DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 330: Tiền trảm hậu tấu

Sở Mộ đã hạ chỉ lệnh, Ngưng làm sao do dự nữa. Thanh âm chú ngữ lướt nhanh qua miệng hoàn thành chú ngữ Băng Phong.

Hàn khí Lăng Băng rét lạnh nhất thời tràn ngập trong đại sảnh Hồn Điện, vô số Lăng Băng lấp lánh hợp lại biến thành một trận gió lớn thổi quét toàn bộ đại sảnh. Tất cả mọi thứ ở trong phòng đều bị băng sương nhàn nhạt bao phủ.

Nhìn thấy cơn lốc Băng Phong đánh tới, hai mắt Vu Hạ cũng trừng lên thật lớn, trong lòng thầm kinh hãi vì cái tên đầu óc có bệnh này. Tại sao hắn lại điên cuồng như vậy chứ? Động thủ ở trong đại sảnh Hồn Điện có khác gì trở mặt với bọn họ đâu?

Vu Hạ vẫn cho rằng tên thanh niên này không dám động thủ ở trong đại sảnh Hồn Điện, nhưng không nghĩ tới trong nháy mắt đã có kỹ năng Băng hệ ập tới trước mặt mình. Hơn nữa còn là một đạo Lăng Băng - Băng Phong uy lực cực mạnh.

Ánh mắt Vu Hạ sinh ra một tia hoảng hốt, cấp bảy hồn giáp trên người bị lực lượng băng hàn bao trùm nhanh chóng xuất hiện bảo vệ cơ thể hắn. Trong khi cấp bảy hồn giáp ngăn cản Băng Phong, hắn cũng vội vã niệm chú ngữ thi triển Cương Nham khải giáp lên trên người mình.

Phòng ngự Nham hệ là mạnh nhất trong tất cả thuộc tính, hơn nữa trên trình độ nhất định còn có khả năng khắc chế Băng hệ. Băng Không Tinh Linh của Sở Mộ buông thả Băng Phong bộc phát uy lực khẳng định đạt tới cấp tám. Vu Hạ dựa vào cấp bảy hồn giáp và Cương Nham khải giáp mới miễn cưỡng ngăn chặn phần lớn lực lượng Băng Phong.

Khí tức lạnh lẽo xuyên qua tầng nham thạch chạm vào làn da Vu Hạ, ngay lúc đó mồ hôi lạnh trên cổ và trán hắn chậm rãi chảy xuống.

Trong vòng một giây đã hoàn thành kỹ năng uy lực cấp tám, hơn nữa còn là hình thái Lăng Băng cao cấp. Vu Hạ không thể nào ngờ được một con Băng Không Tinh Linh cấp chiến tướng lại có thể biểu hiện ra thiên phú Băng hệ kinh khủng như thế. Nếu không phải hắn kịp thời phản ứng chắc chắn đã bị kỹ năng của Băng Không Tinh Linh đông cứng trong nháy mắt rồi.

Băng Không Tinh Linh thi triển Băng Phong làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh đột ngột an tĩnh lại, những Hồn sủng sư trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa trợn to hai mắt ra nhìn, bộ dạng không thể nào tin tưởng nổi. Lúc trước mấy vị tiền bối Hồn Điện, bao gồm cả gã nam tử râu ria đều kinh ngạc ngây người, có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người điều huấn bảy đoạn Băng Không Tinh Linh lên tới cảnh giới này.

"Điện chủ, thanh niên này… thực lực được nha!"

Một gã thị vệ lúc trước định ngăn trở Sở Mộ liền lộ vẻ kinh hãi đối với Sở Mộ, quay đầu sang nói nhỏ với Đường điện chủ ở bên cạnh.

Thật ra Đường điện chủ đã sớm có mặt ở trong đại sảnh rồi, chẳng qua là hắn âm thầm ẩn núp trong bóng tối. Trước kia chưa làm rõ ràng sự thật về cái chết của Vũ Lang và Phong Nhã, hắn cũng không dám dễ dàng nhúng tay vào trận chiến của những vị thiếu chủ, công tử thân phận cao quý này.

Dĩ nhiên Đường điện chủ cũng không lường trước Sở Mộ lại có một con Băng Không Tinh Linh hung hãn như thế, cường đại đến mức năng lực khống chế Băng hệ đã vượt qua cấp thống lĩnh đỉnh phong, đã tiếp cận một ít Hồn sủng cấp quân chủ rồi.

"Ngươi len lén đi xuống báo tin cho mấy tên kia, bảo bọn họ không được tùy tiện nhúng tay vào. Chuyện này có chút phức tạp, không phải là phân điện nho nhỏ của chúng ta cái có thể tiếp nhận nổi."

Đường điện chủ suy nghĩ hồi lâu mới khôi phục tinh thần lại như cũ, thấp giọng nói với gã thị vệ ở bên cạnh.

"Rất phức tạp?" Gã thị vệ nhỏ giọng hỏi lại.

Đường điện chủ gật đầu.

Hai người Vũ Lang và Phong Nhã đều là thành viên có địa vị trong Thất Đại Điện, trong đó Vũ Lang chính là nhi tử của một vị điện chủ Thất Đại Điện, cái chết của Vũ Lang coi như là nằm ngoài dự liệu nhưng Đường điện chủ như hắn cũng phải chịu trách nhiệm, bởi vì nơi này là địa bàn do hắn trông coi. Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một vị thiếu chủ thân phận cao quý hơn nữa, vị thiếu chủ này bảo rằng đã thấy Vũ Lang và Phong Nhã bị người ta hãm hại giết chết. Hơn nữa, hung thủ chính là Vu Hạ mới là việc làm cho hắn đau đầu nhất.

Địa vị Vu Hạ ở Nguyên Tố môn vị cũng rất cao, Đường điện chủ cũng không phải là kẻ ngu dốt, chỉ suy nghĩ một lát là biết chuyện này dính dáng rất rộng. Nếu như nhắm mắt nhảy vào có khi còn hại người hại mình, mọi chuyện càng thêm rắc rối. Cho nên hắn tình nguyện khoanh tay đứng nhìn, dù sao trước giờ vẫn có quy định thanh niên đồng lứa chiến đấu với nhau thì người thế hệ trước không thể nhúng tay. Đường điện chủ chỉ cần để ý tình hình phát sinh và kịp thời ngăn cản, hơn nữa còn chú ý thiên vị thiếu chủ Hồn Điện là tốt rồi.

"Phá!"

Vu Hạ giận dữ quát lớn một tiếng, bỗng nhiên giải trừ Cương Nham khải giáp trên người, nhất thời nham thạch vỡ vụn rơi đầy đất, Băng Tinh bay tán loạn trong không khí.

Sở Mộ bỗng nhiên công kích làm cho Vu Hạ tức giận đến cùng cực, nhưng nơi này là Hồn Điện nên hắn không dám triệu hoán Hồn sủng, lỡ may phạm vào quy củ Hồn Điện thì hắn cũng chịu không nổi.

Vu Hạ vẫn cố gắng chịu đựng, bởi vì hắn biết chỉ cần mình không triệu hoán Hồn sủng, không trực tiếp đối kháng với cái tên ngông cuồng thì hắn sẽ chiếm ưu thế về tình về lý. Đợi đến lúc các trưởng bối Nguyên Tố môn và Hồn Điện tranh luận, hắn có thể đứng ở trong bóng tối dạy dỗ cái tên không biết trời cao đất rộng này thê thảm.

"Toái Băng lĩnh vực."

Vu Hạ không triệu hoán Hồn sủng nhưng không có nghĩa là Sở Mộ cần phải khách khí, trực tiếp ra lệnh cho Băng Không Tinh Linh niệm chú ngữ tiếp tục công kích Vu Hạ.

"Toái Băng lĩnh vực."

Vô số Băng Tinh lơ lửng ở giữa không trung bỗng nhiên dừng lại bất động, giống như có một bàn tay vô hình thao túng vậy.

"Đinh!"

Theo một tiếng trong trẻo vang lên, Băng Không Tinh Linh nhanh chóng khống chế chúng nó biến thành Băng Tinh cự kiếm chỉa mũi nhọn về phía Vu Hạ.

Sắc mặt Vu Hạ lại càng khó coi, ánh mắt cố ý quét qua mấy vị tiền bối Hồn Điện.

"Các tiền bối Hồn Điện rõ ràng là không nhận ra người thanh niên này, ta cũng không tin các ngươi để cho tiểu tử này tùy ý làm bậy ở trong phạm vi thế lực Hồn Điện."

Vu Hạ là người thông minh, hắn sẽ không bao giờ phát sinh tranh đấu với người xa lạ, đặc biệt là trong trường hợp không có lợi ích. Vì vậy cái tên hiếu chiến đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia chắc chắn là lâm vào bi thảm nhanh thôi, từ trước tới giờ chỉ cần hắn âm thầm đùa bỡn một chút thủ đoạn là có cả đống người gục ngã trong bi thảm. Ở trong suy nghĩ của hắn thì lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Tựa như một người có thân phận như Vũ Lang vậy, người này ở trong nhóm thanh niên đồng lứa vốn danh tiếng hiển hách, thực lực cao cường. Nhưng cuối cùng không phải đã chết rất thảm đó sao? Vừa nghĩ tới đây, Vu Hạ liền nở nụ cười gian trá, khoác hai tay ra sau lưng bày ra thái độ bất kể không thèm lo lắng. Bởi vì hắn đã cảm giác được mấy vị tiền bối Hồn Điện đã bắt đầu không nhịn được nữa.

Vu Hạ cũng có chút ấn tượng với mấy người ở nơi này, gã nam tử râu ria xồm xoàm kia là Triệu Nghĩa rất có danh tiếng trong Hồn Điện. Nghe nói tính tình người này cũng không tốt lắm, thuộc dạng hào sảng hay nóng nảy. Bát kỳ tiểu tử nào làm cho hắn nhìn không vừa mắt sẽ xuất thủ giáo huấn ngay lập tức.

"Quá mức càn rỡ đi!"

Quả nhiên Triệu Nghĩa nhìn thấy Sở Mộ tiếp tục phát động công kích, khuôn mặt giận dữ đỏ bừng lên, rõ ràng là nổi giận lắm rồi.

Hồn Điện là địa phương nào chứ? Cho dù không hiểu quy củ trong đại sảnh không được phép triệu hoán Hồn sủng thì thôi đi, thế mà tên này hết lần này tới lần khác liên tục công kích không thèm đặt ai vào trong mắt.

Triệu Nghĩa thấy Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh có chút thực lực nên suy đoán không phải là thanh niên bình thường, rất có thể là người có thân phận, nhưng cũng không thể nào giương oai trong phạm vi thế lực Hồn Điện kiểu này được. Phải biết rằng nơi này còn có đông đảo cao thủ Hồn Điện đang hiện diện, lỡ may truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa.

Triệu Nghĩa dứt khoát xuất thủ, hồn niệm cường đại của hắn trực tiếp khóa chặt linh hồn Sở Mộ. Hẳn là muốn thông qua phương pháp này làm cho Sở Mộ mất khả năng khống chế Hồn sủng.

Tinh thần áp chế.

Sở Mộ cảm ứng được kỹ năng tinh thần đánh tới liền quyết đoán dùng hồn niệm bảo vệ tinh thần, không cho đối phương quấy nhiễu mình.

Triệu Nghĩa là một gã năm niệm Hồn Chủ, bởi vì người bên kia là thanh niên nên Triệu Nghĩa đã hạ thủ lưu tình, không có dùng hồn niệm của mình áp chế Sở Mộ quá mức.

Nhưng đến khi Triệu Nghĩa phát hiện hồn niệm của mình lại bị người thanh niên này bài xích bên ngoài, căn bản không có cách nào tiến vào trong đầu hắn. Triệu Nghĩa mới bắt đầu lộ vẻ kinh hãi.

"Hai niệm Hồn Chủ."

Trong lòng Triệu Nghĩa nhấc lên một trận sóng to gió lớn, bộ dạng không thể tin nổi nhìn người thanh niên mới chừng hai mươi tuổi ở trước mặt.

"Tại sao, lão Triệu?"

Một nam tử chừng bốn mươi tuổi đứng cạnh đó khẽ nhíu mày, mở miệng dò hỏi. Nam tử này vẫn luôn hứng thú quan sát tình hình trong sảnh, thật ra cũng không có bất kỳ cảm xúc bất mãn nào, ngược lại hắn còn cảm thấy chuyện này rất thú vị.

"Hồn Chủ, người thanh niên này là một Hồn Chủ."

Triệu Nghĩa cơ hồ mất tự chủ, bật thốt lên.

"Hồn Chủ? Không có khả năng nha?"

Một gã thành viên khác ngạc nhiên hỏi lại.

"Ta là ai hả? Làm sao phán đoán sai lầm được. Các ngươi mau nhìn kỹ đi, thanh niên này là ai? Nói không chừng lại là đệ tử của một vị trưởng lão nào đó." Triệu Nghĩa gấp giọng nói.

Mấy người lúc này mới nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào, bắt đầu thật tình đánh giá dung mạo Sở Mộ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, hiệu quả Toái Băng lĩnh vực đã hoàn toàn thi triển ra ngoài, vô số Băng Tinh hợp lại lấp lánh hàn quang điên cuồng bao phủ thân thể Vu Hạ.

Vu Hạ ngây ngẩn cả người, lúc nãy hắn rõ ràng cảm giác được Triệu Nghĩa thi triển hồn niệm áp chế Sở Mộ. Lấy thực lực Triệu Nghĩa tại sao lại bị người thanh niên này ngăn cản được?

"Vụt vụt vụt!"

Từng mảnh Băng Tinh nho nhỏ biến thành mũi tên nhọn hoắc không ngừng đánh vào cấp bảy hồn giáp trên người Vu Hạ. Đến lúc này thân thể Vu Hạ cũng lắc lư không ngừng, trên da đã xuất hiện vết máu li ti, ngay cả y phục chỉnh tề cũng bị tổn hại nghiêm trọng.

"Ngươi... ngươi thật to gan, không biết ta là ai hả?"

Vu Hạ lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt hắn cũng bị cắt mấy đường tinh mịn, điều này làm cho Vu Hạ tức giận tím mặt.

Chú ngữ nhanh chóng niệm lên, Vu Hạ đã không thể nhẫn nhịn được nữa, ánh mắt xẹt qua một tia ác độc nhìn lướt qua mấy vị tiền bối Hồn Điện đang hưng phán mở mắt xem trò vui. Hắn cắn chặt hàm răng lập tức quyết định chống cự.

Y phục đã bị xé rách thủng lỗ tùm lum, làn da đẹp đẽ của hắn cũng bị chém rách không ít. Vào lúc này bộ dạng Vu Hạ vô cùng chật vật làm cho sự nhẫn nại của hắn kết thúc.

Nhìn thấy hai mắt Vu Hạ đã bốc cháy lửa giận, Sở Mộ liền âm thầm cười lạnh trong lòng. Sở Mộ hiển nhiên có thể đoán được Vu Hạ đang tính toán chủ ý gì, rõ ràng là muốn giả hiền chiếm tiện nghi. Sau đó để cho mấy vị tiền bối kia xuất thủ giải vây.

Chẳng qua là mấy vị tiền bối Hồn Điện hẳn là đã nhận được tín hiệu từ điện chủ. Vu Hạ không xem Sở Mộ vào trong mắt, tự cho rằng ba xạo vài câu là có thể đưa mình lên một vị trí ưu thế tuyệt đối. Dù thế nào đi nữa, hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới người thanh niên trước mắt này lại là thiếu chủ Hồn Điện. Đừng nói nơi này là đại sảnh Hồn Điện, cho dù là đang ở Nguyên Tố môn thì Sở Mộ vẫn có thể càn quét một trận rung trời. Sau đó đưa Hồn Điện lệnh ra cho mấy lão gia hỏa Nguyên Tố môn coi là xong, chắc chắn bọn họ cũng chẳng dám quản chuyện của Sở Mộ.

Chú ngữ đã niệm lên, Vu Hạ rốt cuộc triệu hồi ra Hồn sủng của mình.

Đồ án Hồn sủng nhẹ nhàng chạm vào mặt đất, từ trong đó dần dần hiện ra thân thể một con Hồn sủng to lớn.

Dáng ngoài của nó y như làm bằng kim loại, thân thể cường tráng vô cùng, hiển nhiên đây là một con Hồn sủng thiên về lực lượng làm chủ.

Bảy đoạn Cương Nham tướng quân.

Trước đó không lâu Sở Mộ mới vừa đối mặt với bốn con tám đoạn Cương Nham tướng quân, bởi vì chưa được cường hóa nên chúng nó chỉ có Cương Nham bình thường bảo hộ cơ thể.

Nhưng mà bảy đoạn ba giai Cương Nham tướng quân này lại có một tầng nham thạch bóng loáng giống như kim loại, cánh tay vững chãi cho thấy tùy thời đều có thể bộc phát ra lực phá hoại kinh khủng.

Sở Mộ có thể khẳng định bảy đoạn ba giai Cương Nham tướng quân này có lực chiến đấu mạnh hơn tám đoạn Cương Nham tướng quân ở trên đỉnh Thiên Tinh Phong. Chiến lực tạm thời đánh giá là cấp thống lĩnh đỉnh phong.

"Rống!"

Cương Nham tướng quân nhìn thấy chủ nhân bị thương lập tức gào thét phẫn nộ, hai cánh tay khổng lồ chậm rãi ngưng tụ lực lượng Cương Nham rồi hung hăng đập xuống đầu Băng Không Tinh Linh.

"Ầm!"

Băng Không Tinh Linh lui về phía sau né tránh công kích, nhưng mà năng lượng nổ tung ở trước mặt nó đã đào ra một cái hố thật to trong đại sảnh.

Lực phá hoại ghê gớm như thế xuất hiện ở trong đại sảnh Hồn Điện làm cho cả tòa kiến trúc không ngừng run rẩy. Các thành viên Hồn Điện ở chung quanh lộ vẻ hoảng sợ, không ngờ rằng hai người thanh niên này lại dám đánh nhau ở trong đại sảnh Hồn Điện. Thế sự bây giờ chẳng lẻ đảo điên tới mức này rồi?

Nhìn thấy Vu Hạ xuất thủ, trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười tà, quyết đoán thu hồi Băng Không Tinh Linh vào trong không gian Hồn sủng rồi lui về phía sau mấy bước.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn lướt qua Đường điện chủ, thản nhiên nói: "Phá hư đại sảnh Hồn Điện hẳn là có lý do để bắt hắn rồi chứ?"

Đường điện chủ ngẩn người trong giây lát, hồi lâu sau mới kịp hiểu ra là Sở Mộ đang nói với hắn.

"Thiếu chủ... ngài làm như vậy khiến cho tại hạ khó xử nha!"

Đường điện chủ nhăn mặt nói.

"Hừ, triệu hoán Hồn sủng trong đại sảnh Hồn Điện, đóng băng đại môn, xuất thủ công kích người khác, những chuyện này ta hiển nhiên gánh chịu. Nhưng Vu Hạ phá hư đại sảnh Hồn Điện rõ ràng có cố ý quấy rồi và phá hư quy củ ở nơi này, chẳng lẽ một vị điện chủ như ngươi lại bỏ mặc không lý đến? Ngươi muốn thiên vị cho hắn?"

Sở Mộ cười lạnh một tiếng, trong lòng bắt đầu chán ghét cái gã điện chủ nhu nhược này, làm việc gì cũng nghĩ trước nghĩ sau, sợ trái sợ phải. Phải biết rằng người này chính là hung thủ giết chết Vũ Lang và Phong Nhã, nếu không phải quan hệ tới an nguy của Diệp Hoàn Sinh thì Sở Mộ chẳng thèm quan tâm tới việc truy bắt hung thủ thế này.

Đường điện chủ bị Sở Mộ nói như thế liền á khẩu không trả lời được, nhìn thoáng qua Vu Hạ một lát rồi nói với Triệu Nghĩa:

"Bắt Vu Hạ lại!"

"Cái chuyện quái quỷ gì đây?"

Khuôn mặt Vu Hạ cũng đen luôn rồi, đến bây giờ hắn mới hiểu được cái tên kia cố ý chọc giận mình, sau đó dụ mình động thủ để lấy cớ bắt giữ.

Chẳng qua là Vu Hạ hoàn toàn không nghĩ tới tiểu tử này thậm chí có bản lãnh sai sử điện chủ Hồn Điện làm việc, thân phận điện chủ Hồn Điện ở một tòa thành cấp chín không hề tầm thường, đâu phải người nào muốn quát là quát, muốn sai là sai chứ?

Đường điện chủ đã ra lệnh thì Triệu Nghĩa và một đám người khác hiển nhiên phải chấp hành, mấy người lập tức dùng hồn niệm áp chế tinh thần Vu Hạ. Cho dù bản lãnh Vu Hạ lớn hơn nữa cũng không thể nào chống lại một đám người Hồn Điện liên thủ.

Ngay sau đó Vu Hạ và Hồn sủng đều bị đám thành viên Hồn Điện trói lại. Trên mặt Vu Hạ hiện lên vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói với mọi người:

"Ta nghĩ rằng các ngươi nên biết rõ thân phận của ta, những người ở chỗ này đã nhìn thấy rõ ràng là tiểu tử này gây sự trước. Còn ta vạn bất đắc dĩ mới phải ra tay, các ngươi không nói đạo lý như vậy chính là gây tai họa cho Hồn Điện ở Thải Khung thành."

"Đây..."

Triệu Nghĩa trong lúc nhất thời cũng lộ vẻ khó xử, đúng là thân phận Vu Hạ ở Nguyên Tố môn không hề đơn giản.

"Trước tiên khóa chặt hồn niệm của hắn, tìm một nhà ngục nào đó nhôt hắn vào. Nếu như có ai cả gan làm trái, ta sẽ hủy luôn nơi này."

Giọng nói Sở Mộ lạnh như băng truyền khắp gian đại sảnh.

Lúc này đám thành viên Hồn Điện cũng sợ hết hồn, tinh thần run rẩy kinh hoảng không biết nên nói gì cho phải.

Thật ra Sở Mộ cảm thấy giảng đạo lý với đám người này cũng quá phiền phức, vì thế mới ra một chiêu quyết tuyệt. Nếu không bọn họ còn nghĩ rằng thân phận thiếu chủ của mình không đủ dùng.

Đọc truyện chữ Full