Nhạc gia phát anh hùng thiếp, muốn liên hợp võ lâm Trung Nguyên, kết thành liên minh, đề cử ra minh chủ, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực phát huy sức mạnh, đối phó với đại ma đầu Tu La Bảo Tần Vọng Thiên. Chỉ có điều là, sau khi phát anh hùng thiếp, người tới rất nhiều, nhưng đa phần là đến xem náo nhiệt, rất ít người tỏ thái độ. Hơn nữa, mọi người đều nghe nói công phu Tần Vọng Thiên rất cao, hơn nữa lại quan hệ rất thân thiết với Hắc Vân Bảo và Thất Tinh Thủy Trại, lai lịch tựa hồ không nhỏ, không thể đắc tội. Mặt khác, giấy đỏ dán đầy tường vạch trần lai lịch Tần Vọng Thiên, chứng cứ rất xác đáng, nhiều giang hồ nhân sĩ đều cảm thấy chuyện này rất khả nghi, vì vậy đều giữ thái độ bàng quan xem kịch.
Mấy ngày này, Nhạc Tại Đình cực kì khổ sở mà qua! Bệnh cuối cùng cũng tương đối hảo rồi, thế nhưng thức ăn các thứ của hắn đều phải để Đoan Mộc Viêm thử qua trước, ra bên ngoài tới nước bọt cũng không dám nuốt. Không đêm nào được ngủ yên ổn, luôn có chút tai vạ nào đó, khiến cho hắn buồn phiền không ngớt.
“Ta nói Nhạc trại chủ.” Đoan Mộc Viêm vừa thu dọn hòm thuốc vừa cười nói: “Công phu Tam tuyệt ngươi luyện thế nào rồi?”
Nhạc Tại Đình liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi không còn chuyện gì để làm sao? Mau đi chuẩn bị.”
Đoan Mộc Viêm cười cười, nói: “Trại chủ a, cũng không phải ta nhiều lời… Tần Vọng Thiên này hận ngươi thấu xương, hiện tại hắn gặp thời, hơn nữa còn có vẻ nhờ họa được phúc, luyện được một thân công phu… Ngươi chắc chắn mình đối phó được hắn sao.”
Nhạc Tại Đình có chút không nhịn được liếc mắt nhìn Đoan Mộc Viêm: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Ý của ta là, ngươi không cần liều mạng với Tần Vọng Thiên, hắn có tử huyệt.” Đoan Mộc Viêm cười lớn nói.
Nhạc Tại Đình cau mày, xoay mặt nhìn hắn.
“Mộc Lăng chính là tử huyệt của hắn.” Đoan Mộc Viêm cười trả lời. “Thay vì hạ thủ trên người Tần Vọng Thiên, không bằng xuống tay với Mộc Lăng a.”
Nhạc Tại Đình suy nghĩ một lát ,cười nhạt một tiếng, nói: “Không phải là ngươi muốn diệt Mộc Lăng, sau đó làm thiên hạ đệ nhất thần y chứ?”
Sắc mặt Đoan Mộc Viêm hơi thay đổi, không hề lên tiếng, lại nghe Nhạc Tại Đình tiếp tục nói: “Có làm thiên hạ đệ nhất thần y hay không, kỳ thật không hề liên quan gì đến Mộc Lăng, phải xem bản thân ngươi có đủ bản lĩnh không… Nói thật ra, dù cho có bị nói thành ma đầu tội ác tày trời, thế nhân vẫn nhất trí cho rằng hắn là thiên hạ đệ nhất thần y, không có phần ngươi.”
“Ngươi…” Răng Đoan Mộc Viêm bị nghiến sắp vỡ luôn: “Hai ta dù sao cũng đứng cùng một thuyền, ngươi cũng đâu cần cứ mãi đối địch ta? Hơn nữa ta nhớ kĩ ngươi đã đáp ứng ta, ta nói cho ngươi biết phương pháp hấp thu nội lực người khác, ngươi giúp ta trở thành thiên hạ đệ nhất thần y, sao lại trở mặt không nhận nữa.”
Nhạc Tại Đình đứng lên chuẩn bị xuất môn, lạnh lùng quẳng xuống một câu: “Khi đó ngươi nói là giúp ta trở thành thiên hạ đệ nhất… Tần Vọng Thiên có thể trong một đêm công phu tinh tiến đến độ bất phân thắng bại với Tư Đồ, không phải nhờ bản lĩnh của Mộc Lăng sao, ngươi còn kém xa hắn.” Nói xong, xoay người rời đi.
Đoan Mộc Viêm cắn răng cười nhạt một tiếng, lẩm bẩm: “Nhạc Tại Đình, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi nghĩ ngươi là ai, hiện tại ta cùng đường phải nhờ ngươi, mới khách khí với ngươi một chút, ngày nào ta không cần nữa, ta độc cho ngươi sống không bằng chết!”
…
Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên nhàn nhàn nhã nhã chạy đến Lạc Hà Thành, có lẽ là đã trải qua không ít chuyện, cho nên Tần Vọng Thiên đã rất chín chắn trưởng thành, lần này tìm Nhạc Tại Đình báo thù, hắn rất lãnh đạm, cùng Mộc Lăng vừa đi vừa đánh đánh nháo nháo thú vị hơn.
Hôm đó, mọi người đến trấn Thái Bình cách Lạc Hà Thành không đến ba ngày đi đường, sắc trời đã tối, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên quyết định tìm một khách điếm nghỉ ngơi một đêm. Dọc đường đi, bọn họ gặp rất nhiều người của các môn phái trong giang hồ, nhưng bọn người Tần Vọng Thiên hành sự cẩn trọng, hơn nữa trang phục cũng rất thông thường, cho nên không ai nhận ra bọn họ. Mọi người nghỉ chân ở khách điếm Thái Bình, Giáp Ất thu xếp chu đáo, gọi ba gian phòng hảo hạng cùng rượu và thức ăn. Mộc Lăng thích nhất là đi khắp nơi, vì dọc theo đường đi có thể ăn được đủ loại trân tu mỹ vị, mọi người gọi một nhã gian gần cửa sổ trên tầng, ngồi xuống cùng ăn.
Lúc này vừa hay là tháng đông cuối cùng của mùa cua, cua đồng nhiều thịt lại lớn, Mộc Lăng thích nhất là cua đồng còn ôm trứng, cho nên Tần Vọng Thiên gọi đầy một bàn cua, lại thêm một ít rượu và điểm tâm, mọi người vừa ăn thịt cua vừa trò chuyện, rất vui vẻ.
Mộc Lăng gỡ mai cua, ăn một mảng gạch cua chấm gia vị lớn, Tần Vọng Thiên ngồi bên cạnh cầm nha thiêm[cây tăm] gỡ gạch cua cho Mộc Lăng, xếp vào chén nhỏ, rưới dấm đường, đưa đến bên miệng Mộc Lăng, Mộc Lăng ăn đến nỗi hai mắt híp lại thành cái khe luôn.[hai cháu, bắn tim nhiều quá nha =.=]
“Đại ca.” Bính Đinh đi dò la tin tức trở về, ngồi xuống bàn nói với Tần Vọng Thiên: “Nghe nói chưởng môn ngũ tông thập bát phái đều đi, lần này làm rất long trọng.”
“Nhiều người như vậy?” Tần Vọng Thiên cười cười: “Đối phó với mình ta, vậy cũng có chút quá lao sư động chúng rồi a?”
“Bọn họ cũng không phải chỉ đối phó với mình ngươi.” Mộc Lăng nhai nhai, hai má nhét đầy cua căng tròn, chọp chẹp chọp chẹp nói: “Bọn họ a, chủ yếu là nhằm vào Tu La Bảo, Hắc Vân Bảo và cả Thất Tinh Thủy Trại.”
“Là thế nào?” Tần Vọng Thiên xoay mặt nhìn Mộc Lăng đang nhóp nhép, thấy bên khóe môi hắn có gạch cua, liền đưa tay qua lau xuống, sau đó đưa lên miệng mình.
Mộc Lăng liếc qua, hung hăng trừng Tần Vọng Thiên: “Không được sờ bậy!”
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng hung hăng tâm dương vô cùng, muốn áp qua hôn, Mộc Lăng vội vàng ngăn lại, cầm chân cua chỉ vào mặt Tần Vọng Thiên, nhãn thần cảnh cáo ——- ngươi điên rồi sao! Nhiều người như vậy!
Tần Vọng Thiên bình thản nhướng mày, như là nói ——- nhiều người thì thế nào, ai chẳng biết hai ta có quan hệ gì.
Mộc Lăng kéo ghế dịch sang bên kia một chút, bảo trì cự ly an toàn với Tần Vọng Thiên, đỡ phải một lát hắn lại làm càn động tay động chân.
“Mộc đại ca, ý ngươi là, Nhạc Tại Đình muốn đối phó với Tu La Bảo, Hắc Vân Bảo cùng Thất Tinh Thủy Trại? Chút nhân mã như vậy của hắn đủ sao?”
Nhạc Tại Vân hiếu kì hỏi: “Ân…” Mộc Lăng khoát tay nói: “Tôn tử đó cũng không phải muốn tự mình đối phó, hắn muốn cho các môn phái võ lâm cảm thấy sợ hãi, bởi vì toàn bộ thế lực vùng tây bắc và tây nam đều đã bị chúng ta khống chế, lại thêm Thất Tinh Thủy Trại, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên hầu như không còn nơi nào không chịu ảnh hưởng của chúng ta. Mặt khác, các lão gia hỏa võ lâm Trung Nguyên đều tự xưng là môn phái chính thống giang hồ, Tiếu Lạc Vũ tạm thời chúng ta không bàn tới, dù sao hắn cũng hoạt động trên nước, vốn cũng không can thiệp đến chuyện võ lâm, thế nhưng Tư Đồ chưa đến ba mươi tuổi, Vọng Vọng chỉ vừa hai mươi… Đám lão gia hỏa này cảm thấy mất mặt a, tính mệnh là nhỏ, thể diện mới là lớn.”
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ Mộc Lăng nói rất có đạo lý, liền hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
“Dễ thôi.” Mộc Lăng nói: “Ta đã phái rất nhiều người ra ngoài truyền tin rồi, lần này chúng ta không phải vì địa bàn hay gì đó, là vì tư oán, mục đích của chúng ta là tìm tên vô liêm sỉ Nhạc Tại Đình báo thù, hắn mở võ lâm đại hội của hắn, tuyển minh chủ của hắn, chúng ta báo thù của chúng ta. Đám giang hồ quần hùng này rất cơ linh, tuyệt đối sẽ không can thiệp, chỉ ở một bên xem tình thế.”
“Vậy Nhạc Tại Đình mở đại hội võ lâm, rốt cuộc để làm gì?” Phùng Ngộ Thuỷ khó hiểu hỏi, “Đám người giang hồ này không chắc sẽ giúp hắn.”
“Có lý do chứ.” Mộc Lăng cười nói: “Nhạc Tại Đình đang đánh chiêu cuối cùng: thứ nhất, có lẽ công phu của hắn đã luyện tương đối khá rồi, trong người có tà công, cũng không biết hiện tại hắn lợi hại bao nhiêu, nếu hắn không thua, vậy thì có thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt, còn có thể một trận thắng thành danh.”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Tin Vọng Vọng có thể bất phân thắng bại với Tư Đồ đã truyền xa, lần này Nhạc Tại Đình cũng là muốn xem thử công phu của Vọng Vọng, nếu hắn thắng, vậy nghĩa là công phu của Nhạc Tại Đình còn cao hơn Tư Đồ, nói cách khác, hắn nhất định phải thắng, nếu như thua, vậy hắn cũng tiêu luôn.”
“Đúng thật là hiểm chiêu, xem ra Nhạc Tại Đình đã bất chấp rồi.” Tần Vọng Thiên lắc đầu.
“Hiện tại, trước mắt chúng ta chỉ có hai vấn đề tương đối khẩn cấp cần giải quyết.” Mộc Lăng cầm đũa gắp thịt cua Tần Vọng Thiên gỡ ra bát cho hắn ăn, nói: “Trước tiên a, chúng ta cần một chứng nhân có thể chứng minh thân phận của Vọng Vọng.”
“Chứng nhân?” Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, nhìn Mộc Lăng: “Lăng, cái này rất khó tìm a… Năm đó người biết thân phận của ta ngoại trừ Chu Phóng thì không còn ai.”
“Ai… Không phải còn có hậu nhân của Mộ Dung Liệt sao.” Mộc Lăng cười cười.
“Thế nhưng, đều đã chết…” Tần Vọng Thiên nghĩ tới đây bỗng gật đầu: “Nga… Ngươi muốn tìm người giả trang!”
“Người này, còn không thể là người thường, phải là một người khó lường.” Suy nghĩ một chút, Mộc Lăng hỏi: “Năm đó người ở cùng chỗ với các ngươi, tiểu hài nhi nhỏ hơn ngươi một hai tuổi, có không?”
“Ta nhớ kĩ có một đệ đệ nhỏ hơn ta vài tuổi, tên là Mộ Dung Kiệt, vẫn thường chơi cùng chúng ta.” Tần Vọng Thiên nói: “Nếu còn sống, hắn hiện tại cũng hơn mười tuổi rồi.”
Mộc Lăng gật đầu, đưa tay vỗ vỗ Phùng Ngộ Thuỷ còn đang lóng ngóng tay chân chiến đấu với con cua: “Thủy Thủy, ngươi lên!”
“A?” Không chỉ là Phùng Ngộ Thuỷ, mọi người đều ngây ngẩn, đảo mắt nhìn Mộc Lăng: “Để hắn lên?”
Mộc Lăng nhướng mày, nói: “Đương nhiên a.”
“Ta không biết a.” Phùng Ngộ Thuỷ vội vàng xua tay.
“Ta dạy ngươi!” Mộc Lăng đưa tay vỗ vỗ đầu Phùng Ngộ Thuỷ mấy cái, giống như đang xoa đầu tiểu cẩu, “Cái gì ngươi cũng học được không phải sao!”
Tính tình Phùng Ngộ Thuỷ, chỉ cần trước khi ngươi bảo hắn làm việc nói một câu “Ta tin tưởng ngươi nhất định làm rất tốt.” Như vậy hắn sẽ ra sức làm, để đáp lại ngươi đã tin tưởng, Mộc Lăng nói mấy câu, Phùng Ngộ Thuỷ liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Lăng?” Tần Vọng Thiên hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì?”
“Ân!” Mộc Lăng ngoắc ngoắc tay với mọi người, nói: “Chúng ta nói, năm đó Tần Vọng Thiên không chết, cứu được Mộ Dung Kiệt từ đám cháy, sau đó khi Tần Vọng Thiên đến Hắc Vân Bảo, gặp được Tư Đồ bang chủ và Mộc Lăng, đã gửi Mộ Dung Kiệt lại Hắc Vân Bảo, mình thì ra ngoài luyện võ, muốn báo thù. Cứ như vậy, không chỉ có thể danh chính ngôn thuận tìm Nhạc Tại Đình báo thù, còn có thể thuận tiện kéo luôn Hắc Vân Bảo vào, Tu La Bảo dù sao cũng chỉ vừa thành lập, nền móng chưa vững, cần bọn Tư Đồ áp trận.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều tự thầm nghĩ trong lòng… Mộc Lăng thật quá đảm đang.
“Sau đó.” Mộc Lăng nói tiếp: “Chúng ta còn có một chứng cứ rất xác thực, là lấy máu nhận thân, bảo Vân Vân và Vọng Vọng cùng cả Nhạc Tại Đình lấy máu… Điểm này chúng ta nắm chắc thắng lợi. Cuối cùng… Hay nhất là còn có thể tìm được một chứng nhân.”
“Chứng nhân nào?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi Mộc Lăng.
Mộc Lăng gõ nhẹ mặt bàn, cười mỉm: “Nhạc Nam Phong!”
Mọi người đều sửng sốt, Nhạc Tại Vân kích động, nhìn Mộc Lăng: “Mộc đại ca, ý ngươi là, cha còn sống?”
“Đúng vậy, Lăng, không phải ngươi nói hắn sống không được vài ngày sao, hiện tại đã qua một năm rồi.” Đám người Tần Vọng Thiên đều hiếu kì hỏi.
“Nga.” Mộc Lăng cười tũm tỉm, lại mở thêm một con cua nữa, nói: “Ta lừa hắn đó.”
“Hả?!” Mọi người há to miệng nhìn Mộc Lăng.
“Nếu ta không lừa hắn, nói hắn sắp chết rồi, làm sao buộc hắn đi đối phó Nhạc Tại Đình a?” Mộc Lăng bĩu môi: “Nếu không có bất trắc gì, hiện tại hắn hẳn là trốn tại một nơi bí mật nào đó… Công lực có lẽ cũng đã tương đối, chỉ có điều, nếu không phế võ công, vậy hắn thật sự sẽ không sống nổi.”
“Chúng ta đi đâu tìm hắn?” Nhạc Tại Vân thở dài: “Không biết gần đây cha thế nào, chịu bao nhiêu khổ.”
“Yên tâm đi.” Mộc Lăng khoát tay với hắn: “Chúng ta không cần tìm hắn, hắn sẽ tới tìm chúng ta.”
“Đại phu, muốn chúng truyền đi bao nhiêu tin tức?” Giáp Ất Bính Đinh hỏi.
“Các ngươi chỉ cần nói, Tần Vọng Thiên đến tìm Nhạc Tại Đình báo huyết hải thâm thù là được, không cần nói thêm gì, về chuyện của Thủy Thủy, tuyệt đối phải bảo mật.”
Mọi người gật đầu, Mộc Lăng giơ ra hai ngón tay, nói: “Trong khoảng thời gian này, chúng ta còn có một chuyện rất quan trọng nữa phải làm, chính là phải tìm được Thu Linh và Linh Đang.”
“Thu Linh hẳn là ở chỗ đại ca ta.” Nhạc Tại Vân nói: “Trước đây ta từng phái người thăm dò, nhưng còn Linh Đang, vẫn đều bị tiểu tử Nhạc Tại Đình che giấu, đến nay vẫn không biết sinh tử.”
“Linh Đang là bùa hộ mệnh cuối cùng của Nhạc Tại Đình, hắn sẽ không thương tổn nó, khẳng định đang giam giữ tại nơi nào đó… Chúng ta trước tiên phải bí mật tìm Linh Đang, tìm được Linh Đang rồi, có thể hiên ngang vào Lạc Hà Thành.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hợp lý, đêm đến trước hết nghỉ ngơi tại khách sạn, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến Lạc Hà Thành bí mật thăm dò một chút.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 77
Chương 77