Lâm Lôi, Hắc Đức Sâm hai người lăng không giằng co, cách nhau chừng vài trăm thước, cả 2 đều vận dụng đấu khí vô cùng lớn, phía dưới, những người quan chiến đều có thể nghe thấy rõ ràng.
"Thực càn rỡ!" Ốc Đốn nhướng mày.
"Mẹ hắn chứ, để đại nhân đánh cho hắn biết tay, cái tên Hắc Đức Sâm này chẳng biết trời cao đất dày là gì cả." Cái Tì bất bình mắng.
Phía dưới phần đông khán giả mặc dù hầu hết đều cho rằng Hắc Đức Sâm càn rỡ, song bọn họ cũng hiểu rằng ... Hắc Đức Sâm có đủ khả năng để càn rỡ. Dù sao y cũng được xưng là 'Bàn Thạch Kiếm Thánh', một kẻ phòng ngự cực kỳ biến thái!
oOo
Trên không trung.
Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' vừa dứt lời, xung quanh thân thể liền xuất hiện những đám khí lãng màu thổ hoàng đậm đặc, khí lãng quay cuồng cũng khiến cho người ta cảm thấy một loại áp bức đáng sợ đang đè nặng.
"Buộc ông rút kiếm?" Lâm Lôi khóe miệng hơi nhếch lên.
"Ầm!" Hắc sắc đấu khí đậm đặc từ bên ngoài thân thể Lâm Lôi tràn ra, tựa như mây đen quay cuồng bao quanh thân thể hắn, nếu so với Hắc Đức Sâm thì hộ thể khí lãng quanh người Lâm Lôi cũng khiến cho nhâm tâm bị ảnh hưởng. Hộ thể khí lãng này tựa hồ có ẩn hàm ba động theo tiết tấu. Nguồn truyện:
"Hả?" Hắc Đức Sâm trông thấy 'Mạch Động Phòng Ngự' của Lâm Lôi thì mắt sáng lên, lập tức chăm chú nhìn hắn, bật cười: "Lâm Lôi, không ngời rằng cả ngươi lẫn tên Áo Lợi Duy Á đó đều có ẩn tàng chiêu thức, ta thừa nhận ... ngươi đủ tư cách để cho ta rút kiếm rồi."
Nhãn lực của Hắc Đức Sâm là trình độ nào cơ chứ?
'Mạch Động Phòng Ngự' của Lâm Lôi so với phòng ngự của y khác nhau, có điều uy lực so với phòng ngự của y tuyệt đối cũng không cách biệt là mấy. Chỉ riêng phòng ngự kinh người này của Lâm Lôi thôi cũng đã khiến Hắc Đức Sâm phải rút kiếm rồi!
"Keng!" Hắc Đức Sâm rút ra thanh trọng kiếm màu thổ hoàng đằng sau lưng, lập tức trịnh trọng nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi vừa phiên thủ, chuôi Hắc Ngọc trọng kiếm bề ngoài phản xạ thanh sắc quang mang đã nằm gọn trong tay, dĩ nhiên đã bắt đầu súc thế, chuẩn bị tới đúng lúc thì tung ra một kích sắc bén nhất.
"Bạt kiếm rồi, Hắc Đức Sâm đại nhân đã bạt kiếm rồi."
Phía dưới mấy trăm vạn người đều cảm thấy trống ngực đập thình thịch, Áo Lợi Duy Á cũng nhướng mày: "Phòng ngự của Lâm Lôi này dường như ... có chỗ đặc thù. Không ngờ rằng hắn vẫn còn cất giấu chiêu thức này."
Địch Lỵ Á khẩn trương đến nỗi trán toát cả mồ hôi, có điều nàng lại không hề phát hiện ra điều này.
oOo
Một thân thể thì chung quanh được bao bọc bởi thổ hoàng sắc khí lãng, một bên thì chung quanh toàn là thanh hắc sắc khí lãng. Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' tựa như một Đại địa chiến thần, còn Lâm Lôi thì lại giống một ác ma đến từ dị vị diện, khiến cho lòng người phải hồi hộp.
"Cẩn thận đấy!" Lâm Lôi quát lên một tiếng, lập tức cả người dịch chuyển.
"Bùm!" Trên bầu trời gió đang nhè nhẹ thổi bỗng cuộn lên một trận cuồng phong. Cuồng phong điên cuồng thét gào làm xoay vần cả thiên địa, thân ảnh Lâm Lôi cũng trở nên mơ hồ dung nhập vào trong gió, cuồng phong ào ào xô vào núi. "Rắc" một tiếng, một gốc đại thụ đã bị đánh gãy, những cây đại thụ khác cũng đị cuốn nghiêng ngả, lá rụng bay tán loạn giữa trời, vô số lá rụng, đá vụn từ trên Đồ Tiêu sơn đổ xuống.
Phía dưới mấy trăm vạn người đều nheo mắt lại, muốn nhìn cho rõ tràng cảnh chiến đấu trên không trung.
"Đối với lĩnh ngộ Phong nguyên tố pháp tắc mà cũng cao đến thế cơ à." Phong hệ Thánh ma đạo Long Nhĩ Tư đại sư mắt sáng lên, khẽ thầm than vãn.
Những khán giả khác thì đều nín thở theo dõi cuộc chiến.
oOo
Cầm trong tay thổ hoàng sắc trọng kiếm, Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' ngạo nghễ đứng giữa không trung. Mặc cho cuồng phong thét gào, y vẫn vững như thái sơn. Thân ảnh Lâm Lôi mơ hồ xuất hiện khắp mọi nơi giữa cơn cuồng phong.
"Hống~"
Rồi đột nhiên một tiếng thú hống quỷ dị bỗng vang lên, một đạo hắc sắc huyễn ảnh mơ hồ nhắm thẳng về phía Hắc Đức Sâm. Sắc mặt Hắc Đức Sâm bỗng biến đổi, tốc độ của Lâm Lôi đã quá nhanh rồi, chính bởi vì quá nhanh cho nên mới khiến cho cuồng phong nộ hống.
Sự chú ý của Hắc Đức Sâm dồn cả vào cặp đồng tử màu vàng lợt của Lâm Lôi, mắt đối mắt.
"Hừm!" Y không hề tỏ ra úy kị chút nào.
"Hây a!"
"Hây a!"
Tiếng hét phẫn nộ cơ hồ như đồng thơi vang lên, Hắc Ngọc trọng kiếm kéo theo cuồng phong nộ hồng, kéo theo lực lượng vô tận của đại địa, trực tiếp bổ thẳng vào Hắc Đức Sâm. Mà thổ hoàng sắc trọng kiếm trong tay Hắc Đức Sâm cũng tựa như một tòa núi bổ về phía Lâm Lôi.
Hai thanh kiếm chánh diện giao phong!
"Ầm!"
Tựa như hai ngọn núi lớn đâm sầm vào nhau giữa không trung, va chạm đáng sợ hình thành nên khí lưu khủng khiếp mà mắt thường có thể trông thấy được, khí lưu tựa như lợi đao, trực tiếp chém đứt những thân đại thụ phía dưới Đồ Tiêu sơn, đám cự thạch dưới mặt đất thì nát bấy ra, vô số cát bụi, loạn thạch từ trên cao đổ xuống bốn phương tám hướng.
"Bệ hạ, cẩn thận."
Phía trên một khối cự thạch cũng trực tiếp lao về phía Kiều An bệ hạ bên này, lập tức có chiến sĩ trực tiếp phóng vọt lên, chỉ một cước đã đá bay khối cự thạch nặng gần ngàn cân. Đám chiến sĩ cường đại bảo vệ bên cạnh các quý tộc, thậm chí ngay cả trong đám khán giả cũng có rất nhiều chiến sĩ lợi hại, thậm chí còn có cả ma pháp sư.
"Mọi người cẩn thận một chút." Những người chứng kiến cuộc chiến đều cảm thấy rung động.
Lực lượng này thực sự là quá đáng sợ.
"Lâm Lôi!" Địch Lỵ Á trông thấy Long huyết chiến sĩ biến thân, lại được chứng kiến lực lượng đáng sợ đến kinh nhân thì trong lòng cũng vì người mình yêu mà cảm thấy tự hào.
oOo
Lâm Lôi, Hắc Đức Sâm 2 người đều không hẹn mà cùng lui lại phía sau gần trăm thước.
"Lực lượng thực kinh người." Lâm Lôi trong lòng rung động, hắn lúc trước ngay cả đấu cùng Áo Lợi Duy Á cũng chỉ sử dụng Tử Huyết nhuyễn kiếm chứ không hề thi triển ra lực lượng kinh người. Dù sao Long huyết chiến sĩ cũng nổi danh về lực lượng mạnh! Sử dụng Hắc Ngọc trọng kiếm lại càng đem lực lượng hủy thiên diệt địa kinh người hoàn toàn phát huy ra.
"Long huyết chiến sĩ quả không hổ là chung cực chiến sĩ." Hắc Đức Sâm cười rộ lên, "Có điều Lâm Lôi, vừa rồi chỉ đơn giản là lực lượng thuần túy của ta, cũng không hề ẩn chứa pháp tắc ở trong đó. Nhưng công kích tiếp theo thì ngươi hãy cẩn thận đấy."
Như 'Đại Địa Liệt' lần trước của Hắc Đức Sâm chính là ẩn chứa Đại địa pháp tắc lĩnh ngộ.
Uy lực đó có thể gia tăng rất lớn.
"Chiêu tiếp theo ta cũng muốn sử dụng Đại địa áo nghĩa rồi, ông cũng cẩn thận đấy." Lâm Lôi đạm mạc nhìn Bàn thạch kiến thánh 'Hắc Đức Sâm' phía xa xa.
Trận chiến này tuyệt không thể ngừng lại được nữa. Nếu ngươi ngưng tay mà người ta không ngừng lại thì e rằng sẽ chết yểu.
"Đại nhân phải dùng đến Đại địa áo nghĩa rồi." Đám người Ba Khắc ngũ huynh đệ, Ốc Đốn đều khẩn trương hẳn lên, mà lúc này Bối Bối cùng Hắc Lỗ cũng nhìn nhau, Hắc Lỗ hiện tại thể tích cũng đã trở nên rất nhỏ rồi.
"Vèo!"
Trong khi mọi người còn đang mải ngẩng đầu nhìn lên trên cao, Hắc Lỗ, Bối Bối đều nhanh như chớp hướng về Đồ Tiêu sơn. Lưỡng đại ma thú đều cực tốc phóng thẳng về phía đỉnh núi.
Chỉ trong chốc lát, cả 2 đã lẩn vào một đám cỏ rậm rạp trên đỉnh Đồ Tiêu sơn.
"Chúng ta ở đây xem, lão đại mà thắng thì không sao, nếu lão đại thua mà cái tên Hắc Đức Sâm kia còn muốn hạ trọng thủ thì chúng ta sẽ lên." Bối Bối âm hiểm nhìn Hắc Đức Sâm ở trên cao.
Hắc Lỗ cũng gật đầu.
Lần trước Áo Lợi Duy Á thiếu chút nữa đã bỏ mạng rồi, Hắc Lỗ cùng Bối Bối đều không muốn phải chứng kiến lại cảnh tượng này.
oOo
Lâm Lôi nắm Hắc Ngọc trọng kiếm, trong cơ thể đấu khí đều cực tốc vận chuyển, khí thế không ngừng dâng cao. Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' bên này cũng đồng dạng súc thế.
Lưỡng đại cao thủ, dĩ nhiên quyết định là ở tuyệt chiêu.
"Ầm!" "Ầm!"
Hai tiếng nổ đáng sợ đồng thời vang lên, lưỡng đạo tàn ảnh cùng hoa phá hư không, nháy mắt công phu, lưỡng đại cao thủ tựa như hai khối vẩn thạch khổng lồ cùng lao thẳng vào nhau.
"Đại địa áo nghĩa Bách trọng lãng!" Đồng tử màu vàng lợt của Lâm Lôi càng thêm lạnh lùng, Hắc Ngọc trọng kiếm tựa như gió nhẹ, song tốc độ lại nhanh một cách quỷ dị, như muốn xuyên thấy thời không.
"Đại địa ... chấn!" Hắc Đức Sâm vẻ mặt cũng tập trung, thổ hoàng sắc trọng kiếm trong tay bề ngoài quang mang càng thêm thu liễm, chung quanh thiên địa cũng tự nhiên ngưng kết lại.
"Ầm!"
Thổ hoàng sắc trọng kiếm cùng Hắc Ngọc trọng kiếm va vào nhau, lúc này phi thường quỷ dị, thân thể Lâm Lôi tựa như vẩn thạch từ trên không giáng xuống, cực nhanh nện xuống phía dưới, khi hạ xuống đại khái chừng vài trăm thước mới đột ngột xoay người, lăng không đứng thẳng lên.
Hắn cảm thấy tiên huyết trong cơ thể sôi trào.
"Lực công kích thực đáng sợ." Lâm Lôi hoảng sợ nhìn Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' trên không trung. 'Mạch Động Phòng Ngự' của Lâm Lôi uy lực rất lớn, so với lồng phòng ngự bằng đấu khí của Thánh vực bình thường thì còn lớn gấp mấy chục lần. Lực phòng ngự đáng sợ như thế, đối với pháp tắc công kích của Thánh vực đỉnh phong cường giả coi như không nhằm nhò gì.
Lực phòng ngự của Lâm Lôi cùng Hắc Đức Sâm là bất phân cao thấp.
Song cho dù là như thế, lực công kích 'Đại Địa Chấn' của Hắc Đức Sâm lại quá đỗi đáng sợ, tựa như toàn bộ sức nặng của một ngọn núi khổng lồ được dồn vào một kiếm, bổ lên người Lâm Lôi, phá vỡ 'Mạch Động Phòng Ngự' của hắn. Mặc dù bị tiêu hao tới hơn phân nửa uy lực song phân nửa lực công kích còn lại, Lâm Lôi phải dựa vào long lân phòng ngự thì mới miễn cưỡng trụ lại được.
"Công kích của Bàn thạch kiếm thánh này cũng có cùng ý tưởng với Đại địa áo nghĩa của ta." Lâm Lôi cảm giác thấy 'Đại Địa Chấn' của Hắc Đức Sâm kỳ thực cũng có một trận sóng chấn động truyền lại, có điều sóng chấn động này lại chỉ là nhất trọng.
Nhất trọng sóng chấn động truyền vào cơ thể Lâm Lôi cũng chỉ khiến cho tiên huyết trong cơ thể hắn sôi trào mà thôi.
"Đối với Đại địa mạch động, lĩnh ngộ của y còn rất thấp."
Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' tại phương diện Đại địa pháp tắc, lĩnh ngộ cũng không phải theo lối 'Đại Địa Mạch Động' này mà theo một hướng khác.
"Hắc Đức Sâm này e rằng cũng chẳng dễ chịu gì." Lâm Lôi nhìn Hắc Đức Sâm ở trên cao.
"Ủa!" Đứng trên cao, Hắc Đức Sâm thân thể cũng run lên, một ngụm máu tươi từ miệng y trào ra, y kinh hãi nhìn Lâm Lôi ở bên dưới.
Hắc Ngọc trọng kiếm vừa rồi va chạm với thổ hoàng sắc trọng kiếm của y, cơ hồ không hề có lực lượng gì đánh ra, mà là một loại sóng chấn động quỷ dị truyền lại, Hắc Đức Sâm chỉ cảm thấy phảng phất như có một trọng chùy hung hăng nện thẳng vào trái tim, phế bộ khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể y. Chỉ trong nháy mắt công phu, liên tục 100 trọng chấn động.
"May mà ta đối với Đại địa pháp tắc 'Hậu Trọng' cũng có trình độ lĩnh ngộ nhất định, nên linh hồn, nội tạng mới được phụ trợ, nếu không ... Chỉ một kích này thôi đã có thể lấy mạng của ta rồi."
Hắc Đức Sâm phòng ngự rất đáng sợ.
Không chỉ phòng ngự bên ngoài thân thể mà linh hồn, nội tạng cũng đều được bảo vệ. Dù sao thì đại địa cũng là mẹ của vạn vật, Hắc Đức Sâm chọn đi theo con đường này cũng đồng nghĩa với việc tu luyện theo lối phòng ngự cực cao, lực công kích vô cùng lớn.
Nếu công kích của Lâm Lôi là 50 trọng sóng chấn động thì có thể không gây được thương tổn cho y. Có điều của Lâm Lôi lại là 100 trọng sóng chấn động, kể cả Hắc Đức Sâm có phòng ngự mạnh thì cũng bị thương.
Một ở trên bầu trời Đồ Tiêu sơn, một đứng giữa bầu trời ngang sườn núi, cả 2 cùng nhìn nhau, đều cảm thấy sự đáng sợ của đối phương.
"Công kích thực đáng sợ." Hắc Đức Sâm trong lòng kinh ngạc. Y lần đầu tiên gặp phải một loại công kích quỷ dị đến thế.
"Phòng ngự thực kinh người, lực lượng mới đáng sợ làm sao." Lâm Lôi chứng kiến đối phương phải chịu 'Bách Trọng Lãng' mà vẫn không chết, đáy lòng thực sự rung động.
oOo
Phía dưới là một mảng yên tĩnh, bọn họ đều không biết 2 đại cường giả đối chiến rốt cuộc kết quả ra sao.
"Ha ha ... Hảo, Lâm Lôi, ngươi là Thánh vực cường giả đầu tiên khiến cho ta bị trọng thương." Hắc Đức Sâm cất cao giọng nói, lập tức thanh âm trịnh trọng hẳn lên, "Tiếp theo, ta sẽ không nương tay nữa, chuẩn bị tiếp Đại địa liệt của ta đi, có chết cũng đừng trách ta!"
Phía dưới Áo Lợi Duy Á sắc mặt biến đối, lần trước hắn chính là bị 'Đại Địa Liệt' này đánh cho chết tới nửa cái mạng.
Đại địa liệt so với 'Đại Địa Chấn' thì còn đáng sợ hơn nhiều.
"Ai chết vẫn còn chưa biết được!" Lâm Lôi đạm mạc đáp, thanh âm cũng đồng dạng vang vọng trong thiên địa.
Hắn trên thực tế tại Đại địa áo nghĩa, sóng chấn động cực hạn đã đạt tới 132 trọng rồi. Vừa rồi Lâm Lôi mới chỉ sử dụng 100 trọng, cũng không phải là cực hạn của hắn.
"Bùm!"
"Bùm!"
Hai tiếng nổ lớn lại vang lên, hai tuyệt thế cường giả một từ trên cao đáp xuống, một từ phía dưới cực tốc phóng lên trời cao, từ 2 đầu Đồ Tiêu sơn, hai đại cường giả lại một lần nữa va chạm cực mạnh với nhau.
Đại địa liệt!
Đại địa áo nghĩa ...
Cực hạn công kích của 2 đại cường giả!
"Ầm!" Lâm Lôi toàn thân bị đánh bật ra, trực tiếp rơi thẳng xuống Đồ Tiêu sơn, để lại một cái hố sâu lớn đến đáng sợ, "Soạt!" "Soạt!" Nhất thời cả núi đá đều nứt ra, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, vô số cự thạch tán loạn, đại thụ gãy đổ, đám cự thạch lăn xuống phía dưới đều bị những người quan chiến chặn lại.
"Ầm!" Lâm Lôi trực tiếp từ trong hố sâu phóng lên, khắp người hắn toàn máu là máu, ngay cả long lân một số chỗ cũng bị vỡ vụn ra.
Uy lực của Đại địa liệt mạnh gấp mấy lần động đất, Lâm Lôi ngạnh kháng một kích này, cho dù là có Mạch động phòng ngự, Long lân chiến giáp 2 tầng song vẫn bị trọng thương tới hộc máu mồm.
"Phập!"
Hắc Đức Sâm yết hầu co giật, một ngụm máu tươi trực tiếp từ trong miệng phun ra, khuôn mặt y trong nháy mắt bỗng trở nên trắng bệch. Hai đại Thánh vực cường giả trên người toàn là vết máu.
Một cuộc chiến thảm liệt chưa từng thấy xưa nay!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 261: Thảm liệt
Chương 261: Thảm liệt