DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Nhân Đệ Đệ
Chương 2

“Điều này sao có thể!” Trình Thành Ngữ sợ tới mức kinh thanh thét chói tai,giống như là cha hắn đề nghị hắn đi giết người phóng hỏa.

Xin nhờ! Hôm nay hắn phải đi gặp học trưởng hắn yêu thích! Làm sao có thể tùy tiện mặc đại? Nếu để học trưởng có ấn tượng không tốt, hạnh phúc đời này của hắn không phải là xong rồi sao?

Trình Thành Ngữ từ đầu đến cuối không thèm để ý đến lời của ba hắn, tiếp tục chọn quần áo, chẳng qua là mỗi một cái áo hắn đều cảm thấy không thích lắm, cầm lấy rồi bỏ xuống. Trình Tĩnh Bác thật sự muốn quỳ xuống,dập đầu con hắn.

“Qúy ông của ta, tiểu tổ tông của ta! Vóc người con cao lớn, trời xinh tuấn tú, mặc kệ con mặc cái gì cũng đẹp hết!” Trọng điểm là phải mau, hắn “Thật sự” không còn thời gian.Trình Thành Ngữ mới không tin, hắn nghĩ cha hắn đang hối hắn nên cố ý nói như thế.

Trình Tĩnh Bác gật đầu thật mạnh, trong miệng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng! Cha thật sự không có lừa con, cha con đã sống đến bốn mươi lăm tuổi, chưa từng gặp qua người tuấn tú như con vậy.” Lời ông chưa nói hết đã bị đứa con bảo bối cắt đứt .

“Đó là do kiến thức cha nông cạn.” Hừ! Học trưởng hắn yêu thích so với hắn còn đẹp hơn nhiều lắm, nhiều lắm, ba không biết gì hết, còn dám nói chuyện lung tung. “Con,thằng nhóc này, còn dám chửi cả cha à!” Trình Tĩnh Bác sắp bị con trai làm cho tức chết.

Hắn đời trước đã tạo nghiệt gì nha? Sinh ra nghiệt tử này,giống như là đến làm giảm tuổi thọ ông,ông chỉ có một đứa con trai độc nhất, nửa đời sau của ông còn phải dựa vào nghiệt tử này dưỡng, làm hại ông hiện tại nuôi nghiệt tử này giống như thờ Bồ Tát, không chỉ là đánh chửi không được, hơn nữa, có đôi khi còn để thằng nhóc này bò lên đầu của hắn vẽ đường cho hươu chạy,thái độ kiêu ngạo quả thực vô pháp vô thiên.

“Con mau thay quần áo đi! Cha cầu con --” Trình Tĩnh Bác đành phải phóng cúi, dung lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo, để tránh làm trễ giờ lành của hắn.

Trình Thành Ngữ rãnh rỗi đáp lại ba hắn một câu, “Được rồi, được rồi!”

Nhưng nói tới nói lui, hắn vẫn từ từ thay quần áo, tuyệt không sốt ruột.

Vì để cho học trưởng hắn yêu mến nhìn thấy hắn giật mình, người ta phải suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc chọn trang phục, chứ không theo lời cha hắn,chọn đại một bộ quần áo!

Hừ!

“Cũng mười giờ rồi...... Tại sao còn chưa đến?” Có thể xảy ra chuyện gì hay không?Hay là...... Hay là Tĩnh Bác muốn từ hôn, không muốn lấy ta ?

Không không không! Không đâu nha, đêm qua ta còn tán gẫu với anh ấy,trước khi ngắt điện thoại,Tĩnh Bác còn nói rất yêu ta, hận không thể lập tức lấy ta về nhà, cho nên...... Cho nên Tĩnh Bác đến trễ như thế..... Có thể xảy ra chuyện gì hay không --” Sắc mặt của Đỗ Mẫn Chi thoáng chốc biến đổi,bà đột nhiên nghĩ tới mặt xấu nhất .

“Mẹ đừng lo như vậy?” Bình Thụ Bạch nhìn mẹ hắn như vậy cảm thấy sởn tóc gái.

Đỗ Mẫn Chi xoay mình vọt tới trước mặt đứa con, ngồi xổm người xuống, nhìn con trai đang ngồi hỏi: “Thụ Bạch, Con nói xem chú Trình có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”

Đỗ Mẫn Chi càng nghĩ càng kinh khủng, hiện tại mẹ nói không ngừng giọng cũng thay đổi.

Thụ Bạch không hề hốt hoảng vẫn ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha, chán nản an ủi mẹ hắn!“Sẽ không!”

“Con làm sao biết bọn họ không xảy ra chuyện gì nha?”

“Bởi vì người tốt sống không lâu, tai họa bất cứ lúc cũng có thể ập xuống.” Hắn ăn ngay nói thật.

“Nhóc con này đang nói gì nha! Giống như đang nói chú Trình con là người xấu.” Đỗ Mẫn Chi nhất thời suy sụp, oán trách khởi con trai nói lời xằng bậy.

Thật ra, bà biết con trai của bà không thích người Trình gia, thậm chí là có chút chán ghét vì Trình gia rất có tiền, nhưng có tiền cũng không phải lỗi Trình gia, Thụ Bạch tại sao giận chó đánh mèo?

“Chú Trình đối với con tốt lắm.” Bà nhắc nhở đứa con.

“Con biết.”

“Biết, vậy con còn nguyền rủa chú ấy!” Bà không thích như vậy .

“Con không có nguyền rủa chú ấy,con chỉ là --” Chính là chán ghét tên học đệ nhà họ Trình kia -- Trình Thành Ngữ mà thôi.

Hắn không thích nhìn ánh mắt Trình Thành Ngữ khi nhìn hắn, cũng không thích nhìn hắn mỗi ngày đều đảo quanh bên người hắn, càng chán ghét tiểu quỷ ghê tởm kia ở bên tai hắn nói dáng vẻ hắn rất xinh đẹp.

Xinh đẹp, xinh đẹp a!

Có người đàn ông bình thường nào thích người ta ca ngợi như vậy không ?

Không có nha?

Vậy đúng rồi. Cho nên, hắn chán ghét Trình Thành Ngữ là đương nhiên, một chút cũng không thấy áy náy.

Nhưng mà hắn muốn tránh cũng tránh không được, mẹ hắn không ngờ lại yêu cha của Trình Thành Ngữ, quá đáng hơn là,hai người bọn họ còn muốn kết hôn!

Trời ơi! Kết hôn, kết hôn!

Trước kia quan hệ của hắn và Trình Thành Ngữ chẳng qua là học trưởng và học đệ, hắn còn có loại sợ hãi giống như không thể vứt được Trình Thành Ngữ.Trình Thành Ngữ sẽ trở thành em trai hắn, chỉ sợ về sau một ngày hai mươi bốn giờ đều phải gặp mặt,chỉ nghĩ thôi Bình Thụ Bạch khống chế không được cả người nổi da gà l.

Cho nên, từ ngày hắn biết hôn sự này, hắn liền mỗi ngày chiếu ba bữa cơm đều lớn tiếng kháng nghị, tuyệt không tán thành cuộc hôn nhân đó.

Nhưng mà, mẹ đã rơi vào trong biển tình căn bản là “Thấy sắc quên con”, có tình nhân căn bản là mặc kệ đứa con có đồng ý hay không, cố ý phải gả gấp cho cha Trình Thành Ngữ.

Bởi vì hắn kháng nghị không có hiệu quả, đành phải yên lặng tiếp nhận, ai bảo hắn sớm sống an nhàn sung sướng, bình thường không có để dành, cho dù muốn bỏ nhà trốn đi, hắn cũng không có tiền.

Mà hiện tại hắc hắc! Chú rễ tạm thời hối hôn không cần mẹ hắn , da ~~ hắn đốt pháo ăn mừng cũng không kịp,làm sao có thể lo lắng thay mẹ nha?

Đọc truyện chữ Full