DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 236: Linh căn của Vũ Tích

Tòa nhà mà Lâm Vân nhờ Mông Văn mua hộ quả thật không tệ. Còn có một cái hồ nhân tạo bên cạnh, phong cảnh xung quanh rất yên tĩnh. Đây là một căn biệt thự ba tầng, có sân lớn, lại nhiều chậu hoa, cây cảnh, đoán chừng là Lâm Hinh về sau trồng.

Mẫu thân của Lâm Vân đã sớm đứng chờ ở cửa. Trông thấy ba người Lâm Hinh đi tới, khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ kích động. Lâm Vân còn chưa lên tiếng, Hàn Vũ Tích đã đi tới phía trước gọi:

- Mẹ, chúng con đã trở lại

Hà Anh lau nước mắt, luôn miệng nói:

- Tốt tốt, về nhà là tốt rồi.Chắc là rất đói bụng phải không, mau đi vào ăn cơm đi.

- Con thực xin lỗi mẹ vì đã rời nhà quá lâu, khiến mẹ phải lo lắng.

Tuy hai năm rời đi không trở về không hoàn toàn là do lỗi của hắn, nhưng để mẹ và em gái lo lắng như vậy, hắn vẫn có chút xấu hổ. Vốn định ở trong phòng thí nghiệm một tiếng đồng hồ rồi về luôn, không ngờ lại đắm chìm vào chế tạo tới mấy tiếng, khiến đến giờ ăn cơm cũng phải để người trong nhà đợi.

- Trở về là tốt rồi, trước đi ăn cơm rồi hẵng nói.

Trong lòng Hà Anh rất kích động. Hôm nay con trai chẳng những trở về, mà còn dẫn theo vợ của nó nữa. Nhìn khuôn mặt của Vũ Tích, nàng càng nhìn càng thấy yêu thích. Âm thầm khen con trai tinh mắt, có thể có một người vợ xinh đẹp như vậy.

Mấy người ăn xong cơm tối, lại hàn huyên trò chuyện vui vẻ mấy tiếng. Mãi đến 11h giờ đêm, Hà Anh sợ Lâm Vân và Hàn Vũ Tích vừa mới trở về còn mệt mỏi, nên thúc dục hai người tắm rửa rồi đi ngủ.

Phòng của Lâm Vân đã được Lâm Hinh và mẫu thân thu dọn gọn gàng rồi. Là căn phòng ở tầng ba. Khi Lâm Vân tắm rửa xong, trở về phòng ngủ, thì phát hiện Hàn Vũ Tích đã ngồi trên giường.

- Đã muốn đi ngủ rồi à?

Lâm Vân tự nhủ, không phải buổi sáng đã nói đêm nay học công pháp sao, như thế nào đã quên nhanh vậy?

- A, em quên mất.

Bị Lâm Vân hỏi vậy, Hàn Vũ Tích mới nhớ ra Lâm Vân muốn dạy mình luyện công, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng xuống giường.

- Anh đợi chút, để em đi thay bộ quần áo khác.

Hiện tại Hàn Vũ Tích chỉ mặc quần áo ngủ.

- Không cần đâu, có phải học chiêu thức võ công gì đâu mà cần thay quần áo. Chỉ học vài câu khẩu quyết tu luyện mà thôi.

Lâm Vân nói xong, bảo nàng ngồi dưới sàn nhà, rồi bắt đầu dạy cho nàng một bộ công pháp tu chân tên là ‘Tiên Thủy Quyết’

Khẩu quyết của bộ tu chân này rất đơn giản chỉ là pháp quyết để hấp thu linh khí có chút phức tạp. Lâm Vân lấy ra một viên linh thạch để trên tay của Hàn Vũ Tích, bảo nàng nắm lấy. Sau đó bảo nàng vận chuyển công pháp, dựa theo khẩu quyết mà Lâm Vân dạy để hấp thu linh khí. Lâm Vân tin tưởng bất kỳ một người nào mới tu luyện công pháp tu chân cũng không tốt hơn Hàn Vũ Tích. Bởi vì nàng còn có một viên linh thạch, một thứ cực kỳ quý hiếm.

Hai tiếng sau Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác được một dòng khí mát mẻ từ viên đá trong tay rồi chảy tới toàn thân. Một cảm giác thoải mái không có cách nào nói lên lời chảy quanh quẩn trong người Hàn Vũ Tích.

Lại hai tiếng sau Hàn Vũ Tích ngẩng đầu nhìn Lâm Vân thì phát hiện hắn đang khẩn trương nhìn mình. Vội vàng đứng dậy thì phát hiện thân thể của mình giống như nhẹ hơn rất nhiều. Liền kinh hỉ hỏi:

- Không ngờ công phu anh dạy cho em lại tốt như vậy? Mới có luyện bốn tiếng mà cơ thể cực kỳ thoái mái, mọi mệt nhọc đều tan biến hết.

Lâm Vân gật đầu, hiện tại hắn còn cao hứng hơn Hàn Vũ Tích rất nhiều. Hàn Vũ Tích nhanh như vậy có thể hấp thu linh khí chứng tỏ nàng là người có linh căn. Thậm chí linh căn này còn rất cao, chỉ đáng tiếc là mình không biết cao bao nhiêu mà thoi.

- Ừ, từ nay về sau em cứ theo phương pháp này mà tu luyện, đừng có ngừng lại, cũng đừng để lộ viên đá này ra bên ngoài. Một mực tu luyện cho tới khi anh trở về, biết chưa?

Lâm Vân rất trịnh trọng nói.

- Vân, anh lại muốn đi sao? Em muốn đi cùng với anh được không?

Hàn Vũ Tích vừa nghe thấy Lâm Vân lại muốn đi lập tức không khống chế được tâm tình của mình.

- Vũ Tích, anh cũng muốn dẫn theo em đi, chỉ là việc lần này dẫn theo em không thích hợp lắm. Nếu như em tu luyện tới một trình độ nhất định, cho dù em không đi, anh cũng muốn em đi cùng. Hiện tại em ở lại nhà thì bình an hơn. Mà phải nhớ chờ anh trở về, vô luận anh đii bao lâu anh cũng trở về, đừng làm chuyện điên rồ, biết không?

Lâm Vân cẩn thận dặn dò Hàn Vũ Tích. Hắn sợ Hàn Vũ Tích lại làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó.

- Vâng, em sẽ không lặp lại những chuyện trước kia nữa. Cho dù đợi bao lâu, em cũng đợi anh trở về mới thôi. Chỉ là anh phải trở về sớm đấy. Nếu anh không trở về sớm, em lại không nhịn được muốn đi tìm anh.

Hàn Vũ Tích biết Lâm Vân muốn đi ra ngoài là nhất định có việc. Tuy nàng chỉ mới tới công ty có một ngày, nhưng Lâm Hinh đã nói cho nàng biết rất nhiều chuyện.

- Anh biết rồi, em chỉ cần chờ anh là được. Thôi đi nghỉ sớm đi.

Lâm Vân yêu thương, vuốt mái tóc của Hàn Vũ Tích.

- Để em đi tắm trước đã.

Hàn Vũ Tích tu luyện đã một lúc, tuy không có chảy mồ hôi, nhưng luôn cảm thấy có chút bẩn gì đó.

Lâm Vân nằm xuống giường để chờ Hàn Vũ Tích. Bất tri bất giác đã ngủ mất. Vẫn là khi Hàn Vũ Tích lên giường, mới đánh thức hắn. Liền thuận tay ôm Hàn Vũ Tích vào trong ngực.

Lâm Vân nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Hàn Vũ Tích. Hắn muốn cảm nhận từng ly từng tý thời gian bên cạnh Hàn Vũ Tích.

Hàn Vũ Tích cũng ôm Lâm Vân, đôi mắt đẫm lệ nhìn Lâm Vân. Lần nữa ngốc nghếch để lưỡi vào trong miệng Lâm Vân, rất nhanh nàng đã cũng cảm giác được lửa nóng từ người hắn.

Thờ gấp một hơi, nhẹ nhàng nói với Lâm Vân:

- Hiện tại chúng ta có thể làm phu thê rồi.

May là trời còn chưa sáng, bằng không khẳng định Lâm Vân có thể trông thấy khuôn mặt đỏ như trái cà chua của Hàn Vũ Tích.

- Nhưng anh sợ ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của em.

Lâm Vân xác thực lo lắng điểm ấy. Hàn Vũ Tích còn chưa có Trúc Cơ, một khi phá hỏng cơ thể thuần âm của nàng, chẳng những ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện, thậm chí còn không thể Trúc Cơ. Như vậy cái được không bù cái mất.

Huống hồ hắn cảm thấy linh căn của Hàn Vũ Tích không tầm thường. Bình thường một viên linh thach cũng không thể có bốn tiếng ngắn ngủi đã tiến bộ như vậy. Nếu như linh căn của Vũ Tích là linh căn tinh khiết trong truyền thuyết, trước khi nàng Trúc Cơ, mình lại phá hủy thân thể thuần âm của nàng. Thì việc tu luyện của Vũ Tích sẽ rất chậm.

- Đừng lo, về sau em sẽ cố gắng tu luyện hơn…

Thanh âm của Hàn Vũ Tích nhu hòa giống như mật ngọt vậy.

- Mẹ, con lên tầng gọi anh trai và chị Vũ Tích xuống ăn cơm đây…

Lâm Hinh đã làm xong bữa sáng hôm nay. Anh trai và chị Vũ Tích còn chưa xuống, nên muốn đi lên tầng gọi.

- Con bé ngốc này, anh trai của con vừa mới về, cũng không để cho nó ngủ thêm một chút. Thật đúng là chưa lớn được mà.

Hà Anh vội vàng ngăn cản Lâm Hinh. Nàng vẫn đang chờ ôm cháu nội, làm sao có thể để cho Lâm Hinh quấy rầy việc tốt của con trai và con dâu được.

Gọi anh trai xuống dùng cơm là chưa trưởng thành? Lâm Hinh sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng, liền che miệng, đi tới một bên vụng trộm cười.

Cả đêm hôm qua, Lâm Vân và Hàn Vũ Tích cơ hồ không ngủ. Buổi sáng khi Hàn Vũ Tích tỉnh lại, thì phát hiện Lâm Vân đã sớm tỉnh, còn đang nhìn mình chằm chằm. Mà mình thì đang nằm trong ngực của Lâm Vân, bị Lâm Vân ôm chặt lấy.

- Ạnh đã tỉnh rồi à?

Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Vân, nhẹ nhàng nói. Bỗng cảm giác ở dưới có cái gì đó cứng rắn đang chạm vào mình, khuôn mặt đỏ lên, để tay xuống dưới chặn lại.

Động tác này của Hàn Vũ Tích khiến Lâm Vân chịu không được, vội vàng nói:

- Em cứ cọ cọ như thế, thì anh không khách khí làm thịt em đâu.

- Cho đáng đời, ai bảo anh thích làm ngụy quân tử, anh tưởng em sợ anh sao?

Khuôn mặt của Hàn Vũ Tích lại đỏ.

Lâm Vân thở dài một hơi, kéo Hàn Vũ Tích vào trong ngực, nhẹ giọng nói:

- Vũ Tích, nếu em không muốn làm cho anh khó chịu, thì cố gắng chăm chỉ tu luyện vào. Một khi cơ thể thuần âm của em tiến vào Trúc Cơ, có lẽ đến anh cũng không có cách nào đánh giá cảnh giới của em. Nếu như hiện tại anh phá hủy cơ thể thuần âm của em, việc Trúc Cơ của em không những gian nan vô cùng, mà thậm chí từ nay về sau rất khó đạt tới cảnh giới cao.

- Kỳ thực, hiện tại anh rất muốn em, nhưng anh còn muốn thời gian ở cùng em dài hơn nữa. Có một số chuyện rất là huyền diệu, về sau anh sẽ từ từ nói cho em biết. Thực sự thì hiện tại anh có thể sống được hai trăm năm. Em đừng kinh ngạc. Anh nghĩ nếu như em không thể tới Trúc Cơ, vài chục năm nữa, em cách anh mà đi, thì anh làm sao có thể chịu nổi?

- Anh không thể vì nhất thời thoải mái, mà để cho chúng ta đau khổ về sau. Công pháp mà anh truyền cho em là công pháp Tiên Thủy Quyết, tổng cộng có mười hai tầng. Nếu em muốn để cho anh không khó chiu, thì sớm tu luyện tới tầng mười hai. Cho dù việc này có chút khó khăn, nhưng em cũng không cần phải gấp gáp. Chỉ cần có linh thạch là chúng ta có thể tiến bộ nhanh hơn.

- Em cũng không cần phải lo lắng cho những viên linh thạch này, mà cứ tập trung vào việc gia tăng tu vị. Chuyện của công ty, em thích đến thì đến, không quan trọng lắm. Anh lập công ty không thuần túy là vì tiền. Với bổn sự hiện tại của anh, muốn kiếm tiền lúc nào cũng được. Anh chỉ là sợ mình quá mức nhàm chán, nên mới thành lập công ty này mà thôi. Đương nhiên nếu đã làm, thì anh nhất định phải làm cho tốt.

- Mà công phu anh dạy cho em không phải công phu dưỡng sinh bình thường. Nó chính là pháp quyết tu chân chân chính. Khi em tu luyện tới một trình độ nhất định, muốn bay lên trởi cũng không phải là việc khó. Có lẽ em chưa nghe qua về tu chân, nhưng em chỉ cần biết thế là được rồi. Cũng đừng nói cho bất kỳ người nào biết.

Đọc truyện chữ Full