DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 53: Cẩn thận, phía sau

Lâm Vũ Tuyền cổ quái nhìn Lâm Khiếu Đường, luôn luôn có một loại vị đạo không nói lên lời, đã nửa năm không gặp tiểu tử này, hắn cao hơn gầy hơn, nhưng cũng tinh ranh hơn truớc.

Chỉ là trước kia trên người hắn mơ hồ tản mát ra một tia nguyên lực nhưng bây giờ lại biến mất không cảm giác được, Lâm Vũ Tuyền dùng nguyên lực dò xét nửa ngày nhưng một điểm cảm ứng cũng không có.

Nhìn thoáng qua thi thể, Lâm vũ tuyền tràn đầy vẻ chán ghét, đang nghĩ ngợi làm sao xử lí cỗ thi thể này, đã thấy Lâm Khiếu Đưòng móc một bình nhỏ từ trong người ra, một dòng dịch thể màu vàng trong bình chảy xuống rơi vào thi thể.

Chỉ chốc lát, thi thể hoàn toàn bị biến thành bãi máu loãng, ngay cả ý phục cũng hoá thành hư vô, máu loãng trở thành phân tốt nhất cho thảm thực vật xung quanh.

"Ngươi đi hái thuốc sao?" Lâm Vũ Tuyền nhìn về phía Lâm Khiếu Đường hỏi han một cách tượng trưng.

Lâm Vũ Tuyền nhìn thảo dược trong tay, nhún nhún vai nói: "Hiện tại dược thảo tốt khó tìm, đều là hạ đẳng hoá, phía sau núi sợ là không còn gì có thể hái, từ khi gia tộc bắt đầu sản xuất quy mô phương thuốc ta cung cấp, thì phía sau núi cũng nhanh chóng trống rỗng a."

"Lẽ nào lúc ngươi đi hái thuốc thì không hề trở về? Ngủ trong rừng núi?" Lâm Vũ Tuyền rất không giả thích được hỏi.

Lâm Khiếu đường vẫn chưa chính diện trả lời, bất đắc dĩ nói: "Ai, mệnh khổ a, cái này đều không phải là do tộc trưởng tỷ tỷ căn dặn sao? Ta từ nửa năm trước đã hao phí tâm tư, đáng tiếc loại chuyện phối chế phương thuốc này, đại đa số thời gian là khả ngộ mà không thể cầu à."

"Đón lấy!" Lâm Vũ Tuyền tung đến một khoả giới chỉ lam sắc

Lâm Khiếu Đường vội vã tiếp nhận, thiếu chút nữa bắt không được, bốn phía đều là bụi cỏ lùm cây, nếu rơi mất muốn tìm nghĩ cũng khó khăn, cầm giới chỉ Lâm Khiếu Đường không rõ lí do nói: "Cho ta giới chỉ làm gì?"

Lâm Vũ Tuyền thản nhiên nói: "Đây là một khoả trữ vật giới chỉ, bên trong là phần trăm nửa năm qua của ngươi, được chia không ít, hiện tại chúng ta đã thanh toán xong!"

"Thanh toán xong? Lẽ nào sau này gia tộc không dự định tiếp tục bán dược phẩm này sao?" Lâm Khiếu Đường rất khôn khéo hỏi.

Lâm Vũ Tuyền khe khẽ thở dài, "Những…..số tiền này hẳn là cũng đủ cho ngươi, tiếp qua một tháng ta sẽ không làm tộc trưởng Lâm gia nữa, ước định trước đó của chúng ta sợ là khó có thể duy trì, ta vẫn chưa hướng gia tộc nói tỉ mỉ lai lịch phương thuốc, cũng không có nhiều người biết những….dược phương này là ngươi làm ra, đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý trồi lên mặt nước nói ra ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng nếu là cùng một cao tầng gia tộc khác đàm phám mà nói, sợ là không ai nguyện ý trả ngươi bốn thành lợi nhuận."

Vẻ mặt Lâm Khiếu Đường hiện lên vẻ không tin nói: "Không phải chứ, tuổi ngươi vẫn còn trẻ, mới làm tộc trưởng vài năm mà thôi, cái này không thoả đáng, rất đáng tiếc!"

Cay đắng cười, khuôn mặt Lâm vũ Tuyền có chút thê lương, "Ta phải gả đến Vương gia làm sao có thể tiếp tục làm tộc trưởng, của hồi môn chẳng phải thành toàn bộ Lâm gia, điều này tuyệt đối không thể."

"Nga!" Lâm Khiếu đường một bộ dáng ta không giúp đuợc ngươi lên tiếng.

Một hồi trầm mặc!

Trong lúc đó bầu không khí giữa hai người có chút nặng nề, Lâm Khiếu Đường nhàm chán muốn phá hỏng bầu không khí an tĩnh này, lại phát hiện đôi vai gầy của Lâm Vũ Tuyền kịch liệt run rẩy, đôi môi đẹp đến cực điểm, đôi mắt to từ lâu đã vụ thuỷ mông lung, khóc không thành tiếng.

Sợ nhất nữ nhân khóc, cái đó sợ là căn bệnh chung uy hiếp đại đa số nam nhân, hiển nhiên Lâm Khiếu Đường cũng không ngoại lệ.

"Không muốn vào nhà Vương gia, vậy không cần lấy chồng nữa, nhân sinh trên đời tối trọng yếu là sống tiêu dao thoải mái, muốn phóng thì phóng, muốn thu thì thu, không cần phải vì điểm hy vọng và tổ huấn không thực tế mà để lỡ đại sự cả đời." Lâm Khiếu Đường chợt cảm khán nói.

"Ngươi….Ngươi không hiểu!" Lâm Vũ Tuyền nghẹn ngào nửa chừng nói ra ba chữ.

"Có lẽ!" Lâm Khiếu Đưòng cũng không tranh cãi, vốn định dừng lại ở đó, lẳng lặng đợi vị tộc trưởng đại tỷ này khóc một trận.

Khóc cũng là một loại phát tiết, cũng là một loại thuốc hay chữa khúc mắc, khóc được rồi có thể cảm thấy dễ chịu hơn, thế nhưng nhìn nàng khóc như vậy quả là thương tâm, còn không chịu phát ra âm thanh, căn bản không đạt đựơc hiệu quả phát tiết, chỉ biết làm tổn thương thân thể, Lâm Khiếu Dường không khỏi có chút tức giận, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nói: "Cho dù ngươi thực sự gia nhập Vương gia thì nhất định có thể giúp Lâm gia thoát khỏi nguy cơ hiện nay sao? Nếu như khi đó Lâm gia thực sự đối mặt với tán tộc, hoặc là bị người ta thôn tính, ngươi sẽ làm sao? Tự sát sao?

Lời nói sắc bén làm Lâm Vũ Tuyền hơi bị ngẩn ra, kết quả này đúng là nàng đã không nghĩ tới, bởi vì trong lịch sử đã vô số lần chứng minh, hôn nhân xác thực là một loại biện pháp tốt cứu lại gia tộc.

"Ta không biết, hay là cùng Vương gia liều mạng!" Lâm Vũ Tuyền mạnh mẽ ngừng khóc nhẹ giọng nói.

"Hữu dụng sao? Đến lúc đó bất quá bồi tiếp một cái mạng mà thôi." Lâm Khiếu Đường lãnh đạm hỏi lại.

"Vậy hẳn là nên làm như thế nào?" Lâm Vũ Tuyền bỗng nhiên ngây thơ nhìn Lâm Khiếu Đường giống như một thiếu nữ hoài xuân vô tri hướng tổ mẫu lãnh giáo ái tình.

Lâm Khiếu Đường đối mặt với biểu tình như vậy quả là rất bất đắc dĩ, nữ tử trước mắt dung nhan giống như thiên tiên không phải là vụng về, chỉ là có chút suy nghĩ tiêu cực mà thôi, thế nhưng người như vậy so với người ngốc nghéch càng thêm khó thuyết phục.

"Ngươi là tộc trưởng, còn phải hỏi ta chăng? Ta bất quá chỉ là khán hộ viên phế dược phòng phía sau núi Lâm gia mà thôi, thân phận gần với gia nô." Lâm Khiếu Đưòng tức giận nói ra.

Cằm Lâm Vũ Tuyền run run nhìn Lâm Khiếu Đường tựa hồ lại muốn khóc, Lâm Khiếu Đương nhất thời da đầu lại muốn tê dại, nhíu mày nói: "So với sau liều mạng không bằng trước đó phản kích, trên đời không có thuốc chữa hối hận, thế nhưng nhất định có khả năng ngăn ngừa, tối đa chỉ là không tìm thấy vắc-xin phòng bệnh mà thôi."

Câu nói cuối cùng Lâm Vũ Tuyền hiển nhiên nghe không rõ lắm, nhưng hai câu phía trước hiên nhiên cực kì minh bạch, kết hợp với nhau cũng không khó lý giải, "Phản kích? Làm sao phản kích? Chỉnh thể thực lực của Lâm gia hiện nay căn bản không phải là đối thủ của Vương gia, nếu như đối phương nguyện ý mà nói, thậm chí có khả năng tập hợp đại bộ phận thế lực của Tân La thành nhất cử tiêu diệt Lâm gia, độc bá Tân La thành."

Lâm Khiếu Đường khôi hài hỏi lại, "Vậy vì sao bọn họ lại không làm kia chứ? Mà lại quanh co lòng vòng nhiều như vậy? Đại tỷ, ngươi sẽ không cho rằng là vì bọn họ ham mỹ sắc của ngươi chứ?"

Lâm Vũ Tuyền xoá lệ khoé mắt, "Bọn họ muốn không phải dùng đến đại thế lực, dưới tình huống không tổn hại chút nào lại có thể thôn tính Lâm gia, như vậy kết quả thu được là hoàn mĩ, bản thân cũng không có tổn thất, lợi ích được lớn nhất, nếu như dùng sức mạnh cứng đối cứng, chính bọn họ không chỉ bị chúng ta làm tổn thương nguyên khí, mạnh mẽ đoạt lấy Lâm gia cũng không trọn vẹn, so sánh với nó không bằng chọn phương pháp chậm rãi thôn tính."

Lâm Khiếu Đường thoải mái, nữ nhân này cũng không phải là không thể dạy, đây cũng không phải là có kiến giải sao, thuận tiện nói: "Cho nên nói, thực sự mạnh mẽ đứng lên, Vương gia trái lại lại có điều có kị, mà Lâm gia thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành liều mạng rốt cuộc trái lại lại tìm ra được một con đường sống."

"Cẩn thận, phía sau!" Lâm Vũ Tuyền đột nhiên biến sắc hoảng sợ thất thanh kêu lên, một đôi mắt phưọng ngạc nhiên nhìn phía sau Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường bị một tiếng kêu này, lại càng hoảng sợ, mạnh mẽ xoay đầu nhìn lại, phía sau cái gì cũng không có, thế nhưng trước người lại có dị biến nổi lên, chỉ cảm thấy một luồng kiếm quang sắc bén đập mặt mà đến, căn bản không lưu lại nửa phần đường sống.

Dưới sự kinh hãi, Lâm Khiếu Đường bất chấp làm liều, nguyên lực trên ngưòi trong nháy mắt đề thăng một chút, hai ngón tay co duỗi chuẩn xác không sai lầm mảy may kẹp lấy thân kiếm, nguy hiểm dừng lại thế đâm…..

Bầu không khí lần thứ hai nổi lên sự quỷ dị………..

Đọc truyện chữ Full