- Sư muội - Thanh Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn chặt răng, thấp giọng nói:
- Đừng nói nữa, sư môn của chúng ta không thuộc về thế tục, không thể đề cập tới! Hơn nữa, nhiệm vụ của muội là giúp ta bảo vệ tượng Tiêu Khinh Hoàng đến khi thu phục được Huyết Sắc Ánh Sơn Hà, nơi này không có chuyện của muội, mau trở về!
- Ngươi đang ở đây ra lệnh cho ta sao? - Nữ nhân áo trắng cười lạnh một tiếng, ngay cả xưng hô sư tỷ cũng không gọi
- Thanh Vũ, ngươi chẳng qua là một đề tử ở ngoài thế tục, dám ra lệnh cho nội môn đệ tử như ta sao?
- Ta … - Thanh Vũ sửng sốt cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Thanh Vũ không dám, chính là tiểu sư muội lâu ngày ở nội môn, đối với qui củ thế tục không hiểu biết nhiều lắm … chuyện nơi này không đơn giản như ngươi nghỉ, mau trở về đi, Thanh Vũ ta xin ngươi!
- Cái gì qui củ thế tục? Sư phụ có nói qua, qui củ chỉ có một cát, chính là "tôn thần, bái Phật, kính trời" ! Đại biểu cho thiên ý, cần gì để ý những con kiến hôi đó? - Nữ nhân áo trắng cao ngạo ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn Thanh Vũ:
- Thanh Vũ, ta xem người ở thế tục quá lâu, cũng biến thành một con kiến rồi ư?
Nói xong, lập tức tiến về hướng Trầm Côn, tay trái cầm đoản kiếm chỉ về phía hắn:
- Đối thủ kế tiếp của ngươi là ta …
Vừa rồi các nàng nói chuyện, một người thì nói thật lớn, một người thì tận lực giảm âm lượng, Trầm Côn chỉ nghe đến một nửa, không hiểu ra sao cũng không biết lai lịch của nữ nhân này là gì. Bất quá, sau khi thăng cấp Võ Hoàng, giác quan thứ sáu của Trầm Côn cũng mẫn cảm hơn rất nhiều, một mặt phòng bị nữ nhân này đánh lén, đồng thời, ánh mắt cũng để ý một tình cảnh thú vị.
Đại Bồ Đề Tự Huyền Khổ đang đứng chính giữa vị trí của tân khách mà lẩm bẩm tụng niệm. Trong tấn tượng của Trầm Côn, Huyền Khổ có tánh khí rất táo bạo, làm địch nhân có thể làm ngươi đau đầu chết, làm bằng hữu thì tuyệt đối sẽ là một tên hòa thượng ngoan cố. Một vị phật môn cao tăng như vậy, đáng lẽ không nên có hứng thú với nữ sắc mới đúng. Thế nhưng nữ nhân áo trắng vừa mới xuất hiện, nét mặt già nua của Huyền Khổ liền ửng đỏ, hắn hướng về phía về đám hòa thượng phía đông mà trốn, cúi đầu niệm kinh, tại trên cái đầu bóng lưỡng cũng là một mảnh hồng hồng, giống như là hỗn tiểu tử rình coi mỹ nữ tắm rửa bị người ta bắt tại trận vậy.
Rình coi!? Trầm Côn đột nhiên nghĩ tới, Huyền Si đã từng nói, các cao tăng có chữ lót "Huyền" của Đại Bồ Đề Tự đều xuất thân từ Nữ Oa cung. Lúc còn trẻ, Huyền Khổ nghịch ngợm nhất trong các sư huynh đệ, thương xuyên nhìn lén các sư tỷ tắm rửa, kết quả nếu không phải bị Huyền Minh đại sư tỷ treo lên tàng cây thì chính là bị Tiểu sư muội đuổi vào thâm sơn … Cũng lúc đó, Huyền Si sẽ theo tiểu tỷ tỷ từ trong chăn mền chuôi ra, cười hì hì xem một trận náo nhiệt, sau đó lại bị tóm về ổ chăn. Vừa nhìn thấy nữ nhân này, Huyền Khổ lập tức đỏ mặt … Đúng vậy, nữ nhân này chắc là đến từ Nữ Oa cung. Cùng đứng song song với Vân La tiên phủ, là hai đại cảnh địa của Cửu Châu.
Hắc!
Hắc hắc …
Nữ oa cung cường đại là không nghĩ ngờ gì nữa, nhưng cho dù đối mặt với cường địch như thế, Trầm Côn vẫn nhịn không được bật cười lên. Thanh Vũ xuất thân từ Nữ Oa cung. Huyền Si cũng đã nói hắn được tuyệt đại đa số các tỷ muội của Nữ Oa cung yêu thương. Thanh Vũ kia … có hay không bị Huyền Si yêu thương qua đây?
- Cười cái gì ? - Thấy khóe miệng Trầm Côn cười xấu xa, nữ nhân áo trăng nổi giận nói:
- Con kiến hôi này, trong đầu đầy dơ …
- Ừ, thì ta không sạch sẽ …
Trầm Côn cười hì hì hỏi:
- Mỹ nữ ngươi thì sao? Ngươi bao lớn?
Nguyên ý tứ của hắn là nếu nữ nhân này cùng Huyền Si không sai biệt lắm về tuổi tác thì hơn phân nửa là tiểu tình nhân của hắn rồi, Nhưng ai ngờ những lời này rơi vào tai đối phương thành ra Trầm Côn trêu chọc tuổi nàng. Làm gì có chuyện vừa gặp mặt liền hỏi tuổi nữ nhân chứ? Nữ nhân kia giận tím mặt:
- Con kiến hôi, ngươi đáng chết …
Một lời không hợp, nữ nhân áo trăng liền trong nháy mắt xuât hiện sau lưng Trầm Côn, song kiếm trong tay như cây kéo hướng về cổ hắn. Lại muốn một phát tiễn đầu Trầm Côn đi! Trầm Côn đã đổi qua thân thể, không còn kiếm trủng chi thân, thành ra không dám ngạnh kháng, nghiêng một bên, bước nhanh tới trước. Chính là không tưởng được kiếm phát của nữ nhân này cuồn cuộc như nước sông liên miên không dứt, Trầm Côn vừa bước đi liền cảm thấy kiếm phòng từ phía sau đuổi tới, vẫn là hướng về cổ mình! Thật là lợi hại! Từ lúc thăng cấp Võ Hoàng, Trầm Côn lần đầu tiên gặp được đối thủ theo kịp tốc độ của hắn, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, ở bên trong mở sí thiên song dực ra một chút, tốc độ đề cao tới mức mắt thương không thể thấy, hướng đến một bên trốn tới. Lúc này, Trầm Côn một hơi trốn đi bảy tám chục thước, đã đi tới bên cạnh luận võ tràng, tiếp tục đi tiếp, có thể bị phán thua trận. Nhưng mà ngay cả lúc không kịp đứng vững lấy hơi, hắn lại cảm thấy sát khí đánh úp sau lưng, sát khí này yếu đến mức khó phân biệt ra, nếu không phải Trầm Côn tinh thông băng hỏa lưỡng trọng thiên, có thể dựa vào độ ẩm không khi chung quang mà phán đoán hành động của đối thủ thì cũng không cảm nhận được sát khí, bị song kiếm này chém mất. Mãnh liệt hít một hới, Trầm Côn giống như thuấn di đi tới giữa không trung. Cúi đầu nhìn xuống, dưới chân hắn, hai đạo kiếm quang như hai con giao lòng cắt vào cùng một chỗ. Nễu chậm nửa bước, hai chân Trầm Côn đã biến thành thịt hãm rồi …
- Con kiến kia, có thể trốn khỏi tam kiếm của ta, ngươi đã đủ kiêu ngạo!
Sau ba kiếm vừa rồi, nữ nhân áo trăng khong hề truy kích mà có chút nghiêm túc nhìn Trầm Côn, cười lạnh nói:
- Bất quá, tieps theo ngươi có thể trốn được mấy kiếm đây?
Đại hội đột nhiên lâm vào yên tĩnh. Thực lực Trầm Côn cũng đã thấy được, nói hắn là một trong những người mạnh nhất Cửu Châu hiện nay cũng được, nhưng chính là lúc nãy bị ba kiếm liên tiếp bức cho phải chạu trốn không có lực hoàn thủ !? Tâm tình Trầm Côn cũng ngưng trọng hẳn lên, nếu như nói vừa rồi đối chiến Yến Nan Qui là khó phân thắng bại, buộc phải dùng toàn lưc, thì lúc chống lại nữ nhân này, chính là dùng toàn lực cúng không kịp, chỉ có thể tự bảo về mình. Kiếm pháp của nữ nhân này rất quái lạ … Đúng rồi, song kiếm của nữ nhân này như đầu đạn truy tung, một khi đem chính mình phong tỏa, thì không thể chạy ra khỏi phạm vi kiếm quang của nàng…
- Con kiến kia, xem ngươi có thể đón ba kiếm của ta, ban thưởng cho ngươi chết toàn thây!
Đang nghĩ ngợi, nữ nhân này lại lấy song kiếm đâm tới, vẫn giống như cây kéo, thẳng về phía cổ Trầm Côn.
Trầm Côn hiếm khi chăm chú như thế này, hừ một tiếng:
- Có thể lấy kiếm pháp phong tỏa đối phương, không tệ lắm, nhưng nếu muốn tỏa định ta, ngươi trước tiên phải có bản lĩnh đột phát cái này …
Băng hỏa lưỡng trọng thiên, đệ tam trọng, Băng Phong (đóng băng)! Trầm Côn tay phải ngưng kết thành băng chưởng, giơ lên cao, lại đột nhiên vỗ xuống. Trong khoảnh khắc, không khí ở giữa sân ngưng kết, thổ địa ngưng kết, ánh sáng ngưng kết, hết thảy đều bị ngưng kêt thành huyền băng, cả luận võ trang trống rỗng bỗng xuất hiện một toàn băng sơn đem bên trong hết thảy toàn bộ đóng băng. Nữ nhân áo trăng cũng bị đóng băng bên trong. Coi như thế, Trầm Côn cũng không dám khinh thường, hắn cảm thấy nữ nhân kia cũng không dễ dàng bị đông cứng như vậy, nàng đang cố gắng chấn vỡ núi băng, song kiếm tùy thời có thể phá băng mà ra.
- Còn nghĩ ra được à! - Trầm Côn dùng tay phải vỗ tiếp, núi băng đột nhiên cao gấp đôi, chặt chẽ đóng băng nữ nhân áo trắng.
Cứ như vậy, nữ nhân kia muốn phá băng mà ra, Trầm Côn thì không ngừng bồi vào. Núi băng ngày càng cao, phụ cận bên ngoài thiên cung chỉ nhìn thấy một tòa kiến trúc giống như băng tháp, đột ngột từ dưới đất mọc lên, hướng bầu trời vươn tới. Mà tại luận võ trường, tướng sĩ bình thương không chịu nổi hàn băng vạn năm, liền cấp tốc lui ra ngoài, trong khoảnh khắc, chỉ còn lại ít ỏi mười mấy người.
Bắc Địa Vương cũng ở trong đó, hắn nhờ sư giúp đỡ của kiếm ý băng tuyết mà năng lực kháng hàn mạnh hơn mọi người, hơn nữa ánh mắt ngày càng thêm độc đáo. … Hắn đã nhìn ra, Trầm Côn tuy rằng chiếm thượng phong, nhưng ngay lúc này cũng không thể đem nữ nhân này đông lại, hơn nữa, song kiếm của người ta cũng thật quỉ dị, một khi phá băng mà ra, trái lại có thể đem Trầm Côn giết chết. Đã đến thời khắc sinh tử. Nhất định phải nghĩ biện phát giúp thành chủ môt tay, người mạnh nhất Thẩm gia không thể bị thương hoặc bỏ mạng trong này được.
Bắc Địa Vương lo lắng ở trong đại điện nhìn lướt qua, đột nhiên nhìn thấy Huyền Khổ cũng không thể đi, hơn nữa còn là bộ dáng ngượng ngùng cúi đầu niệm kinh. Hắn không biết Huyền Khổ cùng Nữ Oa cung có quan hệ, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của y, hắn biết phương diện này ắt có vấn đề. Gian nan từng bước trong hàn khí, hắn đi đến sau lưng Huyền Khổ.
- Đại sư – hắn nói chuyện có chút khó khăn – ngài nhận ra được nữ nhân này? Người xuất gia không nói dối, nhìn vào giao tình giữa Đại Bồ Đề tự cùng Thẩm gia, xin ngài nói một câu!
Đại Bồ Đề Tự còn chưa tìm được Thích Già Bồ Đề chuyển thế linh đồng, đang gửi hy vọng ở Trầm Côn còn sống trở về, tiếp tục giúp bọ hắn đi tìm, cho nên không thể không trả lời vấn đề này được.
- Thực ra … - Huyền Khổ thở dài – nữ nhân kia đúng là tiểu sư muội của bần tăng, đệ tử Nữ Oa cung, Huyền Tâm!
- Còn kiếm pháp của nàng? – Bắc Địa Vương vội vàng truy vấn.
- Võ công Nữ Oa cùng đều có một đặc điểm, chính là không cần Vũ Hồn hiệp trợ … - Huyền Khổ thấp giọng nói – bởi vì nội môn đệ tử của Nữ Oa cung cũng có thể khai thông thượng giới, thỉnh hạ tiên phật hoặc tiên phật pháp khí rót vào bên trong linh hồn bọn họ … tiên phật hoặc tiên phật pháp khì này chính là vũ hồn của đệ tử Nữ Oa cung!
- Thì ra là thế, kiếm pháp quỉ dị này là pháp khí vũ hồn từ thượng giới thỉnh xuống …
Bắc Địa Vương, nhìn tòa băng sơn cùng nữ nhân song kiếm, trong lòng chợt động "Đôi kiếm như cái kéo, truy hồn lấy mạng, tránh cũng không thể tráng, chẳng lẽ là trong cuộc chiến phong thần huyền thoại …
- Kim Giao Tiễn!
Huyền Khổ (Dịch: nguyên bản ghi là Huyền Si nhưng đệ thấy Huyền Khổ mới là người đang nói chuyện với BDV chứ) hô to một tiếng phật hiện, không nói nữa, hắn có thế nói ra cái này với Thẩm gia đã là bán đứng sư môn rồi. Bắc Địa Vương chiếm đủ tin tức, cũng không vì khó khăn của Huyền Khổ, đi trở về chỗ ngồi của mình, lớn tiếng đem những lời vừa nãy nói ra.
- Kim Giao Tiễn? Mẹ nó chứ!
Trầm Côn hung hăng mắng, nữ nhân này còn có cả thần thoại binh khí phụ thân, Kim Gia Tiễn, làm vũ hồn. Đối thủ có được lực lượng cấp thần thoại, không thể dùn võ công chống lại được …. Thần thoại, chỉ có thể dùng thần thoại đánh bại!
Thực may mắn, bên người Trầm Côn có thứ thần thoại kia. Tay phải tiếp tục gia cố núi băng, Trầm Côn lắc mình tiến nhập thế giới linh hồn, Kim Thân Phật Đà Pháp Tướng xuất hiện, đài sen dưới chân vừa động, giết về phía nữ nhân áo trắng. Đúng lúc đó, nữ nhân áo trắng thấy không thể đột phá khỏi núi băng, cũng đồng thời quyết định tiến nhập vào thế giới linh hồn. Như lời Bắc Địa Vương, bên cạnh linh hồn của nàng là hai con giao long kim sắc đan vào nhau trông giống một cái kéo thật lớn. Hai người vừa lúc đối mặt, đều hơi sững sờ.
- Quả nhiên là Kim Giao Tiễn! - Trầm Côn lần đầu tiên chứng kiến thần thoại binh khí, vẻ tham lam trong mắt chợt lóe lên. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Kim Thân Phật Tượng? Ngươi cũng có thể khai thông thượng giới? - Nữ nhân áo trăng nhìn thấy Pháp Tướng của Trầm Côn không khỏi kinh ngạc một chút.
Nhưng chỉ là do dự giây lát, hai người đồng thời xuất thủ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 341: Thần thoại binh khí
Chương 341: Thần thoại binh khí