Bạch mi lão giả thất vọng, nhìn lướt qua đám người mới, một cỗ nguyên lực mạnh mẽ lập tức trào ra bao quanh.
Nét mặt Lâm Khiếu Đường hơi đổi, Vô Tung Quyết và Đấu Luyện đồng thời vận chuyển, đem cỗ nguyên lực đang dò xét chính mình ngăn cản một cách xảo diệu.
Vị bạch mi lão giả này có tu vi không bằng chính mình, ước chừng chỉ ở đại sư giai trung kỳ tu vi, khả năng rất lớn là ngũ tinh đại đạo sư. Lâm Khiếu Đường hơi hơi yên tâm, nếu là gặp gỡ phải linh hồn giai, vậy thì quả thực mắc phải không ít phiền toái rồi.
Dò xét xong, trên nét mặt già nua của bạch mi lão giả tối sầm lại, rất là thất vọng, bất quá vẫn là mạnh mẽ giữ vững tinh thần nói:
"Các ngươi, hai người đi ra, theo ta trở về núi!"
Bạch mi lão giả nói nghe chừng có chút hàm hồ, thế nhưng lại làm cho mọi người đều rất rõ ràng hắn rốt cuộc chỉ chính là ai, một gã thiếu niên cùng với một thiếu nữ với vẻ mặt mừng rỡ đứng dậy.
Hai người này trùng hợp là hai người có niên kỷ nhỏ nhất trong đám người, thiếu niên chính là người cùng Lâm Khiếu Đường trong nhóm chín người, mà thiếu nữ kia lại là một người giáp Ngũ nguyên môi, bất quá so với năm người khác có chút không giống, Ngũ Hành nguyên môi của nàng chỉ thiếu một chút mà thôi, cách chân chính giáp ngũ nguyên môi chỉ là một bước ngắn, ngoài ra tư chất cũng được coi như là đáng quý rồi.
Nói về niên kỷ, Lâm Khiếu Đường trong hai mươi hai người coi như là ít tuổi, tuyệt đối có thể xếp trước 5, bất quá tư chất của Lâm Khiếu Đường đích thực không ra gì, điều này là không cần phải ngụy trang.
Bạch mi lão giả đối với Lâm Khiếu Đường vẫn là có chút hứng thú, nhưng sau khi tra xét cẩn thận, tư chất người này quá kém, chỉ là song nguyên môi mà thôi, có thể đạt đến tu vi hiện tại sợ là gặp gỡ được kỳ ngộ gì đó, bằng không vệ giai cũng khó có thể bước vào.
"Từ sư thúc. Ngài chọn hai người này?"
Trung niên nhân mặt chữ điền, bên vai trái có hai chữ Thiên Hà, ngữ khí vô cùng kính trọng dò hỏi.
Bạch mi lão giả gật gật đầu nói:
"Đúng là hai người, những người khác các ngươi chọn đi!"
Lúc này trên mặt ba người có khắc hai chữ Thiên Hà trên bờ vai phải đều thả lỏng. Trong đó có một gã trung niên mang dáng dấp thư sinh tiến lên trước nói:
"Còn lại năm người giáp ngũ nguyên môi đều thuộc về Lưu Thủy Phong chúng ta."
"Dựa vào cái gì? Lần trước Lưu Thủy Phong các ngươi lấy tám người, Thanh Vân Phong chúng ta mới thu được có ba người. Lần này còn muốn lôi kéo 5 người khá nhất, điều này không phải hơi quá đáng một chút hay sao! Ta phản đối."
Lão giả mặc áo màu vàng lập tức phản bác nói. Tâm tình có vẻ cực kỳ kích động.
Thư sinh trung niên nhân hừ lạnh một tiếng nói:
"Không sai. Lần trước chúng ta là thu vào tám người. Nhưng là Mã sư huynh ngươi cũng đừng quên. Tu vi của tám người này như thế nào. Người cao nhất cũng chỉ là vệ giai hậu kỳ. Còn Thanh Vân Phong các ngươi lại thu ba cái sĩ giai hậu kỳ, sao bây giờ không nói ra."
Một gã trung niên nhân, bộ dạng như một gã nông dân bên cạnh vẫn không nói gì, lúc này mới vui mừng mở miệng:
"Ngọc Điền Phong chúng ta còn không có nói gì, các vị lại trước tranh lấy đi. Lần trước Ngọc Điền Phong chúng ta một người cũng không có!"
Lão giả mặc áo vàng khinh miệt cười nói:
"Điền sư đệ, Naọc Điền Phong các ngươi từ trước đến nay đều là trông giữ dược viên (nơi trồng dược thảo), thu thập dược thảo. Mấy người các ngươi không chịu thu nhận môn hạ chứ không phải chúng ta tranh mất của ngươi a."
Nói đến đây. Ngoại trừ hai người đã được bạch mi lão giả lựa chọn thu nhận trước đó, trên mặt hai mươi người còn lại đều là nao nao. Mọi người tiến phái tự nhiên là để tu luyện. Ở dưới điều kiện tốt hơn đề cao tu vi bản thân. Nếu như chưa đến lúc hết hy vọng thì cho dù là ai đi nữa cũng không muốn đến địa phương đào đất trồng cây.
Trung niên thư sinh cũng lắc đầu nói:
"Điền sư huynh, chính ngươi hỏi mấy người mới xem có ai nguyện ý đi với ngươi hay không, chỉ cần là có người nguyện ý thì ngươi cứ việc chọn, nếu là toàn bộ đều nguyện ý chúng ta cùng với Mã sư huynh lập tức dẹp đường hồi phủ."
Trung niên nhân với bộ dáng nông dân hừ một tiếng nhưng không nói lời nào, thực tế nhìn hai mươi người không biết nói thế nào, hắn rất rõ ràng đệ tử mới không người nào nguyện ý đi Ngọc Điền Phong, từ trước đến nay môn phái có quy định đệ tử mới nhập môn có ba năm quan sát, trong thời gian này, không được ép buộc đệ tử làm môn hạ của ai đó, dành cho các đệ tử không gian tự do tiến hành tu luyện, ba năm sau mới tiến hành phân phối.
Tuy nói là các chủ phong đều có thể đi lựa chọn người mới, nhưng nếu họ cự tuyệt mà nói, chủ phong không được mạnh mẽ ép buộc người.
Trên thực tế, Ngọc Điền Phong khuyết thiếu người không chỉ có các môn nhân đệ tử mới, mà là khuyết thiếu thật nhiều về nhân thủ, cho dù là đệ tử cũ sau khi xác định chuyện tu luyện là vô vọng về sau, cũng rất ít người nguyện ý tiến nhập Ngọc Điền phong, mà đa số là lựa chọn công việc khác, lấy mỏ cũng tốt, chế phù cũng được, dù cho là đi nghiên cứu cổ văn, cũng không có người nào nguyện ý đi thu thập dược thảo, đích thực là chuyện không có gì béo bở để vớt vát.
Lão giả mặc áo vàng thấy Điền sư huynh tựa hồ muốn mở miệng nói cái gì đó, liền cướp đoạt trước một bước nói:
"Ngọc Điền Phong các ngươi ngoại trừ trông giữ thảo dược ra, mỗi ngày chỉ có thể làm cỏ, tưới nước, lại thêm điều kiện tu luyện sinh hoạt thấp đến kinh người, nơi đó lại rất gần với chỗ của Sở sư thúc, mà tính tình của Sở sư thúc không tốt cho lắm, nếu như qua bên đó thì quả là không tốt chút nào."
Trung niên nhân họ Điền, cắn răng nói:
"Nguyện ý đi Ngọc Điền phong xin mời ra khỏi hàng!"
Bầu không khí an tĩnh có phần không tự nhiên, bạch mi lão nhân híp mắt vuốt chòm râu cũng đứng một bên xem kịch vui.
"Ta nguyện ý!"
Ngay tại lúc trung niên nhân họ Điền thất vọng thì một đạo thanh âm thô lỗ truyền đến, gã đại hán vóc người vô cùng lực lưỡng đứng dậy.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy có chút kỳ quái, không nghĩ tới người này cư nhiên cam tâm tình nguyện làm loại sự tình này, kỳ thực Lâm Khiếu Đường rất muốn nhận phần công việc tồi tệ này, nhưng là bây giờ đúng ra sợ là rất bắt mắt, cho nên mới chậm chạp không bước ra.
Mã sư huynh cùng với thư sinh trung niên nhân hơi sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới sẽ có người thực sự nguyện ý đi trông nom vườn dược thảo.
Bạch mi lão nhân nhìn thoáng qua đại hán Hùng Thiên Bình, ánh mắt có vẻ tán dương, không nói gì liền duỗi tay ra, một mảnh lá cây trong nháy mắt mang theo hai người vừa chọn xong, không một tiếng động liền rời đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Cung tiễn sư thúc!"
Ba gã chấp sự cùng với chưởng môn lập tức cùng đồng thanh kêu lên.
Bên trong một môn phái, địa vị của nguyên lão chính là siêu nhiên, các chức vị khác tuy rằng cũng là có quyền lực, nhưng là địa vị lại giống nhau không phân biệt nhiều.
Vốn Lâm Khiếu Đường dự định đứng lên lại thay đổi chủ ý, tốt nhất không nên nổi bật thì hơn, lúc này đứng ra nhất định sẽ bị tất cả mọi người ở đây nhớ kỹ.
Bạch mi lão giả đi rồi, sự tranh chấp giữa ba gã chấp sự trở nên càng thêm không kiêng nể gì, tranh cãi ầm ĩ nửa ngày ai cũng không chịu nhường một bước.
Điều này làm cho chưởng môn Phương Thiên Minh cực kỳ phiền toái, liền nói:
"Các vị không nên tranh cãi, lần này tuyển nhận người mới nhiều như vậy, vài vị chủ phong khác cũng không có ở đây, cũng không thể đem mọi người mới này chia thành hai nửa phân cho các ngươi a, tiếp tục do ta đến phân phối từng người đi, không nên tranh cãi."
"Dạ, chưởng môn sư huynh!"
Nhìn thấy chưởng môn có chút mất hứng, ba người đều e ngại hầu như đồng thanh nói.
Sau đó lại có hai cái chấp sự đến đây, nhóm người mới cho rằng rất nhanh có thể chia ra, ai ngờ, năm người chấp sự cùng với chưởng môn lại là thương nghị công việc khác, tạm thời đem bọn họ quên mất.
Đại sự mà sáu người thương nghị, thực tế cũng không cần bí mật gì đó, vì vậy trước mặt đám đệ tử mới thu nhận không hề che lấp nói chuyện ầm ĩ.
Nhưng mà, đoạn đối thoại giữa sáu người này lại khiến cho Lâm Khiếu Đườna vô cùng kinh hãi, Kỳ Đông đại lục hiện tại nhìn như bình thản, nhưng lại là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, nơi nơi đều giới nghiêm, còn có yêu trùng bộ tộc tàn sát bừa bãi, vô cùng bắt ổn, người của các môn phái đều cảm thấy bất an, trở nên vô cùng nhạy cảm.
Câu chuyện mà sáu người thảo luận chính là một gã trưởng lão của Cửu Tiền Sơn đạo minh, thực lực gần nhất với tứ đại môn phái đã bị giết chết, mà người giết chết vị trưởng lão đó chính là một trưởng lão của môn phái khác, vì nguyên nhân này làm cho một số môn phái trong Nam Xuyên Giới đã nổ ra vài cuộc xung đột với Đại Hạ quốc.
Lại có một người mới đến đứng ra giải thích rõ ràng mọi chuyện, đám người thảo luận tới hơn một canh giờ sau mới chấm dứt, hai mươi đệ tử mới đứng ngây người cả canh giờ, chỉ có Lâm Khiếu Đường là chăm chú lắng nghe, nắm chặt tất cả các cơ hội để lý giải hiện trạng của Kỳ Đông đại lục.
Cuối cùng, hai mươi tân nhân lần lượt được phân đều cho năm người chấp sự mang đi.
Lâm Khiếu Đường cùng với một gã trung niên nhân sĩ giai trung kỳ bị phân tới Linh Nguyệt Phong, ngọn núi này tựa hồ đối với tân nhân mà nói hứng thú cũng không phải rất lớn.
Một gã thanh niên chấp sự, dùng một pháp khí hình hồ lô, đem Lâm Khiếu Đường cùng với trung niên nhân rời khỏi đại điện, bay ước chừng nửa canh giờ, tới một ngọn núi u nhã, ngọn núi này mặc dù không to lớn rộng rãi như ba ngọn núi chính giữa thế nhưng cũng không phải là nhỏ, trong vòng chu vi vài trăm dặm xung quanh đều là cây cối tốt tươi, nguyên khí nồng đậm.
Một đường không nói chuyện, cho đến tiếp cận ngọn núi thanh niên chấp sự mới nói:
"Hai vị nếu được chưởng môn phân phối đến Linh Nguyệt Phong thì chính là Thiên Hà Tông Linh Nguyệt tiên tử môn hạ đồ tôn, Linh Nguyệt tiên cô cũng là Gia sư, mà ta lại là sư thúc của các ngươi, sư phụ các ngươi đang bế quan bên trong, bốn năm sau mới có thể xuất quan."
Sắc mặt của Lâm Khiếu Đường và nam tử trung niên không thay đổi, chỉ là khẽ gật đầu, thanh niên chấp sự tán dương liếc mắt nhìn hai người, lập tức tăng tốc hướng phía dưới bay đi.
Tại sườn núi bên ngoài động phủ vừa mới hạ xuống, bên trong động vang lên một thanh âm nhẹ nhàng phiêu đãng, cực kỳ êm tai dễ nghe.
"Là Thiên nhi sao!"
"Đúng vậy, sư phụ, Thiên nhi mang theo người mới mà chưởng môn chỉ định tới gặp sư phụ."
"Ai, thực sự là làm phiền Phương chưởng môn rồi!"
Một nữ tử mặc xiêm y tơ lụa màu vàng nhạt chậm rãi đi ra, thân hình như thi như họa, tuyệt vời không gì sánh được, danh xưng tiên tử kia quả thực đối với nàng cực kỳ thích hợp, nhìn qua nàng giống như một thiếu phụ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mà thôi.
Lâm Khiếu Đường và nam tử trung niên đều lặng người đi, hiển nhiên không ngờ tới sư tổ của mình lại còn trẻ đến như vậy.
"Hai vị đây là Gia sư Linh Nguyệt tiên tử, còn không mau tham kiến sư tổ!"
Thanh niên chấp sự với ngữ khí mệnh lệnh nói.
Trời, tu vi còn không cao bằng lão tử, trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm hò hét, cực kỳ phiền muộn, nhưng ngoài miệng vẫn rất "thành thật' lên tiếng:
"Sư tổ!"
Vị Linh Nguyệt tiên cô này nhiều nhất chỉ có tu vi đại sư giai trung kỳ. Trải qua nhiều năm trôi dạt, hiện tại Lâm Khiếu Đường đã có tu vi đại sư giai đỉnh cấp, hơn nữa căn cơ cực kỳ vững chắc, lần trước trùng quan thất bại lại làm cho Lâm Khiếu Đường biến đổi thật lớn, hơn nữa còn thêm thể chất song nguyên linh đặc thù kỳ dị, nếu là so sánh với linh hồn giai sơ kì có thể nói là tương xứng.
Phía sau Linh Nguyệt tiên tử có một nữ tử thanh xuân tuổi chừng hai bốn hai năm, bộ quần áo màu xanh phiêu dật linh khí tràn đầy, chỉ là biểu tình trên mặt lại băng lãnh không gì sánh được.
Lâm Khiếu Đường nhìn mỹ nữ siêu cấp như Tân Tây Á thành quen, vì vậy lực miễn dịch đối với mỹ nữ thực sự rất cao.
Thanh niên chấp sự lại giới thiệu:
"Vị này chính là sư tỷ của ta Mộ Dung San, cũng chính là sư thúc của các ngươi!"
Lâm Khiếu Đường càng nghẹn khuất kêu một tiếng:
"Sư thúc!"
Không chỉ là kêu một tiếng, mà còn muốn kêu sao cho cung kính ngưỡng mộ, độ khó thật ra là rất lớn, cũng may Lâm Khiếu Đường hiện tại có tâm cảnh khá cao, ngược lại không có vì vậy mà lộ ra sơ hở gì, phải biết rằng làm cho một người lớn đi gọi một đứa bé là sư thúc, còn muốn cho người ta nghe có cảm giác tự nhiên, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, không có tu vi nhất định thì khó có thể làm được.
Linh nguyệt tiên tử nhìn hai người, vung tay lên, hai bộ trang phục xuất hiện ở trước mặt hai người, một thân đạo bào thanh sơn lục thủy, một cái túi trữ vật bên hông, mặt trên có khắc hai chữ Thiên Hà, một phi hành pháp khí hình dáng như mảnh lá cây, mấy tờ đạo phù cùng với một cái Linh Nguyệt trường kiếm, tuyệt đối là một bộ trang bị nhập môn tiêu chuẩn đạo tông, chỉ là nếu so với trang bị thông thường của môn phái thì có vẻ như hơi sa hoa một chút.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 293: “Sư tổ” tu vi không bằng chính mình
Chương 293: “Sư tổ” tu vi không bằng chính mình