DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hoàng
Chương 96: Hóa thân Lôi Loan (Hạ)

Bất quá sau một khắc, Tông Thủ lại hừ lạnh một tiếng. Một tia ý niệm mạnh mẽ tuyệt đối chôn sâu trong thần hồn bỗng nhiên bộc phát đâm sầm vào lực lượng tinh thần này, không hề rơi vào thế hạ phong.

Hắn biết hồn niệm còn sót lại của cường giả dị tộc đã chết kia đang hoành hành, vì thế mà là tất cả Linh Sư võ tu tiên thiên cùng xuất khiếu cảnh không dám tới gần.

Tông Thủ lại không chút do dự giang hai cánh ra tiếp tục bay tới Ma Thi Sơn.

Chỉ lướt qua mấy cái đã tìm được tung tích mấy người Củng Hân Nhiên, ý thức của Tông Thủ càng cảm thấy trầm xuống.

Đoạn đường này không gặp dấu vết của hung thú nhưng mà lại liên tiếp thấy được vết máu rơi vãi trên mặt đất.

- Huyết dịch vẫn chưa khô, chứng tỏ thời gian chỉ mới đây.

Hai cánh lại vỗ mạnh, thân hình Tông Thủ nhẹ nhàng linh hoạt vòng quanh cự sơn. Sau một khắc, phía trước đã xuất hiện vài bóng người.

Mà Tông Thủ dùng hồn lực ngưng tụ trong mắt cũng ở một sát na chuyển thành cả kinh nồng đậm.

Chỉ thấy phía dưới kia, Củng Hân Nhiên nửa ngày trước hoạt bát sáng sủa, giờ phút này lại bị một thanh kiếm kề sát cổ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, ngực phập phồng. Trong con ngươi vốn dịu dàng giờ phút này vô cùng âm trầm.

Ánh mắt kia không phải đau đớn, cũng không có bất kỳ sợ hãi, tuyệt vọng chỉ là đau xót gần chết, tâm tàn tro lạnh bình tĩnh nhìn người phía trước,

Bên cạnh cây đào có mấy người, đúng là Cao Dật, còn có sáu Bí Võ Sư. Hắn ta thần sắc quỷ dị cười cười, trong tay vuốt vuốt một vật, những người còn lại thì hoặc thương cảm hoặc mỉa mai hoặc khinh thường bên cạnh nhìn qua.

Lôi quang quanh người Tông Thủ tán đi, hai cánh thu lại, hắn đáp xuống, vừa mới tới gần thì Cao Dật bỗng dưng vung tay lên tát lên mặt Củng Hân Nhiên một cái. Hắn khẽ cười một tiếng:

- Hối hận sao? Cảm thấy Cao Dật ta vô tình vô nghĩa hả? Ngươi có biết ta vì thứ này mà ở bên cạnh ngươi hao tổn suốt hai năm? Hai năm thời gian ở cùng với xú nha đầu ngươi, lấy ngươi làm niềm vui. Ngươi có biết ta mệt mỏi như thế nào không?

Hai mắt Tông Thủ híp lại, hắn cảm thấy một cỗ cuồng nộ dũng mãnh xông vào trong lòng, đang muốn tấn công thì đột nhiên cảm giác một cỗ sóng triều thâm trầm vô cùng mỏi mệt xuất hiện, lôi quang quanh người cũng tán đi rất nhiều, dần dần nhạt không thể thấy.

Tại lúc này, ánh mặt trời cuối cùng chân trời đã biến mất, Chung quanh tuy là từng cơn cương phong nhưng vẫn vô pháp cận thân. Bất quá Tông Thủ giờ phút này toàn thân vô lực, chỉ có thể là vô thanh vô tức rơi xuống trên nhánh cây.

Rồi sau đó hắn đem hết toàn lực hấp thu Linh Năng chung quanh mưu đồ khôi phục khí lực. Truyện được copy tại

Cũng không biết là bởi vì Tông Thủ cẩn thận hay là bởi vì Ma Thi Sơn bởi vì có lưu lại ý niệm của tuyệt thế võ tu dị tộc Hoang Cổ, Cao Dật không phát giác mà chỉ nhàn nhạt lắc đầu:

- Ngươi nếu muốn hận thì hận chính ngươi! Rõ ràng mình xấu còn không biết phấn đấu, đã bất tài thì dựa vào cái gì cho rằng Cao Dật ta sẽ thích ngươi? Dựa vào cái gì cho rằng, ngươi có thể gả vào Cao gia làm chủ mẫu tương lai của Cao gia ta?

Củng Hân Nhiên nghiêng đầu sang một bên, tóc tai tán loạn không nhìn rõ biểu lộ ra sao.

Cao Dật tựa hồ có phần cảm giác không thú vị, hắn khẽ lắc đầu:

- Thôi, dù sao ta và ngươi cũng ở cùng nhau hai năm, không thể quá mức! Vũ kinh bí yếu Tam Thánh Thân đã tới tay, Cao Dật ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi.

Tông Thủ nghe vậy thì nhìn qua mới phát giác trong tay người này là một quyển sách do kim bạch chế thành, dày chừng bốn phân rất nặng.

Cao Dật cười cười đang muốn quay người đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại dừng bước:

- Thiếu chút nữa đã quên rồi! Lúc trước ta cũng từng thề đối với ngươi rằng sau này hai người chúng ta đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau, sinh tử không sờn.

Củng Hân Nhiên vốn không nói một lời, thẳng đến lúc này, thân hình mới hơi động một chút.

Cao Dật tươi cười một cách yêu dị:

- Phải làm sao đây? Cao Dật ta không thể làm người không có uy tín như thế. Đúng rồi, bản thân ta đã quên trên người mình còn mang theo dị bảo này. Hân Nhiên ngươi ở Lâm Hải Thư Viện đã từng đọc sách vạn cuốn cũng biết pháp môn luyện khí của Hoang Cổ Ma Linh Tông chứ? Đem oan hồn người sau khi chết rót vào nội khí hóa thành Thiên Ma có thể luyện khí nhập linh. Thất Tiên Hoàn của ta hôm nay vừa vặn còn thiếu một đầu Thiên ma, vừa lúc ngươi lại là một tài liệu tuyệt hảo. Bản thân thì là Linh Sư, hồn lực cường thịnh, vừa hận ta tận xương, làm cho người ta muốn buông tay cũng không được. Làm khí linh của vật ấy theo bên cạnh ta, há không phải là đời đời kiếp kiếp, bất ly bất khí?

Khi tiếng nói cuối cùng chấm dứt, thân hình Củng Hân Nhiên yên tĩnh tới chết lặng.

Trong lồng ngực Tông Thủ giờ phút này đồng dạng là không vui không buồn, không giận không hận, im im lặng lặng ở bên nhìn. Chỉ là đôi mắt hiện lên hàn ý trùng điệp, lệ ý như phong!

Cao Dật đang nói chuyện, chợt nghe ngoài núi truyền đến một tiếng tiếu minh thanh âm, hắn không khỏi xuất hiện vẻ ngoài ý muốn:

- Nguyên lai Mễ lão tiền bối cũng tới, hắn là tiên thiên, vì sao phải mạo hiểm tới Ma Thi Sơn?

Mang chút nghi hoặc lẩm bẩm một câu, Cao Dật tiện tay từ trong tay áo lấy ra một thủ trạc ném sang Thích Nộ bên cạnh.

- Nữ nhân này cùng ta có chút ít tình nghĩa, không nỡ tự thân động thủ. Thích Nộ ngươi lúc trước cũng học qua một ít Thúc Hồn Thuật, ngươi giúp ta Thúc Hồn rồi mang xuống núi cho ta. Nếu như xảy ra chuyện không may thì đừng trách ta ác độc.

Thanh âm kia lạnh lẽ tới tận cốt tủy, sau đó hắn cười dài một tiếng:

- Nếu thích, các ngươi có thể tra tấn nàng ta. Nữ nhân này tướng mạo tuy là kém chút ít, dáng người thật sự là không tệ! Ta biết mấy người các ngươi vụng trộm học được thái bổ thuật, chi bằng tùy ý thi triển. Nàng càng thống khổ, càng phẫn hận thì phẩm chất Thiên Ma lại càng mạnh. Thất Tiên Hoàn của ta ngày sau như thế nào phải xem các ngươi. Bất quá cần phải nhớ rõ trước khi giờ Tý tới thì phải xuống núi.

Trong con ngươi mấy người Thích Nộ lập tức sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Củng Hân Nhiên nhiều thêm vài phần dị sắc.

Tông Thủ đứng ở trên cành cây lạnh lùng nhìn Cao Dật đi xa sau đó hai cánh chấn động bay vọt lên.

Điện quang chớp lên một cái hô hấp đã bay xa vạn trượng.

Trở lại động quật, vừa mới nhích lại gần mình thân hình thì cảm giác vô lực cùng mỏi mệt đã tiêu tán vô ảnh vô tung.

Hắn nhảy vào thần tiêu huyệt, khi ý thức một lần nữa trở lại thân thể của mình và mở mắt ra, Tông Thủ nắm chặt quyền nên lên mặt đất. Cự lực cường đại khiến núi đá bị đánh nát.

Giận sôi máu, cả người Tông Thủ dựa thế nhảy dựng lên như điện bôn tẩu hướng ra phía ngoài, Tiểu Kim còn đang gặm trứng Lôi Loan không biết làm sao.

Thoáng chần chờ một chút, nó liền đem vỏ trứng còn lại đè thành từng mảnh rồi dùng thân thể bao vây lấy, sau đó nhảy lên vai Tông Thủ.

Đọc truyện chữ Full