Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người vừa ra khỏi cửa lập tức ngây người, còn tưởng rằng là có Bồ Tát hiển linh hay gì đó, đầy tường đều là giấy đỏ.
Mọi người đi đến nhìn, trên giấy đỏ viết đầy chữ, đại thể nói, trại chủ hiện tại của Nhạc gia trại Nhạc Tại Đình, kì thực là một tên thế thân mạo danh, nhi tử thật sự của Nhạc gia trại Nhạc Nam Phong, chính là bảo chủ hiện tại của Tu La Bảo Tần Vọng Thiên. Còn nói, Nhạc Tại Đình nguyên danh là Chu Phóng, đã đê tiện vô sỉ hại chết toàn gia ân nhân thế nào, mạo danh thân phận Tần Vọng Thiên đi gạt người thế nào… Chứng cứ xác thực nhất nhất, là niên kỉ của Nhạc Tại Đình. Hơn nữa, lão trại chủ của Nhạc gia trại chính là do hắn hại chết, khẳng định chắc chắn là, Nhạc Tại Đình không giống người Nhạc gia! Nếu có bản lĩnh, thì cùng huynh muội Nhạc gia lấy máu nhận thân!
Tần Vọng Thiên thì có gan dám thử!
Chuyện lần này, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên gần như nổ tung, Nhạc Tại Đình sáng sớm nhìn thấy giấy đỏ hạ nhân đưa lên, tức giận đến đạp bàn, rống: “Phái người xé xuống toàn bộ cho ta!”
“Xé không hết a.” Thủ hạ nói: “Đương gia, bằng không ngài tự mình đi xem thử, toàn thành đều có a!”
Nhạc Tại Đình vừa xuất môn nhìn, cũng choáng váng, cắn răng nói: “Tần Vọng Thiên a Tần Vọng Thiên, ngươi sao vẫn cứ âm hồn bất tán!”
Còn Mộc Lăng thì thấy kết quả khả quan nên tâm tình rất tốt, chỉ là lúc giữa trưa, Nhạc Tại Vân đột nhiên cầm giấy đỏ chạy đến, túm lấy cánh tay Tần Vọng Thiên hỏi: “Tần đại ca?! Mấy thứ viết trên đây đều là thật?”
Thấy Nhạc Tại Vân đột nhiên lao đến, Mộc Lăng mới nhớ ra, ở đây vẫn còn một tiểu tử họ Nhạc, nói ra cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên thấy Nhạc Tại Vân đầy mặt kích động, cũng có chút không biết nói sao, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.
Nhạc Tại Vân mở to hai mắt :”Ngươi… Ngươi thực sự là đại ca của ta?!”
Tần Vọng Thiên nhìn nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy Mộc Lăng ngồi dựa bên ghế, đang gặm cánh gà, lười biếng nói một câu: “Ân, chúc mừng huynh đệ các ngươi đoàn viên a.”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười dời mắt, gật đầu với Nhạc Tại Vân, nói: “Không sai, ta vốn dĩ là ca ca cùng cha khác mẹ với ngươi.”
“Đại ca!” Nhạc Tại Vân mừng phát điên, ôm chầm lấy Tần Vọng Thiên, nói: “Thật tốt quá, ta còn nghĩ vì sao ta lại có huyết thống với tên rùa đen kia! Thật sự là quá tốt! Đại ca, có ngươi, Nhạc gia trại có hy vọng chấn hưng rồi.”
Tần Vọng Thiên nghe xong khoát nhẹ tay, nói với Nhạc Tại Vân: “Ta không có ý định can thiệp vào chuyện của Nhạc gia trại… Chấn hưng Nhạc gia trại, phải dựa vào ngươi.”
Nhạc Tại Vân sửng sốt, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ta biết, ngươi hận cha làm chuyện có lỗi với mẫu tử các ngươi đúng không?”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, nói: “Tâm huyết ngươi bỏ vào Nhạc gia trại hơn ta rất nhiều, hơn nữa, Nhạc Nam Phong cũng có ý muốn để ngươi kế thừa Nhạc gia trại, ngươi cũng thích hợp hơn ta nhiều, bản tính của ta, chỉ thích hợp với nơi tự do tự tại như Mạc Bắc thảo nguyên này, ngươi đừng bắt ta tiếp nhận mấy chuyện rắc rối đó.”
Nhạc Tại Vân dường như vẫn còn có chút bối rối, liền hỏi: “Vậy ngươi có nhận ta là đệ đệ không? Ngươi vẫn không muốn sửa thành họ Nhạc sao?” [Nhạc Vọng Thiên??? thôi cho em xin~]
Tần Vọng Thiên cười, nói: “Chúng ta đã ở chung lâu như vậy, ngươi vẫn chưa xem ta như huynh đệ sao?”
“Không phải, cái đó đâu có giống.” Nhạc Tại Vân vội vàng giải thích: “Như thế này thân thiết hơn một chút. Bất quá ta vui mừng nhất chính là chuyện ngươi mới là đại ca của ta, mà không phải tên hỗn đản Nhạc Tại Đình, trách không được ngay từ lần đầu thấy ngươi ta đã cảm thấy rất thân thiết.”
Mộc Lăng ngồi bên cạnh chẹp chẹp hai tiếng, nói: “Ta nói Vân Vân nga, ta đang ăn nga, buồn nôn chết.”
Nhạc Tại Vân có chút ngượng ngùng, nói với Mộc Lăng: “Mộc… Mộc đại ca, ta nên gọi ngươi thế nào đây a?”
Mộc Lăng đưa tay lấy một cây xương gà: “Gọi thế nào a, nên gọi thế nào thì gọi thế đấy.”
“Nhưng mà… Giáp Ất Bính Đinh nói ngươi đã cùng đại ca viên phòng rồi, cho nên chúng ta phải gọi ngươi là đại phu… A!” Nhạc Tại Vân vừa nói xong, đã bị cây xương gà trong tay Mộc Lăng quăng trúng, Mộc Lăng giậm chân mắng: “Đánh chết ngươi tiểu hài tử chết tiệt, tiểu vương bát cao tử!” [yu: "vương bát là ba ba, cao tử là dê con, ta không biết dịch thành thế nào nữa=.=", yin:"Hay ta lấy chữ đầu với cuối là ba con, hự, hay hai chữ giữa ba dê, hự hự =]]]
Nhạc Tại Vân vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa nói với Phùng Ngộ Thuỷ đứng bên ngoài xem náo nhiệt: “Tiểu Phùng, thật tốt quá, Tần đại ca là đại ca thật sự của ta, không phải Nhạc Tại Đình!”
Phùng Ngộ Thuỷ nhướn nhướn mày, nói: “Xem như ngươi may mắn…”
Nhạc Tại Vân thấy hắn dường như có chút không vui, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Phùng Ngộ Thuỷ đi tới bàn đá trong viện ngồi xuống, nhìn chằm chằm mặt bàn thấp giọng nói: “Ngươi còn có phụ mẫu, có tỷ muội, bây giờ còn có một ca ca tốt như Tần đại ca, còn ta ngay cả chui ra từ đâu cũng không biết.”
Nhạc Tại Vân sửng sốt, ngồi xuống cạnh hắn, nói: “Ngươi cũng đừng nói như vậy, cha ta hiện tại sinh tử chưa biết, hơn nữa nói không chừng hắn là một người rất xấu, ta còn gọi tên Nhạc Tại Đình kia là nhị ca hơn mười năm, đại ca vì tự bảo vệ mình mà chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của Nhạc gia trại. Thu Linh và Linh Đang rất ngoan, nhưng các nàng là muội muội, ta làm ca ca lại không bảo vệ tốt các nàng. Hiện tại thật vất vả có được một đại ca… Thế nhưng phát hiện cha ta nợ hắn rất nhiều, ta cũng không hơn ngươi bao nhiêu. Không phải ngươi từng nói rồi sao, ngươi còn có Vân Tứ Nương rất thương yêu ngươi, còn có Hân Hân rất nghe lời gọi ngươi là ca ca, hơn nữa còn có Tư Đồ bang chủ và Hoàng Bán Tiên… Chưa hết, quan hệ giữa ngươi với Mộc đại ca cũng thân thiết hơn ta, ngươi không biết, ta mong ước được như ngươi biết bao nhiêu, ngươi không chịu ngẫm lại, đợi đến ngày Tần đại ca báo được thù, Mộc đại ca và Giáp Ất Bính Đinh nhất định sẽ cùng hắn về Tu La Bảo. Mà ngươi… Chắc chắn sẽ về Hắc Vân bảo, ta lại không thể bỏ mặc Nhạc gia trại để nó giải tán, dù cha đối xử với người khác thế nào, hắn trước nay vẫn rất thương yêu ta, còn một đám huynh đệ từ lâu trong Nhạc gia trại, ta vẫn không thể nhìn bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ… Dù là ta không muốn làm, nhưng vẫn phải làm, ngay cả tư cách vân du thiên hạ ta cũng không có.”
Nhạc Tại Vân càng nói càng thương tâm, Phùng Ngộ Thuỷ ngồi bên cạnh nghe có chút choáng váng, hắn gần đây luôn đi cùng chỗ với Nhạc Tại Vân, bình thường vẫn nghĩ công phu người này không được tốt lắm, nhưng lại thích cậy mạnh, tuy rằng luôn cãi nhau, thế nhưng tính tình Nhạc Tại Vân rất hợp với hắn, bụng dạ ngay thẳng, sẽ không làm mấy chuyện xấu đâm sau lưng người khác, ở chung một chỗ rất vui vẻ… Thế nhưng, mãi cho đến hôm nay hắn mới phát hiện, thì ra bên dưới bề ngoài ngây ngây ngốc ngốc của Nhạc Tại Vân, còn có nhiều chuyện thương tâm không muốn người khác biết được như vậy, hắn đến tận nay vẫn chưa từng nói ra, giấu rất kĩ.
“Này. “Phùng Ngộ Thuỷ lấy vai cọ cọ hắn: “Ngươi đừng buồn nữa, bây giờ không phải đã tốt rồi sao…” Nói còn chưa dứt lời, Phùng Ngộ Thuỷ dã ngây dại, bởi vì hắn phát hiện hai vành mắt Nhạc Tại Vân hồng hồng.
Phùng Ngộ Thuỷ bị dọa sợ, Nhạc Tại Vân dường như rất khổ sở, Phùng Ngộ Thuỷ chưa từng có cảm giác như hiện tại, hắn cũng không phải chưa từng thấy nam nhân khóc, thế nhưng vẫn đều cảm thấy rất đáng khinh.
Trong tư tưởng Phùng Ngộ Thuỷ, đại nam nhân dù đau đớn cũng chỉ chảy máu không chảy lệ, khóc cái gì, thế nhưng hôm nay Nhạc Tại Vân mới chỉ hồng hồng vành mắt một chút, Phùng Ngộ Thuỷ đã cảm giác như tim bị ai đâm một cái. Vô thức sờ sờ ngực…
Không trúng ám khí a!
“Ngươi… Ngươi làm sao vậy a?” Phùng Ngộ Thuỷ tay chân luống cuống nhìn Nhạc Tại Vân: “Ta chỉ là tùy tiện nói mấy câu, ngươi kích động như vậy làm gì a!”
“Ai kích động.” Nhạc Tại Vân ngày thường không phục nhất chính là Phùng Ngộ Thuỷ, bởi vì niên kỷ của hắn cũng tương đương mình, nhưng công phu tốt hơn mình, hơn nữa hắn còn không có quá khứ đặc biệt gì, chỉ là từ nhỏ đánh nhau thành lợi hại như vậy, mà mình luyện võ lâu như vậy, cầu danh sư vẫn như cũ không có tiến triển! Điều này làm cho Nhạc Tại Vân thấy mình rất vô dụng.
Thời gian gần đây ở chung với người của Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo, Nhạc Tại Vân đột nhiên cảm thấy mình thật sự là quá tầm thường, đang tự ti, hiện tại đột nhiên lại bị khơi lên chuyện thương tâm, càng thêm khổ sở, muốn khóc lại sợ bị người khác chê cười, bị một kích này của Phùng Ngộ Thuỷ, ấm ức tích tụ trong lòng từ lâu đều phát tiết ra ngoài, Nhạc Tại Vân trực tiếp đem hỏa phóng hết lên Phùng Ngộ Thuỷ, quát: “Ngươi biết cái gì, đại ca vừa nói, báo thù xong hắn sẽ đi, saucác ngươi đều đi hết, chỉ để lại một mình ta, ta đã ở chung với các ngươi lâu như vậy, ngươi lại bỏ ta lại một mình ở Nhạc gia trại…”
Nhạc Tại Vân phát tiết xong, Phùng Ngộ Thuỷ đã có chút không chịu được nổi nữa, hắn cũng không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ biết hành động theo bản năng, thấy Nhạc Tại Vân đau lòng như vậy, Phùng Ngộ Thuỷ kề sát tới, hôn một cái lên cái miệng còn đang lải nhải oán hận mình, sau đó nói: “Ngươi đừng buồn nữa , ta sẽ ở lại với ngươi.”
Sau đó… Cả hai đều ngây ngẩn cả người.
Không chỉ bọn họ ngây ngẩn, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên ở trong phòng bị tiếng rống của Nhạc Tại Vân làm chú ý cũng choáng váng… Hình ảnh khi nãy là gì?
Phùng Ngộ Thuỷ hôn xong, Nhạc Tại Vân cũng ngây ngẩn, hắn che miệng, mở to hai mắt nhìn Phùng Ngộ Thuỷ, Phùng Ngộ Thuỷ cũng là cả người ngây ngốc, nhìn chằm chằm Nhạc Tại Vân.
Mộc Lăng miệng ngậm cánh gà, một lúc lâu sau mới hỏi: “Hai ngươi cấu kết với nhau từ khi nào vậy?!”
Nghe Mộc Lăng nói, Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ đều đỏ mặt, xấu hổ đứng một chỗ.
Tần Vọng Thiên có chút vô lực liếc mắt nhìn Mộc Lăng, như là nói: “Sao lại trực tiếp như thế a?!”
Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, nói: “Cứ như vậy Nhạc gia trại ngươi tuyệt hậu rồi… Ngô.” Còn chưa nói xong, đã bị Tần Vọng Thiên đưa tay bịt mồm, ôm lấy nhét vào phòng.
Mộc Lăng thiếu chút nữa nuốt luôn cái cánh gà, hung hăng đánh một cái, hung hăng trừng Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên đóng cửa phòng lại, nói với Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ: “Hai ngươi đừng để ý Lăng Lăng, hắn chỉ là tùy tiện nói một câu.” Nói xong, định vào phòng, lại đột nhiên nghĩ đến gà đó, quay đầu lại nói với Nhạc Tại Vân: “Tại Vân, nếu ngươi không muốn làm trại chủ Nhạc gia trại, để ta làm, dù sao thì nhất cá dương dã thị cản lưỡng cá dương dã thị phóng[một con dê cũng đánh hai con dê là đuổi], cùng lắm thì giải tán, vậy thì tán trong tay ta, cũng vừa đúng ý ta muốn cho Nhạc Nam Phong tức chết. Còn về người trong Nhạc gia trại, đều thu vào Tu La Bảo, sẽ không để bọn họ chết đói… Ngươi muốn vân du tứ hải làm gì đều có thể, thiếu bạc thì đến chỗ ta lấy, có trở về Tu La Bảo, ta cũng dành một phần cho ngươi, nơi này là nhà ngươi, Thu Linh và Linh Đang, Lăng Lăng cũng đã nói rồi, phụ trách tìm trượng phu cho các nàng… Ngươi đừng khổ sở nữa, vẫn còn có ta ở đây.” Nói xong, xoay người vào trong.
Nhạc Tại Vân vốn dĩ hai mắt hồng hồng, thế nhưng nghe Tần Vọng Thiên nói xong, đột nhiên cảm thấy như gánh nặng không còn, cả người thoải mái như dỡ được khối đá nghìn cân, nhịn không được lại cười.
Phùng Ngộ Thuỷ thấy Nhạc Tại Vân vành mắt hồng hồng miệng lại cười, đột nhiên cảm thấy hắn thật khả ái… Hơn nữa lúc nãy phát giận cũng rất thú vị. Hắn là một tên ruột thẳng, nghĩ cái gì nói cái nấy, liền nói với Nhạc Tại Vân: “Uy, ngươi cũng rất thú vị, như vậy đi, ta đi cùng ngươi, ngươi đến đâu, ta cũng đến đó, được không?”
Nhạc Tại Vân sửng sốt, mới nhớ ra khi nãy dường như Phùng Ngộ Thuỷ hôn hắn, có điều bị Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên làm quên mất, thế nhưng hiện tại đột nhiên nhớ tới, lại nghe thấy Phùng Ngộ Thuỷ nói mấy thứ loạn thất bát tao, nhấc chân đạp hắn một cước, trừng mắt: “Ngươi bớt chiếm tiện nghi ta, ta không cần!” Nói xong, xoay người đi.
Phùng Ngộ Thuỷ xoa xoa chân bị đá đau, từ phía sau hung hăng trừng Nhạc Tại Vân, nói: “Quái dị, ngươi đừng đắc ý, ta ngốc, ngươi cũng chẳng có gì hay!”
…
Chờ hai tiểu quỷ đi rồi, Tần Vọng Thiên trong phòng vẫn chăm chú nghe động tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm gật đầu, quay người lại, liền thấy Mộc Lăng ngồi trên bàn, tay ôm một đĩa cánh gà nhìn hắn: “Được a… Hay cho một câu đừng khổ sở nữa, vẫn còn có ta ở đây… Thật sự là ca ca tốt a!”
Vẻ mặt Tần Vọng Thiên có chút xấu hổ, nói: “Ngươi đang cười ta sao?”
Mộc Lăng đảo mắt một cái, nói: “Bây giờ hay rồi, tiểu tử Nhạc Tại Vân rốt cuộc vui vẻ rồi, có điều không ngờ tới a, hai tiểu ngốc tử này lại kết vào một chỗ.”
“Cũng chưa chắc giống như ngươi nghĩ a?” Tần Vọng Thiên cười nói: “Hai người bọn họ đều là loại bộc trực, phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không hiểu được vấn đề sâu xa như vậy.”
Mộc Lăng cười cười: “Cuối cùng cũng phải hiểu…”
Tần Vọng Thiên cười đi qua, hôn lên cổ Mộc Lăng một cái, nói: “Cho nên mới nói, chúng ta phải hảo hảo làm gương, có đúng không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Mộc Lăng cầm cánh gà chỉ vào Tần Vọng Thiên: “Ngươi đừng quên bốn ngày làm một lần, ngày hôm trước ngươi vừa mới làm!”
Tần Vọng Thiên cười, há mồm vờ như muốn giành cánh gà trong tay Mộc Lăng, Mộc Lăng vội vàng rụt tay lại, thế nhưng môi Tần Vọng Thiên lại đánh tới, hôn ập xuống Mộc Lăng, ôm hắn lên: “Chúng ta lên giường ăn… Vừa ăn vừa làm!”
Mộc Lăng một lần nữa vì một đĩa cánh gà mà bị Tần Vọng Thiên bắt thành công!
Mười lăm tháng giêng qua đi, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên dẫn theo Phùng Ngộ Thuỷ, Nhạc Tại Vân, còn có Giáp Ất Bính Đinh cùng nhau khởi hành đến Lạc Hà Thành. Gần đây các môn phái võ lâm Trung Nguyên đều tụ họp về Lạc Hà Thành, nguyên do vì vài ngày trước Nhạc Tại Đình vừa phát anh hùng thiếp, mời võ lâm quần hùng tụ họp tại Nhạc gia trại, kết thành liên minh, cùng nhau đối phó Tu La Bảo.
Mộc Lăng cưỡi Tiểu Hắc, khoát tay với mọi người, nói: “Đi! Chúng ta đi thu thập Nhạc Tại Đình, lần này phải đánh cho hắn hoa rơi nước chảy!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 76
Chương 76