DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 36: Chuyện cũ tựa gió

Qua thật lâu sau, Từ Phong bị thanh âm điện thoại bên kia lôi suy nghĩ về.

Bắt điện thoại một lần nữa, bên tai truyền đến giọng cười lạnh của Hạ Phong : “Cậu đang làm cái gì? Tôi đã gọi cậu hơn nửa ngày còn chưa phản ứng, não chết hay di động chết vậy?”

Từ Phong thản nhiên nói: “Tôi làm sao biết, di động với điện thoại bàn chính là thế đấy, có sự khác nhau, đột nhiên lại không tín hiệu.”

Hạ Phong hừ một tiếng, “Văn kiện lấy chưa? Lần trước bị tên ngốc Văn Bân đụng phải, mấy tư liệu quan trọng dầm mưa, tôi trở về bị chủ nhiệm thoá mạ một chầu đấy, cậu giúp tôi cũng là phải đạo còn gì.”

“Lấy rồi, cái này đưa đi cho cậu.” Từ Phong nói xong, lại khe khẽ thở dài: “Buổi tối cậu dành chút thời giờ, theo tôi đi ra ngoài một chút.”

“Làm sao vậy?”

“Tới rồi nói sau.”

Khi Từ Phong lái xe tới F đại, Hạ Phong đang mang theo kẹp văn kiện từ trên lớp học xuống. Bởi vì quần áo thực chính thức, ngược lại rất có kiểu khí chất ôn nhu nhã nhặn của phần tử tri thức, đặc biệt khi hướng người khẽ mỉm cười, thật sự rất giống người thầy thân thiết ôn hòa. Bất quá vừa hết giờ học, cái bộ mặt tươi cười kia vừa nhàn nhã vừa ngạo mạn , thay đổi hoàn toàn.

Từ Phong lạnh lùng cười: “A, cậu nhìn qua còn ra dạng người nhỉ.”

Hạ Phong không để ý lời trêu chọc của hắn, tự động lên xe, một bên thắt dây an toàn, một bên thản nhiên nói: “Cũng vậy, mặc quần áo đều giống như con người, cởi hết còn không phải động vật giống đực.”

Từ Phong ngón tay đặt trên tay lái, nắm lại, đột nhiên phát động xe.

Hạ Phong còn chưa kịp phản ứng, thân thể do quán tính đụng phải lưng ghế dựa, văn kiện trong tay đều rơi xuống, lại như trước mặt không đổi sắc thẳng người vào chỗ ngồi, nắm lấy dây an toàn một lần nữa, thắt ổn rồi, mới nhàn nhã hỏi: “Từ Phong, cậu lấy tôi tiêu hỏa có phải có phần không thích đáng không? Tôi cũng chả phải là Văn Bân, có thể mặc cho cậu khi dễ.”

Từ Phong nhếch khóe miệng: “Hai ta ai với ai, bạn bè gặp mặt phải chết một mạng, tâm tình tôi không tốt, cậu đảm đương làm vật hi sinh, nên không đúng sao?”

Hạ Phong cười cười không nói nữa, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu lúc sau, mới thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Người nào đó a, thưởng thức thật sự là rất độc đáo, tất cả mọi người thích ăn ruột quả hạch đào, tên đó lại muốn gặm vỏ quả hạch đào.”

Từ Phong co rút khóe miệng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Phong một cái.

Trong quán bar Crazy, ăn chơi trác táng, xa hoa truỵ lạc.

Nhạc nhẹ trôi chậm tạo nên một bầu không khí ấm áp mập mờ, quầy bar cao cấp màu rượu rực rỡ ở dưới ánh đèn phản xạ tia sáng mê người. Bartender tuấn mĩ, sự khêu gợi của chàng trai trẻ tuổi, sự quyến rủ của đàn ông chuyên nghiệp, còn có sự tao nhã của công tử quý tộc……

Bởi rằng là gay bar, nơi này thuần sắc tất cả đều là nam nhân, quán bar gay lớn nhất bản địa, tiếng tăm vang dội trong vùng.

Loại hình nào cũng có đủ, trai đẹp nhìn không hết.

Hạ Phong ngồi một vị trí trong góc nhìn bao quát xung quanh, thưởng thức trai đẹp di chuyển, ngẫu nhiên cùng một ít người quen nâng ly ân cần thăm hỏi, nhàn nhã tự tại giống như đang uống trà trong thư phòng nhà mình.

Từ Phong thì cau mày, rượu mạnh một ly lại một ly lót bụng, sắc mặt chẳng mảy may biến đổi, uống nhiều như vậy còn chưa có dấu hiệu say.

“Nếu uống đủ rồi, có thể nói chuyện ? Kêu tôi đi ra không phải là vì thưởng thức tư thế uống rượu gợi cảm của cậu đó chứ.” Hạ Phong lạnh nhạt nói.

Từ Phong đặt ly rượu xuống, “Cậu còn nhớ chuyện chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta chứ?”

Hạ Phong hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó, không khỏi nhếch khóe miệng nở nụ cười.

“Đương nhiên nhớ rõ, tên ngu ngốc đó, đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nam thuần khiết cậu đây.”

Hạ Phong vẻ mặt xem kịch vui, thấy sắc mặt Từ Phong càng thêm âm trầm.

Đó là một buổi tối ba năm trước đây.

Khi đó Crazy chỉ là nơi gay bar bình thương, chưa có danh khí lớn như vậy bây giờ, ông chủ cũng không phải Diệp Nhị Thiểu khẩu vị ác liệt.

Chỉ là chốn nhỏ bé cung cấp trò chơi tiêu khiển của nhóm đồng chí.

Từ Phong và Hạ Phong biện hộ luận văn thạc sĩ đều thông qua, để ăn mừng, mới đến nơi này uống rượu.

Ngoài ý liệu, gặp phải đứa ngốc Văn Bân.

Khi mới gặp, cậu mặc quần jean màu lam, áo sơmi đơn giản ở ánh sáng quán bar lộ ra lam nhạt say lòng người, vóc dáng không cao, dáng người gầy, kiểu tóc cũng thực bình thường, ngoan ngoãn rũ xuống bên tai.

Ấn tượng đầu tiên, cậu nhóc đơn thuần sạch sẽ.

Chính như Túy Thanh Phong khi ở trên mạng gửi ảnh chụp nhìn thấy bộ dạng kia, Văn Bân của lúc ấy, nhìn qua so với hiện tại càng thêm thanh tú đơn giản, tóc mai nhỏ vụn, làn da trắng nõn, chợt nhìn qua, tựa mèo con dịu ngoan.

Cậu ta hình như lần đầu tiên đến địa phương dạng này, ngồi ở trước quầy bar có chút co quắp, ngón tay thon dài nắm ly rượu, rượu nho đỏ thẩm tôn lên làn da trắng nõn của cậu, càng thêm mị hoặc.

“Uy, thằng nhóc kia nhìn sao cũng giống như cừu con nha.” Hạ Phong cười đến mức tà ác, dán bên tai Từ Phong nói.

Từ Phong ánh mắt thâm trầm nhìn về phía bên kia ——

“kháo, mày dám đùa giỡn bố, mẹ kiếp không muốn sống rồi!”

Cừu con trong miệng Hạ Phong, đang giẫm đạp một cha già trung niên trên mặt đất, “Mày tên đồng tính luyến ái này, thật là ghê tởm, dám chạm tao, tao đạp chết mày tin không hả? !”

Một trận quyền đấm cước đá, sự tình nháo lớn, kinh động ông chủ quán bar, ra mặt điều tiết lúc sau mới dàn xếp ổn thoả.

Văn Bân liền cúi thấp đầu ngồi ở vị trí cách vách, theo góc độ của Từ Phong, vừa lúc có thể thấy ngón tay cậu gắt gao nắm ly rượu.

Từ Phong nhíu mày, không nói chuyện, Hạ Phong thì vẻ mặt không thể tưởng nổi……

“Không phải cừu con, mà là một con mèo, cái loại vừa chạm một chút đã xù lông lên.” Hạ Phong còn đang chậc chậc đánh giá : “Bất quá đứa nhỏ này trái lại rất thú vị, nhìn qua đặc biệt ngoan, không nghĩ tới có lực sát thương cường đại thế này, một cước đi xuống có thể đá lăn một đại nam nhân, thực sự có tiềm lực.”

“Được rồi, ngữ văn của cậu thối nát như vậy, cũng đừng dùng bừa tính từ.”

Từ Phong lạnh lùng nói xong, giương mắt liếc mắt nhìn Văn Bân nhiều lần, rồi quay đầu tiếp tục cùng Hạ Phong uống rượu.

Nguyên bản, đây là chuyện rất bình thường, ở trong quán rượu trường hợp đùa giỡn thấy cũng nhưng không thể trách, đáng tiếc Văn Bân bên kia cũng không có yên ổn.

Có lẽ là nam sinh như cậu đến loại địa phương này, thân mình thì có đủ mị lực, hình tượng đơn giản thanh thuần ấy, cũng thực dễ dàng khiến cho một ít gã đàn ông chú ý.

Từ Hạ hai người thỉnh thoảng giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Văn Bân một ly lại một ly rượu mạnh lót bụng, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn rất nhanh đã nhiễm lên một lớp màu đỏ say lòng người.

Tại dạng gay bar này, có một bé đẹp trai nhìn qua sạch sẽ, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nam nhân độc thân chung quanh rục rịch, con mắt tỏa sáng, có một số bắt đầu hành động đi tới gần Văn Bân.

“Cưng, một mình sao?” Có người lên trước bắt chuyện.

Văn Bân trở mình xem thường: “Mày mắt mù hả? Tao không phải một mình, chẳng lẽ bên cạnh có quỷ sao? !”

Người nọ bị đâm chọt, cũng không tức giận, ngược lại vươn tay chụp bả vai Văn Bân, không ngờ Văn Bân bị người đụng vào, lại theo phản xạ một quyền bay qua, trực tiếp chào hỏi bụng người nọ……

“Muốn làm cái gì, nơi này sao toàn đồng tính luyến ái ghê tởm chứ……” Bởi vì uống rượu, Văn Bân cước bộ có chút không xong, miệng còn không ngừng mắng : “Nhạc Điềm Điềm con nhóc chết tiệt mi, hẹn mình tới chỗ này cả buổi còn chưa thấy người, muốn chia tay cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng, còn phóng bồ câu mình, chơi thật vui sao……”

Vừa nói, vừa lung lay lảo đảo đi ra ngoài.

Bên cạnh có mấy gã đàn ông cười đến ý vị thâm trường, vị trí nơi Từ Phong và Hạ Phong có thể ngẫu nhiên nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Con mèo hoang này, đi nhầm chỗ còn kiêu ngạo như vậy, muốn đi giáo huấn nó một chút không ?”

“Nó hình như nói tụi mình là đồng tính luyến ái ghê tởm, nghe tựa hồ rất chói tai, đúng không.”

“Không bằng cho nó nếm thử,chút thủ đoạn ghê tởm của tụi mình?”

Những người đó vừa nhìn nhất định là cậu ấm trong nhà có tiền, cả ngày ở trong quán rượu lêu lổng, Văn Bân rơi vào tay bọn họ, cho dù không chết, ít nhất cũng tróc một tầng da, nói không chính xác còn có thể bị đám người kia dùng thủ đoạn đặc biệt để đối phó.

Từ Phong đứng lên nghĩ muốn trông xem, lại bị Hạ Phong đè lại.

“Loại nói chuyện không giữ mồm, thằng nhóc thiếu đánh, cũng nên chịu chút ít giáo huấn, cậu trông nom nó làm cái gì.”

Từ Phong mặt nhíu mày, vốn định ngồi xuống, nhưng nhìn thấy đám cười xấu xa đó áp sáp lên, trong lòng không hiểu sao lại không thoải mái.

Quay đầu, nhìn thấy trên áo sơmi Văn Bân nổi bật huy hiệu trường A đại, ở dưới ánh đèn sáng lấp lánh……

“Nếu là đồng học, cũng không thể thấy chết mà không cứu sao.” Từ Phong đứng lên, Hạ Phong chau mi, cũng đi theo, hai người nhanh chóng đi đến bên người Văn Bân, một người kéo tay trái một người kéo tay phải.

“Thân yêu, nguyên lai cưng ở trong này, tụi ta luôn tìm cưng nha.” Hạ Phong nói trước, một bộ khẩu khí mờ ám.

Từ Phong thì dùng ánh mắt lạnh lùng đem đám người kia chặn ở bên ngoài.

“Vị này là người yêu của tôi, mới đến, nói chuyện có chỗ xúc phạm xin tha thứ dùm cho.” Ngoài miệng thì nói như vầy, thần sắc lại lãnh ngạo như thường, vừa nói xong, cũng không quản sắc mặt khiếp sợ của tụi người ấy, cùng Hạ Phong như áp tải phạm nhân áp cậu ta đi ra ngoài.

Nhìn thấy Văn Bân bị hai người mang đi, mọi người chỉ cảm thấy không thú vị, cũng không truy cứu tiếp.

Từ Hạ hai người áp Văn Bân ra đến bên ngoài, Hạ Phong cười xấu xa: “Nhóc đàn em, non như vậy cư nhiên dám đến gay bar, nhóc không muốn sống chăng.”

“Mẹ bây mới không muốn sống.” Văn Bân theo phản xạ phản bác, cúi thấp đầu, nhìn cậu bộ dạng mơ mơ màng màng, nghiễm nhiên là say rồi.

Hạ Phong hừ một tiếng, nhéo nhéo sau cổ Văn Bân, lạnh lùng nói: “Nhìn cậu là đồng học phân thượng mới chõ mõm vào, nhóc con cậu vận khí không tồi, bằng không, nói không chừng sẽ bị đám người kia chơi cho tàn phế.”

Từ Phong trái lại không mở lời, chỉ vỗ về Văn Bân, thần sắc trên mặt có chút không kiên nhẫn.

Lúc này đêm dài, người đi đường rất thưa thớt, hai người kéo Văn Bân trên đường, đồng thời nhíu mày.

“Cậu ta say rượu, cậu đưa cậu ta trở về.” Từ Phong nói xong, như ném rác đẩy Văn Bân vào lòng Hạ Phong.

Lại bị Hạ Phong như đẩy rác đẩy trở về: “Nói giỡn chắc, chính cậu rước phiền toái, tự mình giải quyết triệt để, đừng đá cho tôi.”

Văn Bân bị hai người ghét bỏ, không mảy may hiểu tình hình, thoải mái ghé vào trong lòng Từ Phong nấc cục, miệng còn không ngừng mắng.

Từ Phong mặt nhăn mày nhíu: “Không được, đêm nay tiệc sinh nhật ba tôi, ở phía đối diện tiệm rượu, năm phút nữa sẽ bắt đầu rồi, cậu biết hậu quả tôi không đi mà.”

“Được rồi, tôi gọi xe taxi đưa cậu ta trở về.” Hạ Phong trở mình xem thường, tới giao lộ gọi xe.

Văn Bân say rượu lại như bạch tuộc chơi xấu trên người Từ Phong, dụng cả tay chân quấn quít lấy hắn không tha.

“Ah, muốn uống nước……” Miệng còn không ngừng ồn ào.

Từ Phong lạnh lùng nhìn cậu một cái, xách phía sau cổ áo cậu lên: “Đứng vững cho tôi!”

Văn Bân dường như thanh tỉnh trong chốc lát, đột nhiên nhếch miệng cười cười, sau đó gắt gao ôm cổ Từ Phong, ngay lúc Từ Phong còn chưa kịp phản ứng, nhún gót đem môi sáp lên.

Môi mềm mang theo mùi rượu nho đặc biệt, dán tại trên môi Từ Phong, không hề có kĩ năng hôn gì đáng nói, chỉ dính sát vào nhau, lại khiến cho thân thể Từ Phong nháy mắt cứng còng.

“Chỉ biết cưng luyến tiếc anh mà.” Đầu sỏ gây nên còn tại trạng thái mơ hồ, một bên than thở, một bên đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng Từ Phong, còn tại trong khoang miệng liếm qua lại một lần, “Ah……”

Còn oán giận : “Hôm nay mang giày cao mấy cm, ông đây muốn hôn cưng còn phải nhón gót.” Dừng một lát, gặp đối phương vẫn cứng ngắc không phản ứng, lại hắc hắc cười cười, ôm lấy, sáp qua lại hôn hắn một cái, đôi môi đụng nhau, còn phát ra thanh âm “Bập” vang dội, sau đó dùng đầu lưỡi liếm môi Từ Phong một lượt, bỏ thêm câu: “Cũng không phải ông không muốn hôn cưng, cưng nha bình thường trét son môi anh không dám hôn, hôm nay cũng không tệ lắm, miệng thực sạch sẽ. Đến, dù sao là lần đầu tiên, lại hôn luyện tập một chút……” Nói xong lại sáp lên.

Sau lưng Từ Phong vẫn cứng còng, mặc cho tên kia liếm môi mình, lúc ấy rốt cuộc là do đã quên phản kháng, Hay là…… xúc cảm đôi môi của tên ngố đó đặc biệt thoải mái, không muốn đẩy ra?

“Mày…… Thằng nghịch tử này! Mày…… Tức chết tao mất !” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp, bởi vì phẫn nộ mà phát ra run rẩy.

Từ Phong chấn động toàn thân, vội vàng chầm chậm đi tới, cũng không quản Văn Bân bị mình đẩy quỳ rạp trên mặt đất.

“Ba, ngài sao lại ở đây.”

“Mày đồ con hư! Tiệc sinh nhật ba mày không đến, nguyên lai đang theo người ta lêu lổng! Còn…… Còn cùng đàn ông trên đường phố…… Hôn……” Thật sự là nói không thành lời, trở mình xem thường, quay đầu lại hướng người bên cạnh nói: “Con cái gì đây, bà dạy con cái gì!”

Từ Phong cứng ngắc quay đầu, thấy người phụ nữ cách đó không xa chầm chậm đi tới: “…… Mẹ cũng đã tới……”

“Từ Phong! Con thật là khiến người ta thất vọng rồi!”

Phụ mẫu bị khiếp sợ màn pháo gầm dài đến mười phút sau, Từ Phong rốt cuộc bất đắc dĩ nói: “Các người nói đúng, con là đồng tính luyến ái, không có lỗi, bất quá cậu ấy cũng không phải của con……”

Cha lúc nghe thấy câu đầu tiên đã muốn tức đến hôn mê bất tỉnh, mẹ cũng tức giận đến toàn thân run rẩy.

Từ Phong câm miệng, không giải thích nữa.

Nghe thấy động tĩnh chạy tới, Hạ Phong bất đắc dĩ nhún vai.

Nguyên bản vì Văn Bân kêu xe taxi, chở Từ gia ba miệng, đổi tuyến đường vào bệnh viện.

Văn Bân quỳ rạp trên mặt đất ngáy ngủ thì bị Hạ Phong như tóm gà con tóm lên, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Bé con đáng thương, nhóc đắc tội tên Từ Phong kia đặc biệt triệt để nha…… Nụ hôn đầu tiên đó cậu ta còn giữ cho người yêu, bị nhóc ngu ngốc đoạt đi rồi, chậc chậc, nhìn cậu ta tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, thật sự là rất thú vị.”

Đêm khuya ngày hè trên phố, Hạ Phong đỡ Văn Bân trở về đi, lúc đi qua một quán ăn Grazy, hơi hơi nghỉ chân, ý vị thâm trường cười.

“Nhóc muốn đi chính là nơi này hử, ngay cả C với G cũng ngu ngốc nhìn lầm được, về sau mặc kệ Từ Phong đối phó nhóc như thế nào, đều là nhóc tự làm tự chịu, cũng chẳng trách người khác được đâu.”

Ai cũng không nghĩ tới, màn ngoài ý muốn đó, khiến cho Từ Phong và cha mẹ rùng mình suốt một năm, cũng vì vậy mà bị bức cải biến toàn bộ kế hoạch nhân sinh bản thân.

Vốn, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Từ Phong tính cùng Hạ Phong xuất ngoại đào tạo sâu, sau đó ở nước ngoài tìm việc làm ổn định, sẽ tìm người đồng tính luyến ái kết hôn, bởi nước ngoài cho phép hôn nhân hợp pháp đồng tính luyến ái, chờ ván đã đóng thuyền là lúc, sẽ mang theo người yêu có hôn thú, trở về cùng cha mẹ giải thích rõ ràng, xin mong cảm thông.

Kết quả, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Văn Bân, làm cho cha mẹ Từ Phong sớm biết được tính hướng đứa con, quấy rầy toàn bộ kế hoạch.

Từ đời bố chính là giáo sư đại học A đại, thông qua quan hệ trong trường học, lén giam giấy chứng nhận học vị của Từ Phong, buộc hắn ở quốc nội học tiến sĩ

Cha mẹ hai người bám riết không tha ý đồ đem đứa con biến trở về.

Giam lỏng a, tìm bác sĩ tâm lý giảng giải, tìm bạn bè khuyên bảo —— thủ đoạn có thể sử dụng đều dùng tới.

Cuối cùng, nghĩ đến biện pháp, làm cho đứa con đi yêu một người con gái! Vì thế, trong vòng một năm liên tục không ngừng giới thiệu người con gái xuất sắc cho hắn —— thân cận.

Cha mẹ cấp bách vừa đấm vừa xoa thúc ép, Từ Phong trong vòng một năm cùng phụ nữ loại hình khác nhau gặp mặt đạt hơn một trăm lần, cũng chính là ba ngày tất có một cuộc hẹn, theo phụ nữ ăn tráng miệng, làm cho Từ Phong phi thường oán giận.

Mỗi khi dưới sự thúc ép của cha mẹ, cùng người phụ nữ xa lạ ở trên bàn cơm bàn cưới xin, hơn nữa khi ở trước mặt trưởng bối không thể không bảo trì phong độ mỉm cười, Từ Phong liền hận đến nghiến răng, ở dưới bàn âm thầm nắm chặt nắm tay, muốn đem tên ngu ngốc nhào qua hôn mình băm thành mảnh nhỏ!

Một năm gây sức ép, Từ Phong thuận lợi thăng cấp học tiến sĩ, lại như trước không tìm bạn gái.

Cha mẹ rốt cuộc nhận thua, từ mới đầu mãnh liệt phản đối, biến thành đành chịu mặc kệ.

Lúc này Hạ Phong đã qua nước ngoài, EMAIL cho Từ Phong, báo cáo rất nhiều tin tức của Văn Bân, bao gồm cậu ta là sinh viên năm nhất của học viện kinh tế bản giáo, tên là Văn Bân, ở ngoài trường cùng nhà với một người anh trai họ Chu, thỉnh thoảng quay về trường học trọ, ký túc xá số XXX, bây giờ còn đang kết giao bạn gái Nhạc Điềm Điềm vân vân, ngày sinh tháng đẻ đều tra rạch ròi, cuối cùng bỏ thêm câu: “Giáo huấn cậu ta tốt lành nha, tôi chờ tin tức tốt của cậu”. Thấy thế nào đều có chút vui sướng khi người khác gặp họa, hiềm nghi xem kịch vui .

Lại ở trong sân trường gặp được Văn Bân, là một buổi chiều ngày hè.

Nam sinh ấy nhìn qua rất là thoải mái sạch sẽ mới từ sân bóng rổ trở về, mồ hôi tẩm ướt tóc, vừa đi, còn vừa vỗ bóng rổ.

Tuy rằng đọng lại một bụng tức giận, Từ Phong như trước vẫn duy trì phong độ tốt đẹp, thản nhiên nói: “Đàn em, bóng rổ cho tôi mượn chơi một chút chứ?”

Văn Bân ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười: “Ngại quá, bóng rổ của ông thực trân quý, cũng không cho người khác mượn, tự mình lấy thẻ sinh viên mượn đê.”

Nói xong, liền vỗ bóng rổ kiêu ngạo lướt qua sát bên cạnh Từ Phong.

Từ Phong nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, nói câu: “Được lắm, Văn Bân.”

Bốn chữ, nghiến răng nghiến lợi.

Đọc truyện chữ Full