Phong thanh âm có chút lãnh, bình thản nói: “Lúc có nhu cầu, chỉ có thể như vậy, hiện tại lại không có người yêu.” nói xong dường như ra vẻ thoải mái, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Văn Bân, nhìn cậu phản ứng.
Văn Bân cười nói: “Kia cũng thật là, ha ha, chúc may mắn, đêm nay được vui sướng nha.”
Nói xong liền xoay người chạy.
Nhìn bóng dáng của Văn Bân, buổi chiều dương quang sáng rực dần dần lui thành một màu đen nhỏ bé, sau đó biến mất ở trong tầm mắt, Từ Phong cuối cùng chưa hề mở miệng gọi cậu.
Kỳ thật, Crazy, là nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau mà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 35: Không ngại
Chương 35: Không ngại