DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nga Mỵ
Chương 115: Ai Bảo Nữ Nhân Không Bằng Nam

Trên đường đi Trâu Thạch không ngừng nhắc đến Ti Biện Thái, Tông môn muốn đem Phái Thánh Trí quy về dưới trướng, không có mệnh lệnh, thì không thể tùy ý dùng vũ lực áp bức, nếu không gây ra kích động người khiến trên dưới phái Thánh Trí phản kháng, cuối cùng phải miễn cưỡng được một cái thùng rỗng thì cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại có thể mượn danh nghĩa Tông môn cũng Tinh anh phái Thánh Trí kết thành đạo lữ, cũng là một phương pháp không tệ.

Dù sao Thái Biện cùng Tiền Tấu không quản là ai, nữ nhân được nhận làm đạo lữ cũng không chịu thiệt.

Vưu Thiên Nhận xưa nay luôn bao che khuyết điểm, lần này bị thái độ cao cao tại thượng “bố thí” của hắn, thì tức giận đến sắc mặt xám ngắt, bất đắc dĩ bị Trâu Thạch ngăn cản nên cũng phát tác không được.

Cơ U Cốc vừa muốn nói chuyện, thì đột nhiên cảm giác tay áo bị níu lại, Thạch Ánh Lục đã ngăn cản hắn.

Thạch Ánh Lục nước mắt lưng tròng, nhìn hắn lắc đầu. Trên người hắn có thương tích chất chồng nếu động thủ sẽ quá nguy hiểm, chưa nói đối phương lại là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ tu vi cao hơn hắn, nếu là bình thường thì không có gì đáng sợ, nhưng hiện tại nàng làm sao có thể yên tâm để hắn ra mặt?

Đồng môn sư tỷ muội bị vũ nhục trước mắt, Đề Thiền Thượng cùng Doãn Tử Chương muốn ra tay, nhưng Chu Chu sớm có chuẩn bị kéo họ lại, mới miễn cưỡng ngăn lại hai người, hai người bị thương so với Cơ U Cốc còn nặng hơn, tuyệt đối không được thả bọn họ ra.

Chu Chu không có pháp lực hai người đều biết, Đề Thiền Thượng chỉ tiện tay ném một cây trâm liền có thể gãy tay nàng, nên không dám giãy dụa.

Thạch Ánh Lục bước lên phía trước che chở cho mấy sư huynh muội, lớn tiếng nói: “Không cần hỏi, hai người thật ghê tởm, nhìn nhiều một chút cũng khiến người khác nôn mửa. Xin thứ lỗi cho vãn bối sợ sỉ nhục tên của mình khi có quan hệ với họ!”

Nếu như không phải là hai tay nắm một người, Chu Chu thật muốn vỗ tay khen ngợi, không hổ danh là người nhà Nhị sư huynh, không nói thì thôi, vừa ra khỏi miệng chính là độc, nhưng mà mắng trực tiếp như vậy, giống như là đi theo đường đơn giản mà thổ thiển của Đại sư huynh hơn.

Hai người Thái Biện và Tiền Tấu sắc mặt thay đổi, bọn họ không phải chưa chạm qua nữ tu sĩ, nhưng nếu đối phương khiếp sợ thực lực và bối cảnh của họ, cùng lắm thì tránh né tiếp xúc với bọn họ. Còn trước mặt mắng họ ghê tởm, làm người khác nôn mửa không chút lưu tình, nữ nhân này là người đầu tiên!

Tiền Tấu nổi giận nhảy lên chỉ vào Thạch Ánh Lục nói: “Ngươi thật to gan! Chưa từng có nữ nhân nào dám nói với ta như vậy!”

Thạch Ánh Lục cũng không thèm nhìn hắn, giống như nếu nhìn thêm một cái cũng sẽ nôn, rất có trật tự trả lời một câu: “Sau này sẽ có càng ngày càng nhiều.” Nàng cùng Chu Chu chung đụng lâu, nói chuyện cũng không khỏi ảnh hưởng kiểu không đầu không đuôi của Chu Chu.

Cái này khiến Chu Chu cùng Đề Thiền Thượng không nhịn được nở nụ cười. Các vị trưởng bối Phái Thánh Trí kể cả Doãn Tử Chương, Cơ U Cốc cũng mỉm cười.

Tiền Tấu nổi trận lôi đình, sắc mặt đen như đáy nồi.

Ty Biện Thái không nghĩ tới một nữ tử Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ dám ở trước mặt mọi người không nể mặt mũi hắn, tức giận nhưng cười nói: “Đệ tử Vưu lão đệ miệng lưỡi thật lợi hại. Cũng không biết đấu pháp có cao như vậy hay không? Hôm nay các đệ tử tinh anh đều ở đây, nếu không ngại cho các tiểu bối tỷ thí một chút, cũng không ảnh hưởng hòa khí mọi người. Nếu như vãn bối của lão phu thắng, liền xin Phù chưởng môn, Vưu lão đệ cùng các cao túc lão đệ đến Tông môn ở vài năm. Phái Thánh Trí sẽ có người thay các ngươi xử lý.”

Nói là “ở vài năm” thật ra là giam lỏng, Tông môn cử người khác chưởng quản Phái Thánh Trí. Chỉ cần vài năm cũng đủ đem cơ nghiệp Phái Thánh Trí đào rỗng, tiền đánh cuộc lớn như vậy Phù Ngọc cùng Vưu Thiên Nhận làm sao có thể đáp ứng?

“Phù chưởng môn luôn miệng nói Phái Thánh Trí mấy trăm năm nay phát triển không ngừng, hắc hắc! Thực lực môn phái không phải quá phóng đại a, nếu đệ tử của ngươi có thể đánh bại hai tiểu bối của lão phu, lão phu liền thừa nhận những gì Phù chưởng môn nói và cũng rời đi ngay lập tức.” Ty Biện Thái nhìn ra hai người Phù, Vưu do dự thì càng thêm ép sát.

Đến lúc này Vưu Thiên Nhận biết cởi hổ khó xuống, biết được đệ tử lợi hại nhất bị thương nặng, nói thẳng ra thì khiến cho đối phương có cơ hội công kích, lấy nhãn lực Ty Biện Thái không thể không nhìn ra Đề Thiền Thượng, Cơ U Cốc, Doãn Tử Chương bị thương nặng, hắn rõ ràng không có hảo ý, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

Đề Thiền Thượng nghiến răng nghiến lợi muốn xông đi lên. Chu Chu gắt gao kéo hắn lại, thấp giọng nói: “Không được! Nếu huynh chạy ra liền trúng kế hắn rồi!” Nàng cũng là muốn nhắn nhủ cho Doãn Tử Chương, Cơ U Cốc nghe.

Thạch Ánh Lục cắn môi, ngẩng đầu nói với Vưu Thiên Nhận: “Xin sư tôn cho phép đồ nhi xuất chiến!”

Nữ đệ tử ngày thường tính tình hơi ngốc, nhưng khi gặp chuyện, dù đụng phải vách tường cũng không chịu quay đầu lại.

Vưu Thiên Nhận trầm ngâm không nói, Trịnh Quyền bỗng nhiên nói: “Cũng tốt. Nếu Tông môn tổ sư có ý như vậy, liền một lời đã định, đồ nhi của ta cũng là Luyện Đan Sư, đúng lúc cũng vừa thu được một con Hỏa Linh Thú, liền cùng vị cao túc Thất phẩm Luyện Đan Sư quyết định cao thấp một chút.”

Hắn thốt ra lời này, không chỉ Vưu Thiên Nhận, mọi người Phái Thánh Trí trong đại sảnh đều mở to mắt nhìn hắn, không dám tin lỗ tai mình. Bản lĩnh luyện đan của Chu Chu vượt qua Tam phẩm Luyện Đan Sư, nhưng nàng cũng không cách nào dùng sức lực con người để nuôi Tiểu Trư trong vòng một năm, như thế nào có thể tùy tiện đi khiêu chiến một Tứ phẩm Luyện Đan Sư a!

Hắn quá mức tự tin, hay là nhìn đệ tử của mình rất không thuận mắt, muốn liên kết với người Tông môn hợp mưu nuốt sạch phái Thánh Trí?!

Chu Chu cũng rất khiếp sợ, nàng không hề nghi ngờ nhân phẩm của sư phụ, nhưng sư phụ có phải quá coi trọng nàng? Còn có, lúc trước sư phụ không đồng ý cho Tiểu Trư xuất hiện trước mặt người Tông môn sao? Tại sao bây giờ lại chủ động nhắc tới?

Ty Biện Thái thực hiện được gian kế, ha ha cười nói: “Không ngờ Trịnh Trưởng Lão lại là người thẳng thắng! Vưu lão đệ, chẳng lẽ sự can đảm của ngươi cũng không bằng một nữ đệ tử?”

Vưu Thiên Nhận tâm tình phức tạp nhìn Trịnh Quyền một cái, kiên quyết nói: “Được, liền so tài hai trận này.”

Ty Biện Thái giả vờ nhắc nhở: “Thái Biện cùng Tiền Tấu ra tay không biết nặng nhẹ, nếu không cẩn thận bị thương hai vị đệ tử, hai vị cũng đừng nên ghi hận a.”

Trịnh Quyền vẻ mặt quỷ dị nói: “Trận của Tiền Tấu ta không rõ lắm, còn Thái Biện….Linh thú Luyện Đan Sư đấu chết cũng khó tránh khỏi, đến lúc đó Ty tổ sư không nên quên lời đã nói.” Khẩu khí rõ rành nhận định Thái Biện thất bại, hơn nữa còn bị thương nặng.

Ty Biện Thái không nghĩ hắn cuồng ngôn như vậy, hừ lạnh nói: “Chỉ cần đệ tử của ngươi có bản lãnh này, thì cứ việc mạnh tay, có bất kỳ hậu quả gì lão phu tự mình gánh chịu!”

Trâu Thạch nghe lời của Trịnh Quyền nói liền có một dự cảm bất thường, đang muốn khuyên can,lại không nghĩ tới Ty Biện Thái đã nói ra rồi, không khỏi thầm oán giận hắn quá mức sốt ruột, đối với Phái Thánh Trí bọn họ chỉ hiểu rõ qua miệng của Tô Kinh, cũng chưa từng kiểm chứng, vạn nhất hai người đệ tử cùng người Phái Thánh Trí tỷ thí có gì ngoài ý muốn, xem hắn có nặng lực gì gánh chịu.

Song phương một lời đã định, đầu tiên Tiền Tấu cùng Thạch Ánh Lục tỷ thí một trận, sau đó là Thái Biện đấu với Chu Chu.

Tiền Tấu dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Thạch Ánh Lục một vòng, nói: “Hiện tại nhận thua vẫn còn kịp, ta tha cho ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc.”

Đọc truyện chữ Full