Lâm Khiếu Đường dưới sự dẫn đường của Mộ Dung San ly khai Linh Nguyệt Phong, đi đến ngoại sự khu.
Dọc theo đường đi hai người không nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Mộ Dung San thủy chung lộ vẻ sương lạnh, giống như có người thiếu nàng mấy vạn nguyên thạch vậy.
Lâm Khiếu Đường hiện tại đã thay cả bộ y phục đệ tử cấp thấp Thiên Hà Tông, một thân lục sắc trường bào, trên lưng đeo một túi trữ vật, trên người chỉ có đai lưng màu lam là của chính bản thân hắn, cầm trên tay một thanh linh nguyệt trường kiếm, pháp khí hình lá cây cũng không dùng tới mà đứng trên pháp khí phi hành hình hoa tuyết của Mộ Dung San.
Bay vào ngoại sự khu, Mộ Dung San lấy ra một tờ danh sách nói:
"Nghĩ muốn đến nơi nào, tự ngươi chọn một chút."
Lâm Khiếu Đường tiếp nhận danh sách nhìn thoáng qua nói thẳng:
"Loại dược!"
Mộ Dung San lộ ra vẻ ngoài dự liệu, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường, lại rất nhanh khôi phục như thường, gật đầu, thôi động pháp khí chuyển tới một phương hướng bay đi.
Ước chừng thời gian hai nén hương, tiến nhập vào một ngọn núi nhỏ, bốn phía sương phủ, trong không khí tản ra nồng đậm hương vị cây cỏ dược thảo, thỉnh thoảng lại có một chút hương vị gay mũi làm cho người khác không khỏi nhíu mày.
Phía dưới ngọn núi là một mảnh dược viên (vườn dược thảo) có diện tích rất lớn, phương viên chí ít phải đến mấy trăm trượng, trồng đủ loại dược thảo.
Dược viên nằm trong một cái khe ở trung tâm ngọn núi, nguyên khí nồng hậu, vị trí rất bí mật, bên cạnh khu vườn có mấy gian nhà gỗ, không giản dị cũng không xa hoa.
Vừa vào trong phòng liền có một lão giả thân mặc đạo bào màu xanh đậm ra đón, khi nhìn thấy Mộ Dung San, lập tức cung kính nói:
"Đệ tử không biết sư phụ đến, không thể nghênh tiếp đúng lúc, xin sư phụ thứ tội!"
Lâm Khiếu Đường nhìn lào giả không khỏi có chút cảm khái. Lão giả nhìn qua hơn sáu mươi tuổi. Đầu đã đầy tóc bạc. Một thân tu vi lại chỉ có sĩ giai hậu kỳ. Đạo bào màu xanh đậm nói rõ lão giả nhập môn đã lâu năm, chí ít cũng đã ngoài ba mươi năm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Biểu tình trên mặt Mộ Dung San nhàn nhạt, lạnh lùng nói:
"Không cần đa lễ. Ngày hôm nay ta dẫn người khác tới thay ngươi. Từ giờ trở đi ngươi không cần trông coi dược viên này. Môn phái sẽ cho ngươi nhiệm vụ mới."
Trên mặt lão giả đầu tiên là cả kinh. Tiếp theo là vui vẻ đến không tự kìm hãm được. Hầu như muốn khóc lên. Cảm kích nói:
"Đa tạ sư phụ!"
Mộ Dung San liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, giới thiệu:
"Vị này chính là tam đồ đệ của ta, Liêm Hải Phú. Hiện tại cũng là sư huynh của ngươi."
Lại xoay người hướng lão giả nói:
"Vị này chính là đệ tử mới gia nhập tông phái, Lâm Khiếu Đường. Tiến nhập vào làm môn hạ của sư tỷ ta cũng chính là sư đệ của ngươi."
Lâm Khiếu Đường cùng với lão giả hàn huyên vài câu. Lâm Khiếu Đường cũng hơi phiền muộn mà kêu vị lão giả chỉ có tu vi sĩ giai này một tiếng sư huynh.
"Tiểu Lâm, có cần Liêm sư huynh dạy ngươi quản lý dược viên như thế nào?"
Mộ Dung San do dự một hồi, ý tứ hỏi.
Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua dược viên nói:
"Không cần phiền đến sư huynh, đệ tử hẳn là có thể đảm nhiệm được."
Thảo dược trồng ở dược viên này đều là dùng cho việc chữa thương, cũng không phải quý giá gì dành để luyện dược, vốn cũng không có gì phải chú ý quá nhiều, để người ở bên cạnh trông coi một chút là được, mà chỉ cần đúng giờ bón phân tưới nước là ổn thỏa. Mộ Dung San gật đầu cũng không còn nói thêm cái gì, sau khi đem khẩu quyết đóng mở kết trận dược viên nói cho Lâm Khiếu Đường liền mang theo Liêm Hải Phú bay trên trời.
Mộ Dung San đi xa rồi, Lâm Khiếu Đường lập tức xem kỹ toàn bộ dược viên, nơi này mặc dù không phải là nơi tốt nhất để trồng thảo dược, nhưng bốn phía nguyên khí khá sung túc vả lại có sương mù lượn lờ, thực sụ coi nhu là một chỗ ẩn cư không tồi.
Mấy ngày này, Lâm Khiếu Đường không làm quá nhiều việc, chỉ là đem các giống cây dược thảo trong vườn ghi nhớ, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc một phen, vị Liêm sư huynh kia, vừa nhìn qua đã biết là một người cổ hủ, làm việc tương đối cứng nhắc, tất cả việc làm đều dựa theo sách vở.
Mặc dù không có tạo thành giảm sản lượng, nhưng chất lượng thảo dược cũng chỉ là tạm được. Lâm Khiếu Đường trải qua nhiều năm như vậy, đối với đặc tính thảo dược chữa thương rất có tâm đắc, bởi vậy muốn chăm sóc cũng là thuận buồm xuôi gió, hiện tại đan dược phổ thông đã tiêu hao gần hết, thực sự cần thiết phải luyện chế thêm, vì vậy đối với dược viên này hắn đã dùng khá nhiều tâm tư.
Lúc đầu Mộ Dung San cử mỗi nửa tháng lại tiến đến dò xét một lần, xem Lâm Khiếu Đường có hay không làm hết phận sự, dược viên này mặc dù không phải là chỗ trọng yếu, nhưng nếu bởi thế mà giảm sản lượng thậm chí hoang phế đi, môn phái chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm.
Bất quá sau vài lần dò xét, dược viên không việc gì, thậm chí so với lúc Liêm Hải Phú ở đây thì càng ngay ngắn rõ ràng. Mộ Dung San lập tức hài lòng, vị đệ tử mới gia nhập môn phái này coi như là một người cẩn thận. Tuy rằng tư chất kém một chút nhưng quản lý dược viên lại không có vấn đề gì.
Ba tháng sau, Mộ Dung San không hề quay lại dò xét.
Lúc này, dược viên thành địa bàn riêng của Lâm Khiếu Đường, đối với thái độ băng lãnh của Mộ Dung San, Lâm Khiếu Đường căn bản ước gì tiếp tục như vậy, tốt nhất nàng trực tiếp đem chính mình quên hẳn đi cũng được, như vậy bản thân mới có thể hoàn toàn buông tay làm chuyện của mình.
Thiên Hà Tông ở Vạn Sơn Đạo Minh thậm chí toàn bộ Nam Xuyên Giới đều là đại tông phái, phạm vi thế lực cũng khá rộng lớn, môn nhân đệ tử lại có hơn vạn người, thế nhưng các đệ tử mỗi người đều có phân công rõ ràng trông nom các khu vực, dụng hết trách nhiệm làm việc, ngoại trừ môn nhân quản lý công việc, ngoài ra bình thường các đệ tử đều không đi lại liên hệ với nhau nhiều, trừ phi bên trong nội môn có đại sự phát sinh.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường biết đệ tử mới gia nhập môn phái có địa vị rất thấp, muốn qua lại xung quanh cũng hơi chút bất tiện, trái lại có thể bị người hoài nghi, vì vậy tĩnh tâm lại, toàn lực tu luyện.
Lâm Khiếu Đường một lòng muốn trùng quan, nhưng lần trước đã thất bại một cách mơ hồ, cũng không tìm được nguyên nhân, Linh Vương đan trên người tuy là không ít, thế nhưng cũng không lấy ra tùy tiện phục dụng, phải biết rằng một viên giá trị hơn một nghìn trung cấp nguyên thạch, cũng có thể đổi lại được bảo bối quý giá.
Lâm Khiếu Đường cũng không muốn trở thành bại gia tử, so với phục dụng Linh Vương đan, chẳng bằng thử một độc đan trong sáu chiếc hộp kia.
Tâm ý đã quyết, Lâm Khiếu Đường lập tức bắt đầu củng cố "tu hồn dưỡng linh thuật", tu luyện tâm pháp này cùng với Vô Tung Quyết xem có thể đột phá được bình cảnh tầng thứ bảy đấu luyện hay không.
Một khi Đấu Luyện đột phá tầng thứ bảy, lập tức bắt đầu tu luyện giai đoạn thứ hai, đối với tâm pháp bậc này, lòng hiếu kỳ của Lâm Khiếu Đường cho tới bây giờ cũng không có chút nào giảm thấp.
Một mặt tu luyện mặt khác Lâm Khiếu Đường bắt đầu từng chút một tinh luyện bí huyền kim trong thượng cổ khôi giáp cùng hơn mười loại quáng tinh hi hữu.
Thỉnh thoảng cũng sẽ đem "tham thị thú" triệu hoán ra ngoài hóng gió, nhưng thời gian cũng không dám quá dài.
Để an toàn, hơn ba mươi dặm bên ngoài dược viên Lâm Khiếu Đường đào một huyệt động bí mật dưới gò núi, đem toàn bộ gò núi phía dưới hầu như đào rỗng.
Thiên Hà Tông cũng không phải là một tiểu môn phái, có thể có không ít cường giả, một thân tu vi của Lâm Khiếu Đường tuy đã đạt tới đại sư giai hậu kỳ, nhưng cũng không dám coi nhẹ, chỉ dựa vào thực lực của chính hắn muốn tránh né con mắt của các cơ sở ngầm, sợ là rất dễ bị lộ gì đó.
Vì vậy bên trong gò núi hắn đã bố trí khá nhiều ma pháp trận, nói là ma pháp trận, kỳ thực là Lâm Khiếu Đường theo Amanda học được một ít phương pháp chế tạo trận pháp, hơn nữa chính mình trước kia đối với kết trận cũng có một ít lý giải, mà tự hành nghiên cứu chế tạo một loại nửa pháp trận nửa kết trận.
Lâm Khiếu Đường cùng trình độ bản thân đối với chế tạo trận pháp có hạn, chỉ dựa vào mấy loại nửa kết trận nửa pháp trận mới nghiên cứu được hiển nhiên không được vẹn toàn, may mắn chính là trước đây Amanda cho hắn hai ba bộ pháp trận lợi hại, trong một tầng ngoài một tầng bố trí ổn thỏa, cho dù là cao thủ linh hồn giai cũng không thể cảm nhận được.
Toàn bộ không gian bên trong sau khi được đào rỗng có thể nói là rất rộng lớn, kéo xuống phía dưới dài hơn mười trượng xem như chính điện của Thiên Hà Tông cũng không bằng, không gian lớn như vậy cũng đủ Lâm Khiếu Đường làm bất cứ chuyện gì, cách ly ra năm sáu khu vực, phân biệt sử dụng, rất thích ý.
'Tham thị thú' chỉnh tề lơ lửng ở giữa không trung, Lâm Khiếu Đường thẳng thắn đem chúng phóng ra ngoài toàn bộ, ở trong vòng gò núi để chúng tùy ý hành động.
'Tham thị thú' không ăn không uống vài ngày cũng không có việc gì nhưng nếu là thực sự ăn uống thôn phệ, sợ là toàn bộ lòng đất cũng có thể vét sạch.
Gò núi bị đào rỗng cùng với dược viên cách xa nhau hơn ba mươi dặm, khoảng cách này đối với Lâm Khiếu Đường mà nói trong nháy mắt là tới, Vô Tung Quyết một khi vận chuyển chỉ với thời gian uống cạn chung trà là có thể vừa đi vừa về.
Bên trong gian nhà gỗ, Lâm Khiếu Đường thả mấy đầu 'tham thị thú', dùng nguyên thức khống chế, lúc nào cũng có thể biết được động tĩnh hai bên, mà chính mình thì ở lại bên trong gò núi khắc khổ tu luyện.
Gia nhập Thiên Hà Tông đã một năm, lúc này Khiếu Đường đem một trong sáu chiếc hộp gấm trực tiếp phá giải phong ấn, bên trong linh hồn thanh minh một tiếng làm cho Lâm Khiếu Đường thiếu chút nữa chấn thương, cũng may căn cơ vững chắc mới không có thụ thương.
Yên tĩnh bế quan nửa năm hắn mới đưa độc nguyên cùng với nguyên khí tinh thuần trong khỏa độc đan cao cấp này tiêu hóa hấp thu hoàn tất, cũng may trong nửa năm này không có người tới dược viên.
Sau khi ăn độc đan này xong Khiếu Đường đã tiến nhập nửa bước vào linh hồn giai, nhưng không thể phá tan quan khẩu, để vững chắc dược lực Lâm Khiếu Đường cũng không có vội vã trùng quan, tiếp tục củng cố chắc chắn tu vi, tiến hành theo chất lượng.
Trong một năm rưỡi này, ngoại trừ tu luyện ra thì Lâm Khiếu Đường làm nhiều nhất chính là tinh luyện 'bí huyền kim", thượng cổ khôi giáp đã có phân nửa bị tinh luyện.
Hôm nay Lâm Khiếu Đường đã chế tạo ra ba thanh tử kim trường thương, mà Tân Tây Á sống nhờ trong một thanh trở thành chủ thương, còn lại phân làm phó thương, chủ thương bởi vì có nguyên linh của một vị linh hồn giai bên trong, uy lực tự nhiên càng cường đại, thậm chí còn phát huy ra một ít tài nghệ của Tân Tây Á, ngoài ra uy lực cực kỳ to lớn.
'Tham thị thú' trong khoảng thời gian này, hấp thu nguyên khí xung quanh, dần dần trưởng thành, bộ lân giáp màu lam trên người quang hoa sáng lạng, có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng của mỗi tiểu tử này.
Năm thứ hai gần kết thúc, Lâm Khiếu Đường biết thời cơ bản thân trùng quan đã tới, nên dùng linh vương đan, bất luận thành bại đều nên thử một lần.
Lâm Khiếu Đường đem năm gốc 'cổ độc thi thảo" trồng ở một chỗ trên gò núi, nơi có nguyên khí cực ki nồng hậu, làm cho chúng nó hút càng nhiều nguyên khí thiên địa, để sau này sử dụng có thể phát huy hiệu quả lớn hơn nữa.
Tại lúc tất cả chuẩn bị sắp xếp xong, đang lúc Lâm Khiếu Đường dự định dùng linh vương đan, nguyên thức lại đột nhiên có chút căng thẳng, bên ngoài dược viên lại có khách tới.
"Lâm su đệ có ở trong đó không?"
Thanh âm cực kỳ dễ nghe thông qua 'tham thị thú' truyền vào lỗ tai Lâm Khiếu Đường một cách rõ ràng.
Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ vận chuyển vô tung quyết, chỉ chốc lát đã xuất hiện trong dược viên, cũng không nhìn kết trận đang phong bế mà trực tiếp tiến vào, kết trận không hề ngăn cản hắn.
"Lâm su đệ có ở trong đó hay không?"
Thời gian trôi qua khá lâu, người bên ngoài lại một lần nữa hỏi, thanh âm lớn hơn một ít, giọng điệu cũng mang theo một chút nghi hoặc.
"Ở đây! Xin hỏi bên ngoài là ai?"
Lâm Khiếu Đường hoàn toàn thu liễm khí tức lại, sau đó nhẹ giọng trả lời.
"Ta còn tưởng rằng Lâm sư đệ trúng dược độc chứ? Lâu như vậy mới hồi âm, chắc chắn là đang lười biếng a!"
Người bên ngoài nói với ngữ khí tràn đầy hiểu rõ.
Không có hồi âm.
"Là sư phụ sai ta gọi kêu Lâm sư đệ!"
"Sư phụ ngươi là ai?"
"Mộ Dung san!"
"A!"
Sau khi lên tiếng thì Lâm Khiếu Đường bắt đầu mở kết trận bên trong ra. Chỉ chốc lát một thiếu nữ mặc bộ y phục màu hồng phấn bay tới
"Di!"
Lâm Khiếu Đường ngoài dự liệu khẽ thốt ra một tiếng, có chút quái lạ nhìn thiếu nữ mới tới, nàng chính là cô gái xinh đẹp cùng với Lâm Khiếu Đường trong số chín người nhập môn đã có tu vi ngoài sĩ giai.
Chỉ là lúc đầu, khi phân hai mươi hai người tới các nơi khác nhau thì nàng ta không được phân tới Linh Nguyệt Phong này như Lâm Khiếu Đường, Mộ Dung San từ lúc nào lại trở thành sư phụ của nàng?
Lâm Khiếu Đường hồ nghi nhìn thiếu nữ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 294: Tạo nơi tu luyện
Chương 294: Tạo nơi tu luyện