Hắc bào nhân gian nan từ mặt đất đứng lên, phun ra một ngụm tiên huyết, nhìn khắp sơn lâm cũng không phát hiện được đòn tập kích vừa rồi phát ra từ đâu.
"Dấu đầu lộ đuôi, bọn chuột nhắt nào lén lút!" Một tiếng khàn khàn căm giận phát ra.
Sơm lâm vẫn yên tĩnh như vậy, giống như bên trong cái gì cũng không có.
Hắc bào nhân không tìm kiếm được mục tiêu, ánh mắt lần thứ hai hướng về phía Lâm Vũ Tuyền, vẻ mặt âm ngoan bộc lộ không cần nói thành lời, cũng không để ý đến nội thương, mạnh mẽ vận chuyển nguyên lực nội hạch, phi thẳng đến phía Lâm Vũ Tuyền đang nghi hoặc, ắt muốn đem nữ tử ấy giết chết.
Tốc độ hắc bào nhân cực nhanh, so với trước khi thụ thương còn muốn nhanh hơn nhiều, dùng nhanh như điện chớp để hình dung cũng không quá đáng, cho dù là kém hơn một chút cũng không quá xa.
Biết có cao nhân tương trợ, trong lòng Lâm Vũ Tuyền thở phào nhẹ nhõm, trong lúc đang tìm kiếm xung quanh, chợt thấy một luồng gió mạnh hướng đến mặt mà tới, là hắc bào nhân như hổ báo đánh tới, tức thì mĩ nhan sợ đến hoa dung thât sắc.
Khi một lòng muốn chết thì cũng thản nhiên, thế nhưng khi có hy vọng nổi lên thì, nội tâm tự nhiên sinh ra một bản năng cầu sống, Lâm Vũ Tuyền vừa rồi không hề sợ hãi nhưng lúc này lại có chút hoảng sợ.
Hắc bào nhân đem tốc độ tăng đến cực hạn, thầm nghĩ trước khi cao nhân kịp xuất thủ, trước đem nữ tử đánh chết.
Rất gần…………, một hắc trảo đột nhiên nhô ra, hung hăng chụp tới gáy ngọc của Lâm Vũ Tuyền, Lâm Vũ Tuyền trừng đôi mắt đẹp đến cực điểm bất lực nhìn hắc trảo dữ tợn, trong đầu trống rỗng.
Trên mặt hắc bào nhân lộ ra nét cười tàn nhẫn, nham hiểm, với cự ly này, coi như cao thủ cường thịnh cũng không nhất định có thể cứu người, huống hồ chiêu thức hắn sử dụng, chính là tuyệt học thành danh của hắn, do ám hệ đạo nguyên lực khu động hắc phong trảo.
Trên mặt Bao Mộc Bạch hiện lên vẻ không đành lòng, cho dù là ai đó thấy mĩ nữ hương tiêu ngọc vẫn cũng không khổi động tâm bất nhẫn.
Toa……
Tiếng xé gió rất nhẹ, hầu như không thể nghe thấy.
Một tia chớp xẹt qua, hắc bào nhân không thể tin tưởng liếc nhìn ngực của chính mình, lại ảo nào nhìn chiếc cổ ngọc gần ngay trước mắt, chỉ kém một thốn mà thôi, chỉ cần một chút hắn đã có thể đem chiếc cổ trắng xinh này bóp nát.
Chùm tia sáng thật nhỏ. nhìn như vô hại nhưng lại có thể có uy lực khó tưởng tượng nổi, tốc độ cưc nhanh mắt thường khó phân biệt.
Vị cao nhân ẩn nấp trong sơn lâm kia, phảng phất như đang đùa giỡn hắc bào nhân, từ đầu tới cuối vẫn vững vàng đem hắn nắm trong lòng bàn tay, cho hắn một lần cơ hội có thể giết chết mục tiêu, nhưng mỗi lần trong khoảnh khắc hầu như đắc thủ trong nháy mắt lại song song cho hắn một kích.
Đấy là một loại trong lúc cho ngươi mong muốn cực đại, lại cho ngươi trêu đùa tuỵêt vọng không gì sánh được, trong nhắy mắt thấy thiên đường lại đánh ngươi trở lại địa ngục.
Chùm tia sáng thật nhỏ trong lúc tiếp xúc với thân thể hắc bào nhân đem hắn đẩy ra ngoài, song song xuyên thấu lồng ngực, giống như bị khẩu súng tầm xa uy lực cực lớn bắn trúng.
Song song xuyên thấu thân thể và đem ngươi đánh bay đi.
Bất quá lực xuyên thấu mạnh mẽ vượt xa lực đẩy, chỉ tầm một trượng mà thôi, hắc bào nhân liền ngã nhào xuống đất, máu trong ngực ào ào chảy ra ngoài.
Người bình thường đã sớm mất mạng tại chỗ, hắc bào nhân cư nhiên còn chưa chết, không cam lòng nhìn vào sâu trong sơn lâm, chỉ là chính hắn cũng không biết mình nhìn có đúng phương hướng.
"Hà………Phương nào…………………Cao nhân……………., có thể hiện………………….hiện thân………….Vừa thấy………….." Thanh âm khàn khàn của hắc bào nhân càng lúc càng yếu ớt, đôi con mắt quái dị bắt đầu tan rã trống rỗng, chỉ thấy thở ra mà không hít vào, mở to đôi mắt bất minh, đã chết.
Chưa lộ diện mà có thể trong nháy mắt miễu sát đạo vệ đỉnh cấp cao thủ, tu vi cả người này thực đáng sợ, Bao Mộc Bạch không dám tưởng tượng, thanh hắc đao gác trên cổ Lâm Vũ Tuyền, không biết lúc nào đã sớm bỏ xuống.
Bao Mộc Bạch mờ mịt nhìn Lâm Vũ Tuyền, giống như là đang cầu cứu, lại tựa hồ như đang xin lỗi, nhưng căn bản nàng không nhìn hắn mà là vẻ mặt chờ mong tìm kiếm cái gì đó.
"Lão tổ tông, Tuyền nhi bất hiếu, không thể làm tốt chức vụ gia chủ, thỉnh lão tổ tông trách phạt!" Đột nhiên Lâm Vũ Tuyền hướng mặt về phía sơn lâm, đông đông một tiếng, quỳ xuống , tự trách nói.
Bao Mộc Bạch cảnh giác nhìn bốn phía, cũng mở miệng nói: "Lâm lão tổ, vãn bối chỉ là phụng mệnh hành sự, đối với Lâm gia cũng không có ác ý, cùng với người bị giết cũng không có quan hệ gì đặc biệt, người nào làm vì chủ nấy, không cùng đồng môn, vãn bối nội môn đệ tử "Quải Nguyệt Nhai", lần này tới là để ăn trộm phương thuốc, nếu như tiền bối có thể buông tha, vãn bối lấy tính mệnh đảm bảo "Quải Nguyệt Nhai" sẽ không tham gia bất luận công việc gì liên quan đến Lâm gia".
Trong sơn lâm chỉ có âm thanh lá cây sàn sạt bị gió thổi lên, không có bất luận động tĩnh nào có thể chứng minh nơi nào đó có người.
Nếu là có chút động tĩnh Bao Mộc Bạch hoàn hảo còn có chút dễ chịu, thế nhưng sơn lâm u ám tĩnh mịch đến đáng sợ, không khỏi làm cho hắn sởn gai ốc, run sợ không ngớt.
Cứ như vậy, một quỳ một đứng, một người cõi lòng đầy kính ý, một người coi lòng đầy khiếp ý, một người mong muốn tồn tại chỗ nào đó trong sơn lâm nhanh hiện thân một chút, một người lo được lo mất không biết làm sao.
Non nửa canh giờ cứ thế trôi qua, bốn phía sơn lâm cũng không có bất kì động tĩnh gì, tựa hồ nơi này căn bản là không có ai, những việc phát sinh vừa rồi bất quá chỉ là là ảo giác, chỉ có thi thể hắc bào nhân đại biểu cho chân thực.
Bao Mộc Bạch cảm giác toàn thân như đầy kiến bò khó chịu đến cực điểm, không biết nên như thế nào cho phải, đi cũng không được, đơi cũng không phải việc hay thay cũng không biết nên để chỗ nào.
Rốt cuộc nơi nào đó trong sơn lâm rốt cuộc có động tĩnh, chỉ là phương vị là ở một cái địa điểm hoàn toàn không thể, một chỗ trong lùm cây rậm rạp.
Động tĩnh rất lớn, người đến có chút lỗ mãng.
Lâm Vũ Tuyền vẫn cúi đầu quỳ dưới đất nghi hoặc nhìn nơi nào đó, mà Bao Mộc Bạch tâm trạng đề phòng giống như đối mặt với đại địch.
"Phi phi phi". Ba tiếng phun nước miếng rất có tiết tấu từ giữa lùm cây đang xao động truyền ra.
Sau đó một vị hình dáng rất bình thường, vẻ mặt chật vật, trên mái tóc vẫn còn vài cọng cỏ cây, một thiếu niên xiêu xiêu vẹo vẹo từ trong lùm cây đi ra, thiếu một chút nữa thì ngã xuống, trên tay thiếu niên có cầm một túm dầy thảo dược không biết tên.
Thiếu niên hồn nhiên chưa phát giác ra hai người phía trước, trong miệng đang huyên thuyên không biết nói cái gì, ảo não nhìn thảo dược trong tay, tựa hồ đối với thu hoạch ngày hôm nay rất không thoả mãn.
Mãi đến trước mặt, thiếu chút nữa đụng phải Bao Mộc Bạch một bụng đầy cảnh giác đứng trước phế dược phòng, lúc này hắn mới phát hiện ra có người.
Bao Mộc Bạch nghi hoặc nhìn thiếu niên liều lĩnh mới xuất hiện, lúc đầu nhìn đối phương đầy cảnh giác, mãi đến khi to gan phát ra nguyên thức thăm dò mới phát hiện ra đối phương trước mặt căn bản là người thường không có nguyên lực, lúc này mới yên lòng.
Tỉ mỉ quan sát thiếu niên, Bao Mộc Bạch vẫn có chút suy nghĩ nghi ngờ, một lần nữa xác định đối phương vô hại.
Thiếu niên mặc một thân y phục nông trang, y phục vải bố màu xám, tay áo và khố khẩu đều được cuộn cao, đeo một đôi phá hài tràn đầy bùn đất, nhưng thực chất có vài phần linh khí, cảm giác rất tinh xảo.
Thiếu niên nghi hoặc nhìn Lâm Vũ Tuyền đang quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên tức giận chỉ vào Bao Mộc Bạch nói: "Tộc trưởng đại tỷ, ngươi làm cái gì vậy? Người này khi dễ ngươi sao?"
Thấy Lâm Khiếu Đường chọn lúc này xuất hiện, Lâm Vũ Tuyền có chút mờ mịt, cảm giác rất quái dị, rồi lại nói không nên lời trách cứ gì đó, thở dài nhìn thoáng quá sơn lâm u ám, do dự một chút, sau đó đứng lên.
Lâm Khiếu Đường tới đẩy Bao Mộc Bạch một cái, bộ dạng bênh vực người của mình thét to nói: "Tiểu tử, dường như ta chưa thấy qua ngươi a, ngươi là ai, như thế nào lại ở phía sau núi Lâm gia chúng ta?"
Bao Mộc Bạch dưới tình trạng không phòng bị, bị đẩy lui ra phía sau vài bước, nhưng cũng không phát tác, hắn không thể xác định trong sơn lâm tồn tại hay không tồn tại, từ mọi việc phát sinh vừa rồi phán đoán, tựa hồ chỉ cần không động sát khí thì sẽ không sao.
"Tại hạ Bao Mộc Bạch, đã lâu ngưỡng mộ sau núi Lâm gia có một vị quái tài phối dược, đặc biệt tới đây bái phỏng, nghĩ vị tiểu ca đây chính là vị phối dược quái tài kia a, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm, thất kính thất kính." Bao Mộc bạch lập tức thay đối thái độ, biến đổi cực kì nhanh.
Lâm Vũ Tuyền nhíu mày, "Ngươi như thế nào còn không đi, chẳng lẽ đợi lão tổ tông mời ngươi đi sao?"
Lời nói giống như đại xá, Bao Mộc Bạch nghe được cả người nhẹ nhàng khoan khoái, vội vàng cúi đầu nói: "Lâm tộc trưởng, hôm nay Mộc Bạch đã nhận tội của mình, mong rằng Lâm tộc trưởng thông cảm, ơn không giết khắc sâu trong lòng, ngày sau ổn thoả hồi báo quý tộc, sau này còn gặp lại!"
Bao Mộc Bạch hận không thể xuyên vân độn nguyệt bay lên cửu trùng thiên, cũng không quay đầu vội vã chạy đi.
"Oa kháo, tộc trưởng tỷ tỷ, ngươi sẽ không làm như vậy chứ! Hảo thối hảo thối!" Lâm Khiếu Đường chẳng biết khi nào đã chạy đến thi thể hắc bào nhân bóp mũi hét lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 52: Lão tổ tông
Chương 52: Lão tổ tông