DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 397: Nói chuyện nhân duyên

Tần Vô Song thấy vậy thì cười lớn:
- Tỷ tỷ có thấy động tác vừa rồi quen không?
Bao Bao cười hì hì, lại gãi gãi đầu:
- Vô Song lão đại lại chọc ta rồi!
Tần Tụ ngẩn ra, mắt mở to nhìn Bao Bao, nghe giọng nói này có hơi quen, động tác này hình như thấy ở đâu rồi. Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh cũng nhìn gã thiếu niên với ánh mắt không tin được. Nhưng tiểu Thành Thành thì mắt bỗng sáng lên:
- Mẹ, là Bao Bao!
Bao Bao cười hì hì:
- Thành Thành sao lại biết là ta?
Thành Thành chu môi:
- Thành Thành từng nghe giọng Bao Bao, đương nhiên là nhớ!
Tần Vô Song kinh ngạc. Một năm trước Thành Thành gặp Bao Bao, tuy có chơi với nhau nhiều ngày, nhưng lúc đó Thành Thành mới hơn một tuổi vậy mà nhớ được giọng nói. Đúng là có trí nhớ siêu phàm!
Nghĩ đến đây Tần Vô Song thấy mừng, xem ra đứa trẻ Thành Thành này thiên phú cũng không tệ, cũng là một thiên tài đây. Nếu thật như thế, cộng thêm với tác dụng của Thúy Ngọc Băng Tâm Quả thì tiền đồ của Thành Thành sẽ vô cùng tươi sáng.
Tần Tụ lắp bắp nói:
- Vô Song, đây… đây sao lại là Bao Bao? Bao Bao không phải là một chú khỉ sao?
Bao Bao nghe Tần Tụ nói vậy biết mọi người vẫn chưa nhận ra mình. Như vậy có nghĩa là nó luyện hình cũng rất thành công. Nghĩ thế, Bao Bao không khỏi đắc ý:
- Tần Tụ tỷ tỷ, không nhận ra ta thật sao?
Tần Tụ lắc đầu, vẻ mặt còn đầy nghi hoặc:
- Bao Bao, là ngươi thật chứ?
- Chính là ta đây! Ha ha… mọi người đều không nhận ra ta sao?
Bao Bao mặt mày hớn hở.
Tần Vô Song thấy mọi người đều có vẻ mặt rất kinh ngạc liền giải thích:
- Bao Bao có thiên phú dị thường, đã có cảnh giới Hư Võ Cảnh. Lên đến cảnh giới Hư Võ Cảnh, chân không luyện hình, có thể biến ra một hình thái khác. Chỉ nhìn bên ngoài thì không thể nhìn ra được chân thân.
Nghe Tần Vô Song giải thích, mọi ngươi tuy đã hiểu nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thần kỳ. Với họ, chân không luyện hình vẫn là truyền thuyết gần như là thần thoại.
Đạt Hề Minh bỗng nói:
- Vô Song, mấy năm nay danh tiếng của đệ nổi lên như cồn. Không ngừng có tin đồn truyền đến Thiên Tứ Vương Phủ, nói về vô số sự tích của đệ. Những chuyện đó là thật chứ?
Tần Vô Song cười:
- Tỷ phu, mọi người nghe được những chuyện gì?
Tần Tụ nói:
- Nhiều lắm. Bắt đầu từ lúc đệ vào Tinh La Điện, nghe nói đệ đã giành được vị trí đứng đầu trong số các Đệ tử Trung tâm. Rồi có tin đệ dẫn dắt Tinh La Điện giành Quán quân trong cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc. Sau đó là đánh bại Triệu Hằng, cao thủ Linh Võ Đại viên mãn của Cửu Cung Phái, đến Chi Tế Sơn tìm Thần Anh Quả cứu sư phụ. Tiếp nữa lại đánh bại đại quân Cửu Cung Phái, một mình tiêu diệt Thiên Cơ Tông, cuối cùng nghe nói, ngay cả Chưởng môn Cửu Cung Phái là Tả Thiên Tứ cũng bị đệ giết chết.
Tần Tụ nhắc đến một sự kiện là Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh gật đầu một cái, thể hiện rằng họ đều nghe nói đến chuyện đó.
Tần Vô Song thở dài:
- Những tin đồn đó không sai, nhưng nhiều chuyện đều là có các đồng môn cùng hiệp lực, không phải chỉ có mình đệ. Hơn nữa, quan trọng nhất là đệ có hai trợ thủ là Bao Bao và Cô Đơn. Nếu không, sức lực của một mình đệ chắc chắn không thể làm được nhiều việc như vậy. Đặc biệt là Tả Thiên Tứ, công lao chủ yếu là của Bao Bao và Cô Đơn! Đệ chỉ là vẽ hoa lên gấm mà thôi.
Bao Bao lại nói:
- Vô Song lão đại, huynh cũng đừng khiêm tốn nữa. Là ba chúng ta hợp lực giết chết tên Tả Thiên Tứ đó, thiếu một người cũng không được. Thần Tú Cung của huynh càng có tính quyết định. Không có Thần Tú Cung thì dù cảnh giới của ta và Tả Thiên Tứ như nhau nhưng muốn một chọi một mà giải quyết hắn thì cũng không được.
- Tả Thiên Tứ cũng là Hư Võ Cảnh cường giả?
Đạt Hề Minh hít vào một hơi khí lạnh.
- Lại chả thế!
Bao Bao đắc ý:
- Nhưng dù hắn có là Hư Võ Cảnh cường giả thì cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn bị bọn ta giết chết đấy thôi!
Đạt Hề Minh vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, lúc lâu sau mới hỏi:
- Vô Song, không biết hiện nay tu vi của đệ đạt đến mức nào rồi?
Tần Liên Sơn cũng rất mong đợi, ánh mắt đầy ý hỏi, nhưng Tần Tụ thì nét mặt vô cùng bình thản. Với cô, đệ đệ chắc chắn vô cùng lợi hại, cái tu vi gì đó thì cô không có khái niệm về nó.
Tần Vô Song nói:
- Phụ thân, tỷ phu, nay con là Linh Võ Đại viên mãn rồi.
- Linh Võ Đại viên mãn?
Tần Liên Sơn đứng bật dậy, rồi dường như đã ý thức được mình thất thố, liền cười cười ngồi xuống.
- Linh Võ Đại viên mãn, tốt tốt tốt…
Tần Liên Sơn lẩm bẩm:
- Linh Võ Đại viên mãn, tốt lắm! Ha ha…
Những người khác không biết những lời của Tần Liên Sơn rốt cuộc có ý gì khác không, nhưng Tần Vô Song thì hiểu. Hắn biết phụ thân đang nghĩ đến lời tổ huấn của Tần gia.
Chỉ có đạt được đến Linh Võ Đại viên mãn mới có thể khởi động cơ quan trong tổ đường, biết được cơ mật của gia tộc Tần gia. Khi đó mọi điều cơ mật liên quan đến nguồn gốc Tần gia đều sẽ được sáng tỏ.
Trong lòng phụ thân Tần Liên Sơn, hoàn thành di nguyện của tổ tiên là vinh quang vô thượng, là việc không việc gì có thể so sánh được.
Đạt Hề Minh tuy không biết về tổ huấn nhưng nghe Tần Vô Song có tu vi như thế cũng vô cùng kinh ngạc:
- Vô Song, ta nghe nói Linh Võ Đại viên mãn là mạnh nhất ở các quốc gia nhân loại rồi. Nay đệ có thể coi là vô địch ở đây rồi phải không?
Bao Bao cười:
- Đương nhiên, dù có địch đi nữa, có ta và Cô Đơn ca thì cũng bị giải quyết hết!
Tần Vô Song cười khiêm nhường:
- Tỷ phu, núi cao còn có núi khác cao hơn. Ở Đại lục Thiên Huyền cái gọi là mạnh nhất hay vô địch rất khó kết luận. Ví dụ như Tả Thiên Tứ, nửa năm trước hắn còn là Linh Võ Đại viên mãn, lần này xuất hiện đã là Hư Võ Cảnh. Vì thế biến số vẫn rất nhiều. Bất luận lúc nào, trên con đường tu luyện đều không thể có ý nghĩ vô địch hay mạnh nhất. Nhất thiết phải không ngừng tiến lên mục tiêu cao hơn.
Đạt Hề Minh tính cách thoải mái cởi mở, tuy cũng rất khao khát con đường tu luyện nhưng rõ ràng là không si mê như Tần Vô Song. Nghe Tần Vô Song nói vậy, hắn gật đầu ngao ngán:
- Vô Song, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao tu vi của đệ lại cao như thế. Đương nhiên là nó có nguyên nhân cơ ngộ và thiên phú, cùng có liên quan đến tâm tính và sự cố chấp của đệ. Nghĩ những người đồng trang lứa với đệ, đệ đệ Đạt Hề Dương của ta đến nay cũng chỉ loanh quanh ở Chân Võ Cảnh Thất đẳng, Bát đẳng. Những người trẻ tuổi của gia tộc Vân gia và Tiễn gia nay cảnh giới cũng bình thường. Còn Tây Môn Tinh của Tây Môn Đại phiệt và tỷ muội Đồng gia, vào Tinh La Điện có được nhiều tạo hóa, nhưng so với Vô Song đệ thì đúng là kém xa!
Tần Vô Song nói:
- Tỷ phu, tre già măng mọc, sau này Thành Thành tu luyện chắc chắn là một kỳ tài của Đế quốc Đại La. Cháu nó chắc chắn chẳng ai có thể sánh bằng. Dù có Linh căn Tiên Thiên thì cũng không bằng cơ thể đã được Thúy Ngọc Băng Tâm Quả cải tạo.
Đạt Hề Minh nghe vậy cũng rất vui, cảm thán:
- Đấy là nó có một người cậu tốt!
Tần Tụ cười nói:
- Đúng thế, Vô Song, Thành Thành nếu không có người cậu tốt là đệ thì không thể có được thiên phú như vậy.
Tần Vô Song khiêm tốn:
- Tỷ tỷ, tỷ phu, cơ duyên của mỗi người đều đã định sẵn. Điều đó thuộc về phúc duyên của bản thân Thành Thành. Người cậu như đệ đây chỉ là theo số mệnh thôi.
Tần Tụ và Đạt Hề Minh nhìn nhau, vô cùng cảm kích Tần Vô Song, Tần Tụ nói:
- Vô Song, đệ nói xem khi nào thành gia lập thất, tăng thêm cho Tần gia ta một đời nữa, cho phụ thân, tỷ tỷ sớm ngày có cháu bế đây?
Tần Vô Song cười:
- Ngày tháng còn dài, mọi người đều đã dùng Thúy Ngọc Băng Tâm Quả, tuổi thọ cao, không cần vội. Nay đệ cần phải tiến bộ hơn nữa trên con đường võ đạo.
Tần Liên Sơn thở dài:
- Đứa trẻ Vô Song này từ nhỏ đã say mê võ đạo. Nếu không phải vậy thì cũng khó có thể có được thành tựu như hôm nay. Phụ thân như ta cũng không tiện can thiệp.
Nhưng Tần Tụ thì nói:
- Không can thiệp thì cũng phải tranh thủ chứ.
Tần Vô Song nói:
- Phụ thân, tỷ tỷ, chuyện đó còn cần có duyên phận mới được.
Tần Tụ cười:
- Nghe nói đệ có một hồng nhan tri kỷ là Mộ Dung tiểu thư nào đó, chuyện đó là sao?
Bao Bao cười hi hi:
- Thì ra tên tuổi Mộ Dung tiểu thư đã truyền đến Vương phủ rồi. Tần Tụ tỷ tỷ, ta nói tỷ biết vậy. Mộ Dung tiểu thư có ấn tượng rất tốt với Vô Song lão đại. Nhưng Vô Song lão đại lại không hiểu Mộ Dung tiểu thư lắm. Hình như còn hơi do dự. Ha ha…
Tần Vô Song nạt:
- Bao Bao, không được nhiều lời!
Bao Bao thè lưỡi:
- Được rồi, ta uống rượu đây, hì hì.
Tần Tụ khẽ cười, khẩu khí nghiêm túc nói:
- Phụ thân nói rồi, trước đây Vân gia và Hứa gia đều muốn gả thiên kim tiểu thư nhà họ cho đệ. Vô Song, những thiên kim tiểu thư ở quận La Giang có lẽ giờ đệ không để mắt đến. Ta thấy họ cũng không tệ, nhưng tu vi của đệ cao như vậy, không có tiếng nói chung với họ trên con đường võ đạo…
Tần Vô Song nghe vậy có vẻ như sắp gán ghép lung tung, vội nói:
- Phụ thân, con muốn bái tế tổ tiên.
Tần Liên Sơn ánh mắt sáng lên, nghe Tần Vô Song vừa nhắc đến vội vàng nói:
- Được, để ta bảo Tứ Hỷ đi sắp xếp một chút.
Tần Vô Song đứng dậy:
- Không cần sắp xếp đâu phụ thân, con cùng đi với phụ thân. Hai phụ tử ta đến tổ đường một lát.
Tần Tụ cười hi hi:
- Vô Song, định bỏ rơi tỷ hả?
Tần Vô Song mỉm cười:
- Tỷ tỷ, tỷ và tỷ phu với Thành Thành cứ ngồi đây. Bao Bao ngươi thích tán chuyện, ngồi nói chuyện với tỷ tỷ vài câu đi.
Bao Bao cười tươi rói:
- Được thôi, Tần Tụ tỷ tỷ, ta và tỷ nói chuyện về Mộ Dung tiểu thư nhé…

Tần Vô Song tranh thủ cùng phụ thân đi ra ngoài. Tổ đường ở ngay gần khu trung tâm Vương phủ, cách nội viện không xa, có nhiều binh lính canh giữ. Tần Vô Song và phụ thân đi qua hành lang, hộ vệ dọc đường thấy Tần Vô Song ai nấy đều rất xúc động.
Họ thân là hộ vệ của Thiên Tứ Vương Phủ, ngay khi ra cửa nghe mọi người ca ngợi Vương phủ, ca ngợi Tần Vô Song cũng cảm thấy vinh quang.
Tần Vô Song vừa đi vừa giơ tay chào, đi được mấy bước bỗng thấy trước mặt có hai người đi tới, ngẩng lên thì thấy hai quản gia của Vương phủ.

Đọc truyện chữ Full