Nhìn sắc mặt của Lôi Kiếp Chân Quân từ hồng thành trắng tái, ngay cả vị tiên nhân cao cao đỉnh đỉnh mà cũng phải sợ hãi, trong lòng Lưu Vũ Phi thống khoái nói không nên lời. Từ trên người Lôi Kiếp Chân Quân, hắn đã chứng thật thực lực đại biểu cho tất cả. Nhớ tới việc trước kia mình cứ trái lo phải nghĩ, bận tâm chuyện của Lưu Chí và Lưu Dân. Lại nhớ tới chuyện hai người tự bạo, sát ý của hắn lại kích phát: " Lôi Kiếp Chân Quân, tại tiên giới có lẽ ngươi uy phong lẫm lẫm, cho dù làm sai giới luật của tiên giới cũng không có gì đáng ngại, nhưng ngươi không nên chọc vào ta, hôm nay ta cho ngươi biết hậu quả." Hắn kháp một thủ ấn, một phù triện chậm rãi rơi vào trên người Lôi Kiếp Chân Quân. " Nguyên Thần Cấm Cố Thuật" Thiên Diệp tiên nhân kinh thanh hô lên, hắn nhìn thấy không ngờ Lưu Vũ Phi lại biết Nguyên Thần Cấm Cố Thuật mà tiên nhân vốn sợ nhất.
Hắn vội vàng cầu xin tha thứ: " Tiên tôn, chúng tôi thật sự là vô ý mạo phạm ngài, chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, mong rằng tiên tôn hạ thủ lưu tình." Thiên Diệp tiên nhân sợ muốn chết, tại tiên giới nếu nguyên thần bị người cấm cố, so với bị người ta giết chết còn muốn thảm hơn.
" Thiên Diệp ngươi là một tên nhát chết, sao trước kia ta không phát hiện ra ngươi là người như vậy, muốn giết cứ giết, bổn quân mấy ngàn năm có khổ gì mà không trải qua há có thể sợ ngươi, cho dù nguyên thần bị ngươi cấm cố thì thế nào, chỉ cần bổn quân còn một hơi thở, nhất định sẽ báo thù ngươi hết thảy." Còn hơn Thiên Diệp, Lôi Kiếp Chân Quân có vẻ cốt khí nhiều hơn.
Lưu Vũ Phi nghe Lôi Kiếp Chân Quân nói vậy chẳng những không giận, ngược lại còn cười to ha ha vài câu, hắn cũng muốn xem sau khi cấm cố tiên nhân thì tiên giới sẽ có phản ứng như thế nào.
" Lôi Kiếp Chân Quân, ta sẽ nhớ những lời này của ngươi. Ta sẽ nói cho ngươi nghe phương pháp giải trừ Nguyên Thần Cấm Cố Thuật, ta muốn nhìn xem ngươi có khả năng giải trừ nó hay không. Ta gọi là Lưu Vũ Phi sẽ ở tại hạ giới chờ ngươi, thuận tiện nói cho ngươi một câu, lần sau nếu còn có tiên nhân chọc trên đầu ta, kết cục sẽ không được như thế này đâu." Nói xong hắn xoay người trở về hạ giới.
Người của Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung còn đang đợi Lưu Vũ Phi, bọn họ muốn nhìn xem hắn có thể an toàn quay lại hay không. Lưu Vũ Phi cho tới nay cũng là người đầu tiên chống cự lại tiên nhân.
Nửa giờ sau hắn cũng không quay lại, chờ thêm lát, rồi hai giờ sau trong lúc mấy người Ngộ Thanh cho rằng hắn lành ít dữ nhiều thì dị tượng phát sinh: " Sư tôn, mau nhìn phía chân trời."
Tất cả theo thanh âm của Linh Hư đạo trưởng, nhìn lên trên không. Chỉ thấy ngoài chín tầng trời có một đoàn cầu lửa đang bay từ chân trời hạ xuống thật nhanh. Cách mặt đất chỉ có mấy ngàn thước thì quả cầu lửa đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.
Những người nhìn thấy qua dị tượng này thì ngày thứ hai đều tuyên bố đó là phi thuyền. Tu vi của Tĩnh Huyền thấp, hắn không cách nào thấy rõ gương mặt thật của quả cầu lửa. Nhưng ngoài hắn thì mấy người kia đều nhận ra đó là Lưu Vũ Phi nhưng bọn họ nhìn không ra hắn làm sao biến mất.
Lưu Vũ Phi quay trở về công ty, hắn lập tức gọi Lưu Xán, vì Lưu Lôi bị thương nên Lưu Xán phải làm thay công tác của hắn. Lưu Vũ Phi biết rằng kế tiếp hắn phải đối mặt với cả tu chân giới, vì không ngờ lại xuất hiện tình huống của Lưu Dân. Hắn quyết định tăng lên tu vi cho các cô nhi, không cầu họ có thể giúp hắn được gì, hắn chỉ thầm nghĩ giúp cho họ có năng lực tự bảo vệ mình. Hắn còn có một lo lắng là ở tại Bắc Kinh xa xôi còn có Tô Thiến và Triệu Nhược Băng, nếu với tu vi của các nàng hiện giờ, chỉ có thể trở thành uy hiếp của hắn. Hắn vì muốn có một kế sách vẹn toàn, chuẩn bị cho các cô nhi tăng lên tu vi xong, thì hắn cũng đi đến Bắc Kinh giúp Tô Thiến và Triệu Nhược Băng tăng luôn tu vi.
Ngày kế, Ngộ Thanh của Tam Thanh Giáo đến gặp, Lưu Vũ Phi nói rằng mình có việc bận nên đuổi hắn về. Vì muốn cho công ty làm việc bình thường, hắn đầu tiên tại Thượng Hải tiến hành truyền công, giúp cho mười mấy cô nhi trực tiếp từ Nguyên Anh sơ kỳ tăng lên đến Phân Thần sơ kỳ, tăng lên ba giai đoạn nhưng cũng làm cho hắn tốn mất hai ngày thời gian. Cho dù hắn có thực lực của thần nhân, một lần tăng lên tu vi cho mười mấy người, cũng làm cho hắn cảm thấy ăn không tiêu.
Trong hai ngày này tại tu chân giới, đã náo nhiệt phi phàm. Phàm những môn phái có người đi qua Thượng Hải, tất cả đều tập trung đến Côn Lôn. Hơn mười người có tu vi Phân Thần kỳ chỉ trong một đêm bị người ta hủy diệt, các môn phái khi xong tin tức này thì tất cả đều khiếp sợ, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này. Vì vậy tại Côn Lôn phái chưởng môn nhân Thanh Tùng Chân Nhân ra thiếp mời, tất cả các môn phái tại tu chân giới đều đến Côn Lôn gặp mặt. Ngộ Thanh lúc đi gặp Lưu Vũ Phi mà bị từ chối, cũng cùng Hiên Viên Phách đồng thời đi tới Côn Lôn. Hiên Viên Phách chính là đệ tử của gia tộc Hiên Viên, phương thức truyền thừa của Hiên Viên gia khác hẳn thế gia khác, bọn họ mỗi một đời chỉ có hai người, tựu ngay cả Hiên Viên Phách bây giờ thì hắn vốn là một người họ trong gia tộc họ Lãnh, chỉ bất quá khi hắn còn là trẻ con thì được người trong Hiên Viên gia tộc nhìn trúng, liền dẫn theo trở về kể từ đó hắn cũng mang họ Hiên Viên. Ở trên hắn còn một người tên là Hiên Viên Cuồng, lần này hắn rời núi là vì muốn tìm một truyền nhân có tư chất tốt. Hiên Viên Phách và Hiên Viên Cuồng có dự cảm sẽ không bao lâu thì mình sẽ phi thăng, Ngộ Thanh cũng là trong lúc vô ý gặp được hắn, lúc ấy Ngộ Thanh còn chưa kịp biết được chuyện xảy ra tại Thượng Hải, khi hắn gặp Hiên Viên Phách thì vô cùng cao hứng.
Hiên Viên Phách là một trong mười ba người của năm đó, đối với tu vi của hắn Ngộ Thanh rất là rõ ràng, hy vọng bằng vào khả năng của hắn có thể hóa giải nguy cơ tại Thượng Hải. Hiên Viên Phách tuyệt đối có được thực lực của tiên nhân. Ngộ Thanh nói cho hắn nghe đại khái tình hình, dưới tình huống lúc ấy, Ngộ Thanh thật sự cũng không có cách nào cùng Hiên Viên Phách nói rõ.
Đợi khi cả hai đi tới Thượng Hải, hắn nhìn thấy Lưu Vũ Phi tàn sát người tu chân thì cho rằng hắn là một ma đầu. Vì vậy mới không để ý hết thảy xuất ra đối phó Lưu Vũ Phi, hắn bị Lưu Vũ Phi đánh mê, cũng phải hai ngày sau mới tỉnh lại. Khi hắn vừa tỉnh liền hỏi Tĩnh Huyền tình huống của Lưu Vũ Phi. Nhưng câu trả lời của Tĩnh Huyền làm cho hắn chịu đả kích, một kích toàn lực của mình đủ để kiêu ngạo mà không cách nào làm bị thương Lưu Vũ Phi, mà mình còn bị vài đạo chỉ phong đánh cho hôn mê bất tỉnh, điều này làm cho vẻ mặt của Hiên Viên Phách không chút ánh sáng.
Khi hắn nghe được Lưu Vũ Phi có thể ngăn cản Cửu Trọng Thiên Lôi thì loại tâm tình này cũng đó mà biến mất. Đối với việc tại sao Lưu Vũ Phi muốn giết đám người tu chân, Tĩnh Huyền cũng đem những chuyện mình biết nói ra cho hắn nghe hết thảy. Đây cũng là nguyên nhân lần này hắn cùng Ngộ Thanh đi tới Côn Lôn. Hắn sợ đám người này bị cừu oán làm mù quáng lại chạy đi tìm Lưu Vũ Phi, vậy thì đúng là sẽ có thể làm cho tu chân giới biến mất.
Ma Tông đã biết chính đạo môn phái ở Thượng Hải tổn thất lượng lớn cao thủ, bọn họ không ai không vỗ tay khoái trá, trong đó có Huyết Ma là vui vẻ nhất. Vừa khiếp sợ thực lực của Lưu Vũ Phi, vừa cao hứng vì đã khởi lên được sự cừu hận giữa Lưu Vũ Phi và môn phái chính đạo.
Đồng thời với sự gặp mặt tại Côn Lôn, bốn Ma Quân của Ma Tông Huyết Ma, Nhân Ma, Thiên Ma, Địa Ma cũng cùng tìm một chỗ thương nghị, làm thế nào đối phó Lưu Vũ Phi.
Trong Côn Lôn phái sớm đã náo nhiệt phi phàm, chưởng môn của các môn phái đều tự mình đi tới, con đường dẫn lên Côn Lôn cũng đông đảo náo nhiệt không thôi. Ba ngày sau tất cả người các môn phái đều đến đông đủ, tại đại sảnh nghị sự của Côn Lôn phái, ngồi đầy các đại chưởng giáo của các phái. Thanh Tùng đạo trưởng ra mặt cảm tạ trước mọi người.
" Thanh Tùng chưởng môn, ngài đức cao vọng trọng, trăm năm trước tất cả cũng nhờ ngài suất lĩnh mới đánh lui được đám người hải ngoại tới, lần này ngài phải làm chủ cho chúng ta a, chúng ta Thiên Vân Tông bị tên ác ma kia giết mất năm người rồi." Một người trong một tiểu phái đang đứng ra tố cáo, đồng thời buông lời nịnh nọt.
Trăm năm trước trận thắng lợi đều quy về trên đầu Côn Lôn phái, vừa nghe hắn nói đã biết ngay hắn đang vỗ mông ngựa cho Côn Lôn phái. Thanh Tùng đạo trưởng vì muốn giữ thể diện, cũng không dám trước mặt nhiều người thừa nhận câu nói đó, vội vàng trả lời: " Không dám! Không dám hơn trăm năm trước trận chiến nọ là do các môn phái cùng Côn Lôn hòa hợp kháng địch mà thôi."
Nghe xong lời này, trong lòng mọi người ở đây mới thư sướng hơn rất nhiều. Thanh Tùng đạo trưởng dừng một chút nói: " Các vị, nói vậy mọi người cũng đã biết sự việc ở Thượng Hải, hôm nay triệu tập tất cả lại đây, chính là thương nghị một chút, chúng ta nên làm sao xử lý đại ma đầu Lưu Vũ Phi này."
" Còn thương lượng cái gì về ma đầu đó, chỉ có thể giết chết hắn thôi."
" Lời này ta đồng ý, ác ma như vậy ở lại trên đời không được, nếu không còn biết bao nhiêu người chết trên tay hắn."
" Giết Lưu Vũ Phi, cho hắn tan thành mây khói."
Chỉ thoáng chốc các câu nói đều tràn ngập trong đại sảnh. Một ít người không biết rõ tình huống cũng hét lên.
" Tất cả yên tĩnh một chút." Chứng kiến tình hình có vẻ không thể khống chế hắn nói: " Đầu tiên ta sẽ giới thiệu một người khách đặc biệt của hôm nay vừa tới, đó chính là người của Hiên Viên gia tộc, Hiên Viên Phách tiên sinh."
Nghe như thế mọi người liền yên tĩnh trở lại. Người của Hiên Viên gia tộc đang ngồi ai dám không dành cho mặt mũi. Hiên Viên Phách nghĩ không ra Thanh Tùng lại đẩy hắn ra, giờ phút này hắn không thể không ra mặt: " Các vị đạo hữu, Thanh Tùng đạo hữu nếu đã muốn ta ra mặt, ta đây xin có lời nói thật lòng." Hiên Viên Phách dừng một chút nói: " Kỳ thật lần này tại hạ cũng đúng lúc đi ngang qua Thượng Hải, chỉ tiếc đến chậm một bước, chờ ta tới thì tất cả các đạo hữu đã bị Lưu Vũ Phi vây khốn, xấu hổ a, tại hạ cũng không phải là đối thủ của hắn, chuyện này ta xin khuyên các vị một câu, chuyện tại Thượng Hải nên chấm dứt ở đây đi, tất cả cũng không nên có ý niệm trả thù trong đầu, tu vi của Lưu Vũ Phi thật sự là cao thâm không lường được đâu." Hiên Viên Phách không cách nào nói những môn phái này đã làm sai trước, hắn chỉ hy vọng tự mình nói như vậy thì sẽ khiến cho họ coi trọng mà thôi.