DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 237: Vài chục năm sao mà đủ

Hàn Vũ Tích nghe vậy, mở to hai mắt, đã sớm quên chuyện phía dưới của Lâm Vân. Nếu những lời này không phải do Lâm Vân nói ra, thì nàng cơ hồ cho rằng người này có bệnh. Nhưng nàng đã từng nói, vô luận thế nào cũng tin tưởng hắn. Hơn nữa chuyện tu luyện tối hôm qua còn rõ mồn một trước mắt. Tuy nhiên, cho dù là như vậy, nàng vẫn rất khó tiếp nhận.

- Anh nói xem, nếu tu luyện tốt thì chúng ta có thể trường sinh không? Chẳng lẽ lúc trước anh nói đưa em lên tới bầu trời là không phải dùng máy bay, mà anh muốn tự mình bay lên sao?

Tuy Hàn Vũ Tích tin Lâm Vân vô điều kiện, nhưng những lời của Lâm Vân vẫn quá sức tưởng tượng của nàng. Nhưng nhìn ánh mắt chăm chú của Lâm Vân, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng. Nàng tin tưởng Lâm Vân sẽ không lừa gạt mình. Chỉ là nàng nhất thời không thể tiếp nhận mà thôi. Trong nội tâm khiếp sợ, hoàn toàn không phát hiện, một tay của Lâm Vân đã để ở trước ngực nàng.

- Ừ, thật là lớn.

Lâm Vân một bên xoa xoa ngực, một bên đánh giá. Lúc này Hàn Vũ Tích mới phát hiện Lâm Vân làm trò quỷ, trong lòng chỉ có ngọt như mật, ngược lại càng ấn vào người Lâm Vân.

- Em biết đêm hôm đó anh làm sao tới được Phần Giang không? Lúc anh tới bến tàu Phúc Châu thì đã là sáu giờ chiều. Anh phải chạy từ đó tới tận Phần Giang đó. Em có tin không?

Lâm Vân vừa nói vậy, Hàn Vũ Tích càng thêm chấn động.

- Anh chạy bộ từ bến tàu Phúc Châu tới tận Phần Giang sao?

Hàn Vũ Tích càng không thể tin được nhìn Lâm Vân.

- Đúng vậy, nhưng đó là do tu vị của anh không đủ. Nếu đủ thì anh có thể trực tiếp bay đi rồi. Tin tưởng về sau chúng ta nhất định có thể bay lượn trên bầu trời. Cho nên em phải cố gắng, em biết không…

Lâm Vân cúi thấp vào tai Hàn Vũ Tích nói.

- Cái gì?

Hàn Vũ Tích cuối cùng mới minh bạch vì sao ngày đó Lâm Vân ướt đẫm toàn thân. Nguyên lai là do mồ hôi thấm ướt. Trong lòng đau xót lẫn tự trách, càng ôm chặt Lâm Vân hơn, không muốn nhúc nhích.

- Mà anh nói tới Trúc Cơ là cái gì?

Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm thấy háo hứng với việc sống với Lâm Vân lâu hơn. Nàng cũng không muốn chỉ sống với hắn vài chục năm. Mà có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, nàng càng mong muốn.

- Công pháp anh dạy cho em là công pháp tu chân. Chỉ có những người có linh căn mới có thể tu luyện được. Mà linh căn tốt xấu với linh khí nhiều ít, cũng ảnh hưởng tới việc tu luyện của cá nhân. Công pháp Tiên Thủy Quyết này có tổng cộng mười hai tâng. Một khi em tu luyện tới tầng mười hai thì có thể Trúc Cơ. Tuy nói trong một trăm người, chưa chắc có một người Trúc Cơ, nhưng anh lại tin tưởng em.

- Việc tu luyện này cũng quả thực khó. Anh rất ít nhìn thấy người có thể Trúc Cơ, thậm chí còn chưa gặp được một ai. Chỉ nghe thấy trong truyền thuyết mà thôi. Cho nên em mới phải cố gắng, giống như anh vậy, rất ít người luyện tới ba sao. Nếu em luyện tới Trúc Cơ thì tương đương với ba sao của anh…

Lâm Vân nghĩ tới, về sau nhất định phải làm cho Vũ Tích Trúc Cơ. Cái này khó khăn quả thực không phải là nhỏ. Không chỉ nói Trúc Cơ, bước tới Luyện Khí tầng thứ mười hai cũng rất là gian nan.

Tuy nhiên, theo tốc độ tu luyện của Vũ Tích tối hôm qua, có thể thấy linh căn của nàng rất không tệ. Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Vân chờ mong. Bằng không hắn đã không cần mới sáng sớm đã kiên nhẫn giải thích cho Hàn Vũ Tích như vậy.

- Vâng, em nhất định sẽ Trúc Cơ. Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, lão công…

Hàn Vũ Tích vì dụng tâm lương khổ của Lâm Vân mà càng thêm cảm động. Ôm chặt lấy Lâm Vân. cơ hồ không khống chế nổi tình cảm của mình. Một chút cũng không muốn hỏi vì sao Lâm Vân biết được những điều này.

Tiếng đập cửa vang lên, bên ngoài truyền tới tiếng của Lâm Hinh:

- Anh trai, chị dâu, đi ra ăn cơm trưa nào.

Lúc này Hàn Vũ Tích mới nhớ ra nơi này là nhà của Lâm Vân, chứ không phải chỗ mình thuê. Lâm Hinh và mẹ chồng đang đợi, lập tức xấu hổ tới mặt đỏ bừng, vội vàng nhấc tay của Lâm Vân ra, rời giường nói:

- Nhanh xuống thôi, mắc cỡ chết người à.

Lúc xuống tầng, Hàn Vũ Tích thấy ánh mắt của Lâm Hinh và mẹ chồng đều có chút mập mờ, khiến cho việc ăn cơm trưa cũng rất xấu hổ và không được tự nhiên.

- Vũ Tích, anh có vài việc muốn tới công ty, em…

Lâm Vân còn chưa nói hết, Hàn Vũ Tích đã đứng lên nói:

- Em cũng muốn đi với anh…

- Anh trai thiệt là, sao không dẫn chị dâu đi luôn, mà để chị ấy ở nhà làm gì.

Lâm Hinh lập tức giúp Vũ Tích nói chuyện.

Hà Anh nhìn con trai và con dâu, cảm thấy phi thường hạnh phúc. Từ khi đi tới Yên Kinh, rốt cuộc không cần phải lục đục với những người của Lâm gia nữa. Hiện tại con trai, con gái đều rất tốt, nàng cảm thấy những đau khổ trước kia không là cái gì.

Lâm Vân dẫn theo Vũ Tích và Lâm Hinh đi tới công ty. Rồi bảo Vũ Tích và Lâm Hinh đi quen thuộc với công việc. Hắn thì gọi ba người Lý Thanh, Mông Văn và Lam Cực tới, lấy ra một tập thiết kế hệ thống an toàn mà hắn đã vẽ khi ở trên tàu hải tặc:

- Đây là bản thiết kế hệ thống an toàn mà tôi mới làm cho công ty. Các cậu cứ dựa theo bản thiết kế này mà lặp đặt. Nếu lắp đặt xong thì chúng ta không phải lo lắng vấn đề bảo vệ nữa. Tôi muốn đi ra ngoài thêm một thời gian.

- Huấn luyện viên, anh lại muốn đi ra ngoài à?

Lam Cực thủy chung không thay đổi được thói quen gọi là huấn luyện viên.

- Đúng vậy, tôi phải đi xử lý chuyện này. Chúng ta không gây chuyện, không có nghĩa là chúng ta sợ người khác. Không chỉ nói một cái tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, cho dù là một quốc gia chọc giận tôi, một ngày nào đó tôi cũng muốn lấy lại tràng diện…

Lâm Vân nói tới đây, thanh âm rất lạnh lùng và kiên định.

- Nhưng chủ tịch, bọn chúng là cả một tổ chức, đâu phải chỉ một người…

Mông Văn lo lắng nói.

Cho dù là Lý Thanh, vốn rất khâm phục Lâm Vân, cũng đầy vẻ lo lắng nói:

- Tổ chức Hắc Thủ Băng Đao này không phải là tổ chức tầm thường đâu. Đây là một tổ chức, mà cho dù là một quốc gia nhỏ cũng không dám động tới.

- Tôi biết tôi đang làm cái gì, các cậu không cần phải lo lắng. Hệ thống an toàn này phải làm nhanh một chút. Mông Văn và Lý Thanh trước an bài xong chuyện ở nhà máy điện tử đi. Còn chuyện Dưỡng Tâm Hoàn, sau khi tôi trở về thì nói sau. Chuyện này có khả năng là trách nhiệm của tôi. Lam Cực cậu đi theo tôi.

Lâm Vân nói xong dẫn Lam Cực tới một phòng nhỏ, đến một góc khuất thì lấy ra bốn khẩu súng ak47 mới nhất.

Lam Cực đưa súng cho Lam Cực nói:

- Cậu giữ lại bốn khẩu súng này đi. Đương nhiên là không để lộ ra bên ngoài. Một khi có người có thể đột phá hệ thống an toàn của chúng ta, thì lập tức bắn chết. Mà yên tâm, loại người này hẳn là rất ít. Nhưng cũng không thể không đề phòng.

Lam Cực cho rằng Lâm Vân cất mấy khẩu súng ở trong văn phòng, nên cũng không quá để ý, lập tức nhận lấy mấy khẩu súng rồi hỏi:

- Huấn luyện viên, mấy khẩu súng này là anh lấy từ rừng rậm Amazon sao?

- Chuyện này thì cậu đừng hỏi. Buổi tối tôi sẽ đi, việc an toàn của công ty thì tôi giao hết cho cậu.

Lâm Vân nói tới đây thì vỗ vỗ vai của Lam Cực.

- Huấn luyện viên cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để bên này xảy ra vấn đề. Còn có, Du Thiết đã tỉnh lại, huấn luyện viên có đi tới đó nhìn cậu ấy một chút không?

Lam Cực đã biết chuyện Lâm Vân trợ giúp Du Thiết trị liệu.

- Ừ, tôi vốn định đi tới đó một chuyến. Chuyện bên này thì có thế thôi, tôi đi luôn đây.

Lâm Vân chào từ biệt Lam Cực và mấy người Mông Văn, liền dẫn theo Hàn Vũ Tích đi tới thăm Du Thiết.

Du Thiết khôi phục rất nhanh, y thấy Lâm Vân tới, rất là vui vẻ. Hiện tại y đã có thể đứng lên đi vài bước, phỏng chừng vài tuần sau là có thể khang phục.

Lâm Vân gật đầu, cũng không tiếp tục giúp y trị liệu. Có một số việc không nên làm quá, miễn cho người ta hoài nghi. Dặn dò Du Thiết vài câu rồi lại dẫn theo Hàn Vũ Tích tới đại viện của Lâm gia, thăm hỏi lão gia tử.

Lâm Lộ Trọng đã biết tin tức Lâm Vân trở về. Thấy Lâm Vân còn dẫn theo Hàn Vũ Tích tới, rất là cao hứng. Lâm Vân thấy tinh thần của lão gia tử khá phấn chấn, lập tức biết gia gia của mình đã ăn qua Dưỡng sinh hoàn.

Đối với việc Lâm Vân muốn một mình đi tới ổ của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, Lâm Lộ Trọng cũng rất là lo lắng. Mặc dù biết không có cách nào khuyên nhủ Lâm Vân nhưng vẫn nhiều lần dặn dò hắn. Thậm chí còn nói cho hắn không cần phải lo lắng gia đình ở Yên Kinh, ông ta sẽ cẩn thận bảo vệ mọi người.

Lâm Vân nhận được lời hứa hẹn của lão gia tử, thì càng thêm yên tâm. Lần này trước khi rời đi, hắn lưu lại một chiếc điện thoại cho Vũ Tích. Còn nói cho nàng biết, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng gọi điện, bởi vì hắn không có thói quen nạp điện thoại.

Còn có một nguyên nhân, đó là để điện thoại trong Tinh Giới thì sẽ không nhận được. Chỉ mang theo mười cục pin, Hàn Vũ Tích có thể nhắn tin cho hắn. Mà Lâm Vân còn chụp rất nhiều ảnh chụp của Hàn Vũ Tích để trong điện thoại di động. Lúc nào nhớ nàng có thể lấy ra xem.

Vào ban đêm, Lâm Vân ăn xong cơm tối với người nhà, liền từ biệt Hàn Vũ Tích, mẫu thân và em gái, một mình ly khai Yên Kinh…

Đọc truyện chữ Full