Ý của Vương Kiêu…
Trầm Côn chậm rãi quay đầu lại, thấy rõ ràng được sau lưng có gì, hắn vui vẻ cười mắng:
- Mẹ nó chứ, tự nhiên còn có loại ưu đãi này!!!
Chỉ thấy sau lưng của hắn lại có một Trầm Côn nhỏ nhỏ khác ngồi xổm: đôi mắt ti hí, cái đầu bóng lưỡng, vẻ mặt thì cười quái dị, quả thật là giống bản tính của Trầm Côn như đúc. Khác biệt duy nhất là tiểu Trầm Côn này nụ cười cứng nhắc, biểu cảm thì ngây dại, tròng mắt cũng không có chút thần thái nào, giống như một cái xác không hồn vậy!
- Nếu ta không nhìn nhầm thì thứ này chính là Hồn ngoại hóa thân trong truyền thuyết hay còn gọi là Hồn xác thứ hai!
Vương Kiêu bùi ngùi thở dài.
- Vương lão huynh, vì sao mà huynh lại thở dài vậy? Hồn xác thứ hai này là năng lực thiếu hụt sao?
Trầm Côn tò mò.
- Không, đối với ngươi mà nói, hồn xác thứ hai chính là tuyệt thế chí bảo vô cùng quý giá!
Vương Kiêu chua sót nói:
- Hồn xác thứ hai có hai tác dụng, thứ nhất là làm cho ngươi có sinh mệnh linh hồn thứ hai, cũng là ngươi có thêm một cái mạng nữa! Trầm Côn, hiện tại ngươi có hai cái mạng!
Thanh âm càng thêm chua sót:
- Mà tác dụng thứ hai của nó, là có thể lưu giữ linh hồn thứ hai nữa, nói cách khác…
Hắn buồn rầu mà không nói thêm được.
Nhưng mà Trầm Côn cũng đã hiểu, hắn kinh ngạc kêu lên:
- Lão huynh, ý ngươi là…. Là ta có thể dùng hồn xác thứ hai cất thêm vũ hồn thứu hai? Ta … ta có thể có được hai vũ hồn sao?
Vương Kiêu im lặng gật đầu, xoay người sang chỗ khác.
- Mẹ nó chứ!!!
Trầm Côn hét lên điên cuồng, hắn hưng phấn chạy quanh Vương Kiêu, nói như bắn liên thanh:
- Lão huynh, ngươi không gạt ta chứ? Hai vũ hồn, chẳng phải là ta có thể tùy ý đổi vũ hồn mới sao? Một cái dánh nhau, một cái nghỉ ngơi, nếu còn dư có thể cho thuê vũ hồn kiếm tiền….Hắc hắc, phát tài, phát tài rồi. Chờ bần tăng khai trương ý tưởng cho thuê vũ hồn kiếm tiền, liền mờ hai Thiếu Lâm tự, một cái…
Trầm Côn không có gì bất ngờ xảy ra liền biến mất.
- Ai…
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Trầm Côn, Vương Kiêu im lặng thở dài một tiếng.
Chủ nhân có được vũ hồn thứ hai, tất nhiên là đáng mừng, tuy nhiên…
Vũ hồn vốn dĩ rất tôn quý, là ở chỗ tính duy nhất của nó, bây giờ Trầm Côn có được vũ hồn thứ hai, tương lai sẽ còn có vũ hồn thứ ba, thứ tư… Vậy thì trong lòng hắn, Vương Kiêu liệu còn có là lão sư được tôn trọng nhất hay không?
Lòng người khó dò, không chừng đêm nay, Trầm Côn gặp được một lão sư nổi tiếng, liền đổi giọng gọi Vương Kiêu là nô tài cũng không chừng![Vương Kiêu nghĩ]
Di?
Vương Kiêu đang tự oán tự ngã, chợt nghe Trầm Côn hỏi một câu.
- Ngươi nói cái gì?
- Ai nha, ta nói nè Vương lão huynh, ngươi chạy đi đâu vậy? Đấy không phải là thói quen tốt đâu nhé…
Trầm Côn cười hì hì:
- Ta đang hỏi ngươi, linh hồn sư mẫu Đồ Nguyệt Nhi ở đâu vậy?
- Ngươi hỏi việc này làm gì?
Vương Kiêu vẫn đang lơ đãng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ba ba!
Trầm Côn vỗ vỗ hồn xác thứ hai:
- Còn phải nói nưã sao? Ta đã đáp ứng ngươi cho ngươi xum họp với sư mẫu mà! Vậy, vũ hồn thứ hai này sẽ là sư mẫu, hắc hắc, hai người các ngươi xum họp trong linh hồn của bần tăng đi! Bần tăng bất tử thì không ai có thể tách các ngươi ra được!
- Ngươi thật sự muốn vị trí này là Nguyệt Nhi?
Vương Kiêu dường như nghe chưa rõ:
- Ngươi nên nghĩ cho rõ ràng, Nguyệt Nhi chỉ là một người bình thường, nếu nàng làm vũ hồn cũng không mang lại lợi ích gì cho ngươi cả!
- Yên tâm! Yên tâm đi!
Trầm Côn dửng dưng vẩy tay:
- Bần tăng buôn bán, luôn lấy chữ tín làm đầu! Vương lão huynh, chờ giải quyết phiền phức Trầm gia xong, chúng ta phải đi tìm linh hồn sư mẫu!
- Hô!
Vương Kiêu thở gấp gáp, yên lặng nhìn Trầm Côn, đôi môi hơi run run.
- Trầm Côn, Vương Kiêu ta cả đời chỉ từng cúi lạy bốn người : cha, mẹ, anh trait a Vương mãng….
Hắn đột nhiên quỳ gối xuống, đầu Phù Ma cúi xuống thật sâu:
- Lần quỳ thứ năm này, Trầm Côn, ta thay mặt Nguyệt Nhi cám ơn ngươi, ngươi cho vợ chồng ta có nơi xum họp!
Sơn cốc yên tĩnh, nhẹ nhàng bùng lên một ngọn lửa, một đời là Phù Ma, hai hang lệ nóng…
Oanh long!
Cảnh vật linh hồn này có chút tiêu điều sụp đổ.
Nguyên là thời gian pháp tướng đã hết! Trầm Côn chán nản vỗ cái đầu bóng lưỡng, nhưng mà hắn cũng rất nhanh liền bật cười.
[Tính đi tính lại, bần tăng buôn bán đúng là lời không ít đây! Nhất là Hồn Kinh đã luyện đến tầng thứu hai, thời gian pháp tướng của bần tăng cũng kéo dài đến hai phút!]
Hai phút!
Vậy là hắn có thể học được gấp đôi kiến thức võ học, được lão sư Vương Kiêu chỉ dạy thời gian gấp đôi!
Đúng rồi, tại sao Hồn Kinh lại đột nhiên tiến triển?
Trầm Côn tự thấy hắn chưa làm qua việc gì tích đức, hảo sự cả, ngoại trừ đối kháng với Trầm phu nhân, hắn cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn lén A La tắm rửa, thuận tiện luyện công thăng cấp… đúng, chính là thăng cấp! Hồn Kinh tiến triển, nhất định là do hắn thăng cấp tới cảnh giới Hoàng Nguyên vũ tông!
[ Ha ha, nguyên do Hồn Kinh là cùng cấp với cấp võ đạo, bần tăng cấp càng cao, Hồn Kinh càng mạnh!]
- Ách….. ha ha ha ah.
Nghĩ đến hưng phấn, Trầm Côn không nhịn được liên tục phát ra nụ cười độc môn, cái đầu bóng lưỡng, đôi mắt ti hí, điệu cười cực kỳ ti tiện, nhưng vẫn có chút khả ái!
- Trầm Côn, thương thế của cha ngươi vừa mới yên tĩnh lại, ngươi la to, muốn hại chết hắn sao?
Hắc Bá đem Trầm Côn kéo lại thế giới thực.
- Ai ui, xin lỗi, xin lỗi, ta quên mất!
Trầm Côn vuốt cái đầu bóng lưỡng, cười ngượng.
- Hừ!
Thanh Sơn tử sĩ ở một bên hừ một tiếng, dùng thanh âm lớn nhất mà không quấy rầy Trầm Phù Đồ nói:
- Gia chủ đã gần bình an, chúng ta còn chưa nói gì….Trầm Côn, ngưoi trước kia không tới đây, ta cũng không ngăn cấm ngươi rời đi, nhưng mà hôm nay ngươi đến đây, chúng ta không thể để ngươi rời đi!
Thanh Sơn tử sĩ kia đứng lên, nói nhẹ:
- Ta không dám quấy rầy gia chủ, nếu ngươi còn có chút tâm huyết của nam nhi, hãy đi theo chúng ta, đến địa phương không có ai giải quyết ân oán của chúng ta!
Ai, lại còn thế nữa, Thanh Sơn tử sĩ còn muốn tìm bần tăng gây phiền phức nữa!
Trầm Côn nhịn không được lại bật cười…
Các vị, nếu vài phút trước các ngươi khiêu chiến ta, bần tăng còn có điểm cố kỵ không dám động thủ, nhưng mà hiện tại…
Hỏa Kỳ Lân đã nói rõ ràng, thương thế của Trầm Phù Đồ và bần tăng không liên quan!
- Muốn đánh nhau?
Trầm Côn nghiêng đầu:
- Phí khiêu chiến, năm trăm lượng bạc!
- Ngươi!
Thanh Sơn tử sĩ muốn mắng người, nhưng nghĩ đến thương thế của Trầm Phù Đồ liền lấy từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu:
- Trầm Côn, ngươi là kẻ hèn nhát! Bạc đây, ngươi đi theo ta! Hôm nay chúng ta không thể đánh gãy chân ngươi, chúng ta sẽ tạ tội với thương thế của gia chủ, hổ thẹn với danh Thanh Sơn tử sĩ!
- Đưa bạc thật?
Hai con mắt Trầm Côn sang rực, thuận tay đem ngân phiếu nhét vào tay áo.
- Cầm ngân phiếu rồi thì đến đây!
Hơn hai mươi Thanh Sơn tử sĩ đứng lên, cười lạnh vây quanh Trầm Côn.
Đúng lúc này!
- Thanh Sơn, các ngươi muốn chết sao?
Trong sơn động truyền ra một thanh âm suy yếu, dưới sự giúp đỡ của Thiết hòa thượng, Trầm Phù Đồ xuất quan!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 59: Tầng thứ hai Hồn Kinh (3)
Chương 59: Tầng thứ hai Hồn Kinh (3)