Long Nhĩ Tư đại sư cũng chẳng phải là không nhận ra, đệ tử của mình là bởi sợ Lâm Lôi vong mạng.
"Địch Lỵ Á, không việc gì đâu, đừng lo lắng!" Lâm Lôi cười nói, sự quan tâm của Địch Lỵ Á, làm cho đáy lòng hắn dấy lên niềm cảm động.
"Ừ." Địch Lỵ Á gật gật đầu.
Cho dù là như thế song trong lòng nàng vẫn không thể yên tâm, dù sao thì kẻ cùng Lâm Lôi giao chiến cũng là Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm', được xưng là Thánh vực đệ nhất cường giả.
Long Nhĩ Tư nhìn Lâm Lôi, đoạn lại nhìn Địch Lỵ Á, cười nói: "Các ngươi là bạn học cũ đã lâu lắm rồi không được gặp nhau, ta nghĩ không nên ở đây quấy rầy các ngươi nữa, ta ra ngoài đi dạo trước đây, hai người các ngươi trò chuyện vui vẻ nha. Chắc hẳn mười năm không gặp mặt, các ngươi đều có rất nhiều chuyện để kể cho đối phương."
Địch Lỵ Á cảm kích liếc mắt nhìn sư phụ mình.
Long Nhĩ Tư đại sư rõ rang muốn tạo cơ hội cho nàng được ở cạnh Lâm Lôi.
Nói xong, Long Nhĩ Tư đại sư liền mang theo Đại địa chi hùng rời khỏi tòa đình viện, trong đình viện chỉ còn lại Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, cùng với Bối Bối, Hắc Lỗ hai con ma thú.
Địch Lỵ Á cúi đầu thong thả vuốt ve Bối Bối trong lòng, nàng đang đợi Lâm Lôi lên tiếng.
Mắt thấy mỹ nữ ôm sủng vật, khung cảnh như thế thực động lòng người, nhưng mà Lâm Lôi trong lòng lại phát khổ, nếu đúng là Thánh vực cường giả thì hắn sẽ chẳng chút sợ hãi, nhưng mà đối với Địch Lỵ Á, đáy lòng Lâm Lôi kỳ thực là có chút phức tạp.
Nếu nói trong đám bạn cùng lứa tuổi, nữ hài tử nào hắn quen thuộc nhất thì đó chính là Địch Lỵ Á.
Dù sao thời kì thiếu niên cũng sống cùng nhau.
Có điều Lâm Lôi không phải là loại đầu đất, hắn cảm nhận được ý tứ của Địch Lỵ Á. Chính là bởi vì như vậy, nên Lâm Lôi mới có chút xấu hổ.
"Mấy năm nay ... Có khỏe không?" Lâm Lôi trầm mặc hồi lâu, nghĩ ra được một câu chữa cháy.
Địch Lỵ Á ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, rồi bật cười: "Lâm Lôi, huynh đã là Thánh vực cường giả rồi, sao lại trở nên bối rối như vậy? Ta mấy năm nay cũng khá ổn, sau lưng lại có gia tộc, còn có sư phụ, hỏi ai dám khi dễ ta?"
Địch Lỵ Á nói liền một mạch, cũng khiến cho Lâm Lôi thả lỏng ra được một chút.
"Mấy năm nay, huynh sao lại tới đây?" Địch Lỵ Á khẽ hỏi.
"Cũng không có gì." Lâm Lôi tựa hồ nhớ lại mười năm qua, mười năm trước, hắn biết được tin phụ thân đã chết, liền không để ý hết thảy, quyết tâm liều chết để trả thù.
Trên con đường báo thù, hắn đi càng ngày càng xa, cuối cùng cũng giết được Khắc Lai Đức. Nhưng mà cũng bị sáu đại đặc cấp chấp sự của Quang Minh giáo đình truy sát, khiến cho người thân nhất lúc đó là Đức Lâm gia gia hồn phi phách tán ...
Ba năm khổ tu trong Ma Thú sơn mạch cùng sáu năm tại Áo Bố Lai Ân đế quốc tiềm tu.
Chiến đấu với Thi Đặc Lặc, chiến đấu với lục đại Thiên sứ, cùng Mạch Khắc Khẳng Hi so tài ... từng màn tràng cảnh xẹt qua rất nhanh trong đầu, đồng thời Lâm Lôi cũng không hề đề phòng mà kể cho Địch Lỵ Á nghe.
Địch Lỵ Á bàn tay đang vuốt ve Bối Bối ngừng lại, cẩn thận lắng nghe mỗi câu nói của Lâm Lôi.
Giờ phút này những lời Lâm Lôi nói đến mức phong đạm vân thanh, dường như rất nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng nàng có thể tưởng tượng được cuộc sống của hắn trong mười năm qua. Nói xong, Lâm Lôi cứ thổn thức không thôi.
"Lâm Lôi." Địch Lỵ Á bỗng nhiên đưa tay cầm lấy tay hắn, siết chặt lại!
Lâm Lôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Địch Lỵ Á cũng nhìn chăm chú quan sát hắn: "Lâm Lôi, đừng bắt bản thân sống quá mệt mỏi nữa. Huynh đã làm rất tốt rồi."
Bàn tay Địch Lỵ Á có chút lạnh lẽo.
Nhưng Lâm Lôi lại cảm giác được từ lòng bàn tay nàng truyền đến rung động, rung động bởi trái tim. Cảm thụ được rung động từ trái tim của đối phương, Lâm Lôi đáy lòng cảm thấy một trận ấm áp, tảng băng trong lòng cũng cũng có chút tan ra.
"Đa tạ." Hắn khẽ nói.
"Không cần nói cảm ơn ta." Địch Lỵ Á lắc đầu đáp, ánh mắt nàng lấp lánh nhìn Lâm Lôi.
Bầu không khí giữa hai người nổi lên một chút mơ hồ. Không biết sao lại thế này, Lâm Lôi cảm thấy đầu óc mình bắt đầu rối loạn, trong chốc lát lại hiện lên chuyện với Ngải Lệ Tư năm đó. Trong chốc lát lại hiện lên nụ hôn của Địch Lỵ Á đêm hôm đó. Tim bắt đầu đập loạn lên ... Lâm Lôi lại có cảm giác luống cuống.
"Bối Bối." Hắn nhìn sang phía Bối Bối, đoạn lại lập tức nhìn về phía Địch Lỵ Á nói, "Địch Lỵ Á, muội có biết sự lợi hại của Bối Bối không?" Bầu không khí này khiến cho Lâm Lôi tâm trạng luống cuống, lập tức nói lảng sang chuyện khác.
Hắn không biết nếu cái loại không khí này cứ tiếp tục diễn ra thì bộ dang hắn sẽ trở thành như thế nào nữa?
Theo bản năng, Lâm Lôi quyết định nói sang chuyện khác.
Địch Lỵ Á đáy lòng thầm than một tiếng, nàng sở trường ngoại giao đàm phán, những chuyện như vậy, đối với tâm lí con người đương nhiên là có nghiên cứu. Lúc trước tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, nàng đã bắt đầu nghiên cứu tâm lí con người. Nói đến nguyên nhân ban đầu để nghiên cứu tâm lí, là để hiểu rõ Lâm Lôi.
Nàng rất hiểu Lâm Lôi.
Nàng biết, sự tình sau khi kinh lịch qua chuyện của Ngải Lệ Tư, mặc dù Lâm Lôi đã muốn quên Ngải Lệ Tư song Địch Lỵ Á biết ... do ảnh hưởng của tình cảm, nên tuyệt đối không phải nói quên là quên được.
Mối tình đầu kỳ thực rất mong manh.
Đặc biệt là con người có cá tính kiên nghị như Lâm Lôi, một khi chính thức yêu, hắn so với người bình thường còn coi trọng mối tình đầu hơn nhiều. Mối tình đầu tan vỡ, trong ý thức kỳ thực đã để lại cho Lâm Lôi một bóng ma 'Luyến Ái."
Cho dù có bất kì cô gái nào tiếp xúc với hắn, Lâm Lôi cũng sẽ theo bản năng mà đề phòng.
Địch Lỵ Á minh bạch, đáy lòng Lâm Lôi đã ngưng kết thành một tầng băng giá. Nếu muốn hòa tan tầng băng giá này thì không thể làm quá gấp, chỉ có thể từng bước, từng bước mà làm.
Địch Lỵ Á rất yêu Lâm Lôi, đáy lòng cũng rất cảm thông với hắn.
Lâm Lôi phải chịu rất nhiều đau khổ, nhiều người thân đã rời xa, năm ấy hai mươi bảy tuổi có thể trở thành Thánh vực đỉnh phong, thành tựu quả là rất cao, nhưng mà đằng sau thành tựu ấy ẩn chứa biết bao nhiêu gian khổ?
Nàng thực sự không muốn Lâm Lôi cứ mệt mỏi như vậy. Vì Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đã có sự chuẩn bị, thời gian dài nàng cũng không sợ. Chỉ cần có thể làm cho Lâm Lôi được thoải mái, được vui sướng, là nàng đã thỏa mãn rồi.
"Địch Lỵ Á, nghĩ cái gì thế?" Lâm Lôi đã thấy Địch Lỵ Á cũng sao lãng.
Địch Lỵ Á tỉnh táo lại một chút, cười đáp: "Nghĩ cái gì ư, nghĩ về huynh đó." Lâm Lôi không khỏi kinh ngạc, thấy vẻ mặt hắn lúc này, Địch Lỵ Á bật cười: "Nói đùa thôi a."
Lâm Lôi cũng bật cười.
"Huynh cừa rồi nói Bối Bối làm sao cơ?" Địch Lỵ Á cười hỏi.
"Bối Bối, nói với Địch Lỵ Á hai câu đi?" Lâm Lôi vui vẻ hướng về phía Bối Bối.
"Nói chuyện?" Địch Lỵ Á giật mình nhìn về phía Bối Bối, lúc trước tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, con tiểu Ảnh thử này cũng đâu có được để ý. Nói chuyện sao? Ma thú nói chuyện được, vậy là Thánh vực ma thú à.
Bối Bối lập tức nhảy lên, phóng tới bàn đá, đứng tẳng dậy ngẩng cao cái đầu nhỏ, lớn tiếng nói: "Địch Lỵ Á tiểu thư, nói cho ngươi một bí mật, lão đại ta trong khi ở Ma Thú sơn mạch, thường xuyên cùng với ta nói chuyện về ngươi đó, còn nói ngươi lúc trước cưỡng hôn huynh ấy."
"Chát!" Lâm Lôi một chưởng đã phách đi, nhưng chưởng của Lâm Lôi lại xuyên thấu qua thân thể của Bối Bối. Đây là tàn ảnh.
Bối Bối lăng không mà đứng, đắc ý quay sang Lâm Lôi cười.
"Bối Bối, tên tiểu tử nhà ngươi." Lâm Lôi khóc dở mếu dở.
Hắn trước nay chưa từng nói qua chuyện này a, mà Bối Bối lại nói như vậy.
"Bối Bối, ngoan nào, qua đây với ta." Địch Lỵ Á đưa tay ra nói, Bối Bối lập tức nhảy tót vào trong lòng nàng, rồi sau đó cuộn tròn ở trong lồng ngực ấm áp của Địch Lỵ Á, còn cố ý nháy mắt với Lâm Lôi.
oOo
Cùng Địch Lỵ Á ở một chỗ, Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, còn có Bối Bối thường xuyên cố ý 'Đùa Giỡn' Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, khiến cho tiếng cười nói không ngớt vang lên, cũng khiến cho thời gian trôi qua thực mau, không hề hay biết rằng hoàng hôn đã dần buông xuống tự lúc nào.
Địch Lỵ Á nhìn qua sắc trời. Nàng lại nhớ tới, buổi tối hôm nay, Kiều An bệ hạ đã chuẩn bị vãn yến thịnh soạn để tiếp đãi nàng.
"Lâm Lôi, không còn sơm nữa, ta phải về trước đây, buổi tối hôm nay Kiều An bệ hạ có chuẩn bị một hồi vãn yến, ta có lẽ phải tham gia." Địch Lỵ Á xin lỗi nói.
Lâm Lôi khe khẽ gật đầu: "Vậy ta cũng không giữ nữa."
"Huynh đêm nay có đến không?" Địch Lỵ Á đột nhiên hỏi.
"Ta ư?" Lâm Lôi cười nói, "Kiều An bệ hạ cũng không mời ta. Hơn nữa ta đối với việc yến hội không có hứng thú kể cả có mời."
Địch Lỵ Á khẽ gật đầu.
Kỳ thực Kiều An bệ hạ sao có thể không mời Lâm Lôi? Có điều Ốc Đốn đã vì ca ca hắn mà cự tuyệt, hắn biết Lâm Lôi không thích tham gia tụ hội, cũng không thích ứng phó với đám quý tộc này.
"Hẹn gặp lại." Địch Lỵ Á khẽ nói.
"Hẹn gặp lại." Lâm Lôi cũng nhìn Địch Lỵ Á.
Địch Lỵ Á chần chừ trong chốc lát, lúc này cất bước rời khỏi đình viện, đi tới bên ngoài còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Lôi. Trong đêm tối, sắc trời hôn ám, gió đêm vi vu, Địch Lỵ Á vừa ngoái đầu nhìn Lâm Lôi, mái tóc, góc váy cũng tung bay theo gió.
Ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, đích xác là bách mị giai sanh. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nhìn giai nhân rời đi, biến mất tại ngã rẽ cuối con đường, Lâm Lôi vẫn đứng tại chỗ không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Ca, đang nhìn cái gì đấy?" Ốc Đốn trong khi đi tới, cười hỏi, "Đến lúc ăn tối rồi."
"Đại ca ngươi đang tương tư!" Chiếc đầu bé nhỏ của Bối Bối từ sau lưng Lâm Lôi thò ra.
oOo
Đêm tối phủ xuống, trong đế đô khắp mọi nơi là điểm điểm ánh sáng, mà lúc này ở bên trong hoàng cung, một hồi thịnh đại yến hội đang được cử hành, các nhạc sĩ cung đình đang diễn tấu âm nhạc tuyệt vời, nam nam nữ nữ ở giữa đại thính cùng nhau thể hiện những bước nhảy đẹp đẽ.
Địch Lỵ Á lúc này đang ngồi ở gần phía trên ngay cạnh bức tường, bên cạnh nàng là Cuồng lôi tật phong ưng. Hôm nay vai chính là Địch Lỵ Á. Dù sao tràng yến này cũng là để hoan nghênh nàng.
Nhưng Địch Lỵ Á, ngoại trừ ngay từ đầu cùng với Kiều An bệ hạ nói chuyện một chút về dàn nhạc, cùng với trình diễn một ca khúc tươi vui, sau đó liền lấy lí do thân thể không khỏe, lui qua một bên nghỉ ngơi.
Một vị thanh niên quý tộc kiểu cách thanh nhã đi tới trước mặt nàng, trên mặt hiện ra nụ cười cứ như thể đó là nụ cười thân thiết nhất, hơi khom người hữu lễ đề nghị: "Xin hỏi Địch Lỵ Á tiểu thư xinh đẹp, ta có vinh hạnh được mời nàng khiêu vũ không?"
"Xin lỗi, ta thân thể không được thoải mái lắm." Địch Lỵ Á lắc đầu.
Quý tộc thanh niên chỉ có thể tiếc nuối thối lui, thân thể không thoải mái ư? Lừa được quỷ a. Rất nhiều nữ hài tử không muốn tiếp người khác nhảy đều là nói một câu này, mà Địch Lỵ Á lại là thất cấp ma pháp sư, sao thân thể lại không thoải mái được?
Ở xa xa, đang có mấy quý tộc thanh niên nhìn nàng.
"Này, đã mấy người rồi?" Tư Khoa Đặc cười quay sang đám quý tộc thanh niên bên cạnh hỏi.
"Tám." Đám quý tộc thanh niên nọ cười ha hả đáp.
"Cái gì, tám ư?" Vừa vặn lúc hầu tước Cơ Phất thong dong từ trong sàn nhảy cười đi tới, hầu tước Cơ Phất lúc này vô cùng xuân phong đắc ý.
Đích xác, hầu tước Cơ Phất người ta là nhi tử của Ngọc Lâm thân vương, là người đầu tiên được kế thừa thân vương, tương lai nắm trong tay cả đông nam hành tỉnh! Địa vị này to lớn phi thường. So với cái chức hoàng tử của hàng đế tuy không bằng, nhưng vẫn rất tôn quý. Đương nhiên rất nhiều quý tộc tiểu thư đều muốn trở thành thê tử của hầu tước Cơ Phất.
Đáng tiếc, không ít tiểu thư quý tộc đều đã lên giường với hầu tước Cơ Phất, nhưng mọi thứ đều không như mong muốn.
"Ta và điện hạ đang nói chuyện về Địch Lỵ Á tiểu thư, hôm nay đã liên tục tám người đến mời Địch Lỵ Á tiểu thư nhảy, đáng tiếc đều thất bại. Xem ra mọi người đã không còn tự tin nên đều không dám đi mời nữa." Thanh niên quý tộc nọ cười nói.
Tư Khoa Đặc vui vẻ nhìn hầu tước Cơ Phất: "Sao nào, Cơ Phất biểu ca, người muốn thử không?"
Hầu tước Cơ Phất tự tin gật đầu: "Không nhảy sao? Xem ta đây." Hầu tước Cơ Phất mỉm cười hướng về phía Địch Lỵ Á đi tới, hiện ra nụ cười sáng lạn.
"Địch Lỵ Á tiểu thư." Hầu tước Cơ Phất đi tới trước mặt Địch Lỵ Á, "Ta có vinh hạnh, được mời nàng khiêu vũ không?"
"Xin lỗi, ta thân thể không được thoải mái." Địch Lỵ Á trả lời đồng dạng.
Hầu tước Cơ Phất rất tự giác ngồi xuống, đồng thời với kinh nghiệm lão luyện, cùng với Địch Lỵ Á bảo trì một khoảng cách nhỏ, khoảng cách này không dài nhưng cũng sẽ không để cho đối phương cảm thấy có sự 'Uy Hiếp'.
"Thân thể không thoải mái, nên nghỉ ngơi cho khỏe a." Hầu tước Cơ Phất kinh nghiệm tình trưởng lão luyện, tự nhiên biết phải ra tay như thế nào. Cùng một chỗ với nữ hài tử, nếu thân thể có thể được tiếp xúc, ít ra là cùng nhau, thì sẽ dễ dàng thân cận hơn.
Cho nên thân thể nên tiếp xúc như thế nào ...
"A, Địch Lỵ Á tiểu thư, trên vai nàng có ..." Miệng vừa nói, hầu tước Cơ Phất lập tức đưa tay ra định vuốt ve vai Địch Lỵ Á.
Nhưng mà 'Tro Bụi' hai chữ còn chưa kịp nói ra ...
"A!" Hầu tước Cơ Phất Phất hét lên một tiếng đau đớn chói tai, tiếng kêu đau đớn này vang vọng cả đại sảnh, tất cả mọi người nhìn qua, ngay cả Kiều An bệ hạ đang nói chuyện phiếm với cận thần đế quốc phía xa xa cũng bị hấp dẫn tới.
"Sao lại thế này?" Kiều An bệ hạ lập tức đi tới.
"Tay của ta, tay của ta!" Hầu tước Cơ Phất đã mau chóng khóc rống lên, trên tay hắn hiện ra một lỗ thủng lớn, một khối thịt lớn không còn, máu tươi không ngừng chảy, nhiễm hồng cả mặt đất.
Địch Lỵ Á vội vàng đứng dậy nói: "Kiều An bệ hạ, xin lỗi, sư phụ người đã để cho Cuồng lôi tật phong ưng bảo vệ ta, phàm là muốn đụng chạm tới thân thể ta, và uy hiếp ta, Cuồng lôi tật phong ưng đều sẽ đến công kích. Ta vừa rồi không phản ứng kịp, Cuồng lôi tật phong ưng đã mổ đến rồi."
Mọi người nhìn về phía Cuồng lôi tật phong ưng bên cạnh.
Cuồng lôi tật phong ứng trên mỏ đang ngậm một khối thịt to, toàn là máu. Nó loáng cái đã đem miếng thịt nuốt vào trong bụng, đồng thời cặp mắt kim sắc kia nhìn chằm chằm hầu tước Cơ Phất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 259: Địch Lỵ Á bảo hộ thần
Chương 259: Địch Lỵ Á bảo hộ thần