DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 340: Kinh kiến

Bắc Địa Vương trầm ngâm chốc lát, gật đầu.
Thời đại chiến loạn, yêu thú cùng binh khí chính là những thứ đáng giá nhất. Một ngàn độc giác mã đổi lấy một tòa thành tri nhỏ, thật ra có chút thua lỗ. Nhưng Tân Nguyệt Thành là nơi ở cũ của Trầm Gia, ý nghĩa của nó cũng không giống bình thường.
Có thể xử dụng một ngàn yêu thú đổi lại cũng đáng!
- Yến hoàng bệ hạ, quả nhiên là hào phóng.
Trầm Côn hào sảng cười một tiếng, rộng lượng phất phất tay.
- Lại thêm năm vạn lượng bạc, Trầm Gia chúng ta đáp ứng!
Mặt khác, vừa nhìn Bắc Địa Vương gật đầu, Yến Nan Quy đã gọi người đưa tới giấy bút, chuẩn bị viết biên nhận.
- Năm vạn hai?
Hắn quái dị nhìn Trầm Côn! Lắc đầu bật cười:
- Các hạ làm thương nhân cũng thật giỏi. Năm vạn hai liền năm vạn hai, Đại Yến hoàng triều cũng không thiếu bạc!
- Không thiếu? Vậy bệ hạ liền cho ta thêm năm vạn đi?
Ánh mắt Trầm Côn sáng lên.
Các tân khách ồ lên cười to, mà thành viên Trầm Gia xấu hổ cúi đầu, sắp không có mặt mũi nhìn người khác. Yến Nan Quy sảng khoái, tuyệt bút vung lên, thật không ngờ liền tăng thêm mười vạn lượng bạc trắng trên chứng từ.
Cũng mời tân khách xung quanh làm chứng, từ nay về sau, Tân Nguyệt Thành thuộc sở hữu của Trầm Gia! Cầm lấy chứng từ, Trầm Côn cười dài trở về chỗ ngồi của Trầm Gia, tiếc nuối đập mạnh:
- Đáng tiếc chỉ là ngang tay, mười tòa thành trì mới chỉ lấy được một tòa a.
- Ha ha, không thua lỗ, Tân Nguyệt Thành nằm ở thủ phủ của Yến quốc. Lấy được Tân Nguyệt Thành chẳng khác nào Trầm Gia chúng ta có nhiều hơn một vị trí chiến lược, ý nghĩa cũng không thua kém mười tòa thành thị ở biên cảnh!
Bắc Địa Vương cười ha hả, sau đó giảm thấp âm thanh hỏi:
- Thành chủ, mới vừa rồi người bị nội thương phải không?
- Không nghiêm trọng, chẳng qua là phế phủ có chút máu bầm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trầm Côn giống như trước giảm thấp xuống thanh âm.
- Yến Nan Quy mạnh như vậy?
Bắc Địa Vương nhíu mày:
- Mạt tướng xin có một câu quá phận…. Nếu như thành chủ cung Yến Nan Quy gặp nhau trên xa trường, phải chiến đấu sinh tử, kết quả cuối cùng sẽ là?
Sắc mặt Trầm Côn có chút ngưng trọng. Vấn đề này thật khó nói. Vừa rồi, Yến Nan Quy cũng không có phát động toàn bộ uy lực của vũ hồn, Trầm Côn cũng chỉ sử dụng đến tầng thứ hai của băng hỏa cửu trọng thiên. Kết quả là lưỡng bại câu thương. Nếu như tiếp tục đánh... Trầm Côn suy nghĩ một chút, liền hồi đáp:
- Trong chúng ta nhất định một người sẽ chết, nhưng người còn lại cũng đừng hòng đứng dậy!
Bắc Địa Vương thích ý thở ra một hơi:
- Như vậy là đủ rồi!
Chiến tranh cho tới hôm nay, Hoàng cấp cường giả đã trở thành chiến lực cuối cùng của tất cả thế lực ở khắp nơi. Sở dĩ Trầm Gia không thể thành một đại chư hầu, chính là do thiếu đi một người như Yến Nan Quy có thể chống lại bất kì một cao thủ nào khác. Hiện tại, Trầm Côn đã trở lại, có loại lực lượng này cũng đủ để Trầm Gia uy hiếp các quốc gia xung quanh!
- Thành chủ, hôm nay Trầm Gia mở mang đất đai, như vậy cũng đã đủ rồi. Có phải ngài nên quay về nghỉ ngơi không?
- Lão huynh, Thanh Vũ thiên quân còn thiếu Trầm gia mười tòa thành trì mà!
Trầm Côn cười hắc hắc, đi xuống tỷ võ tràng. Yến Nan Quy đang ở giữa sân, còn chưa rời đi, nhìn thấy Trầm Côn quay trở lại. Hắn cười to:
- Từ nay về sau, cũng không có người nào dám khinh thị Trầm gia nữa rồi, chúc mừng!
- Đâu có, đâu có!
Trầm Côn cười cười
- Lão huynh còn chưa đi sao?
- Trẫm còn còn có vài câu, muốn nói cùng Thanh Vũ thiên quân!
Yến Nan Quy đem Phương Thiên Họa Kích ném cho Yến Thành.
Hắn cười nói:
- Thanh Vũ thiên quân, Phương Thiên Họa Kích của trẫm bị hủy diệt, ngươi cho trẫm mượn lò luyện dùng một chút, tu phục(sửa chữa/ chữa trị) Phương Thiên kích, có thể hay không?
- Lò luyện đang ở bên trong Cận Thiên cung, xin Yến hoàng bệ hạ tùy ý!
- Đa tạ rồi, trẫm sẽ bế quan một thời gian ngắn, chậm trễ các vị anh hùng rồi!
Yến Nan Quy chắp tay rời đi, Yến Hoàng vệ đội cũng theo sát hắn đi ra ngoài. Lần này hắn đi, rất nhiều người liền thở phào nhẹ nhõm. Tại trận tranh giành minh chủ mới của Thiên Minh, Huyết Sắc Sơn Hà này, khắp nơi đều tính toán làm sao để có thể giảm bớt đối thủ của mình. Yến Nan Quy đã bế quan, liền giống như bớt đi một cường địch khó giải quyết!
Bất quá, nhìn Yến Nan Quy ly khai, Trầm Côn cũng cau mày chút ít. Từ mấy năm trước, khi hắn tiếp xúc với Yến Nan Quy, Yến Nan Quy chính là một đời kiêu chủ, dã tâm bừng bừng. Tất cả mọi người đều đang tranh giành, hắn có thể an tâm bế quan sao?
- Yến Nan Quy!
Hoài nghi Yến Nan Quy, không chỉ có mình Trầm Côn hắn. Vừa đi ra Cận Thiên cung, Thiết Kích Ôn Hầu không nhịn được gầm lên trong linh hồn:
- Ngươi rõ ràng không có bại, tại sao lại thu tay? Đối thủ như vậy thật khó tìm được. Nếu ngươi sợ hắn, thì để ta đi ra ngoài, đánh lén linh hồn của hắn!
- Ôn hầu, ngươi có thể nắm chắc mấy phần đánh bại linh hồn của hắn?
Yến Nan Quy khẽ lắc đầu.
- Lúc khai chiến, ta đã dò xét qua, linh hồn của hắn mạnh hơn suy nghĩ của chúng ta rất nhiều, khẳng định là không kém ngươi, Vũ Thần cấp
-Thế thì sao? Đối thủ như vậy…
Thiết Kích Ôn Hầu cất tiếng cười to:
- Mới thú vị!
- Ôn Hầu a!
Yến Nan Quy thở dài,
- Ta đã nói rất nhiều lần rồi, bây giờ chúng ta đã là quân vương, không còn là mãnh tướng như trước đây nữa! Lấy thực lực của người này, cho dù cuối cùng giết được hắn rồi, ta và ngươi cũng sẽ phải trả giá thật nhiều. Ta với ngươi trọng thương, Đại Yến hoàng triều làm sao bây giờ? Mấy ngàn vạn dân chúng làm sao bây giờ?
- Dân chúng Đại Yến cần nhất chính là một người võ quan thiên hạ, làm cho bọn họ an tâm, một quân vương để bọn họ dựa vào. Chứ không cần một mãng phu chỉ biết vì tranh giành khẩu khí mà quên đi đại cục
Thiết kích Ôn Hầu không lời nào để nói rồi...
Qua thật lâu, hắn mới phẫn nộ nói:
- Ngươi sợ bị thương, vậy thì ngươi lấy một chiêu giết chết hắn a! Yến Nan Quy, ngươi không chỉ có Lữ Phụng Tiên ta, ngươi còn có bổn mạng vũ hồn, còn có một nửa Chân Long đế khí ... . . Bổn mạng vũ hồn của ngươi, cộng thêm Chân Long đế khí, ba thứ hợp lại thành Hoằng Vũ Thiên Hạ, liền vượt qua Thần Giai, , còn có thể e ngại một cái Vũ Hoàng nho nhỏ như vậy sao?
- Hoằng Vũ Thiên hạ?
Yến Nan Quy tự giễu cười cười, không cam lòng nói:
- Ta lấy ra hoằng Vũ Thiên hạ, đúng là có thể không cần tốn nhiều sức giết hắn, nhưng là sau đó thì sao? Tổ chức Bắc Đẩu Thất Tinh thần, Ngũ Đế quân, còn có chủ thượng Đại Long Đầu, cũng sẽ biết thực lực chân chính của ta rồi! Bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao? Ôn Hầu, ngươi phải nhớ kỹ, đối thủ của chúng ta, là Bắc Đấu Thất Tinh thần, là Ngũ Đế quân, là chủ thượng Đại Long Đầu. Trước khi tìm được Điêu Thuyền, tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết thực lực chân chính của ta
Điêu Thuyền...
Nghe được cái tên này, Thiết kích Ôn Hầu cuồng ngạo cũng lỗ mãng đột nhiên dừng lại.
- Ai...
Hắn thở dài,
- Ta thức tỉnh mười năm, cũng đi tìm mười năm rồi, vẫn không tìm thấy nàng a!
- Ôn Hầu, ngươi lại thương cảm rồi!
Yến Nan Quy khẽ mỉm cười,
- Ta cho ngươi biết một tin tức tốt... Đại Yến hoàng triều phát động mười vạn nhân lực, dò xét ba năm, gần đây đã có đầu mối về Điêu Thuyền rồi.
- Ở nơi đâu?
Thanh âm của Thiết kích Ôn Hầu đột nhiên mừng như điên.
- Đừng nóng vội, ta cũng đã hành động...
Yến Nan Quy mỉm cười thần bí, giống như điện thờ bên cạnh hắn.
- Ít nói nhảm! Nói mau, tính tình của ta ngươi còn không biết sao? Nếu ngươi không nói, ta sẽ phế đi linh hồn của ngươi!
Thiết kích Ôn Hầu tức giận gầm lên.
- Ôn Hầu a, ngươi vẫn không thể sửa tính tình nóng vội này!
Yến khó khăn thuộc về bật cười nói:
- Yên tâm đi, việc tìm Điêu Thuyền này so với ngươi ta còn muốn gấp gáp hơn, dụng tâm hơn cả ngươi! Bởi vì chỉ có tìm được Điêu Thuyền, ta mới có thể đem ngươi cùng Điêu Thuyền dung hợp ở chung một chỗ, tạo thành vũ hồn Nhất Thế Khuynh Tình a! Có Nhất Thê Khuynh Tình, ta mới có tư cách tru diệt Thất Tinh thần, giết chết Ngũ Đế quân, thay thế được địa vị của chủ nhân Đại Long Đầu a!
- Vậy còn chờ cái gì nữa? Nhanh đi tìm!
"..."
Thiết kích Ôn Hầu liều mạng gầm lên. Đối với hắn, trừ Điêu Thuyền ra, cái gì lưu danh sử sách, cái gì dương danh thiên cổ, chẳng qua đều là phù du mà thôi ...
.....
Trong sân tỷ võ, Trầm Côn một thắng một hòa, đối thủ còn lại chỉ là Thanh Vũ thiên quân.
Trải qua hai trường tỷ thí, cộng thêm một canh giờ trì hoãn ở giữa, thời gian tới rạng sáng một giờ( nhất lưỡng điểm chung), Trăng sáng cong cong vắt giữa không trung , đèn dầu trong Cận thiên đại điện sáng rực rỡ, mấy ngàn tân khách có chút hả hê nhìn Thanh Vũ.
Đánh đến bây giờ, người sáng suốt cũng đã nhìn ra, tối nay Thanh Vũ không tiếc vạch mặt, cũng phải phế bỏ đi Trầm Gia – hậu duệ mạnh nhất của Quang Minh hoàng!
Nhưng là, Trầm Gia đột nhiên xuất hiện một hòa thượng trẻ tuổi, dọa lui Ti Nam, đánh hòa Yến Nan Quy.
Thanh Vũ, ngươi chỉ là Tử Nguyên vũ tông hạ đoạn, ngay cả Ti Nam cũng không bằng, kế tiếp ngươi sẽ đánh thế nào đây?
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, mười tòa thành trì của ngươi, sợ rằng đều bị Trầm gia thu nhận!
Ở trong con mắt soi mói của mọi người, sắc mặt Thanh Vũ cùng đám chiến tướng sau lưng nàng đều có chút nan kham( khó chịu ).
Chuyện đã đến nước này, bọn họ phải phái người ra là chuyện đương nhiên. Nhưng vấn đề là phái người nào đi? Thanh Vũ tự hỏi, mình không có bản lãnh đánh thắng Trầm Côn, liền quay đầu hỏi những chiến tướng phía sau:
- Ai dám ra ứng chiến?
Sau lưng lặng như tờ.
- Người nào dám hạ tràng, dù thắng hay thua, phần thưởng là mười vạn ngân tệ.
Tuy Thanh Vũ đưa ra số tiền thưởng khổng lồ, nhưng là tràng tỉ võ này không bàn về sinh tử. Liệu có người nào vì mười vạn lạng bạc xung phong chịu chết? Bạc thì tốt thật, nhưng quan trọng là phải có mạng để cầm bạc.
Sau lưng vẫn không có người nào trả lời, Thanh Vũ liền có chút nổi giận, thấp giọng mắng:
- Đồ vô dụng, ta nuôi dưỡng các ngươi, những cái phế vật này để làm cái gì!
Các tướng lĩnh có người nhìn bầu trời, có người nhìn chân, có người ngắm phong cảnh, chính là không có một ai nghe Thanh Vũ nói.
Những người này đều là tướng quân thân kinh bách chiến rồi, không sợ chém giết, chết trận ở trên chiến trường, chỉ sợ tình huống bây giờ, biết rõ là chịu chết, vẫn phải xông lên ...
Sắc mặtThanh Vũ càng thêm khó chịu, mà Trầm Côn đứng ở trên tỷ võ trường, vẫy vẫy tay,
- Mỹ nữ, không dám đánh sao? Ta đã nói, nếu các ngươi không phái người tiếp chiến, chẳng khác nào tự mình nhận thua. vậy thì nên giao mười tòa thành trì cho ta thôi!
- Tiểu huynh đệ này nói có đạo lý, không hạ tràng, chính là nhận thua!
Các tân khách rối rít cười to. Trầm Côn cũng nở nụ cười, đối với địch nhân dám khiêu khích Trầm gia, hắn không ngần ngại đùa cợt nhiều thêm một trận... Nhưng ngay khi châm chọc được mấy câu, Trầm Côn đột nhiên cảm giác được, trên đỉnh đầu xuất hiện một cổ sát khí cực kỳ bén nhọn, một tầng mồ hôi lạnh không khỏi thoát ra
Đây chính là bản năng sinh vật, gặp phải lúc tuyệt đối nguy hiểm mới có phản ứng! Trầm Côn lập tức ngưng kết linh khí toàn thân, cấm bế U Minh hồn phủ, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
Không biết từ lúc nào, một đám mây trắng bay tới trong bầu trời đêm. Tầng mây mờ ảo, huyền bí, so với Phật Môn kim quang của Trầm Côn còn muốn thánh khiết hơn ba phần.
Trên đám mây trắng là một nữ nhân áo trắng, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, trong tay cầm một thanh đoản kiếm.Mắt đang nàng chăm chú nhìn Trầm Côn:
- Sư tỷ, ngươi không ứng chiến, vậy để ta giáo huấn người này đi
Nữ nhân chậm rãi bay xuống sân tỷ võ. Thanh Vũ thầm hận, dậm chân, vội vàng vọt tới trong sân, nói khẽ với nữ nhân nói:
- Tiểu sư muội, ngươi tới đây làm gì? Hiện tại các phương còn chưa hiển lộ lá bài tẩy, ngươi là một tờ bài mạnh nhất trong tay ta, tại sao có thể lộ diện lúc này chứ?
- Sư tỷ không có bản lãnh, nếu ta tiếp tục không ra tay, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn mười tòa thành trì bị Trầm Gia cướp đi sao?
Thanh Vũ thanh âm rất nhỏ, nhưng nữ nhân này nhưng không chút kiêng kỵ lớn tiếng cười lạnh nói:
- Mười tòa thành trì này, là của sư tỷ, cũng chẳng khác nào là thổ địa của sư môn. Nếu vậy, sư môn sẽ phải cắt đất đền tiền rồi, ta còn có thể không ra sao? Dám không ra sao?

Đọc truyện chữ Full