Ánh mắt Di Bình như kiếm nhìn chằm chằm Lôi Cương, có phần nghi ngờ, cương đế thiên giai? Không đúng, cương tiên hoàng giai? Không phải!! Hắn không thể nhìn thấu người này? Người lại mang lại có hắn một cảm giác quỷ dị? Chẳng lẽ không phải đệ tử Di Hoả tông? Sau đó, Di Bình quét mắt nhìn Hoả Chập bên cạnh Lôi Cương, thấp giọng nói: "Hoả Chập, người kia là ai? Vì sao ngươi mang người lạ đến Di Hoả tông? Ngươi rắp tâm làm chuyện gì?" Di Bình vừa phẫn nộ vừa kiêng dè Lôi Cương cùng Hoả Chập.
Hoả Chập biến sắc, kinh sợ nói: "Trưởng lão, đây là Hoả Chập…" Hoả Chập còn chưa nói xong đã dừng lại, Lôi Cương đi tới trước mặt Hoả Chập, thản nhiên cười, nhìn chằm chằm Di Bình nói: "Ha hả, đạo hữu, Hoả Chập là do ta khi dạo chơi qua đảo này gặp được, thấy hắn thuận mắt nên giao lưu cùng." Ngữ khí Lôi Cương bình thản, nhưng cũng thầm mang theo cảm giác đau buồn, dường như hắn đã nhìn thấu cả thế gian, càng làm cho người khác cảm thấy bí hiểm.
Lời Lôi Cương nói khiến Hoả Chập sửng sốt, lập tức nhìn Lôi Cương, ánh mắt loé lên.
Di Bình kiêng dè nhìn Lôi Cương, rồi nhìn chằm chằm Hoả Chập, cao giọng nói: "Hoả Chập, có đúng như vậy không?"
Hoả Chập hít một hơi, gật đầu nói: "Đúng là như vậy."
Vẻ mặt Di Bình dịu lại, thế nhưng vẫn vô cùng kiêng dè như trước, lại không dám đắc tội cường giả hắn nhìn không thấu, liền nói ngay: "Đạo hữu, những năm gần đây Di Hoả tông không tiếp đãi người ngoài, xin mời đạo hữu đi cho."
Vẻ mặt Lôi Cương bỗng nhiên trầm xuống, sờ đỉnh đầu trọc lóc, nhìn chằm chằm Di Bình nói: "Ta bất quá chỉ kết giao bằng hữu với Hoả Chập, không liên quan đến Di Hoả tông của ngươi. Hơn nữa, ta muốn đi đến đâu, tiểu tử cương tiên hoàng giai ngươi có thể ngăn cản được chắc?" Lôi Cương lạnh lùng nói, khiến Di Bình kinh hãi, mà Hoả Chập há mồm, ngây ngốc nhìn Lôi Cương, tiểu tử cương tiên hoàng giai?
Lôi Cương muốn bế quan tu luyện trong Di Hoả tông, nếu không thể đi vào Di Hoả tông, hắn dự định sẽ uy hiếp các trưởng lão, vào trong Di Hoả tông tu luyện. Chờ cho thần hồn khôi phục, Lôi Cương chắc chắn có thể trực tiếp hạ gục trưởng lão của Di Hoả tông nếu cần động thủ. Từ lâu thần thức của Lôi Cương đã rà soát một lượt Di Hoả tông, trong tông chỉ có một gã cương tiên địa giai, cùng ba gã đạo tiên huyền giai, bảy tên cao thủ cương tiên hoàng giai, thực lực như vậy chỉ là một môn phái tầm trung. Tuy rằng Lôi Cương hiện tại không nắm chắc phần thắng, thế nhưng chắc chắn thắng được tên cương tiên địa giai kia. Hơn nữa, hắn hiểu rõ, Di Hoả tông này sẽ không lỗ mãng trêu chọc hắn, dù sao thực lực như vậy không đối phó nổi a.
Trán Di Bình rịn mồ hôi, nhìn chằm chằm Lôi Cương, vô cùng do dự. Hắn nhìn không thấu cao thủ này, nếu như chọc giận hắn nhất định sẽ mang đến tai hoạ cho Di Hoả tông, Di Hoả tông không gánh đỡ nổi a. Thế nhưng nếu để người này đi vào trong Di Hoả tông, thì hắn lại không yên tâm. Vậy chẳng phải là dẫn sói vào nhà? Hơn nữa, hắn cũng không thể ăn nói với tông chủ, tức thì, Di Bình nói: "Đạo hữu, tệ xá Di Hoả tông không thể chứa một cao thủ như đạo hữu được. Xin thứ lỗi!!" Di Bình chậm chạp nói, cứng ngắc cười, không quên lạnh lùng nhìn Hoả Chập.
Hoả Chập hiểu rõ hắn đã làm chấp sự trưởng lão không hài lòng, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, có cảm giác muốn ngất xỉu. Nếu như đắc tội chấp sự trưởng lão, như vậy ngày sau hắn tất không chịu nổi!!
Lôi Cương khẽ cười nhạt, tiến lên phía trước một bước, chân phải nhấc lên, như một tia sét giáng xuống mặt đất.
"Bang bang!!" Toàn bộ mặt đất rực lửa rung động dữ dội, cơ hồ khiến Hoả Chập ngã bệt xuống đất. Một cước này mang theo uy lực đáng sợ, tạo thành những tiếng nổ kéo dài vang vọng trong hư không. Một cái khe nứt ngoằn ngoèo dài đến cả trượng xuất hiện dưới chân Lôi Cương, như một con thần long nằm phục trên mặt đất. Cái khe nứt thẳng đến dưới chân Di Bình, Di Bình hít một hơi, vẻ mặt nhợt nhạt, vô cùng khiếp sợ nhìn khe lớn dưới mặt đất. Trong lòng Di Bình như có một tảng đá nghìn cân đè nặng.
Sức mạnh thật khủng khiếp!! Người này quả mạnh a!! Di Bình run lên nhìn Lôi Cương đang hờ hững, thần sắc dần có vẻ kính nể.
Kết giới bao phủ Di Hoả tông phía sau Di Bình đột nhiên chấn động. Từ trong kết giới, mấy người bay ra, dẫn đầu là một lão giả gầy gò, phía sau là chín tên mặc áo tím. Tu vi cả mười người này đều trên cương tiên, thần thức Lôi Cương cảm nhận được cả mười người này. Trong Di Hoả tông bao gồm cả Di Bình có mười một vị cao thủ, có thể nói Di Hoả tông đã dốc toàn bộ lực lượng.
Lão giả dẫn đầu vừa xuất hiện, hai mắt đã nhìn chằm chằm khe nứt lớn, hít một hơi, theo cái khe đó nhìn về Lôi Cương, ngưng thần, nói: "Chẳng hay đạo hữu từ phương nào đến ghé thăm Di Hoả tông ta?" Chín tên áo tím phía sau lão giả ánh mắt cực kỳ không tốt nhìn chằm chằm Lôi Cương.
Lôi Cương thản nhiên cười, nói: "Tại hạ du lịch đến, vốn tưởng đi vào Di Hoả tông nghỉ ngơi một phen, thế nhưng bị ngăn cản, bất đắc dĩ phải sử dụng hạ sách!" Mười một cường giả đạo tiên, cương tiên, Lôi Cương liền gọi cốt lân giáp ra cho nắm chắc phần thắng.
Lão giả sửng sốt, tức thì nhìn Di Bình, ánh mắt kinh ngạc, một lát sau nói: "Có bằng hữu từ phương xa tới, lão phu Di Hoả tự nhiên là rất hoan nghênh. Có điều, Di Hoả tông cũng chưa từng tiếp cường giả nào như đạo hữu. Nếu đạo hữu không ngại, có thể vào Di Hoả tông nghỉ tạm một phen!" Lão giả khéo lời đưa đẩy, khiến người khác không thể giận dữ.
Lôi Cương khoé miệng khẽ nhếch cười, hắn hiểu rõ lão giả này có lẽ là tông chủ của Di Hoả tông. Theo lời lão nói, tông chủ Di Hoả tông xem chừng không muốn trở thành kẻ địch của hắn. Dù sao Di Hoả tông này tổn thất một gã cường giả cương tiên, đạo tiên có thể nói là nguyên khí bị tổn hại nghiêm trọng. Điều này Di Hoả tông không thể tiếp nhận nổi!
"Ha hả, ta cũng không có ác ý, chỉ là muốn tìm một nơi nghỉ ngơi giữa biển lửa mịt mù này, cũng không muốn ảnh hưởng đến Di Hoả tông ngươi. Hơn nữa, Di Hoả tông các ngươi cũng không cần để ý đến ta!" Lôi Cương thản nhiên cười nói, ánh mắt sáng như sao, khiến người khác không thể nhìn thấu.
Sắc mặt lão giả có chút giận tái đi, thế nhưng sự đề phòng cùng nghiêm trọng trong mắt có giảm đi vài phần. Mặc dù lời Lôi Cương nói nghe không lọt tai, thế nhưng có ý nghĩa Lôi Cương đã hạ thấp việc uy hiếp Di Hoả tông đi một điểm. Nếu như chỉ là muốn nghỉ ngơi tạm ở Di Hoả tông, Di Hoả tông tất sẽ đồng ý. Dù sao chọc vào một cường giả như vậy, nguyên khí của Di Hoả tông chắc chắn sẽ tổn thương nặng nề. Hơn nữa, người này lại đi du lịch trong biển lửa? Tu vi của người này sợ rằng cực cao a.
Lúc này, lão giả cười nói: "Đạo hữu coi trọng Di Hoả tông ta, khiến bản tông vô cùng vinh dự. Tại hạ là Di Hoả, tông chủ Di Hoả tông, không biết đạo hữu…"
"Tại hạ Cương Ma, đa tạ tông chủ." Lôi Cương thản nhiên cười. Ánh mắt Hoả Chập ở bên cạnh nồng nhiệt nhìn Lôi Cương. Dù Hoả Chập suy đoán tu vi của Lôi Cương thế nào, đều không thể ngờ, Lôi Cương lại là cao thủ ngang với tông chủ.
"Ha hả, Cương Ma đạo hữu, xin mời đến tông Nhất tục." Di Hoả cười nói, ra dấu mời, lơ đãng liếc nhìn Di Bình, dường như trách Di Bình thiếu chút nữa đắc tội với một cao thủ khó lường.
Di Bình run rẩy, kính sợ nhìn Lôi Cương, không nói gì thêm, cung kính đứng ở đó.
Cường giả vi tôn, là thực tế ở bất kể giới nào.
Đi theo Di Hoả, Lôi Cương cùng Hoả Chập đi vào Di Hoả tông. Hoả Chập lúc này hết sức lo sợ, vốn hắn không dám đi cùng Lôi Cương, thế nhưng sau khi thấy Lôi Cương nhìn, hắn liền cảm nhận được một sự cổ vũ. Hoả Chập kích động, dù cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Di Bằng nhưng hắn vẫn kiên quyết giữ vững ý định.
Hoả Chập là người, ít nhất cho đến hiện tại, chỉ là con sâu cái kiến, thường bị coi thường. Nhờ có Lôi Cương, Hoả Chập có được sự coi trọng trước nay chưa từng có, điều này thúc đẩy Hoả Chập cảm giác ** đối thực lực, song quyền hắn nắm chặt, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.
Hoả Chập không biết rằng, khi hắn giữ vững sự kiên định, cương anh to lớn trong đan điền cũng bắt đầu khởi động, từng tia ánh sáng màu đỏ từ trong cương anh truyền ra, tạo thành từng đốm lửa. Có điều, lúc này Hoả Chập không nhận thấy được cương anh đang âm thầm biến hoá. Nguồn truyện:
Đi vào Di Hoả tông, Lôi Cương nhận ra nhiệt độ cao bên ngoài kết giới loáng cái đã biến mất, một luồng không khí mát mẻ thoảng qua trước mặt hắn. Đánh giá kiến trúc cổ ngay ngắn phía trước, Lôi Cương thấy rằng Di Hoả tông tuy không lớn, thế nhưng thực lực ở mức trung bình, cương quân, cương hoàng, cương đế có không ít. Thực lực như vậy, chỉ cần có thời gian, ngày sau không phải không có cơ hội trở thành thế lực lớn danh chấn một phương.
Đi theo Di Hoả, Lôi Cương cuối cùng vào đến một viện ở sâu trong Di Hoả tông, Di Hoả cũng lưu lại viện tu luyện.
Ở sâu trong Di Hoả tông.
Tại nơi ở của tông chủ Di Hoả, mười một tên cương tiên, đạo tiên của Di Hoả tông đều có mặt. Sắc mặt tông chủ Di Hoả âm trầm, ánh mắt loé lên nhìn chằm chằm mấy người, nói: "Di Bình ngươi đem tình cảnh lúc đó nói rõ ra, tu vi của tên Cương Ma này đại khái ở cấp độ nào? Bản tông không thể nhìn thấu hắn!"
Di Bình ngưng thần, suy nghĩ một lát nói: "Tông chủ, cái khe to lớn đó cũng là một cước của Cương Ma mà thành. Chỉ sợ rằng, một cưới đó đạp lên người ta, ta có lẽ không thể đứng nổi a. Chỉ xem đến sức mạnh đáng sợ như vậy, tên Cương Ma này thật đáng sợ a. Hơn nữa tu vi của hắn rất khó nắm bắt, biến ảo khôn lường, khi thì cương đế thiên giai, khi thì cương tiên hoàng giai. Người này không đơn giản a."
Nếu như Lôi Cương nghe được, sợ rằng không ngừng cười khổ a, hắn bị thương nặng, còn chưa khôi phục, lại khiến đám người Di Hoả nói thành khó nắm bắt, biến ảo khôn lường. Có điều, một cước của Lôi Cương, thực sự uy hiếp Di Bình.
"Một cước mà thành?" Di Hoả cùng chín tên trưởng lão còn lại cùng hít một hơi, mặt đất trên đảo Khiên Di quanh năm nóng bức, vững chắc vô cùng, vậy mà Cương ma này lại một cước tạo thành cái khe to như vậy. Rốt cuộc tu vi của hắn đạt đến mức nào?
"Điều làm ta khiếp sợ chính là, Cương Ma này khống chế lực đạo cũng thật đáng sợ, cái khe đó lan đến đúng dưới chân ta liền dừng lại." Ánh mắt Di Bình ngập tràn nỗi sợ hãi, nói.
Đám Di Hoả chấn động, nghĩ đến tình huống lúc trước, vẻ mặt mấy người cực kỳ nghiêm trọng.
"Nếu Cương Ma này thật chỉ tìm một nơi nghỉ tạm, vậy thì chúng ta không nên trêu chọc. Tất cả hành sự tuỳ theo hoàn cảnh!!" Di Hoả thầm thở dài một tiếng nói, mắt nhìn về phía trước trầm tư.