Ánh mắt sắc bén của Kim Quang Long Vương phảng phất giống như có thể xuyên thủng ngân hà, phá hủy tất cả bí ẩn của vũ trụ, trực tiếp bắn vào sâu thẳm nội tâm của Tần Vô Song, lưu lại một lát trên người Tần Vô Song, lúc này mới thản nhiên nói:
- Hiên Viên Khâu ít nhất cũng có ngàn vạn năm lịch sử, cũng không xuất hiện được một người trẻ tuổi yêu nghiệt giống như ngươi!
Dừng một lát, lại bổ sung nói:
- Bao gồm cả trong đệ tử Đồ Đằng Tộc cũng vậy!
Có thể có được một câu ca ngợi của Kim Quang Long Vương, vốn là chuyện vô cùng vinh hạnh, nhưng dưới loại tình hình này, tâm tình Tần Vô Song lại giống như giếng cạn không nước, không có nổi lên một tia gợn sóng. Hắn biết, hiện tại căn bản không phải là lúc lên mặt đắc ý.
Ngược lại là những người khác, nghe được lời này của Kim Quang Long Vương, trong lòng đều là khiếp sợ không thôi. Bao gồm cả Long Đại Bảo của Bàn Long Tộc, cũng giật mình liếc nhìn Tần Vô Song mấy cái.
Còn cường giả của hai tộc Nhai Tí Tộc và Tù Ngưu Tộc, ánh mắt cũng vô cùng phức tạp. Không nghi ngờ gì, bọn họ đối với những lời tán dương của Kim Quang Long Vương, trong lòng vẫn là không phải vô cùng thoải mái.
Nhưng mà, đầu đề câu chuyện của Kim Quang Long Vương lại chuyển đổi:
- Đồ Đằng Tổ Long Tộc Vô Tận Đông Hải ta, cũng không tiện can thiệp vào tranh đấu thế tục của các ngươi. Cũng không thể vì thiên tư các ngươi xuất chúng, liền chiếu cố đặc biệt cho ngươi.
Tần Vô Song nghe xong lời này, trong lòng không những không buồn bả, ngược lại vui vẻ rất nhiều. Ý tứ của lời này rất rõ ràng, Tổ Long Tộc cũng không phải tìm Tần Vô Song hắn gây phiền phức.
Mặc dù Tần Vô Song cảm thấy còn có chút hồ nghi, tại sao Tổ Long Tộc luôn luôn bài ngoại, lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng trước mắt bao người, Kim Quang Long Vương này một khi đã mở kim khẩu, quả quyết không thể nào lại hối hận.
Nhìn xung quang, Tần Vô Song đã đem tất cả địch ý thu vào đáy mắt. Chỉ cần Tổ Long Tộc không nhúng tay vào, Tần Vô Song cho dù là cường địch bao quanh, hắn cũng có nắm chắc ứng phó.
Những tu luyện giả ngoại lai này, nghe khẩu khí của Kim Quang Long Vương, tựa hồ tương đối dễ nói chuyện, tâm lý cũng thả lỏng một hơi, đều thầm nghĩ:
- Nếu Tổ Long Tộc không nhúng tay vào, đó không phải có ý nghĩa, đối phó Tần Vô Song, cơ hội của mọi người là bình đẳng giống nhau sao?
Quả nhiên, Kim Quang Long Vương nhàn nhạt mở miệng nói:
- Những tu luyện giả ngoại lai các ngươi, tốt xấu gì cũng là nhân vật có máu mặt của các Cấm địa của Thần. Bổn vương nếu là hỏi trách, trái lại có vẻ lòng dạ hẹp hòi. Được rồi, một khi các ngươi đều có cùng một mục đích đến đây, Vô Tận Đông Hải ta, mở lệ một lần, tùy ý các ngươi theo đuổi cạnh tranh. Nhưng mà, có một điều kiện tiên quyết cần phải tuân thủ, nếu trong các ngươi, có người cố ý mượn gió bẻ măng, gây bất lợi với Vô Tận Đông Hải ta, Tổ Long Tộc ta bất kể các ngươi có lai lịch lớn thế nào, có chỗ dựa gì, nhất định sẽ khiển các ngươi có đến không có về!
Những tên gia hỏa này nghe vậy, thật sự là mừng rỡ quá đỗi, kết quả như vậy, hiển nhiên là khiến bọn họ bất ngờ. Bọn họ vốn tưởng rằng cho dù Tổ Long Tộc không truy cứu sai lầm bọn họ tự tiện vượt biên, ít nhất cũng sẽ trục xuất bọn họ, không ngờ, lại mở lệ như vậy. Tất cả đều vui mừng hớn hở, khom người nói:
- Đa tạ Long Vương bệ hạ khoan dung đại lượng!
Khóe miệng Kim Quang Long Vương lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, lại liếc mắt nhìn Tần Vô Song:
- Tiểu tử Tần gia, ngươi sẽ không cảm thấy bất mãn với quyết định của bổn vương chứ?
Tần Vô Song bộ dạng tỏ vẻ không để ý, nhún nhún vai, cười nhạt nói:
- Long Vương bệ hạ không truy cứu tội tiểu tử tự ý xông vào, đã cảm thấy thịnh tình rồi. Những chuyện khác, tiểu tử há dám có lòng bất mãn sao? Hơn nữa, những gia hỏa này truy cứu ta cũng không phải một ngày hai ngày, ngoài uổng công chồng chất xương trắng ra, còn có thu hoạch gì nữa?
Nói đến đây, ánh mắt Tần Vô Song sắc nhọn vô cùng, bắn phá toàn trường, quét qua khuôn mặt của những Thần đạo cường giả kia, khóe miệng khẽ nhếch lên, thần thái kiệt ngạo bất tuân.
Ngay cả Kim Quang Long Vương, trong lòng cũng khẽ nghiêm nghị, thầm nghĩ tên này quả nhiên không giống bình thường, cho dù là đệ tử Đồ Đằng Tộc, khi đối mặt với tình trạng bị bao vây cô lập bốn mặt như vậy, có thể có được trạng thái bình tĩnh tự nhiên như vậy hay không, cũng là một ẩn số.
- Xem ra, Chưởng Khống Giả của Thần Khí Chi Môn, các Chưởng Khống Giả chung cực của Đại lục Thiên Huyền, xem trọng kẻ này cũng không phải không có nguyên nhân.
Kim Quang Long Vương không kìm được liếc nhìn Tần Vô Song mấy cái.
Mặc dù nói Tổ Long Tộc có tính bài ngoại, nhưng Kim Quang Long Vương chung quy là thủ lĩnh Đồ Đằng Tộc, bất kể là lòng dạ, hay là độ cao cảnh giới, hay là ánh mắt tầm nhìn, đều vượt qua rất nhiều người thường. Thứ mà hắn đăm chiêu suy nghĩ, đương nhiên là suy nghĩ cao hơn, xa hơn đại cục mà người khác không nghĩ tới được.
- Được, tiểu tử Tần gia, người trẻ tuổi có sự bốc đồng như ngươi thật ra không xấu. Nhưng ngươi ở Vô Tận Đông Hải, cũng tạo ra không ít sát nghiệt, nhân quả, tự bản thân ngươi phải đi gánh vác. Long Tộc của Vô Tận Đông Hải ta, bất kể có cừu oán hay không cừu oán với ngươi, bổn vương cũng không trói buộc được hành động của bọn họ. Đương nhiên, bất kể bọn họ chọn lựa như thế nào, đều do bọn họ tự mình chịu trách nhiệm. Bọn họ tiêu diệt ngươi cũng vậy, hay là bị ngươi tiêu diệt cũng vậy, bổn vương đồng loạt không hỏi đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lời này đã rất rõ ràng, Tổ Long Tộc sẽ không đi ngăn cấm mười tám Long Tộc đối phó Tần Vô Song hắn, nhưng cũng sẽ không bao che cho mười tám Long Tộc. Một câu nói, tự do không can thiệp.
Lời này của Kim Quang Long Vương vừa nói ra, mười tám Long Tộc hơn một nửa đã sản sinh ra tâm tính mong chờ muốn thử. Nếu không phải biết mục tiêu chủ yếu của lần này là Kim Ô Thú, những người này chỉ sợ muốn động thủ ngay tại chỗ.
Nhất là Tù Ngưu Tộc, vì cái chết của Hạ Tử Ngưu, cừu hận đối với Tần Vô Song có thể nói là dốc hết nước của Vô Tận Đông Hải cũng không thể nào rửa sạch.
Nhai Tí Tộc, Thúc Nha bị Tần Vô Song đuổi theo chật vật chạy trốn, với lòng dạ của Nhai Tí Tộc, đương nhiên là phải thừa cơ báo thù rồi.
Còn ba tộc Ứng Long, Giao Long và Ly Long, vì sự mất tích của năm gã Thần đạo, đương nhiên cũng đem món nợ này đổ lên trên đầu Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhìn quanh bốn phía, chỉ là cười lạnh, ngưng thần đề phòng.
Ngưng Thần Đạo cường giả, đã có thể trực tiếp không đếm xỉa đến, nhưng vấn đề hiện tại là, trong những địch nhân vô cùng địch ý này, Hóa Thần Đạo cường giả cũng có không ít. Còn những thế lực khác cất giấu địch ý, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đánh hôn mê, ẩn núp bao nhiêu Hóa Thần Đạo cường giả, vẫn còn chưa biết.
Không thể không nói, Tần Vô Song lúc này, xác thực là tuyệt cảnh bốn phía cô lập bao vây.
Nhưng mà, Tần Vô Song lại tuyệt đối không sợ.
Nguyên nhân chỉ có một, hắn từ đầu đến cuối, vẫn vững vàng đứng ở chỗ cũ, chiếm cứ địa hình có lợi. Chỉ cần hơi có chút biến động nhỏ, hắn lập tức bay ngược về Phù Tang Lâm.
Bảo vệ quỹ đạo duy nhất tiến vào Phù Tang Lâm, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người cũng không thể khai thông. Những gia hỏa này muốn đột phá phòng ngự của hắn, tựa hồ cũng không có khả năng.
Dù sao, dưới địa hình như vậy, uy lực của Thần Tú Cung, sẽ tăng trưởng gấp mười lần. Chỉ có một quỹ đạo, Thần Tú Cung một khi phát động tập kích, hoặc là bọn họ chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, hoặc là tránh né sang hai bên.
Hai bên là cái gì? Là khe nứt không gian, là lốc xoáy không gian có lực thôn tính vô cùng. Một khi bị nuốt vào bên trong, xác suất sinh tồn của Hóa Thần Đạo cũng chỉ có một thành.
Ngưng Thần Đạo tiến vào, tựa hồ có thể nói là chắc chắn phải chết, không phải nghi ngờ!
Xác suất sinh tồn một thành, những Hóa Thần Đạo này tất cả đều là lão gia hỏa, đương nhiên biết nặng nhẹ, nhất định sẽ không tùy tiện đi mạo hiểm.
Tất cả ánh mắt, tựa hồ đều tập trung trên người Kim Quang Long Vương, chờ quyết định tiếp theo của Kim Quang Long Vương.
Kim Quang Long Vương nhìn chăm chú Phù Tang Lâm, lại nhìn địa thế xung quanh, chậm rãi nói:
- Phù Tang Lâm này, chính là hang ổ của Kim Ô Thú. Bất kể tin đồn Kim Ô Thú sống lại là thật hay không, Phù Tang Lâm này, nhất định phải diệt trừ, để cho Kim Ô Thú không có nơi sống lại, cắt đứt sào huyệt…
Tần Vô Song trong lòng nghiêm nghị, trong mắt bắn ra một đạo quang mang, nhìn Kim Quang Long Vương:
- Long Vương bệ hạ, Kim Ô Thú là Kim Ô Thú, Phù Tang Lâm là Phù Tang Lâm. Không thể bởi vì Kim Ô Thú tàn sát bừa bãi, liền phá hủy Phù Tang Lâm, cơ nghiệp của Thái cổ Thần Thụ Tộc.
- Sao? Ngươi cũng biết Thái cổ Thần Thụ Tộc à?
Trong mắt Kim Quang Long Vương bắn ra một đạo kim quang, phảng phất giống như nhìn thấu tất cả, giương mắt nhìn Tần Vô Song.
- Bệ hạ, xin nghĩ lại. Cho dù phá hủy Thần Thụ Tộc, Kim Ô Thú dù sống lại, cũng sẽ không vì Thần Thụ Tộc bị hủy mà chịu ảnh hưởng. Trên thực tế, ta đã trao đổi với Thần Thụ Tộc, bọn chúng đã xác định, Kim Ô Thú, quả thực đã sống lại!
- Quả nhiên…
Sắc mặt Kim Quang Long Vương khẽ biến đổi, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác, hạ lệnh nói:
- Kim Ô Thú đã sống lại, tất cả mọi người nhất định phải hành động cẩn thận. Kim Ô Thú vừa mới sống lại, thực lực khẳng định không bằng thời kỳ đỉnh phong của nó. Nhưng mà tốc độ trưởng thành của Kim Ô Thú, vô cùng nhanh… Có lẽ ba năm, có lẽ năm năm, lực tiến hóa vô cùng bá đạo. Một khi để nó khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong thời Thái cổ, toàn bộ Đại lục Thiên Huyền, cũng không thể địch lại. Trừ phi xuất hiện Thiên Thần Đạo cường giả, dẫn tới thiên địa chi lực, mới có thể chế phục được con thú này.
- Đáng sợ nhất chính là, Kim Ô Thú thời kỳ Thái cổ, có đến hơn mười đầu!
Kim Quang Long Vương than nhẹ một tiếng, ánh mắt kiên định nhìn về phía Phù Tang Lâm.
- Phù Tang Lâm này, là sào huyệt của Kim Ô Thú, cũng là cội nguồn để Kim Ô Thú không ngừng tiến hóa. Kim Ô Thú toàn thân nóng như lửa, nếu không có Mộc linh khí của Phù Tang Lâm để mà áp chế, Kim Ô Thú nhất định sẽ xuất hiện tình huống nhiệt lượng bạo phát, nổ tan xác. Cho nên nói, sự tồn tại của Phù Tang Lâm vốn không có gì, nhưng một khi xuất hiện Kim Ô Thú, Phù Tang Lâm này, trở thành đồng lõa của Kim Ô Thú. Bất kể bản thân Thần Thụ Tộc có đồng ý hay không, về mặt khách quan, bọn chúng chính là đồng lõa.
- Bệ hạ, vậy diệt trừ Thần Thụ Tộc, có gì khó khăn? Chúng ta cùng nhau động thủ, xông vào Phù Tang Lâm, hủy diệt Phù Tang Lâm, chẳng tốn hơi sức nào.
Bộ phận cường giả của mười tám Long Tộc, đều ồn ào mở miệng xin đi giết giặc.
Tần Vô Song trong lòng trầm xuống, giương mắt nhìn Kim Quang Long Vương, cước bộ không tự chủ, liền rút lui vài bước, quát:
- Long Vương bệ hạ, Phù Tang Lâm không tranh chấp thế sự, nếu vì Kim Ô Thú mà chịu liên lụy, khó tránh khỏi không công bằng.
- Công bằng?
Khẩu khí của Kim Quang Long Vương lành lạnh, khẩu khí tràn ngập quyết định:
- Thiên đạo mênh mông, công bằng tuyệt đối là không có. Thiên đạo tuần hoàn, sống chết tự nó có số trời. Phù Tang Lâm này nên sớm bị tiêu diệt. Hiện giờ tiêu diệt bọn chúng, đã muộn rồi!
- Đúng, tiêu diệt Phù Tang Lâm!
- Tiểu tử, thức thời đi, mau cút ra!
Tần Vô Song ha ha cười to:
- Bệ hạ, một khi đã như vậy, xin thứ cho tiểu tử cả gan. Hôm nay, bất kể trước mặt ta là ai, muốn xông vào Phù Tang Lâm, thì phải có chuẩn bị ứng phó với công kích Thần Tú Cung của ta.
Nói xong, thân ảnh chợt lóe, trực tiếp tiến vào trong Phù Tang Lâm.
Tần Vô Song hấp thu Thần Mộc Tinh Phách của Thần Thụ Tộc, đã hình thành một loại câu thông ăn ý với Phù Tang Lâm, hình thành sự kết nối huyết mạch tương liên nào đó.
Hơn nữa, Phù Tang Lâm này cũng là đường lui duy nhất để hắn thoát khỏi khốn cảnh trước mặt. Nếu Phù Tang Lâm bị hủy, đường lui trước sau của hắn hoàn toàn mất đi, tất nhiên sẽ rơi vào vây công.
Cho nên, về tình về lý, hắn và vận mệnh của Phù Tang Lâm, kỳ thật trong vô hình đã gắt gao dung hợp lại với nhau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 784: Diệt trừ Thần Thụ Tộc?
Chương 784: Diệt trừ Thần Thụ Tộc?