- Thích đối với ta mà nói thực sự quá xa xôi!
Âu Dương dùng một giọng điệu tràn ngập tự tin nói.
- Ta biết. Nam nhân từng bị Lưu Tĩnh ta bắt nạt đều có thể thành đại tài! Có phải hay không, quỷ hẹp hòi nghe lén ngoài cửa kia!
Lưu Tĩnh thoáng nhìn về phía ngoài cửa. Thiệu Phong rất ngượng ngùng đi vào.
Tuy rằng Thiệu Phong rất yên tâm đối với Âu Dương, nhưng Thiệu Phong là nam nhân. Là nam nhân đều là "kẻ cẩn thận". Thiệu Phong có thể đứng ở ngoài cửa trước sau không tiến vào đã là rất giỏi rồi.
- Hì hì, ta cũng ngủ không được, muốn vào nói chuyện phiếm!
Thiệu Phong dùng lý do sứt sẹo này để che dấu sự lúng tung của mình.
- Hừ! Keo kiệt đúng là keo kiệt, còn giả vờ cái gì! Đến đây đi, ngồi xuống đi!
Lưu Tĩnh vỗ vỗ vào chỗ giường bên cạnh mình ra hiệu Thiệu Phong cũng ngồi xuống giường!
Thiệu Phong không nói hai lời, hùng hục chạy tới, sau đó đặt mông ngồi ở trên giường nói:
- Âu Dương, ngươi biết không, năm nay Bắc Kinh đã hoàn toàn từ bỏ lệnh cấm đối với pháo hóa. Qua hai ngày nữa, khắp nơi khẳng định đều có tiếng pháo và pháo hoa.
- Thật không! Ta nhớ được tết như vậy chỉ xuất hiện khi còn bé. Khi đó trên đường khắp nơi đều là đám trẻ con chạy tán loạn. Chúng cầm những quả báo nhỏ, châm ngòi khắp nơi. Mặc kệ đi tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ râm ran!
Âu Dương nhớ lại.
- Cũng không sao! Năm nay cũng sẽ như vậy. Bắc Kinh năm nay nhất định sẽ náo nhiệt. Tuần tới ta sẽ dẫn ngươi đi dạo khắp Bắc Kinh, nhìn xem thế nào mới gọi là năm mới!
Thiệu Phong vỗ ngực bảo đảm.
- Ta muốn mua quần áo mới!
Lưu Tĩnh không bỏ lỡ thời cơ ở bên cạnh chen vào một câu:
- Ta muốn Âu Dương mua cho ta! Khi còn bé, hắn đã nói lớn lên kiếm tiền phải cho ta mua quần áo đẹp nhất tốt nhất trên đời này để ta mặc như một công chúa!
- Được, vậy ta đưa ngươi tới một thế giới toàn quần áo sang trọng phú quý, để ngươi chọn lễ phục tân hôn. Ngươi thấy thế nào?
Âu Dương trêu ngược lại Lưu Tĩnh. Quả nhiên, lần này khiến Lưu Tĩnh đỏ mặt. Lưu Tĩnh trừng mắt với Thiệu Phong một cái. Sau đó dùng bàn chân nhỏ nhắn giống như mỹ ngọc đạp mạnh một cước vào Thiệu Phong tướng quân của chúng ta!
Mặt Thiệu Phong Đại tướng quân liền lộ vẻ bất đắc dĩ. Sao lại như vậy? Rõ ràng là Âu Dương trêu ngươi, ngươi làm gì lại đạp ta...
- Lưu Tĩnh là bằng hữu tốt nhất của ta. Cho nên ta nhất định sẽ tham gia hôn lễ của các ngươi. Tĩnh tỷ còn nhớ không. Khi còn bé ta đã từng nói, ta sẽ khiến hôn lễ của ngươi biến thành hôn lễ sang trọng nhất trên đời này. Trước chưa từng có, sau cũng không còn!
Âu Dương nói như thế.
- Đúng vậy. Vậy ngươi tính làm thế nào?
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương nói.
- Vậy có lẽ sẽ khiến Thiệu Phong chịu khó chờ thêm một thời gian. Chờ sau khi ta giải quyết xong tất cả mọi chuyện, ta sẽ khiến toàn thế giới cũng biết đến hôn lễ của các ngươi!
Âu Dương vỗ ngực bảo đảm!
- Việc này không khó khăn. Với năng lực của ngươi bây giờ đã có thể làm được việc này!
Thiệu Phong rõ ràng không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Âu Dương.
- Hắn nói toàn thế giới không phải là địa cầu, mà tất cả vũ trụ mênh mông!
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương.
- Không sai! Trung tâm thế giới này tên là Tiên giới. Nơi đó có vô số tiên nhân. Chờ sau khi ta giải quyết xong tất cả mọi việc, sẽ tổ chức hôn lễ cho các ngươi sẽ ở Tiên giới. Ta sẽ để chư thiên thần phật đều đến chúc phúc các ngươi!
Lần này Âu Dương không hề nói mạnh miệng. Nếu như hắn thật sự có thể trở lại lật tung Thiên Đình, như vậy mặc dù hắn không muốn làm Chúa cứu thế cũng nhất định sẽ trở thành Chúa cứu thế!
Mà lúc đó, Âu Dương bổ ra một thông đạo đi từ địa cầu tới Tiên giới thực sự dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó mời tất cả tiên nhân đến chúc mừng hôn lễ trước chưa từng có ai sau nhất định cũng không còn ai, không phải là không có khả năng!
- Được! Ta nhớ được lời ngươi nói. Ngươi cũng không thể nuốt lời. Ta biết Âu Dương là một người coi trọng một lời hứa nặng tựa thiên kim. Ta sẽ chờ rồi!
Lưu Tĩnh rõ ràng sẽ không nghi ngờ Âu Dương. Nhưng Thiệu Phong lại cười khổ. Hắn đương nhiên sẽ không nghi ngờ Âu Dương. Chỉ có điều bởi vì câu nói này của Âu Dương trong khoảng thời gian ngắn hắn muốn bò lên trên giường lão bà của mình sợ là rất khó khăn.
Trong xã hội hiện nay, có mấy người có thể giống như Thiệu Phong hơn ba mươi tuổi vẫn xử nam? Hơn nữa đối mặt với một lão bà như hoa như ngọc như vậy, rõ ràng đã đính hôn, nhưng trước sau không dám động loạn.
Dù sao thân phận Lưu Tĩnh như vậy, Lôi Minh đã nhiều lần nhắc nhở Thiệu Phong, trước hôn lễ tuyệt đối không được phép động loạn vào Lưu Tĩnh. Làm vậy chỉ sợ Âu Dương sẽ mất hứng. Từ phương diện nào đó mà nói Âu Dương xem như là một nửa gia trưởng của Lưu Tĩnh.
Lôi Minh sợ nếu trước hôn lễ hai người phát sinh chuyện gì sẽ khiến Âu Dương mất hứng. Trên thực tế bọn họ đều nghĩ quá nhiều. Âu Dương còn lâu mới gàn bướng như vậy. Hai người Lưu Tĩnh và Thiệu Phong thật tình yêu nhau. Trong tình huống ngươi tình ta nguyện Âu Dương có thể nói cái gì...
Nhưng càng là gia tộc và thế lực lớn lại càng chú ý tới điều này. Lôi Minh nhắc nhở Thiệu Phong, bất kể nói thế nào, lễ nghi tuyệt đối không thể loạn. Trừ phi chính thức cưới Lưu Tĩnh qua cửa, thành người của Thiệu gia các ngươi, thành vợ của Thiệu Phong ngươi, bằng không trước đó tuyệt đối không cho phép có bất cứ chuyện gì phát sinh...
Mà bây giờ Âu Dương đáp ứng Lưu Tĩnh sẽ tổ chức hôn lễ kinh thế, thật ra cũng khiến Thiệu Phong cực kỳ chờ mong! Thiệu Phong rất muốn biết, hôn lễ với tiên nhân hoặc là ma thần bay lượn đầy trời sẽ lớn tới mức nào!
Đương nhiên hắn không tưởng tượng nổi. Bởi vì nếu như Âu Dương thật sự có thể làm được những điều hắn vè nói, chỉ sợ đến lúc đó tiên nhân, Ma thần, Yêu thú thượng cổ, thậm chí là một vài quỷ linh, bất kỳ cường giả nào có thể đến Tiên giới đều sẽ dự hôn lễ lần này.
- Được rồi, chúng ta cứ hẹn ước như vậy. Tiếp theo chúng ta để cho tên địa đầu xà dẫn chúng ta đón năm mới đi!
Lưu Tĩnh lôi kéo tay Âu Dương nhìn Thiệu Phong nói.
Mặt Thiệu Phong liền cười khổ. Nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người kia có vẻ càng xứng đôi hơn. Chính hắn là một lão công chính lúc này ngược càng giống như một tiểu tam.
Thật ra Âu Dương rất thích nhìn vẻ mặt bộ dạng đau khổ của Thiệu Phong. Tuy nhiên hắn rất thích lúc này. Bởi vì hắn cảm thấy vào lúc này hắn giống như đã trở về những năm tháng không chút kiêng kỵ kia.
Thời điểm Âu Dương làm tất cả những điều này, ở Tiên giới xa xôi, có một đám người đang thương thảo một vài chuyện sẽ quyết định số phận tương lai của toàn thế giới. Mà tất cả đều xoay quanh tên của một người —— Âu Dương!
- Hắn không trở lại!
Yên Hồng nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người ở đây, nàng biết, những người này nghe thấy điều này nhất định sẽ rất phẫn nộ, thậm chí sẽ chửi ầm lên. Tuy nhiên lần này nàng đã nghĩ nhầm.
Lần này không có ai mắng chửi Âu Dương. Mặc dù trên mặt mọi người đều xuất hiện vẻ thất vọng, nhưng vẫn đều mang theo mấy phần thấu hiểu.