Trịnh Thần Không lãnh đạm nói với Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân:
- Còn lại của hai ngươi đấy. Xong việc thì nhanh rời khỏi đây.
Y quay lưng chuẩn bị rời đi, mọi việc còn lại giao cho hai người kia thì bỗng Sở Hóa Long biến sắc, hét lớn:
- Điện hạ, cẩn thận.
Trịnh Thần Không nhíu mày. Chỉ trong cái chớp mắt cảm thấy một thứ gì đó rất nóng đang tiến đến. Y không kịp suy nghĩ gì cả, vừa quay lại thì một con hỏa long hung hãn vồ lấy, quấn quanh người tạo thành một cột lửa.
Tất cả mọi người trong chốc lát trố mắt kinh ngạc. Họ chuyển sang nhìn phía bên kia, chỉ thấy một người xiên vẹo, toàn thân bỏng nặng, máu không ngừng rỉ ra. Duy nhất một cái là, đôi huyết nhãn xuyên qua màn đêm trừng mắt nhìn ba người Trịnh Thần Không.
Vùng vẫy một cách đáng kinh ngạc. Dùng hai từ quái vật để chỉ hắn thì cũng không thể lột tả hết được.
Tung ra chiêu vừa rồi, Tinh Hồn xem như không còn một chút khí lực nào cả. Hơi thở rất yếu ớt, dường như có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Còn Trịnh Thần Không, tuy bị hỏa long bao vây thiêu đốt, nhưng chỉ nhiêu đó làm sao có thể gây tổn thương cho y được.
Trịnh Thần Không hét lớn một tiếng, phá tan đi ngọn lửa. Y từ từ bước ra, duy chỉ có y phục là bị thiêu đốt đi, lộ ra một thân hình vạm vỡ, tràn đầy sinh lực. Nhìn y lúc này, sát khí hiện rõ ra, trừng mắt nhìn chằm chằm Tinh Hồn.
Trước giờ chưa có ai động được một cái vạt áo của y, thế mà bây giờ… Thật là một sỉ nhục. Không thể nào tha thứ được.
- Chính tay ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục!
Dứt lời, khí lực của y tăng cao. Lần này, chắc là Tinh Hồn không thể thoát được rồi.
Thế nhưng, trước khi sát chiêu của Trịnh Thần Không đánh tới, thì có hai nhân ảnh xuất hiện chắn phía trước Tinh Hồn.
Những âm thanh của gió, của trời đất, như những tiếng gào thét.
Hàng ngàn con người đang có mặt tại đây đều trố mắt kinh ngạc.
Vào thời khắc ấy, không gian và thời gian như động lại.
Tinh Hồn đang quỳ dưới mắt đất, vốn dĩ bị thương nặng như vậy hắn đã không còn thấy được rõ những gì đang diễn ra.
Thế nhưng thật kỳ lạ! Lúc này, hắn nhìn thấy rõ. Thấy hết tất cả mọi thứ. Và cả âm thanh nữa. Không còn ù ù khó nghe, mà rất chân thực.
Vòm trời đen kia, một tia chớp khổng lồ như xé rách bầu rời. Dù chỉ trong một thoáng, vẫn đủ cho hàng ngàn con người chứng kiến một cảnh đầy thương tâm và nước mắt.
Hai mắt Tinh Hồn mở to ra. Hắn hét lớn, không hiểu tại sao lại không thành lời.
Trên một góc khuất rất xa, có ba người như ẩn như hiện âm thầm quan sát. Chỉ thấy một lão nhân cầm cây trúc thở dài một cái. Mục quang ảm đạm nhìn bầu trời, thanh âm tự trách và buồn bã:
- Cuối cùng cũng đến rồi.
Hai người kia im lặng không nói gì. Tựa như một phút mặc niệm vậy.
Không biết tại sao không gian lại trở nên tĩnh lặng đến vậy. Tinh Hồn chỉ nhìn thấy, hai bóng người này rất quen thuộc. Từ mái tóc, tà áo, thân thể… hắn đều nhận thấy rõ.
Tại sao lại là hai nàng?
Là ác mộng sao? Nếu là ác mộng, xin hãy mau thức tỉnh dậy. Nhưng sao lại chân thực thế này!
Khung cảnh này, dường như hắn đã từng nhìn thấy qua. Bây giờ trong đầu hắn không thể suy nghĩ được điều gì. Chỉ mong mình có thể chạy tới đó thật nhanh. Để che chở, để ngăn cản.
Nhưng không kịp rồi. Thậm chí còn không nhấc nổi chân lên.
Nước mắt như hòa lẫn với cơn mưa đêm. Sao lạnh quá!
Thiên địa gào thét, như đồng cảm với tâm trạng của hắn lúc này.
Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi! Chính là hai nàng.
Đuổi theo tới nơi, và không hề dừng lại. Hành động này là dại dột, không có suy nghĩ sao? Không đúng. Bởi hai nàng đã dự đoán từ trước rồi. Từ bỏ tất cả để đổi lấy tính mạng cho hắn. Có gì để nuối tiếc.
Một nụ cười đẹp nở trên môi của hai nàng. Ánh mắt ngập tràn tình cảm yêu thương và sự ấm áp. Thật đẹp làm sao. Nhưng trong tình cảnh này, lại khiến cho người ta không cầm được nước mắt.
Không kịp phản ứng.
Trịnh Thần Không đã không thể thu hồi lại chiêu thức này.
Một tiếng hét như xé tan màn đêm, lan tỏa khắp thiên địa. Có thể lọt vào tai tất cả những người đang có mặt tại đây. Gào thét như rất đau thương.
- Không…
Một dòng máu tươi xuất hiện ở không trung. Trịnh Thần Không đã chạm đến hai nàng. Với sức lực của hai người con gái mỏng manh này, làm sao có thể chịu nổi một đòn từ y.
Hai nàng giống như hình nhân, vô lực bay ngược về phía sau. Tinh Hồn cũng bị phản chấn đánh lùi về.
Tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt thôi, nhưng sao thấy buồn bã và đau khổ đến thế này.
Thời khắc ấy, không ai nói lời nào. Chỉ có tiếng thét của trời đất thôi. Hai trăm cường giả của Thiên Phong quốc, hơn ngàn người khắp thiên hạ ánh mắt đều đổ dồn về phía này.
Cơn mưa vẫn lạnh lùng rơi xuống.
Sở Hóa Long như đứng hình trong một giây. Và hắn gào lên một tiếng đau khổ. Hắn chạy thật nhanh, đến bên cạnh Sở Tiểu Điệp, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt trắng bệnh của nàng.
- Tiểu Điệp, sao muội lại dại dột đến thế. Tại sao lại vì hắn?
Nhưng nàng không một chút cử động nào cả. Bởi nàng đã đi rồi. Một chiêu của Trịnh Thần Không vừa chạm đến, đã ngay tức khắc lấy đi tính mạng của nàng rồi. Không thể trách được Trịnh Thần Không, sự việc diễn ra nhanh đến nỗi chẳng ai kịp phản ứng. Vì sao vào lúc ấy, hai nàng lại nhanh đến như vậy? Động lực là từ đâu, chỉ có hai nàng hiểu rõ.
Sở Hóa Long ôm tiểu muội trong lòng mà rơi lệ.
Đột nhiên Trịnh Thần Không và Lý Tinh Vân hét:
- Hóa Long, mau tránh ra!
Sở Hóa Long vốn không hiểu chuyện gì. Bỗng có một giọng nói lạnh băng như thổi từ địa ngục:
- Tránh ra…
Sở Hóa Long từ từ quay đầu lại. Chỉ thấy sau lưng mình, có một bóng người đang đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào y. Sở Hóa Long bần thần không kịp làm gì, thì Tinh Hồn đấm thẳng vào hắn một quyền:
- Ta bảo ngươi tránh ra
Một quyền mạnh mẽ đánh bay Sở Hóa Long, khiến đầu óc của hắn choáng váng trong mấy giây. Rồi chật vật chống tay ngồi dậy. Mọi người không ai nói gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào thiếu niên ở phía kia, ôm hai nữ nhân đã mất trong tay.
Giọng hắn run run, đau thương. Đôi bàn tay chạm vào má hai nàng, rất run rẫy:
- Tiểu Điệp, Hân Nhi, hai nàng… sao thế, sao mà lạnh thế này? Mở mắt ra nhìn ta đi. Hân Nhi, không phải nàng muốn du chu, thăm quan khắp thiên hạ sao. Tiểu Điệp, nàng thích kẹo hồ lô phải không, rồi thích luyện kiếm, thích những khúc nhạc cổ đúng không? Hai nàng muốn gì ta cũng làm cả. Xin hãy… mở mắt ra đi… nhìn ta đi… Tiểu Điệp, Hân Nhi… đừng bỏ ta… xin hai nàng đừng bỏ ta… A a a….
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét. Đến nỗi trào ra cả máu. Không còn là nước mắt nữa, mà là huyết lệ. Bi ai, buồn khổ, tột độ đau thương. Nhìn Tinh Hồn bây giờ rất đau khổ.
Những ai chứng kiến đều không cầm được nước mắt. Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Long Vũ cúi đầu giấu đi nước mắt. Mộc Lâm Nhi quỳ bệch xuống, hai tay che đi khuôn mặt buồn bã. Nhậm Phi Yến ôm chặt lấy phụ thân, khóc thành tiếng.
Sở Hóa Long đập mặt xuống đất. Có thể thấy y tự trách mình đến thế nào khi không thể bảo vệ được tiểu muội của mình.
Bầu trời kia, mây đen cuồn cuộn. Thiên địa gào thét, như nuối tiếc vì sự ra đi của hai nàng. Và thời khắc này, cũng là khởi đầu cho tất cả!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 2 - Chương 107: Gào thét
Quyển 2 - Chương 107: Gào thét