Phó Thư Bảo nói:
- Khi nào ta vui vẻ thì tự nhiên sẽ thả các ngươi, tại sao trước đây các ngươi không đối xử tốt với ta?
- Phó Thư Bảo, trước đây chúng ta còn có thể ra ngoài làm việc, hóng gió, bây giờ ngay cả điều này ngươi cũng tước đoạt sao?
La Kiệt không ngờ vẫn còn bảo lưu ngạo khí của công tử thế gia đệ nhất, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, điểm này rất khó thể hiện được.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Thời gian Hắc Thạch Thành mới xây dụng, sức lao động tương đối eo hẹp, bây giờ Hắc Thạch Thành đã xây dựng hoàn tất, nông trường và công trường đều có bách tính Hậu Thổ Thành làm việc, sức lao động vô cùng dư thừa. Ta làm sao có thể để Kiệt thiếu gia làm những công việc nặng nhọc này?
- Ngươi...
Chưa mắng thành lời thì La Kiệt đã nuốt trở lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói:
- Phó Thư Bảo, ta không ngại làm việc nặng nhọc, ta muốn ra ngoài phơi nắng hóng gió, ngươi tùy ý an bài cho ta một công việc được chứ.
- Kiệt thiếu gia đích thân nói những lời này, ta sẽ an bài cho Kiệt thiếu giá một công việc, vậy hãy đi ra ngoài gánh nước, gánh đến khi mật thất ngầm đầy tới mặt.
- Thật sao?
La Kiệt mừng rỡ.
- Nếu như ngay cả chuyện này cũng nghi ngờ ta lừa gạt ngươi,vậy thì quên đi!
Phó Thư Bảo nhàn nhạt nói.
- Ta không nghi ngờ, ta không nghi ngờ.
La Kiệt rất sợ Phó Thư Bảo thay đổi chủ ý, vội vàng nói.
- Ngả Mễ Đại Na tiểu thư muốn làm việc này không?
Phó Thư Bảo đi đến bên cạnh Ngả Mễ Đại Na.
Khóe miệng Ngả Mễ Đại Na nhếc lên một tia tiếu ý khiêu khích:
- Để ta đi ra ngoài phơi nắng, hóng gió, đừng nói là gánh nước cho ngươi, ngay cả ngủ cùng ngươi ta cũng nguyện ý, thế nào, dám ngủ cùng ta không?
- Ngươi nghĩ mình đẹp lắm sao?
Phó Thư Bảo khẽ mắng một câu, loại nữ nhân dâm đãng này đã hầu hạ La Nghiêm nhiều năm, hắn tuyệt không có hứng thú. Bất quá nói về tư sắc, Ngả Mễ Đại Na thực sự không tồi, đáng tiếc một đóa hoa tươi đã bị lão nhân La Nghiêm đạp hư.
Đi đến phòng giam Thập Tứ và Thập Thất, sắc mặt hai tỷ muội sinh đôi vô cùng lạnh lùng, lúc này vẫn không chút biến hóa, chỉ lạnh lùng mà tràn ngập sát ý nhìn Phó Thư Bảo không thốt một chữ.
- Lẽ nào các ngươi không muốn phơi nắng, hóng gió?
Phó Thư Bảo cười hỏi.
- Ta cái gì cũng không muốn, chỉ muốn giết ngươi.
Thập Tứ lạnh lùng quát.
Thập Thất cũng nói:
- Nếu như ngươi để hai tỷ muội chúng ta cùng nhau gánh nước, chúng ta sẽ tìm cơ hội hạ thủ.
Sát thủ chính là sát thủ, bản thân sát thủ đến từ Tử Đảo Mật Nhân Xã từng trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc, chút khổ cực trước mắt trong mắt hai tỷ muội các nàng kỳ thực không coi là gì... Lời các nàng nói cũng là thật, thân là sát thủ từng trải tại Tử Đảo Mật Nhân Xã, một khi tiếp nhận nhiệm vụ ám sát, như vậy dưới bất cứ tình huống nào, các nàng đều phải chấp hành, trừ phi các nàng chết đi.
Bất quá, ngay khi Phó Thư Bảo không sắp xếp hai tỷ muội Thập Thất, Thập Tứ cùng chỗ Ngả Mễ Đại Na và La Kiệt, Phó Thư Bảo lại cười ha hả nói:
- Các ngươi càng quyết tâm muốn giết chết ta, ta càng muốn thả các ngươi ra, bốn người đi gánh nước đổ vào mật thất cho ta.
Dừng lại một chút, hắn lại quát lớn:
- Người đâu, mau thả người!
Thập Tứ và Thập Thất liếc mắt nhìn nhau, trong nhãn thần hai tỷ muội bọn họ tràn đầy nghi hoặc. Mặc dù toàn thân lực lượng tu vi đã bị dược vật cấm chế, không thể sử dụng, nhưng dựa vào một thân sát thủ của các nàng, cho dù không cần lực lượng thì các nàng cũng vô cùng nguy hiểm, Phó Thư Bảo tại sao lại không chút sợ hãi gì?
Chiến sĩ Độc Lang Tộc canh giữ ngoài phòng giam không rõ vì sao Phó Thư Bảo lại thả bốn tù nhân quan trọng này ra, nhưng hắn đành phải nghe lệnh Phó Thư Bảo - người lãnh đạo tối cao tại Hắc Thạch Thành này.
Trong khi chiến sĩ Độc Lang Tộc thả người, Phó Thư Bảo xoay người đi xuống mật thất phía dưới.
Bốn vách trường mật thất ngầm đều dùng đá lớn để xây dựng, trên đỉnh cũng đều là đá, chỉ có một cánh cửa sắt rất dày làm lối ra vào. Mở cửa sát, một không gian trống trải nhất thời lộ ra trước mắt.
Lúc đầu, khi nông trường còn chưa hoạt động, trong mật thất này cất giữ thóc giống từ Độc Lang Tộc mang tới, bây giờ thóc giống đã được gieo xuống ruộng, không gian rộng lớn bây giờ hoàn toàn trống rỗng.
Nhìn xung quanh một chút, trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ:
- Đổ đầy nước, sau đó dùng lực lượng Nguyên Tố Lực đóng băng rồi dùng hộp chế tạo khối băng, ngay ngắn xếp chồng lên nhau, cứ như vậy, nhiệt độ tổng thể sẽ hạ xuống. Mỗi lần xếp chồng thêm một khối băng, nhiệt độ ở đây lại giảm đi một chút, như vậy, sẽ đơn giản tạo thành kho đông lạnh.
Kế hoạch là vậy, chỉ là không biết có thể trong hoàn cảnh nhiệt độ cực thấp mà hấp thụ nguyên tố hỏa tinh túy trong Viêm Hỏa Linh Tham hay không mà thôi.
Bốn người Ngả Mễ Đại Na rất nhanh đi lấy bốn thùng nước gánh nước, để giám sát đám người Ngả Mễ Đại Na, chiến đội Độc Lang Tộc lại phái ra năm mươi chiến sĩ, những chiến sĩ này không hề nhàn rỗi, cũng đều lấy thùng nước gánh nước đổ vào mật thất ngầm.
- Phó Thư Bảo, ngươi ở bên ngoài phơi nắng gặp sự cố sao? Ngươi muốn nhiều nước như vậy làm gì?
Liên tiếp gánh vài thùng nước, lại phát hiện Phó Thư Bảo đổ nước vào bốn vách tường, tiếp đến vận dụng lực lượng Nguyên Tố Lực đóng băng, trong lòng Ngả Mễ Đại Na tràn ngập nghi hoặc. Cũng là Luyện Lực Sĩ, nhưng nàng không nhận ra nửa điểm môn đạo nào.
Rầm! Cánh tay vung lên, nước trong thùng nước giống ngàn vạn chiến sĩ biết nghe lời, từ trong thùng nước nhảy dựng lên theo phương hướng cánh tay Phó Thư Bảo phất, toàn bộ áp tới vách tường đá. Trong khoảnh khắc, một luồng năng lượng lạnh lẽo từ trên cánh tay Phó Thư Bảo phát ra, tiến nhập vào nước trên vách tường đá khiến chúng chưa kịp chảy xuống đã bị đông cứng thành băng.
- Chơi đùa chút không được sao?
Sau khi động tác đóng băng kết thúc, Phó Thư Bảo quay đầu lại, có chút trêu chọc nói.
- Ta sẽ điều tra ra ngươi đang làm gì... Hãy chờ xem.
Trong lòng Ngả Mễ Đại Na âm thầm nói, nét mặt dường như lại muốn đoạt được chút tin tức có giá trị từ miệng Phó Thư Bảo:
- Được rồi, Phó công tử, sư phụ ta có khỏe không?
- Rất khỏe, ăn nhiều cũng không mập.
Vừa nói, Phó Thư Bảo vừa đóng băng nước trong thùng, động tác vô cùng mau lẹ và thành thục. Băng trong mật thất càng lúc càng nhiều, không khí cũng từ từ trở nên lạnh lẽo.
- Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, chẳng lẽ không có người tìm đến gặp sư phụ ta sao?
Đây là chuyện Ngả Mễ Đại Na muốn biết nhất.
Lúc này đã thấy Phó Thư Bảo xoay người lại, vung tay lên, một thùng nước lớn nhất thời dội về phía Ngả Mễ Đại Na. Rầm một tiếng, Ngả Mễ Đại Na vốn mang trên mặt vẻ tươi cười nịnh bợ chờ đáp án nhất thời bị nước đổ ướt sũng.
- Đừng nghĩ rằng ta là người vui tính mà biến ta thành kẻ ngu, nói cho ngươi hay, bây giờ ngươi không có bất cứ giá trị lợi dụng gì đối với ta, ngược lại là một phiền toái lớn, ngươi hiểu ý của ta chứ?
Phó Thư Bảo nhàn nhạt nói.
Đạo lý Phó Thư Bảo nói, Ngả Mễ Đại Na há lại không hiểu, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhất thời biến sắc. Một người không có giá trị lợi dụng, đồng thời lại là một người đại phiền toái tùy thời có thể tiết lộ bí mật về Thanh Thủy Tông chủ, đổi lại là nàng, e rằng nàng sớm đã giết người diệt khẩu, triệt để giải quyết vấn đề sau này. Phó Thư Bảo tới tận bây giờ vấn chưa giết nàng, chỉ là vì thiện tâm của hắn mà thôi. Nhưng nếu như nàng lại muốn dò xét hắn lần nữa, uy hiếp tới Hắc Thạch Thành của hắn, kết quả của nàng chỉ có con đường chết mà thôi
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 284: Bốn tù nhân
Chương 284: Bốn tù nhân