DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 400: Nếu Ta Là Một Cái, Không Muốn Đâu!

Tống Thư Hàng đột nhiên tưởng tượng, nếu dùng Biến Huyễn Hung Châm làm để phối hợp, nối tiếp vào trình tự cuối cùng của “chiến sĩ nhím biển ngụy trang liễm tức pháp” thì sẽ tạo ra hiệu quả gì nhỉ? Nói không chừng có thể hoàn thiện được liễm tức pháp này cũng nên?

Thử phát không?

Thử có mất thuế đâu!

Hơn nữa liễm tức thuật cũng không phải là công pháp tu chân gì cả, không phải lo việc bị tẩu hỏa nhập ma.

Nghĩ thế, Tống Thư Hàng bèn thử một lần.

Dựa theo những gì được trình bày trong “Giải thích tường tận về Liễm tức pháp của chiến sĩ nhím biển”, hắn bắt đầu vận chuyển tinh thần lực rồi thu liễm chân khí của mình lại.

Bước cuối cùng trong sách giáo khoa là kết hợp với năng lực thiên phú của chiến sĩ nhím biển, tiến hành ngụy trang bằng màu sắc. Tống Thư Hàng muốn lợi dụng năng lực của Biến Huyễn Hung Châm để nối tiếp bước này một cách hoàn mỹ.

Khi đang tiến hành bước cuối cùng thì Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ tới một việc: Ớ, từ từ đã, nếu biến thành nhím biển thì có ngốc quá không?

Đây có phải là đại dương đâu, nếu biến thành nhím biển thì kì cục lắm.

Đây là đất liền cơ mà, biến thành sâu róm còn thật hơn thành nhím biển nhiều…

Hắn chỉ vừa lóe lên ý nghĩ như thế, cơ thể đã sinh ra những biến hóa kì lạ.

Ơ? Từ từ! Chờ tí đã!

Ta chỉ nghĩ thoáng qua tí thôi mà, đừng có biến thành sâu róm thật nha!!!

Biến thành bươm bướm đi, không thì thành con gà cũng được!

Biến thành Đậu Đậu cũng tốt hơn là thành sâu róm mà!!!

Thế nhưng đã muộn quá rồi. Skill “Liễm tức pháp ngụy trang của chiến sĩ nhím biển” ( Chắp vá by Tống Thư Hàng) đã có hiệu quả.

Ngay sau đó, ngoại hình của Tống Thư Hàng biến thành một con sâu róm xấu mù. Đương nhiên biến hóa này chỉ là một loại ảo giác mà thôi, thân thể hắn trên thực tế không thay đổi gì hết. Chỉ có điều trong mắt người khác thì hắn đã biến thành một con sâu róm.

Hơn nữa, “Liễm tức pháp ngụy trang của chiến sĩ nhím biển (bản chỉnh sửa)” cũng đã phát huy công hiệu của nó. Lúc này đây khí tức của Tống Thư Hàng thu liễm hẳn, chân khí ẩn trong đan điền, không hề biểu lộ ra ngoài một chút mảy may.

Không biết bây giờ trong cảm ứng tinh thần lực của người ta, hắn đan là sâu róm hay là nhím biển nhỉ?

Ấy thế mà mình làm chơi ăn thật? Tống Thư Hàng bật cười.

- Thôi không đùa nữa, mình mau biến lại thôi. Không biết trận chiến Đoạn Tiên Đài đã kết thúc chưa, vạn nhất mấy người Bạch tiền bối đi mất thì phiền to. - Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.





Đúng vào lúc Tống Thư Hàng chuẩn bị giải trừ liễm tức pháp ngụy trang thì, thì có mấy bóng người đi rất nhanh từ xa tiến lại. Trong cảm ứng tinh thần lực Cảnh Giác của hắn thì đây là sáu con “nhím biển” đang đi tới bên này… lại có chiến sĩ nhím biển tới đây sao?

Chẳng lẽ là lại là chiến sĩ nhím biển lần theo ấn kí Đồ Hải Đảm Giả đến à?

Hắn đang suy tư thì sáu chiến sĩ nhím biển đã tới hiện trường. Tất cả chúng đều có tu vi nhị phẩm, chân khí hùng hậu còn hơn Tống Thư Hàng một bậc.

Chúng nó mau chóng nhìn thấy đồng tộc chết cứng - chiến sĩ nhím độc Toái Thiên Quân.

- Chết tiệt! Lại có đồng bạn bị giết hại rồi! - Một chiến sĩ nhím biển cao lớn nghiến răng gằn lên.

Có một chiến sĩ nhím biển tới gần kiểm tra thi thể của Toái Thiên Quân một chút rồi nói với giọng nặng nề:

- Máu còn chưa lạnh, hung thủ còn chưa đi xa! Cảm ứng ấn kí báo thù đi, chúng ta nhất định phải băm thây hung thủ làm trăm mảnh!

Khi nói đến hai chữ báo thù, trong mắt của tất cả các chiến sĩ nhím biển đều đỏ ngầu sắc máu và miệng chúng thì phát ra tiếng gầm như dã thú. Đối với những chiến sĩ nhím biển ấy mà nói, “báo thù” là chuyện quan trọng nhất trong cả cuộc đời.

Báo thù! Báo thù! Đây là bản năng đã khắc vào nơi sâu thẳm trong linh hồn chúng.

Sự trả thù của chiến sĩ nhím biển rất mù quáng. Chúng mặc kệ kẻ địch có thực lực ra sao, chỉ cần kẻ đó mang ấn kí báo thù thì chúng sẽ không hề nao núng mà lao tới!

Chỉ có thể nói… chủng tộc chiến sĩ nhím biển này có thể tồn tại đến tận bây giờ quả thực là cũng chẳng dễ dàng gì.

Tống Thư Hàng lặng lẽ lui vào vạt rừng bên cạnh. Chắc hẳn cái ấn kí báo thù mà chúng nó nói chính là ấn kí Đồ Hải Đảm Giả rồi. Trên người hắn có ấn kí đó đấy, nếu mà bị cảm ứng được… đối phương là sáu chiến sĩ nhím biển cấp bậc Chân Sư nhị phẩm đấy nha, trận này không đánh giáp lá cà được đâu.

Cho nên, cứ chạy về Đoạn Tiên Đài là tốt nhất!

Dựa vào thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành của mình thì hẳn là có thể kéo giãn khoảng cách với mấy tên chiến sĩ nhím biển này đây. Chỉ cần chạy tới Đoạn Tiên Đài, có một đám tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 đông đảo đang ở đó thì Tống Thư Hàng còn gì phải sợ nữa.

- Cảm ứng được, ấn kí báo thù! - Lúc này, một chiến sĩ nhím biển trầm giọng nói.

Tất cả các chiến sĩ nhím biển đều hướng ánh mắt về phía khu rừng.

Sau đó bọn chúng thấy một con sâu róm đáng yêu đang ra sức bò về rừng rậm.

- Sâu róm à?

- Chắc là nó bị dính nhầm máu của chiến sĩ nhím biển chúng ta rồi, trong biển cả cũng hay xảy ra việc này lắm. Máu tươi mà chiến sĩ nhím biển chúng ta chảy trước khi chết đều chứa ấn kí báo thù. Đôi lúc vừa vấy lên kẻ địch, vừa vấy lên cả những con cá nhỏ đúng lúc bơi qua. - chiến sĩ nhím biển cao lớn nói. - Chết tiệt, chẳng lẽ hung thủ chạy mất rồi sao?

- Chắc chắn là chưa chạy được bao xa. Để ta mở rộng phạm vi cảm ứng ấn kí báo thù… Tìm được rồi! Có một ấn kí báo thù ở trên trời, đang bay về phía Hư Kiếm phái! - Một chiến sĩ nhím biển chuyên cảm ứng kêu lên.

Truyện được dịch. trực ti.ếp tại i.READ.- Phi hành trên trời? Là tu sĩ từ tứ phẩm trở lên sao? Bay về phía Hư Kiếm phái, hừ, đúng là tự tìm đường chết! - chiến sĩ nhím biển cao lớn nói với giọng lạnh lùng: - Đi, đuổi theo Hư Kiếm phái! Đúng lúc lắm, sau khi các chiến sĩ nhím biển chúng ta giết sạch Hư Kiếm phái, thu thập đủ “Chân huyết” thì sẽ làm thịt luôn tên khốn đã giết hại đồng bạn của chúng ta!

Dứt lời, chiến sĩ nhím biển cao lớn dẫn đầu, chạy về phía Hư Kiếm phái.

Bốn trong năm chiến sĩ nhím biển còn lại cũng mau chóng đi theo.

Tống Thư Hàng nhìn đám chiến sĩ nhím biển dần dần đi xa mà nhíu mày… giết hết tu sĩ của Hư Kiếm phái á?

Lẽ nào tu sĩ của Hư Kiếm phái và đám chiến sĩ nhím biển này không cùng một bọn hay sao?

Tống Thư Hàng vốn nghĩ rằng Hư Kiếm phái dẫn người của Sở gia đến Đoạn Tiên Đài, rồi chiến sĩ nhím biển và “tiên sinh” thừa cơ lẻn vào nhà họ Sở. Hắn còn từng suy đoán không biết hai nhóm này có cùng một giuộc với nhau hay không,

Nhưng bây giờ chiến sĩ nhím biển lại muốn giết sạch đệt tử của Hư Kiếm phái.

Chúng vốn không cùng bọn với nhau? Hay là đã xảy ra nội chiến?

Dù thế nào thì mình cũng phải về Đoạn Tiên Đài hội hợp với nhóm của Bạch Tôn Giả trước đã. Tống Thư Hàng thầm nghĩ.





Bấy giờ các chiến sĩ nhím biển khác đã chạy xa, nhưng nv cuối cùng không đi mà lại tiến về phía Tống Thư Hàng.

- Hừ, cho dù ngươi chỉ là một con sâu róm bất cẩn dính phải máu của đồng bạn ta, thế nhưng chỉ cần trên ngươi ngươi có ấn kí báo thù thì ta sẽ không cho phép ngươi được sống trên thế gian này! - chiến sĩ nhím biển nọ nói lời độc ác: - Hãy nhận lấy sự trừng phạt của chiến sĩ nhím biển đi! Có trách thì chỉ trách ngươi là một con sâu róm cỏn con mà lại dám dính máu của chiến sĩ nhím biển bọn ta! Nhỏ yếu cũng là một cái tội!

Nói xong lời thoại ngầu lòi, chiến sĩ nhím biển nọ ngồi xổm xuống trước mặt Tống Thư Hàng rồi thò ngón tay ra, di lấy di để lên mũi giày hắn!

Vì tác dụng của pháp thuật ảo giác nên vị trí của con sâu nằm đúng mũi giày của Tống Thư Hàng.

Tàn nhẫn quá đi mà, đến cả con sâu róm dễ thương thế mà cũng không tha!

Dí! Nghiến răng nghiến lợi dí!

chiến sĩ nhím biển ra sức dí tay lên mũi giày của Tống Thư Hàng, dí đến mức ngón chân của hắn cũng đau theo…

Ủa? Kì ghê, xúc cảm sai sai.

chiến sĩ nhím biển nghi ngờ rồi, sao hắn cứ cảm thấy dưới ngón tay của mình không phải là một con sâu róm nhỉ?

Á á á, kì quá, đau đầu quá!

Hình như có chất lỏng nóng bỏng đang trào ra từ đầu của mình, chóng mặt quá… chóng mặt quá đi.

Ơ, không chỉ chóng mặt… sao trước mắt mình tối sầm lại thế này?

Lạ ghê, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?

Cứ thế, vị chiến sĩ nhím biển dí sâu róm lặng lẽ ngã xuống, và rồi lặng lẽ chết đi.

Tống Thư Hàng:

-…

Chúc mừng ngài đạt được danh hiệu Đồ Hải Đảm Giả x3. 3 danh hiệu kết hợp thành một, tiến hóa thành danh hiệu “Dũng Sĩ Đồ Hải Đảm Giả”.



Phía trước, ở khoảng không trên đầu Hư Kiếm phái.

Sau khi rời khỏi Đoạn Tiên Đài một quãng xa, hai vị cao thủ linh hoàng trợ trận cho Hư Kiếm phái cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra đám tu sĩ tai to mặt lớn tạo ra vô số đạo bạch quang trên bầu trời, rồi hạ xuống như mưa sao băng kia không có ý định nhét hành hai người bọn họ, không có một ai đuổi theo tìm giết cả.

- Đi mau, chúng ta mau rời khỏi nơi thị phi này thôi. - Linh hoàng trung niên trầm giọng nói.

Linh hoàng hạc phát đồng nhan cũng thở dài:

- Chúng ta vốn chỉ đến trả cho “Tiên sinh” một món nợ nhân tình, tiện thể kiếm một ít linh thạch mà thôi. Không ngờ lại gặp phải phiền toái lớn như vậy. Nhưng mà cũng chính vì việc này, chúng ta lại nợ tiên sinh thêm một nhân tình nữa rồi.

- Bao giờ có cơ hội thì tìm hắn sau đi. Việc này không thể trách chúng ta được. - Linh hoàng trung niên nói.

Linh hoàng hạc phát đồng nhan đồng tình:

- Cũng phải, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.

Hai người liếc nhìn nhau rồi lại thở dài.

Sau đó, họ đổi hướng phi kiếm, chuẩn bị rời khỏi đây.

Đúng lúc này, một giọng nói lười nhác vang lên sau lưng họ:

- Hai vị đạo hữu, xin hãy dừng bước!

Hai vị linh hoàng quay lại nhìn về phía sau, thì thấy một thanh niên trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi trên kiếm quang, bay nhanh về phía bọn họ.

Thanh niên này diện mạo sáng sủa, khí chất xuất chúng, nhìn qua đã biết ngay là đệ tử tinh anh trong môn phái lớn. Thế nhưng mắt hắn nửa mở nửa khép, ánh mắt lờ đà lờ đờ, làm cho khí chất tinh anh giảm sút đi nhiều.

Vừa nhìn thấy thanh niên này một cái thì người ta sẽ bất giác nghĩ ngay đến một chữ: LƯỜI! Lười từ trong xương cốt lười ra.

Hai vị linh hoàng nhìn thanh niên trẻ này rồi cảm ứng một chút.

Cảnh giới Thiên Tiên tứ phẩm?

Thế là trong lòng họ trấn định lại ngay. Linh hoàng trung niên lên tiếng hỏi:

- Đạo hữu có gì chỉ giáo?

Thanh niên lười biếng kia ngáp dài một cái rồi giơ ngón tay lên lau nước mắt ứa ra:

- Chậc, ta hơi buồn ngủ rồi, cho nên chúng ta nói ngắn gọn thôi nhé.

Nói đoạn, hắn đứng lên trên phi kiếm rồi tiếp lời:

- Thế này đi. Mong hai vị đừng có chống cự, cho ta đập các ngươi một trận rồi chụp vài bức ảnh, để ta đăng lên cho mọi người xem, có được không?

Linh hoàng trung niên:

-…

Linh hoàng hạc phát đồng nhan:

-…

Đọc truyện chữ Full