DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 260: Vạn chúng kỳ đãi

Phàm là tiếp xúc với thân thể của ta, hoặc có sự uy hiếp, Cuồng lôi tật phong ưng đều sẽ công kích. Dường như rất đợn giản, nhưng những quý tộc có mặt ai ai cũng là người phi phàm, nghe được câu này trong lòng đều có chút minh bạch.
Nhiều quý tộc đều nhìn về phía Cơ Phất hầu tước, Cơ Phất Hầu tước lúc này vẫn đang ôm lấy vết thương trên mu bàn tay, sắc mặt trắng bệch vô cùng khó coi.
"Cơ Phất hầu tước này chắc chắn là động tay động chân gì với người ta rồi, đúng là ..." Không ít quý tộc thầm oán trách, trong lòng nghĩ như vậy, đương nhiên ý tứ cũng lộ ra ngoài ánh mắt, Cơ Phất hầu tước lúc này nhất thời rất khó xử.
Kiều An bệ hạ cũng bất mãn nhìn đứa cháu của mình.
Ông ta cũng biết cửu cấp ma thú Cuồng lôi tật phong ưng ở sau lưng Địch Lỵ Á là của Phong hệ thánh ma đạo sư Long Nhĩ Tư đại sư, Cuồng lôi tật phong ưng công kích Cơ Phất hầu tước bất thình lình, kể cả Địch Lỵ Á cũng không kịp ngăn cản.
Chuyện này e rằng không phải là Địch Lỵ Á có ý nhằm vào Cơ Phất hầu tước.
Đích xác ...
Địch Lỵ Á không phải là nhắm vào Cơ Phất hầu tước, trước khi tham gia buổi tiệc tối nay, Địch Lỵ Á đã nói qua với Cuồng lôi tật phong ưng, kẻ nào có ý đồ động tay động chân với nàng, thì cứ 'Mổ' hắn một cái để trừng phạt.
Các thanh niên quý tộc khác không có lòng can đảm ấy, nhưng Cơ Phất hầu tước lại dám. Đương nhiên là tự tìm lấy thương tích.
"Người đâu, mau đưa Cơ Phất hầu tước đi chữa trị." Kiều An bệ hạ quát lớn.
Cơ Phất hầu tước cũng không biện bạch gì cả, chỉ đành cúi đầu ôm lấy cái lỗ khiếp người trên mu bàn tay, nhanh chóng li khai đại sảnh. Còn Kiều An bệ hạ thì an ủi Địch Lỵ Á: "Địch Lỵ Á tiểu thư, thực là không phải, đột nhiên khiến tiểu thư gặp phải chuyện này, đây là do chúng ta không đúng, xin tiểu thư đừng để bụng."
"Không, không. Kiều An bệ hạ, là tiểu Phong không đúng. Ta quay về nhất định sẽ để lão sư dạy dỗ nó." Địch Lỵ Á vừa nói vừa cố ý trừng mắt với Cuồng lôi tật phong ưng ở bên cạnh.
Chốc sau Địch Lỵ Á áy náy nói: "Kiều An bệ hạ, hôm nay thân thể ta không thoải mái, vậy ta xin phép lui trước, mong người thông cảm.
"
Cũng tốt, Địch Lỵ Á tiểu thư, quay về nhất định phải nghỉ ngơi cho thực tốt." Kiều An bệ hạ rất có khí độ nói.
Nhân vật chính của buổi tiệc tối nay - Địch Lỵ Á - rời đi như vậy khiến cho các quý tộc khác đều không khỏi bắt đầu nghị luận. Tội nghiệp Cơ Phất hầu tước tự nhiên thành tiêu điểm bị nghị luận.
Sau khi trải qua chuyện này, không ngờ rằng Cơ Phất hầu tước sau khi được chữa trị bằng Quanh Minh trị liệu ma pháp vẫn không biết sợ mà mặt dày vô sỉ muốn làm 'Hướng Đạo' cho Địch Lỵ Á, cả ngày trồng cây si tại tòa phủ đệ của Địch Lỵ Á, hơn nữa bát hoàng tử cũng thường lui tới cùng Cơ Phất hầu tước.
Chỉ đáng tiếc ...
Địch Lỵ Á tiểu thư thì vô cùng hữu hảo, song con ma thú đó lại rất đáng sợ.
Một lần Địch Lỵ Á tiểu thư đi đường vấp ngã, khi sắp ngã xuồng, Tư Khoa Đặc hoàng tử hảo tâm đưa tay đỡ lấy nàng. Nghênh tiếp hắng chính là một cú mổ của Cuồng lôi tật phong ưng. Lần này so với lần của Cơ Phất hầu tước còn nghiêm trọng hơn, Tư Khoa Đặc hoàng tử tả thủ trực tiếp bị mổ xuyên qua.
Trải qua lần này, Tư Khoa Đặc, Cơ Phất hầu tước hai người cũng rút được kinh nghiệm, bọn họ không động tay động chân nữa. Nhưng khi hai người nhận thấy bản thân rất quy củ thì vận rủi của bọn họ lại đến.
Con Đại địa chi hùng đã không ngờ liên tục vỗ hai chưởng, đánh bay Tư Khoa Đặc và Cơ Phất hầu tước.
Hùng chưởng của Đại địa chi hùng đáng sợ như thế nào chứ? Cho dù Đại địa chi hùng tùy ý đánh, Tư Khoa Đặc, Cơ Phất hầu tước hai người cũng trọng thương thổ huyết. Bị dày vò sống dở chết dở, sau cùng được Quang Minh ma pháp sư chữa trị.
Án chiếu theo lời của Đại địa chi hùng Cáp Đốn: "Hai người các ngươi ngày ngày lượn lờ trước mặt đại nhân Cáp Đốn ta, thực đúng là mấy tên phiền phức, sau này cứ để ta thấy các ngươi một lần thì đánh một lần!"
Trời ơi!
Thánh vực ma thú Đại địa chi hùng ai dám trêu ghẹo chứ? Dù là Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm có tới, muốn đánh bại Đại địa chi hùng cũng không phải là đơn giản. Dù sao Đại địa chi hùng, trong Thánh vực ma thú tuyệt đối được coi là xuất chúng. Nếu như không phải Thứ nguyên chi nhận của Long Nhĩ Tư đại sư quá đánh sợ thì làm sao có thể thu phục được Đại địa chi hùng này?
Trải qua lần này, Tư Khoa Đặc, Cơ Phất hầu tước hai người không dám làm phiền Địch Lỵ Á tiểu thư nữa.
Đám quý tộc trong lòng ôm dã dâm đối với Địch Lỵ Á tiểu thư thấy Cơ Phất hầu tước, Tư Khoa Đặc hoàng tử gặp những chuyện như vậy, không ai dám có chủ ý với Địch Lỵ Á nữa, chẳng còn cách nào khác. Bị một Thánh vực ma thú vỗ một chưởng đánh chết, bọn họ có khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Kiều An bệ hạ trong một lần nói chuyện với Địch Lỵ Á mới biết nàng không ngờ cùng với Lâm Lôi đại sư khi trước cùng học một lớp ở Ân Tư Đặc ma pháp học viện, còn Địch Lỵ Á lần này cũng không vội quay về Ngọc Lan đế quốc, còn chuẩn bị ở lại Áo Bố Lai Ân đế quốc xem cuộc quyết chiến giữa Lâm Lôi đại sư và Bàn thạch kiếm thánh.
Kiều An bệ hạ tự nhiên cũng rất có khí độ.
Mặc dù ngoại quốc đặc sứ sống ở bản quốc hơn vài tháng là khá lâu nhưng Kiều An bệ hạ lại biểu kỳ hoan nghênh, nói rằng Địch Lỵ Á ở càng lâu càng tốt.
Thời gian trôi đi, nháy mắt ba tháng đã sắp trôi qua, ngày may là mùng bốn tháng tám, lúc này khắp đế đô có vô số người đều nghi luận về cuộc Thánh vực đại chiến được cử hành vào ngày mai. Thậm chí có rất nhiều người sống ở một số hương trấn bên ngoài đế đô cũng tới.
Bởi vì người muốn xem trận chiến rất nhiều, nên trong đế đô đông nghẹt người.
Phụ Thạch lộ, phủ bá tước, Hi Nhĩ Mạn, quản gia Hi Lý hai người đang cùng nhau uống rượu tán gẫu.
"Hi Lý đại thúc, người có phát hiện ra những ngày này, Lâm Lôi mỗi ngày khi ăn cơm đều cười rất nhiều, còn thường hay đùa giỡn nữa không." Hi Nhĩ Mạn trên mặt đầy nét cười.
Quản gia Hi Lý có cái mũi đo đỏ, cười hắc hắc: "
Hi Nhĩ Mạn, nguyên nhân này, ngươi cũng biết mà. Địch Lỵ Á tiểu thư ngày mai tới xem Lâm Lôi thiếu gia, Lâm Lôi thiếu gia sao lại không cao hứng chứ? Ta thấy Địch Lỵ Á tiểu thứ này cũng rất tốt. Hơn nữa ta còn cảm thấy Địch Lỵ Á tiểu thư có ý với Lâm Lôi thiếu gia."
"
A, Địch Lỵ Á tiểu thư lúc ăn cơm cùng với chúng ta, ánh mắt luôn nhìn Lâm Lôi thiếu gia, ta cũng nhìn ra. "Hi Nhĩ Mạn dùng ngữ khí của 'Người Từng Trải' đáp.
Hi Nhĩ Mạn, quản gia Hi Lý hai người này đều rất hài lòng với Địch Lỵ Á.
Có điều ...
"
Nhưng Lâm Lôi thiếu gia bản thân lại luôn tránh né chủ đề này. Ta đã nêu ra với hắn một lần." Hi Nhĩ Mạn lắc đầu bất đắc dĩ.
"
Đừng gấp, hai người bọn họ chỉ cần đều có ý với nhau, đến lúc thì khẳng định chuyện sẽ thành."
Quản gia Hi Lý ngược lại rất tin tưởng.
Lúc này, Ốc Đốn, Ba Khắc ngũ huynh đệ cũng từ trường luyện công ở hậu viện quay về. Sáu tên to xác này đi cùng nhau, quả thực là rất dọa người.
"
Hi Lý gia gia, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc." Ốc Đốn từ xa đã chào hỏi.
Ốc Đốn liếc mắt nhìn phòng khách: "
Đại ca ta cùng Địch Lỵ Á tiểu thư còn chưa tới à." Hiện giờ Địch Lỵ Á mỗi ngày vào giữa trưa đều tới ăn cơm với Lâm Lôi.
"
Lập tức sẽ tới thôi, đừng gấp." Hi Nhĩ Mạn đáp.
"
Tới rồi." Cái Tì đi sau cùng quay đầu lại nói, Lâm Lôi mặc trường bào màu lam đi sánh vai với Địch Lỵ Á, Hắc văn vân báo Hắc Lỗ đi đằng sau, Bối Bối đứng trên lưng Hắc Lỗ.
Đều mặc trường bào màu lam nhạt - Lâm Lôi tiêu sái tự nhiên, còn Địch Lỵ Á thì xinh đẹp động lòng người - ngồi cùng nhau, đích xác là một đôi kim đồng ngọc nữ.
"
Ca, ăn cơm lại còn nói chuyện, thời gian không đủ à?" Thanh âm trêu trọc của Ốc Đốn vang lên.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đều nhìn Ốc Đốn, ốc lại càng cười lớn rồi lắc lắc đầu.
Ngọc Lan lich chiều ngày 4 tháng 8 năm 10009, ngày mai là một ngày đẹp trời, nơi chân trời xanh thẳm có vài đám mây trắng như tơ lụa, gió không lớn. Gió vuốt lên mặt như cánh tay nhỏ của tình nhân khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thành tây Đồ Tiêu sơn.
Ngọn núi nhỏ này cũng cao gần ngàn mét, chu vi chỉ mấy dặm mà thôi, tịnh không phải là ngọn núi lớn gì cả, nhưng hôm nay xung quanh ngọn núi sớm đã bị phân thành từng khu vực, đồng thời còn có gần mười vạn thành vệ cũng chủ trì trật tự một cách có tổ chức.
Người xem hôm nay vô cùng nhiều, so với lần trước Hắc Đức Sâm và Áo Lợi Duy Á quyết chiến còn nhiều hơn nhiều. Nhưng mấy trăm vạn người xếp thành một phương trận rất chỉnh tề. Xung quanh mỗi phương trận đều có thành vệ quân trấn thủ.
Trên Đồ Tiêu sơn không có người, còn khoảng không trên Đồ Tiêu sơn, Lâm Lôi đang đứng!
Cho dù là các quý tộc của đế quốc cũng phải ở cách chân núi Đồ Tiêu sơn mấy trăm mét, những phương trận đó đều là bố trí cho Đồ Tiêu sơn.
Đám người Ốc đốn, Ba Khắc ngũ huynh đệ tự nhiên là ở gần nhất, cách đám hoàng tộc Kiều An bệ hạ khá gần. Còn Địch Lỵ Á, Long Nhĩ Tư đại sư cũng ở sát đám người Ốc Đốn.
Đám người Địch Lỵ Á, Ốc Đốn đều ngẩng đầu, lo lắng nhìn thân ảnh của Lâm Lôi.
"Ca ta nhất định sẽ thắng." Ốc Đốn trong lòng thầm nhủ.
Long Nhĩ Tư đại sư cũng nhẹ nhàng vỗ lên vai Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á quay đầu nhìn lão sư của mình, nhãn tình có chút đỏ lên. Áp lực tâm lý của nàng thực sự rất lớn.
"
Không sao, Lâm Lôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Long Nhĩ Tư đại sư an ủi.
"
Sẽ không có chuyện gì đâu." Địch Lỵ Á thầm nói với bản thân, lập tức ngửng đầu nhìn Đồ Tiêu sơn.
"
Mẹ kiếp, Hắc Đức Sâm sao còn chưa tới?" Cái Tì tức giận chửi, hắn không coi Bàn thạch kiếm thánh vào đâu, muốn chửi là chửi.
Lúc này vô luận là Ốc Đốn, quản gia Hi Lý, Hi Nhĩ Mạn, Địch Lỵ Á, Ba Khắc ngũ huynh đệ, Chiêm Ni, Lệ Bối Tạp tỷ muội ... những người này đều âm thầm mong chờ, mong chờ Lâm Lôi sẽ thắng.
"
Lâm Lôi muốn thắng là điều rất khó." Một đạo thân ảnh mặc hôi sắc trường bào xuất hiện ở bên cạnh.
"
Áo Lợi Duy Á?" Mấy người Ốc Đốn, Cái Tì kinh ngạc nhìn người này.
Áo Lợi Duy Á, không ngờ thực sự còn sống mà tới!
Sắc mặc Áo Lợi Duy Á trắng xanh, nhưng khí thế của hắn lại càng thu liễm hơn, còn Bố Lỗ Mặc lúc này cũng ở cạnh hắn. Áo Lợi Duy Á nhìn đám người Ốc Đốn, lạnh lùng nói: "
Hắc Đức Sâm đó, phòng ngự là đáng sợ nhất, lực lượng công kích của hắn cũng mạnh đến kinh người. Các ngươi nên nhớ, lần trước ta cùng hắn trao đổi một kiếm, tay ta liền đứt. Lực lượng của hắn vượt xa ta. Ngoại trừ như vậy, lực lượng tinh thần của hắn cũng rất mạnh, tốc độ cũng nhanh ... Cơ hồ không có khuyết điểm. Muốn thắng hắn rất khó."
"
Áo Lợi Duy Á, đại nhân nhà ta không phải là ngươi. "Cái Tì bất mãn.
Áo Lợi Duy Á cười lạnh, không nói nữa, còn đệ của hắn thì bước qua chỗ khác, an tĩnh chuẩn bị quan chiến.
"
Hắc Đức Sâm đại nhân đến rồi!" Một tiếng kinh hô không biết từ đâu trong biển người vang lên.
Chúng nhân đều nhìn về một đạo huyễn ảnh từ chân trời phía đông cực tốc bay tới, chỉ thoáng chốc, Hắc Đức Sâm đã tới thượng không của Đồ Tiêu sơn, cùng Lâm Lôi đứng đối mặt.
Lúc này Lâm Lôi, Hắc Đức Sâm cách mặt đắt chỉ khoảng nghìn mét. Nguồn truyện:
Thị lực của người Ngọc Lan đại lục rất tốt, dưới tình huống giữa ban ngày, bóng người trên độ cao ngàn mét nhìn rất rõ ràng.
Địch Lỵ Á lúc này hai tay nắm chặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hiện tại, mấy trăm vạn người xung quanh Đồ Tiêu sơn đều không có một chút tạp âm, giống như là nghẹt thở, toàn bộ mọi người đều cảm thấy áp lực chưa từng có.
Mục quang của tất cả đều tập trung lên hai thân ảnh ở trên cao.
"Lâm Lôi, tới sớm a." Hắc Đức Sâm lăng không mà đứng, nói một cách tiêu sái tự nhiên.
Lâm Lôi lại lạnh lùng nhìn hắn, gió nhẹ uốn lượng xung quanh, hắn hiện tại ở trạng thái hình người, có thể phi hành là nhờ cửu cấp Phong hệ ma pháp 'Phong Ảnh Thuật'.
Phi tường thuật là thất cấp ma pháp, còn giai đoạn tiếp theo là bát cấp ma pháp 'Phong Chi Tường Dực', còn cửu cấp ma pháp 'Phong Ảnh Thuật', là do 'Phong Chi Tường Dực' và 'Cực Tốc' lưỡng đại phụ trợ ma pháp hợp thành, thi triển ma pháp này, không những có thể phi hành mà tốc độ cũng rất kinh người.
Lâm Lâm Lôi tùy ý cởi bỏ áo ngoài, thu vào trong không gian giới chỉ, sau đó lạnh lùng nhìn Hắc Đức Sâm nói: "Hắc Đức Sâm, lời thừa đừng nói nhiều, chuẩn bị xuất chiên đi." Trong khi nói, trên người Lâm Lôi cực tốc hiện ra hắc sắc lân giáp, gai nhọn cũng mọc ra từ lưng, trán, khủy tay, long vĩ như trường tiên bằng sắt cứng cũng vung vẩy, con ngươi màu ám kim lạnh lùng nhìn Hắc Đức Sâm.
"
Ồ, rất thẳng thắn. Tới đi ... Xem ngươi có tư cách để ta bạt kiếm hay không!" Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' tự tin nhìn Lâm Lôi, cười lạnh rồi cao giọng nói.
 

Đọc truyện chữ Full