Không một ai dám đứng ra cả. Những người mà Tinh Hồn quen biết đành phải nhắm mắt làm ngơ, bởi họ sợ sự trừng phạt của triều đình. Thế lực của Hoàng thất Trịnh gia quá lớn, có cho gan trời cũng không dám hó hé một chút. Còn những người khác, chẳng qua đến đây để xem kịch. Cho dù có người chết ngay trước mắt thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Hàng vạn ánh mắt, có thích thú, có lãnh đạm, có xót thương… nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi.
Không biết có phải là luật nhân quả hay không, mà những người thoát được sau sự kiện trọng đại này, năm năm sau tử thần sẽ tìm đến ban cho chúng cái chết.
*********
Mưa mỗi lúc một lớn, mây đen che lấp cả vòm trời.
Gió rất mạnh như cắt vào da thịt.
Trên mặt đất, cây cối đổ ngã.
Và ở nơi đó, có một thiếu niên trên người đầy rẫy những vết thương. Áo rách tươm, mái tóc đen che đi khuôn mặt nhợt nhạt.
Một kết quả như đã dự đoán từ trước. Đứng trước thái tử Trịnh Thần Không phát tuyệt thiên hạ, Tinh Hồn chỉ giống như một cái bao cát cho y luyện tập, đánh đấm thoải mái mà không bị phản kháng.
Dù có vùng vẫy cũng không có kết quả gì.
Yến Ngọc Lan nước mắt tuôn rơi, hòa lẫn cùng với cơn mưa đêm buồn bã. Nàng không thể giúp gì được cho Tinh Hồn cả. Lòng có ý nhưng lực không đủ. Chỉ đành giương mắt nhìn hắn chuẩn bị đón nhận cái chết mà thôi.
Nhưng…
Hắn vẫn gắn gượng đứng dậy. Một ý chí thật kiên cường khiến cho Trịnh Thần Không cũng phải kinh ngạc. Bằng người khác thì không biết đã chết đi mấy lần rồi. Còn Tinh Hồn, dù bị Trịnh Thần Không đánh gãy đi mấy cái xương sườn, còn bị đánh vào cả tử huyệt nữa. Nhưng hắn vẫn đứng dậy.
Tinh Hồn không còn nhìn rõ những gì trước mắt hắn nữa. Cứ như một màng sương mờ ảo. Hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, hoàn toàn vô lực. Mỗi bước chân bây giờ như nặng ngàn cân. Không hiểu sao, trong đầu hắn chỉ có mỗi một ý nghĩ duy nhất đó là phải tiến thẳng về phía trước. Phải tới bằng được chỗ của Yến Ngọc Lan, còn chuyện khác hắn không quan tâm. Cho dù mất cả cái mạng này đi nữa.
Trịnh Thần Không nhìn Tinh Hồn lảo đảo lết chân, trong lòng cũng không khỏi khâm phục ý niệm của người này thật cao. Nếu như có thể làm việc dưới trướng của y thì thật là tốt. Đáng tiếc việc đó là không thể nào. Trịnh Thần Không thở dài, lãnh đạm nói:
- Ý chí của ngươi thật đáng khâm phục, nhưng cũng chỉ đến đây thôi. Vĩnh biệt!
Trịnh Thần Không chuẩn bị xuất ra một đòn kết liễu, thì bỗng nhiên một luồng khí tức cực đại đến không thể tưởng tượng bao trùm hết tất cả. Dù chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng cũng đủ làm cho người ta phải khiếp sợ. Có những kẻ vì không thể chịu được uy áp đó đã nằm xuống bất tỉnh. Còn có những người không bị ngất, cũng phải quỳ xuống vì quá sợ hãi.
Ngay cả Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân cũng không cầm được mà khụy chân xuống, một luồn hàn khí rùng mình chạy dọc sóng lưng.
Mục quang nhìn qua tất cả, thần thức cũng lan tỏa ra xung quanh nhưng không còn nhận ra bất cứ điều gì nữa. Khí tức cực đại vừa nãy, không lẽ là ảo giác. Cảm giác chân thực như vậy, chắc chắn không phải ảo giác rồi. Nó là của ai và đến từ đâu chứ, trước giờ chưa từng nghe qua ai có thực lực cường đại như vậy.
Bỗng có một điều lạ. Không biết có phải là do Trịnh Thần Không bất cẩn, phân tâm truy tìm người có uy áp khổng lồ kia mà quên mất Tinh Hồn.
Từ lúc nào, hắn đã lết đến đứng sát Trịnh Thần Không. Nhãn quan kỳ quái ẩn chứ sự hủy diệt. Một màu đỏ tuyệt đẹp, nhìn thẳng vào Trịnh Thần Không khiến cho y phải rùng mình.
- Ngươi, từ khi nào…
Chưa kịp nói hết câu thì Tinh Hồn bất ngờ tung ra một quyền vào bụng Trịnh Thần Không. Vốn dĩ đã như kẻ sắp chết, nhưng một quyền này của Tinh Hồn lại rất mạnh. Khiến cho nội phủ của Trịnh Thần Không loạn lên, một tia máu chảy ra từ miệng của y.
- Điện hạ…
Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân la lên. Rồi chuyển sang nhìn Tinh Hồn một cách đầy nghi hoặc. Chỉ thấy hắn lúc này rất đáng sợ. Máu không ngừng chảy ra từ những vết thương, mái tóc rũ rượi che lấp khuông mặt. Cũng vì thế mà làm cho Tinh Hồn như một ác thần tu la. Đôi mắt màu huyết ngọc như chọc thẳng vào màn đêm, xuyên qua cơn mưa lớn, nhìn thẳng vào hai người.
Trịnh Thần Không chống tay đứng dậy. Nhìn y hiện giờ rất đáng sợ. Một quyền vừa rồi của Tinh Hồn đã chạm đến lòng tự tôn của Trịnh Thần Không. Bị một kẻ vô danh tiểu tốt, hạ lưu chạm vào người. Nộ khí bốc lên, hai tay nắm chặt lại. Uy áp hướng thẳng tới chỗ của Tinh Hồn.
Thanh âm chậm rãi nhưng đầy sát khí, trừng mắt nhìn Tinh Hồn, từ từ thốt ra:
- Nghịch tặc, vốn định cho ngươi chết thật nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ không được rồi.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không đặt hai tay trước ngực, một luồng kim quang rực sáng lên giữa đêm tối. Quang cầu nóng rực lên, đánh tan đi những giọt mưa nặng trĩu kia.
Quang cầu chỉ nhỏ bằng một cái nắm tay, nhưng uy lực phát ra thì rất khủng khiếp. Trịnh Thần Không chưởng thẳng quang cầu đến chỗ của Tinh Hồn, với đòn này cho dù không chết thì có lẽ cũng tàn phế cả đời.
Tốc độ của quang cầu bay rất nhanh, giống như một tia chớp rạch ngang bầu trời vậy. Tuy chỉ trong chốc lát, rất nhỏ bé, có điều uy lực thì khỏi phải bàn tán.
Với đòn này, Tinh Hồn không thể nào né được. Cho dù là lúc hắn tỉnh táo cũng không thể tránh, nói chi là bây giờ như một tượng nhân lù đù. Quang cầu trúng thẳng vào giữa ngực. Chỉ nghe Tinh Hồn hét lên một tiếng thảm thiết.
Hắn cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt. Toàn bộ lục phủ ngũ tạng, kinh mạch toàn thân bị đốt trong lửa. Khí huyết sôi sục, máu tươi không ngờ đổ ra. Cái này thì đúng là sống không bằng chết. So với hình phạt lăng trì còn tàng khốc hơn gấp mấy chục lần.
Tinh Hồn đau đớn nằm lê lết trên mặt đất lạnh cóng, la hét rất thảm thiết. Những người quen biết hắn nhắm chặt mắt, bịt tai lại thật chặt. Còn kẻ khác thì cười rất thích thú.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 2 - Chương 106: Sống không bằng chết
Quyển 2 - Chương 106: Sống không bằng chết