Ngay tại Bình Thụ Bạch hết sức mừng thầm,người bên ngoài ồn ào chạy đến , “Đến rồi, đến rồi! Chú rễ đến rồi.”
Đến rồi?!
Bình thụ bạch vừa nghe, nhịn không được lén thở dài,thầm nghĩ muốn nôn, không phải muốn chạy trốn hôn lễ sao? Tại sao lại đến nửa nha? A! Thật sự là chán ghét, hại hắn,Thụ Bạch vui vẻ một hồi.
Bình Thụ Bạch còn ngồi ở trên sô pha, ý định muốn chạy trốn thực tế, nhưng mẹ hắn Đỗ Mẫn Chi lại kéo hắn, “Mau, mau dẫn ta đi ra ngoài, đừng để chú Trình con chờ lâu nha.”
Bởi vì Đỗ Mẫn Chi đã sớm không có cha, cho nên, hôm nay phải nhờ đứa con trai Bình Thụ Bạch đưa bà đi vào lễ đường,giao bà cho Trình Tĩnh Bác.
Bình Thụ Bạch không cam lòng,thật tình không muốn đưa mẹ đi ra ngoài.
Người khác mới xuất hiện, đã nghe có người đang thảo luận về Trình Thành Ngữ.
“Nhìn xem! Cậu nhóc có cao lớn kia có phải là con của chú rễ......”
“Nhìn xem! Dáng người của cậu nhóc đó thật đẹp nha! Không chỉ dáng người hoàn hảo,lại ngoan, lại nghe nói......”
“Mà quan trọng nhất là mặc dù nhà có nhiều tiền, nhưng không tâm cao khí ngạo, thái độ khiêm tốn lại lễ phép, ta vừa mới vừa vào, cậu nhóc kia miệng rất ngọt , mở miệng ngậm miệng đều rất lịch sự, thật sự là một đứa con tốt! Nếu nhà của ta có một cậu nhóc ngoan như vậy thì tốt biết mấy.”
“Nghe nói hắn là một cậu nhóc thông minh từ bé được nuôi dưỡng tốt! Hàng năm đều nhận được học bổng.”
Những đánh giá có liên quan đến Trình Thành Ngữ không dứt bên tai, Bình Thụ Bạch muốn không nghe cũng không được.
Chẳng qua là,Trình Thành Ngữ thực sự tốt như mọi người nói vậy sao?
Bình Thụ Bạch không biết là Trình Thành Ngữ tốt hay không tốt, nhân phẩm được hay không được! Nhưng mà -- hắn vừa thấy Trình Thành Ngữ liền chán ghét. Bình Thụ Bạch trừng mắt về phía Trình Thành Ngữ.
Mà Trình Thành Ngữ hoàn toàn không đếm xỉa đến sắc mặt của Bình Thụ Bạch, chỉ hé miệng ra cười toe toét, dáng vẻ thoạt nhìn rất vui vẻ , bởi vì hắn cảm thấy, học trưởng đang nhìn hắn nha!
Trình Thành Ngữ vội vàng phất tay với Bình Thụ Bạch, nhiệt tình chào hỏi với hắn.
Bình Thụ Bạch nhanh chóng đưa mặt sang nơi khác bỏ mặt Trình Thành Ngữ.Trong lòng hắn thầm nghĩ, tiểu quỷ kia thật đúng là hiểu sao, hắn nhìn không ra mình chán ghét hắn muốn chết sao? Thế nhưng còn đến tiếp đón hắn, hơn nữa, hắn còn cười như thế, thật sự là ghê tởm muốn chết.
Bình Thụ Bạch căn bản không để ý Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ còn tưởng rằng Bình Thụ Bạch không thấy được hắn, tay hắn vẫy càng thêm hăng say , ý đồ khiến cho học trưởng chú ý.
“Học trưởng, học trưởng --” Trình Thành Ngữ thấy hắn không phản ứng, càng khuyếch đại hơn nửa.
Bình Thụ Bạch thật muốn chạy nhanh chui xuống lỗ, mặt mũi hắn đều mất hết , nhưng lễ kết hôn vẫn đang tiếp tục diễn. Hắn trốn không thoát, đành phải tăng nhanh cước bộ, nhanh đưa mẹ hắn đưa đến trước mặt cha dượng, cầu nguyện trời xanh có thể mau mau chấm dứt trận hôn lễ này.
Chờ hôn lễ nhất chấm dứt,vậy hắn có thể trốn đến nơi Trình Thành Ngữ không thấy được,hít một chút không khí tự do.
Bình Thụ Bạch cũng không nghĩ tới, hôn lễ đã xong, mà tai họa của hắn vừa mới bắt đầu.
Hôn lễ chấm dứt, hai bên thong gia tiếp tục chiến đấu nhiều nơi,nói chuyện vui,tán gẫu….
Bình Thụ Bạch vốn chỉ nhìn xem , đối với loại tiệc cưới này, hắn căn bản một chút hứng thú cũng không có. Nhưng Trình Thành Ngữ đáng ghét đợi hôn lễ chấm dứt, bỏ chạy đến nói chuyện phiếm với hắn, nói cái gì phải kéo gần khoảng cách hai người ,rồi việc nhà..v.. hại hắn muốn đi cũng đi không được.
“Học trưởng,anh muốn ăn cái gì? Em giúp anh lấy.” Trình Thành Ngữ lấy lòng hỏi Bình Thụ Bạch.
Bình Thụ Bạch nghiêm mặt trả lời:“Ta không đói bụng.”
“Vậy có muốn uống gì hay không ?”
“Ta không khát.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Bình Thụ Bạch không thay đổi, hoàn toàn không để cho Trình Thành Ngữ nhìn thấy sắc mặt tốt. Hắn đã tính toán , chỉ cần thái độ hắn đối với Trình Thành Ngữ lạnh nhạt thêm chút nữa, tiểu quỷ này sẽ chán ghét rời xa hắn, không hề đến phiền hắn nửa.
Ai biết Trình Thành Ngữ này da mặt hình như là dùng tường đồng vách sắt làm , không chỉ nhìn không hiểu sắc mặt hắn, hắn còn hưng phấn kêu lên: “Học trưởng, anh thật xinh đẹp nha! Trên thực tế,anh ngay cả tức giận dáng vẻ cũng đẹp lắm nha!” Trình Thành Ngữ nhìn hắn khen ngợi không thôi.
Bình Thụ Bạch “Hắc hắc” Cười lạnh hai tiếng, hỏi hắn nói:“Cậu cũng biết ta tức giận sao!”
“Đúng vậy! Bởi vì mặt anh cứng ngắc à!” Vẻ mặt rõ ràng không buồn không vui, hắn cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra được.
Bình Thụ Bạch hung hăng trừng mắt Trình Thành Ngữ, bị hắn chọc tức đến thở liên tiếp. Hắn thật sự tức đến điên rồi.“Kỳ quái , nếu cậu không bị mù,nếu cậu nhìn thấy ta tức giận! Vậy sao cậu không rời xa ta một chút?”
Bình Thụ Bạch không khách khí nhìn chằm chằm Trình Thành Ngữ, nghĩ muốn lấy vẻ mặt hung ác bức lui tiểu học đệ.
Bị người mình thích nhất quát, còn bảo mình cách hắn xa một chút.Nếu nói Trình Thành Ngữ không thương tâm, tuyệt đối là gạt người , nhưng --
Trình Thành Ngữ cúi đầu, tự hỏi nên nói như thế nào mới để cho học trưởng hiểu được, hắn thật sự rất thích rất thích học trưởng nha!
Cuối cùng, Trình Thành Ngữ ngẩng đầu, không thay đổi khờ dại nói: “Ta không sợ anh. Mặc kệ anh hung dữ với em như thế nào,em cũng không sợ anh, bởi vì em biết anh không thể nào không để ý tới em.”
“Ta sẽ.” Bình Thụ Bạch nói như đinh đóng cột.
“Anh sẽ không.”
“Ta sẽ.”
“Anh sẽ không.”
Bọn họ hai người có qua có lại nói đùa, mặc kệ ngữ khí Bình Thụ Bạch kiên định như thế nào,Trình Thành Ngữ chính là không tin học trưởng tốt bụng không để ý tới hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Nhân Đệ Đệ
Chương 3
Chương 3