DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nga Mỵ
Chương 114: Sắc Đẹp Mê Hoặc Con Người

Rất nhanh sơn môn Phái Thánh Trí liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Kinh Lệ cùng Tằng Phát Cố chỉ huy Xuyên Vân Điêu dừng ở quảng trường sơn môn, dặn dò đệ tử trở về nghỉ ngơi, liền vội vã quay về Núi Tuệ Lữ ra mắt chưởng môn.

Đề Thiền Thượng tính trở lại Núi Ứng Bàng, sau khi đi bái kiến sư phụ xong liền bế quan chữa thương, kết quả Vưu Thiên Nhận cũng Trịnh Quyền đều không có ở đây, nghe nói là đi núi Tuệ Lữ tiếp khách.

Phù Nhĩ và Phù Quy nói nghe rất hay, nhưng vẻ mặt táo bón kia khiến mọi người nhận ra được, hơn phân nửa người tới là đám người Tông môn không mời mà đến.

Đề Thiền Thượng vốn là môn đồ tốt, lập tức liền khuyến khích đồng môn đi đến Núi Tuệ Lữ xem đám người Tông môn là đức hạnh gì?

Trải qua hơn một thời gian điều dưỡng, cộng thêm sử dụng tất cả đan dược thượng phẩm nên độc thương của hắn tốt lên không ít, người mặc dù suy yếu pháp lực cũng chỉ còn sáu bảy phần, nhưng hành động đã không có vấn đề. Những người còn lại cũng không kém nhiều, chỉ còn tình huống của Doãn Tử Chương là tương đối nghiêm trọng một chút, nhưng nói chung là không đáng ngại.

Trên đường bọn họ cũng đã nghe Kình Lệ và Tằng Phát Cố đề cập tới chuyện Tông môn, biết họ lai giả bất thiện, ngày sau phái Thánh Trí như thế nào đều dựa vào kết quả đàm phán song phương, cho nên Đề Thiền Thượng đề nghị xong, liền được mọi người tán thành.

Nghĩ đến sư phụ tựa hồ rất kiêng kỵ chuyện Nguyên Anh tổ sư nhìn thấy Tiểu Trư, nên Chu Chu không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhét nó vào túi linh thú. Năm người mò tới ngoài chính điện Núi Tuệ Lữ, thì thấy mấy đệ tử nhập thất của các trưởng lão lo lắng đứng một bên, tiếng tranh chấp bên trong điện lớn đến người bên ngoài điện cũng lờ mờ nghe thấy.

Những người đệ tử này cùng Đề Thiền Thượng, Cơ U Cốc quen biết nhiều năm, đối với Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương, Chu Chu cũng không xa lạ. Thấy bọn họ đến liền mỉm cười, gật đầu chào hỏi.

Tề Khoát và Tằng Chương đã ở trong đó, thấp giọng nói: “Tổ sư gia, chưởng môn còn có sư phụ đều ở bên trong, Tông môn phái tới hai cao thủ Nguyên Anh Kỳ, chính là hai người mà ngoại môn đề cử lúc thi đấu Đại Bỉ, còn có hai người trẻ tuổi, trong đó một người tên là Tiền Tấu, Trúc Cơ trung kỳ, Lôi hệ đan linh căn, nghe nói năm nay vừa ba mươi tuổi, là đệ tử tinh anh. Người kia là Thái Biện, tứ phẩm luyện đan sư…..Hai người này vô cùng kiêu ngạo, chỉ kém là không có cầm lỗ mũi nhìn người thôi!!”

Hai người vừa nói, ánh mắt không khỏi liếc về hướng Doãn Tử Chương và Chu Chu. Bọn họ một người còn trẻ tuổi lại là thiên tài biến dị đan linh căn, nhập môn không đến một năm liền phóng tia sáng kì dị, một là thiên tài luyện đan siêu cấp, vừa đối xứng với hai người bên trong.

Tất cả mọi người đều là thiên tài. Nhưng người nhà mình thì nhìn thế nào cũng gần gũi thân thiện thuận mắt hơn, hai người bên trong làm người ta hận không được xông lên vứt cho hai tai bọn họ, đáng tiếc là bản thân không có năng lực. Tề Khoát và Tằng Chương vừa tự hào vừa ảm đạm.

“Chúng ta đi vào xem một chút. . . . . . Kháo, người nào dám đến quấy rối!” Đề Thiền Thượng khó chịu. Nguyên Anh kỳ tu sĩ hắn khẳng định đánh không lại, nhưng đồng cấp tu sĩ hắn lại không sợ người nào, cũng chưa từng thấy qua ai kiêu ngạo hơn so với hắn….Hai sư đệ hắn không so đo, người khác thì, hừ hừ!! Hắn không đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!!

Đệ tử canh giữ ngoài điện chần chờ lui xuống, cũng không ngăn bọn họ tiến vào, Nguyên Anh tổ sư cũng Chưởng môn tiếp khách lạ, bọn họ tự ý đi vào vốn không hợp lễ, nhưng những đệ tử này mấy ngày qua có một bụng oán khí, nên cảm thấy để những tinh anh đệ tử của bổn môn tới giữ chút thể diện cũng tốt. Cộng thêm tiền đồ môn phái phía trước, nên đã nhắm một mắt mở một mắt.

Năm người bọn họ bất kể đẹp xấu lớn nhỏ đều rất đặc sắc, trên đại điện cải vả từng đoạn. Bọn họ vừa vào cửa liền đưa tới sự chú ý của Thái Biện cùng Tiền Tấu.

Những người khác thì không sao, nhưng dung mạo của Thạch Ánh Lục thực sự quá xuất sắc. Tiền, Thái hai người tuổi không lớn lắm nên đều xem phong lưu là phần thưởng, ỷ vào thực lực xuất chúng và hậu đài vững chắc, ngày thường trêu chọc không ít nữ tu sĩ, nhưng chưa ai có thể so sánh với Thạch Ánh Lục.

Báu vật tuyệt thế a! Ánh mắt bao hàm sắc dục không tự chủ được của hai người này cứ hướng đến trên người Thạch Ánh Lục, nửa điểm cũng không che dấu tâm tư hạ lưu của mình.

Cơ U Cốc nhìn thấy lông mày liền nhảy lên, khóe miệng theo quán tính luôn mỉm cười ôn hòa có thêm vài phần lạnh lẽo.

Vưu Thiên Nhận thấy bọn họ đi vào cửa cũng sững sờ, trong lòng có chút gấp gáp, đồ đệ nhà mình phẩm chất gì hắn biết rất rõ, không hợp lời liền ra tay là chuyện thường thấy, nếu là bình thường, hắn cũng rất thích để hai tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này một chút dạy dỗ, nhưng Kinh Lệ vừa rồi cũng lén lút đề cập với hắn, trừ Thạch Ánh Lục cũng Chu Chu, ba người còn lại đều bị thương, thật sư không tiện động thủ.

Trịnh Quyền thấy Chu Chu đến, trong lòng dâng lên vài phần do dự, muốn vừa phải khiến cho đối phương”Chú ý” vừa để sau này bọn họ không hoài nghi đối với thân phận của Chu Chu, trước mắt đây là cơ hội tốt. Có nên mạo hiểm hay không đây…..

Hai gã Tiền, Tấu chỉ vào đám người Đề Thiền Thượng…..nghiêng đầu nói với Phù Ngọc: “Phù sư thúc, bọn họ là người phương nào?” Thái độ hết sức tùy tiện, thậm chí có thể nói là vô lễ.

Trong lòng Phù Ngọc tức giận, lãnh đạm nói: “Bốn vị này là đệ tử nhập thất của Vưu tổ sư, vị cuối cùng là đệ tử nhập thất của Trịnh Trưởng Lão. Hai vị này là đệ tử Tông môn.” Nói đến đây là chấm dứt, cố ý không đem song phương giới thiệu gặp mặt.

Thái Biện phảng phất như không nhìn thấy lo lắng của chủ nhân, giơ tay lên chỉ Thạch Ánh Lục nói: “Không biết phương danh của vị sư muội này là gì?” Câu hỏi này lại càng vô lễ, căn bản là không có ý định che dấu ý bất lương với Thạch Ánh Lục cùng các vị trưởng lão Phái Thánh Trí .

Đây quả thực là khiêu khích, Vưu Thiên Nhận nhẫn nhịn liên tục cũng cũng khó nhịn tiếp, lạnh lùng nói: “Nơi này không đến phiên loại người như người khinh bạc càng rỡ, cút ngay!!” Vừa nói xong liền xuất thủ.

Một vị Nguyên Anh tổ sư là Trâu Thạch cũng cảm thấy Thái Biện, Tiền Tấu hai người quá mức thất lễ, cũng là do vị sư trưởng Tông môn làm hư rồi, nhưng hắn không thể nhìn Vưu Thiên Nhận xuất thủ với họ mà không ngăn cản, cười nói: “Hai tiểu bối trẻ tuổi ngông cuồng, Vưu Lão đệ cần gì so đo với họ. ”Trên miệng nói khách khí, nhưng lại hạ thủ hết sức lợi hại, nghiễm nhiên là muốn ngăn cản Vưu Thiên Nhận.

Tư Biện ha hả cười nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, vốn cũng là chuyện bình thường, Vưu lão đệ cần gì tức giận chuyện không đáng này. Thái Biện cùng Tiền Tấu là tinh anh đệ tử tông môn, Tiền Tấu là cao thủ đắc ý của Hoa sư huynh ta, Hoa sư huynh hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đánh sâu vào Nguyên Anh hậu kỳ, lão phu xa xa không bì kịp. Thái Biện lại được Thái tử Đan quốc thưởng thức, sư phụ là Thất phẩm Luyện đan sư Đan quốc Trì Tha Diệu, có thể nói là còn trẻ đã thành công, tiền đồ vô lượng, nữ đồ đệ này của ngươi tu vi cũng tốt, nếu kết làm đạo lữ cũng coi như miễn cưỡng xứng đôi. Tại sao không hỏi ý kiến nàng một chút?”

Nữ tu sĩ phần lớn so với nam tu sĩ càng có lợi thế nịnh bợ hơn, chỉ cần được tu sĩ cấp cao dìu dắt, có thể làm thiếp cũng nghìn chịu vạn chịu, hắn thường thấy quá nhiều. Nữ tử trong Tông môn đối với thực lực bối cảnh cùng tiền đồ của Thái Biện và Tiền Tấu, cam nguyện theo bọn họ không biết bao nhiêu, nếu như không phải nhìn thấy nữ đệ tử Phái Thánh Trí này trẻ tuổi đã có Trúc Cơ Kỳ, thiên phú không tệ, hắn mới lười mở miệng nói.

Đọc truyện chữ Full