Sơ Tuyết cũng không hiểu thấu chỉ vận khởi Đề Túng Thuật đuổi kịp ở phía sau Tông Thủ, nhưng mà nàng kinh hãi phát hiện, giờ phút này khí tức quanh người Tông Thủ phảng phất cao hơn cả lục giai địa tinh thú mà nàng từng gặp, thật khiến người ta sợ hãi.
Kể cả Triệu Yên Nhiên trong ấn tượng cũng không bằng, ngay cả Lôi Động cũng thoáng kém một chút.
Không phải khí thế không bằng mà là khí tức nguy hiểm khiến lòng người phát lạnh. Phảng phất một đầu hung xà tỉnh lại sau ngủ đông lộ ra niệm thôn phệ người làm cho người ta không tự kìm hãm được sinh lòng sợ hãi.
Lúc bắt đầu Tông Thủ vẫn cảm thấy nên mượn Phong Hành Linh Cốt hành tẩu. Sau một cảm giác không kiên nhẫn, dứt khoát triển khai thân hình đạp mạnh về phía trước.
Dưới chân thoáng hiện điện quang, thân hình cũng mang theo từng đợt rít gào của gió, đồi núi cực lớn giữa vách núi dần bị xuyên qua, hắn chạy rất nhanh trong rừng rậm ở Ma Thi Sơn.
Khí huyết trong lồng ngực tuôn ra, khí mạch bên trong song mạch cũng kích đột kích. Tiên thiên chân nguyên ổn định lại bạo tẩu, cốt cách toàn thân dưới tình trạng cực tốt phát ra từng tiếng vang xoẹt zoẹt~
Tông Thủ giống như không nghe thấy, ánh mắt lãnh nhược hàn tuyền. Trong đầu cơ hồ không còn ý niệm nào khác, dưới chân không ngừng nghỉ chút nào chỉ biết tăng tốc không ngừng đề thăng nhanh chóng.
Mà Sơ Tuyết phía sau lại kinh ngạc thêm lần nữa, Tông Thủ vốn sắp bị nàng đuổi kịp thì chỉ trong chớp mắt đã bỏ xa người mấy chục thước.
Như cuồng phong gào thét trong rừng.
Nàng cũng giật mình tại chỗ. Tốc độ như vậy nàng cũng chỉ gặp ở cường giả Vũ Tông mà thôi.
Khi Tông Thủ đấu kiếm cùng Triệu Yên Nhiên đã nhanh đến không thể tưởng tượng nổi nhưng giờ phút này còn nhanh hơn nữa. Đây rốt cuộc là hình thức khinh thân Đề Túng Thuật hạng gì mà cường đại như thế?
Tiếp theo nghi hoặc này lại bị dứt bỏ. Trong ý thức của Sơ Tuyết chỉ có một ý niệm, đến cùng là chuyện gì được kích thích Tông Thủ nổi giận như thế?
Trong thời gian mấy tháng nay, cho dù là tại đỉnh Đan Linh Sơn bị Lương Diệu Tử sỉ nhục, cho dù là bị Triệu Yên Nhiên bức bách tới đấu kiếm, Tông Thủ cũng vẫn rất bình tĩnh tự nhiên.
Cảm xúc như ngày nay nàng chưa từng gặp.
Thế núi bất ngờ dựng lên bốn ngàn trượng, nếu bình thường, ít nhất cũng cần mấy canh giờ.
Tông Thủ lại chỉ dùng nửa khắc đồng hồ thời gian đã tìm đến rừng đào đẹp đẽ đó.
Toàn thân quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt. Thể lực cơ hồ hao hết, bắp chân có vài chỗ bị tổn thương, nội tức giữa ngực và bụng như sóng triều, nội thương trầm trọng. Ngay cả Phong Hành Linh Cốt trên người đã hỏng hoàn toàn.
Nhưng Tông Thủ lại không để ý tới, hắn thở khẽ đi về phía trước.
Hắn có thể cười thấy người bên ngoài sinh tử, cũng có thể vì leo lên đỉnh cao võ đạo mà coi nhân mạng như cọng rơm cái rác.
Dù là hai tay nhuốm máu, tàn sát vô số người cũng sẽ không tiếc! Duy chỉ có lúc này đây, không cách nào thờ ơ.
Cũng chỉ hy vọng hắn giờ phút này còn kịp.
Nỗ lực đi về phía trước hơn mười bước, tình cảnh trước đó khi dùng Lôi Loan thân xuất hiện lần nữa trước mắt.
Chỉ thấy Củng Hân Nhiên vẫn bị đóng ở cây đào, còn Thích Nộ ở một bên vẽ lục trận. Mà mấy người còn lại đứng ngoài quan sát.
Bất quá giờ phút này đều là nhìn sang.
Tông Thủ chỉ cảm thấy tâm thần buông lỏng, thân hình muốn ngã trên mặt đất. Sau một khắc lại cố chèo chống, đi về phía mấy người này.
Thích Nộ thấy thế thì kinh ngạc một hồi, sau đó lắc đầu:
- Đây không phải thế tử Càn Thiên Sơn sao? Sắp tới thời khắc kia rồi còn không có xuống núi, không phải là một mực đều theo ở phía sau? Để cho ta đoán xem, hẳn là Tông thế tử ưa thích nữ nhân này? Hấp tấp chạy tới là muốn cứu nàng?
Củng Hân Nhiên cũng ngẩng đầu mờ mịt thất thần nhìn đi qua. Ý thức trong đôi mắt dần dần phục hồi, sau đó thời gian dần trôi qua tất cả đều là vẻ lo lắng bối rối càng ẩn hàm vài phần trách cứ, nàng thều thào nói:
- Sư đệ, ngươi tới làm cái gì? Còn không quay về! Ngươi là thế tử Càn Thiên Sơn, đám người không dám làm khó ngươi! Nghe sư tỷ, Luân Mạch của ngươi chưa mở, hồn hải chưa thành không làm được gì bọn hắn đâu.
- Trở về?
Thích Nộ bật cười một tiếng:
- Cái này không thể được, nếu không biết chuyện thì còn có thể mặc hắn rời đi. Nhưng đã bắt gặp, vậy cần Dật công tử tự mình xử trí, tuy nói Yêu Vương Càn Thiên Sơn hơn phân nửa đã vẫn lạc, bất quá vị thế tử điện hạ này có thân phận đặc thù không thể không cẩn thận,
Thần sắc Củng Hân Nhiên khẽ giật mình, Thích Nộ lại bỗng nhiên cười tà tà:
- Đúng rồi, thế tử ngươi nếu thật là ưa thích, ta cũng có thể hoàn thành tâm nguyện cho ngươi. Kỳ thật nữ nhân này mấy người chúng ta cũng không có hứng thú gì.
Nói được một nửa thì hắn bỗng nhiên dừng lại, chỉ thấy vẻ băng hàn trong mắt Tông Thủ giờ phút này lại tràn ngập giọng mỉa mai. Khuôn mặt tú lệ hiện ra vẻ cuồng dã trói buộc chưa từng có. Bạn đang đọc chuyện tại
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt lập loè một thân ảnh sau đó một cái tay tựa như kìm sắt đột ngột nắm lấy cổ hắn.
Cánh tay siết chặt cổ, vô số huyết thanh màu đỏ lập tức bạo tuôn ra.
Thích Nộ hít thở không thông, chỉ cảm thấy cự lực như muốn bóp nát cổ hắn.
Toàn thân không thể phát ra nửa phần lực lượng, muốn giãy dụa cũng không thể được. Chỉ có thể sợ hãi vô cùng nhìn thiếu niên bán yêu trước mắt dùng một tay bóp cổ mình.
Trên gương mặt tú lệ tuyệt luân như có như không một tia vui vẻ và sâm lãnh vô cùng, không hề có tình cảm ấm áp. Trong mắt hắn (Thích Nộ) càng cảm thấy hàn ý bức người trong lòng hồi hộp vô cùng.
Mà mấy người chung quanh cũng đồng dạng thần sắc giật mình nhìn Tông Thủ, họ cảm thấy là hoang đường vô cùng.
Cái loại cảm giác này cứ dường như là một con thỏ không hề biết căn người đột nhiên biến thành hung thần Hoang Cổ.
Trước đó, bán yêu thiếu niên thở hồng hộc, phảng phất tùy thời muốn ngã xuống. Cho dù là giờ phút này khí cơ quanh thân đồng dạng không có gì, thậm chí chênh lệch với cả người mở chút ít Luân Mạch bình thường nhưng mà trong một cái nháy mắt, một thân ảnh lập loè đã kích sát Thích Nộ tại chỗ.
Giờ phút này mặc dù Thích Nộ còn chưa chết, nhưng yết hầu động mạch đã nát bấy. Huyết dịch chảy ra cơ hồ không còn khả năng sinh tồn.
Động tác liên tiếp nhanh đến mức làm bọn hắn cơ hồ không cách nào thấy rõ.
Củng Hân Nhiên thất thần một hồi, quả thực không thể tin được hết thảy những gì trước mắt.
Không lâu trước Thích Nộ sát cơ lành lạnh, thần sắc tự nhiên tùy ý trêu chọc đối với hai người nhưng chỉ trong chớp mắt đã đổi lại Tông Thủ một tay trói gà không chặt bóp cổ và giết chết hắn (Thích Nộ)
Tay của Tông Thủ bỗng dưng phát lực, chỉ nghe 'Răng rắc' một tiếng giòn vang, xương cổ của Thích Nộ bị bẻ gãy và triệt để đoạn tuyệt một đường sinh cơ cuối cùng của người này.
Tông Thủ thả lỏng tay có đầu lâu dính máu sang một bên, hắn hít mạnh một hơi, đem sát ý sôi trào trong thân thể tạm thời đè xuống. Tiếp theo như không có gì khó khăn bước chân tới cây đào nở rộ.