DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 398: Thần thương tổ truyền

Một là Cẩu Thánh hồi xưa nương nhờ Tần gia, chủ ngoại. Người kia là Tiêu Quản, mới đi theo Tần Vô Song. Hiện nay trách nhiệm của Tiêu Quản đã tương đương với Tần Tứ Hỷ hồi xưa, phụ trách nội vụ của Thiên Tứ Vương Phủ.
Một người chủ ngoại, một người chủ nội, tuy tính cách hai đại quản gia này không hợp nhau lắm nhưng về mặt công việc thì phối hợp vô cùng ăn ý, căn bản không khiến Tần Tứ Hỷ phải lo lắng, chỉ cần an tâm dưỡng lão. Trừ phi có việc gì không thể thống nhất được thì mới hỏi đến Tần Tứ Hỷ.
- Vương gia, công tử!
Hai người nhìn thấy cha con Tần Liên Sơn vội vàng hành lễ.
- Cẩu Tổng quản, Tiêu Tổng quản, khí sắc không tệ!
Tần Vô Song vỗ vai Tiêu Quản:
- Tiêu Quản cũng cao lớn hơn rồi, tu vi cũng khá. Không tệ, hãy cố gắng hơn nữa, cơ hội lên cảnh giới Tiên Thiên rất nhanh sẽ đến thôi.
Tiêu Quản cảm kích vô cùng, hắn từng được Tần Vô Song hứa sẽ cho hắn Cực phẩm Tiên Thiên Sơ Linh Đan để xung kích cảnh giới Tiên Thiên, lúc này nghe Tần Vô Song ám thị như vậy đương nhiên là hiểu ngay.
- Vương gia, công tử, Tiêu Tổng quản quả thực rất tháo vát, trên dưới Vương phủ ai nấy cũng khâm phục.
Cẩu Thánh mỉm cười tán thưởng. Tần Vô Song lại vỗ vai Cẩu Thánh:
- Cẩu Tổng quản, hồi đó ngươi theo ta, không chọn sai chứ?
Cẩu Thánh nói:
- Đương nhiên là không sai, có thể nói đây là lựa chọn thông minh nhất của cả đời Cẩu Thánh, cũng là phúc phận tu mười đời mà ta có.
Đây là những lời nói từ tận đáy lòng, vinh hoa phú quý hiện nay quả thật là Cẩu Thánh khi xưa có nằm mơ cũng không ngờ tới.
- Làm tốt nhé!
Động viên mấy câu rồi Tần Vô Song cùng phụ thân đến tổ đường.
Phụ trách trông giữ tổ đường là nghĩa đệ của Tần Liên Sơn, Tần Liên Xuyên, cũng là nhân vật nòng cốt trong Tần gia, có tình nghĩa sâu nặng với Tần Liên Sơn, được ủy thác trách nhiệm quan trọng là bảo vệ tổ đường. Tần Liên Xuyên nay đã có ưu đãi của Thiên Tứ Vương Phủ, tu vi mấy năm nay cũng tiến bộ nhiều, thực lực đã là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng đỉnh phong, dẫn đầu ba đạo quân Phi Vũ, Cự Hùng Bi và Liệt Ưng trấn giữ tổ đường.
Ba đạo quân này nay thực lực đã hoàn toàn khác với vài năm trước. Đừng nói cường giả cấp bậc Chân Võ Cảnh, dù là một cường giả Tiên Thiên Sơ Linh Võ Cảnh bình thường đối mặt với sự tấn công liên hợp của ba đạo quân này cũng chưa chắc làm được gì.
Thấy Vô Song và Tần Liên Sơn đích thân tới, Tần Liên Xuyên tiến tới chào:
- Đại ca, Vô Song!
- Liên Xuyên thúc vất vả rồi!
Tần Vô Song chạm nắm đấm với Tần Liên Xuyên cười nói:
- Không biết sau khi nối tay, mấy năm nay thúc đã quen chưa?
Năm đó Tần Liên Xuyên bị Hứa gia chặt đứt cánh tay, sau đó Tần Vô Song nghĩ mọi cách nối tay cho, mấy năm nay giờ mới có cơ hội hỏi thăm.
Tần Liên Xuyên cười ha ha:
- Hoàn hảo như xưa, không có bất cứ vấn đề gì. Vô Song, con không những tu vi cao cường mà y thuật cũng là cấp Thánh nhân, đúng là không gì là con không biết.
Nói rồi, hắn gọi lớn:
- Các tiểu tử, ra bái kiến Vương gia và công tử.
Từ khắp nơi trong tổ đường tràn ra mấy chục người, đều là những gương mặt quen. Bất luận là quần áo hay vũ khí đều là hồi đó Tần Vô Song đích đặt cho riêng từng người. Chỉ có điều, những gương mặt này hồi đó còn non nớt, nay đã trưởng thành hơn rất nhiều.
- Bái kiến Vương gia, bái kiến công tử!
Tần Vô Song vội nói:
- Đều là huynh đệ cả, ở đây mọi người không cần đa lễ. Liên Xuyên thúc, những huynh đệ này tu vi tiến bộ không chậm đâu!
Tần Liên Xuyên cười:
- Đấy là hồi đó Vô Song con suy nghĩ đúng đắn, thành lập ba đạo quân cơ động này, Vương phủ chúng ta có được ba đạo quân này là có sức mạnh rất lớn.
Tần Liên Sơn nói:
- Nếu sức mạnh này mà lớn hơn được chút nữa thì không gì bằng. Vô Song, con có cách nào không?
Tần Vô Song trầm ngâm một lúc rồi cười:
- Vừa rồi con nhìn, một số người có tiềm năng xung kích cảnh giới Tiên Thiên. Nếu có cơ duyên, thu thập đủ nguyên liệu, con sẽ luyện chế ra một số Tiên Thiên Sơ Linh Đan giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện trở thành Tiên Thiên cường giả. Đương nhiên, Liên Xuyên thúc nay đã là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng đỉnh phong, chỉ cần một cơ hội nhỏ là có thể xung kích cảnh giới Tiên Thiên, con sẽ ưu tiên trước.
Tần Liên Xuyên mừng rỡ:
- Vô Song, ta cũng có cơ hội xung kích cảnh giới Tiên Thiên sao?
Tần Liên Sơn nói:
- Liên Xuyên hiền đệ, Vô Song đã nói như vậy thì có đến tám phần chắc chắn. Đứa trẻ Vô Song này không dễ dàng hứa hẹn đâu.
- Mọi người tiếp tục nỗ lực, cho ta một chút thời gian, nhanh thì một năm chậm thì ba năm. Khi ta trở lại Vương phủ chắc chắn sẽ có câu trả lời khiến mọi người hài lòng. Trong số mọi người không có nhiều người có thể xung kích cảnh giới Tiên Thiên, ta hy vọng lần sau về sẽ có nhiều người có tiềm năng rõ ràng hơn. Tôn chỉ của ta là chỉ cần có tiềm lực ta sẽ hết sức bồi dưỡng, nếu phúc duyên và tư chất vốn có không đủ thì đó là phúc duyên và căn cốt của cá nhân. Không cần phải nghi ngờ oán hận, mọi người hiểu chứ?
Những hộ vệ đó gật đầu:
- Công tử yên tâm, tất cả đều hiểu điều đó!
- Tốt! Tất cả trở lại nhiệm vụ, ta và phụ thân phải vào bái tế tổ tiên. Mọi người không được để bất cứ ai tự ý vào!
- Vâng!
Tần Vô Song và phụ thân bước vào tổ đường. Tổ đường vốn ở trong trang viên Tần gia, nay Vương phủ mở rộng, nhưng vị trí không thay đổi, chỉ tu bổ, cải tiến bên ngoài. Vào bên trong mọi quy cách vẫn như mấy năm trước.
Vào bên trong, Tần Vô Song có cảm giác trang trọng khó nói, chỉ cảm thấy trong này có anh linh tổ tiên Tần gia, khiến hắn không thể không cư xử long trọng.
Tần Liên Sơn thắp nhang, khấn một lúc rồi chuyển một nửa cho Tần Vô Song. Phụ tử hai người quỳ xuống, Tần Liên Sơn nói:
- Liệt tổ liệt tông Tần gia ở trên cao, Liên Sơn cùng khuyển tử Vô Song bái tế anh linh chư vị tổ tiên Tần gia. Anh linh tổ tiên ở trên cao hãy chiếu cố đến gia tộc Tần gia, cho Vô Song được thuận lợi, khởi động cơ quan thành công.
Nói rồi Tần Liên Sơn quay ra nói với Tần Vô Song:
- Vô Song, có thấy cây đại thương kia không?
Tần Vô Song nhìn theo hướng chỉ của phụ thân. Phía trên tổ đường là một cây trường thương đen tuyền, mũi thương sáng loáng đang nằm đó.
Tần Vô Song gật đầu:
- Phụ thân, cây cây thương tổ truyền này, hài nhi từ nhỏ đã thấy khi rỗi rãi phụ thân lại mài nó, đã rất quen rồi.
Trong những ký ức còn lại của Tần Vô Song, phụ thân Tần Liên Sơn có tình cảm rất sâu nặng với cây thương này. Tuy chưa từng thấy phụ thân dùng nó nhưng từ những hành động nhỏ thường ngày là có thể thấy phụ thân đã đặt vào nó biết bao tâm huyết và sự ký thác.
Tần Liên Sơn chậm rãi tiến lại phía trước cây thương với nét mặt như nhìn một vị Thánh, vuốt ve cây thương rồi nói:
- Vô Song, cây thương này được truyền từ các đời tổ tiên. Không chỉ là phụ thân, tổ phụ con, tằng tổ phụ, cao tổ phụ, mỗi đời đều đặt vào nó vô số tâm huyết. Có lẽ mỗi đời đều không có dùng nó, nhưng tinh thần mà thượng tổ truyền lại là phải trân trọng cây thương này. Vô Song, tổ huấn nói, khi gia tộc bị đe dọa đến sự tồn vong thì phải dùng cây thương tổ truyền này để cứu gia tộc. Không có công đạo thì dùng cây thương lấy lại công đạo!
Tần Vô Song lặng lẽ lắng nghe, hắn vẫn nhớ năm đó khi hắn mới xuyên việt đến thế giới này, phụ thân Tần Liên Sơn sau khi biết tin con trai chết thì ở suốt trong tổ đường mài thương. Mài ba ngày ba đêm. Nay nghĩ lại, chắc lúc đó phụ thân có ý liều chết với địch thủ, định dùng cây thương tổ tiên để lại để lấy lại công đạo.
- Phụ thân, cây trường thương này…
Tần Vô Song tiến lại phía trước cây thương, nắm lấy rồi vận linh lực, cây thương rung lên, phát ra tiếng ù ù.
- Vô Song, cây thương phát ra tiếng!
Tần Liên Sơn há hốc:
- Ta chạm vào nó bao nhiêu lần mà chưa bao giờ có chuyện này. Nhưng Vô Song con mới chạm một cái, tùy ý thúc động đã có phát ra tiếng mạnh mẽ như vậy. Lễ nào cây thương tổ truyền có duyên phận với Vô Song con.
Tần Vô Song cũng cảm thấy kỳ lạ, rung một lần nữa. Tiếng kêu đó chuyển từ sắc sang trầm mặc, cảm động lòng người.
Tần Vô Song nắm chặt cây thương, cảm thấy nó như một linh hồn có sức sống, nảy sinh cảm giác cộng hưởng không thể nói thành lời với Tần Vô Song, khiến từ sâu trong nội tâm Tần Vô Song cảm thấy một tình cảm rất quen thuộc, dường như đây là duyên phận đã định sẵn, là tạo hóa mà ông trời đã sắp đặt.
- Phụ thân, cây thương này rất tuyệt!
Tần Vô Song cảm thán:
- Nếu hồi đó có cây thương này, đấu với Hứa gia hay Trương gia chưa chắc Tần gia đã thua. Nguồn truyện:
Tần Vô Song nói vậy không phải không có căn cứ. Trong tay hắn giờ có rất nhiều vũ khí cấp bậc cao, ngoài Thần Tú Cung ra còn có cây roi Nộ Giao Chi Hồn.
Uy lực của Nộ Giao Chi Hồn đã rất mạnh rồi nhưng uy năng và bá khí mà Tần Vô Song cảm nhận thấy còn kém xa cây cây thương tổ truyền này.
Tuy thần uy của cây thương còn chưa bằng Thần Tú Cung nhưng đến cảnh giới này Tần Vô Song đã có thể cảm nhận được tiềm lực vô cùng của nó.
- Vô Song, con có thể cảm nhận được uy lực của cây thương sao?
Tần Vô Song xúc động.
- Đúng vậy phụ thân. Cây thương này không tầm thường!
Tần Vô Song chỉ muốn tìm một nơi rộng rãi thi triển một lần, từ đó sẽ hiểu hơn về nó.
- Vô Song, nếu tổ huấn là thật, thì cơ quan đó ở ngay trong tổ đường. Làm thế nào để tìm được thì con phải tốn công sức rồi.
Tần Vô Song thở dài.
- Phụ thân, xin hãy đợi một lát. Hài nhi sẽ tìm kỹ nơi đặt cơ quan.
Tần Vô Song cầm cây thương toàn lực vận thần thức, bắt đầu tìm ở mọi ngóc ngách trong tổ đường. Chỉ tìm một lượt là Tần Vô Song mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở giá đỡ cây thương:
- Phụ thân, nếu hài nhi không nhầm thì cơ quan ở chính chỗ này

Đọc truyện chữ Full