DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tự Thiên Thư
Chương 224: Siêu cấp phân ti

Mặc dù hắn nói như thỉnh cầu, nhưng ngữ khí và thái độ, lại tràn ngập hương vị như sai khiến.

Vong Xuyên Quân cười lạnh nói: " Dựa vào cái gì?"

Ác Ma Thành Chủ cười lạnh: " Chỉ bằng khối chiêu bài của Ác Ma Thành Chủ."

Vong Xuyên Quân nhất thời cười ha ha: " Vốn giết hắn hay không đều không sao cả, hôm nay nghe lời này của thành chủ, ta không giết không được rồi."

Ác Ma Thành Chủ cũng đồng dạng cười ha ha: " Bổn thành chủ thật muốn nhìn, ở trước mặt ta, ngươi làm sao giết được Nghiêm Tiểu Khai!"

Vong Xuyên Quân đột nhiên vươn tay ra, vỗ hai cái, thấp giọng nói: " Xuất hiện đi."

Lời vừa ra, không khí bên người hắn vặn vẹo bóp méo, bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện hai người, chính là Vũ Nguyệt Yêu Linh và Liệt Hỏa Ám Linh mà Tiểu Khai từng gặp qua.

Ác Ma Thành Chủ cau mày, cúi người xuống, vỗ lên tảng đá, đồng dạng quát: " Xuất hiện đi."

Tảng đá kia hốt nhiên lóe ra hoàng quang mãnh liệt, trong hào quang, một người rồi một người, binh lính mặc kim giáp xuất hiện, túc túc đi ra chín người.

Vong Xuyên Quân cắn răng nói: " Trấn Nguyên Thần Thị?"

Ác Ma Thành Chủ nghiêm nghị nói: " Đúng vậy."

Tiểu Khai đột nhiên vừa động, nhớ tới trước mắt là thứ gì.

Vô Tự Thiên Thư trang thứ tư từng nói qua, muốn mở hai trang trước, phải tìm được vài thứ, ngoại trừ Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc, còn có Trấn Nguyên Thạch của Ác Ma Thành. Tảng đá trước mắt này, chẳng lẽ chính là Trấn Nguyên Thạch?

Vong Xuyên Quân hiển nhiên có điểm do dự, trầm ngâm hồi lâu mới nói: " Trấn Nguyên Thạch vốn dùng để trấn áp sát khí của Ác Ma Thành, sao ngươi lại đem nó đi ra?"

Ác Ma Thành Chủ nhìn thấy phản ứng này của Vong Xuyên Quân, thái độ càng cao ngạo, hừ nói: " Bổn thành chủ muốn thỉnh Nghiêm đại sư về làm khách, tự nhiên phải lo kế sách vẹn toàn, phòng ngừa gặp ai không thức thời vụ, cố ý ngăn trở, có Trấn Nguyên Thần Thị hỗ trợ, lời của bổn thành chủ nói, càng hiệu dụng hơn một ít."

Lời này nói ra, Tiểu Khai đã biết xuất ra vấn đề, tính tình của Vong Xuyên Quân, điển hình là không nhẫn nhịn nỗi nhục, cho dù hắn vừa có điểm do dự, bây giờ có lẽ đã cưỡi hổ khó xuống.

Quả nhiên, sắc mặt của Vong Xuyên Quân lập tức thay đổi: " Chẳng lẽ thành chủ nghĩ bổn quân thật sự sợ Trấn Nguyên Thần Thị hay sao?"

Ác Ma Thành Chủ cười ha ha: " Không sợ, thì thử xem."

Vong Xuyên Quân hít sâu một hơi, gật đầu nói: " Tốt lắm, bổn quân từ lâu cảm thấy năm đại cao thủ xưng danh hậu thế, Bắc Yêu Vương ma công vô cùng, Trung Ma Tôn thiên hạ đệ nhất, những người này đều làm cho bổn quân tâm phục khẩu phục, mà Đông Phong Ấn và Nam Thành Chủ đều là tự xưng danh, hôm nay thành chủ khiêu khích, bổn quân sẽ thử nghiệm một chút với ngươi, nhìn xem ngươi có tư cách đứng ngang hàng với bổn quân hay không!"

Lời này nói ra thực đả thương người, Ác Ma Thành Chủ quả nhiên đã nổi giận: " Bổn thành chủ cũng có cảm giác này, Đông Phong Ấn Tây Vong Xuyên đều là người tự xưng danh, vốn nên chỉ có bổn thành chủ và Trung Ma Tôn Bắc Yêu Vương được liệt và ma giới tam đại cao thủ, hôm nay bổn thành chủ muốn đánh cho ngươi hồi nguyên hình!"

Tiểu Khai nghe được lòng hiếu kì trướng cao, nghĩ thầm: " Vị Thiên Huyễn Yêu Vương đại nhân kia là ai, Vong Xuyên Quân và Ác Ma Thành Chủ đều đối với hắn tâm phục khẩu phục, cũng không biết đến cuối cùng là lợi hại tới trình độ nào."

Lúc này, mắt thấy hai đại cao thủ tuyệt thế sắp ra tay đánh nhau, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một thanh âm: " Tất cả dừng tay!"

Thanh âm này cũng không cao vút, cũng không uy mãnh, ngược lại mang theo điểm nhẵn nhụi âm nhu, Tiểu Khai vừa nghe được, không nhận ra người nói chuyện là nam hay nữ, nhưng dù thanh âm này không vang lớn, mà hai vị đại cao thủ đang giương cung bạt kiếm lại đồng loạt ngừng lại, nhìn lên bầu trời.

Bầu trời quả nhiên có thêm một người, người này mặc một bộ trường bào rộng thùng thình, ống tay áo cũng rộng thùng thình, hoàn toàn bao phủ thân thể hắn ở bên trong, trên đầu hắn còn đội một cái nón bao phủ mặt, bốn góc phủ kín khăn đen, che lại toàn bộ gương mặt kín mít.

Nhìn hắn như cố ý che giấu bản thân, Tiểu Khai từ góc độ này nhìn lại, căn bản cả nửa tấc da thịt của hắn, nửa điểm dung mạo cũng nhìn không ra.

Nhưng thái độ của Ác Ma Thành Chủ lại thật cung kính: " Sao ngài lại đến đây?"

Người nọ phát ra tiếng cười cổ quái không giống nam hay giống nữ, nói: " Bổn tôn vì Nghiêm Tiểu Khai mà đến."

Tiểu Khai vô cùng nghi hoặc, quay đầu nhìn Tiểu Trúc, Tiểu Trúc lại nắm chặt tay Tiểu Khai, dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay hắn hai chữ: Ma Tôn.

Tiểu Khai đầu tiên là có chút sửng sốt, chuyển niệm suy nghĩ, nhất thời giật mình hiểu ra, đúng vậy, người này hiển nhiên là Ma Tôn, nếu không, ai có thể làm cho Vong Xuyên Quân và Ác Ma Thành Chủ khách khí như thế?

Ác Ma Thành Chủ nhíu mày nói: " Mặc dù ngài là người đứng đầu ma giới, nhưng mọi sự phải là có thứ tự, rõ ràng là ta tới trước…"

Ma Tôn lại phát ra một trận cười: " Vô phương, không sao, vừa lúc bổn tôn còn có một chuyện muốn nhờ, không bằng chúng ta cùng đi Ác Ma Thành là được."

Hắn chuyển hướng Vong Xuyên Quân, gật đầu cười nói: " Vong Xuyên chi chủ, chúng ta lần cuối cùng gặp mặt là ba ngàn năm trước, hôm nay gặp lại, phong thái của quân thượng càng hơn xưa."

Vong Xuyên Quân khách khí nói: " Ma Tôn quá khen."

Ma Tôn lại nói: " Có một chuyện quan hệ an nguy cả ma giới, còn cần thuật luyện khí của Nghiêm đại sư hỗ trợ, quân thượng có thể nể mặt cho ta một nhân tình, buông ra ân oán riêng tư, tha cho hắn một mạng?"

Vong Xuyên Quân gật đầu nói: " Đã Ma Tôn mở miệng, bổn quân tự nhiên đồng ý, bổn quân sẽ trở về Vong Xuyên Chi Nguyên." Hắn nói xong lời này, còn cố ý nhìn Ác Ma Thành Chủ, ý tứ thực rõ ràng: " Ngươi nói ta sẽ không đồng ý, Ma Tôn nói thì được, ta là không muốn để cho ngươi mặt mũi."

Ác Ma Thành Chủ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nhiều lời.

Mấy tháng trước, trong Ác Ma Thành, Tiểu Khai từng gặp qua Côn Bằng và Huyền Quy hai vị sứ giả, lúc ấy hắn cũng nghĩ không có chuyện gì quan trọng, hôm nay nhìn thấy hai vị đại cao thủ tự thân đến nơi, ngạnh sanh từ trong tay Vong Xuyên Quân đòi người, mới biết được Ác Ma Thành Chủ và Ma Tôn tìm mình thật sự có chuyện rất trọng yếu, Tiểu Khai vốn đối với những cao thủ ma giới này không có hảo cảm gì, nhưng dù sao mạng là do người ta cứu, luận nắm tay thì người ta cũng cứng hơn, cho nên thái độ của Tiểu Khai hòa hoãn lên, nhìn thấy Ma Tôn chậm rãi hạ xuống, mặc dù không có gì nói, nhưng vẫn chủ động nhìn hắn cười cười.

Ma Tôn nhìn Tiểu Khai gật đầu nói: " Nghiêm đại sư, từ Ác Ma Thành từ biệt mấy tháng, hôm nay mới coi như nhìn thấy mặt thật của đại sư."

Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Chúng ta có gặp qua sao?"

Ma Tôn cười nói: " Ngươi chưa thấy qua ta, ta đã thấy qua ngươi, ngày đó ta ở bên ngoài Ác Ma Thành, cách nhau không xa, từng cử động của ngươi, đều ở trong cảm giác của ta."

Trong lòng Tiểu Khai nhảy dựng, ngẫm lại lúc ấy đã làm ra vô số động tác nhỏ, xem ra tất cả đều không tránh được ánh mắt Ma Tôn, Tiểu Khai kinh ngạc, nhịn không được nói: " Chẳng lẽ lúc ấy ngươi biết ta có mưu đồ?"

Ma Tôn mỉm cười nói: " Ngươi làm việc vốn vô cùng đường hoàng, ngay cả muốn dương danh tại Ác Ma Thành, cũng làm quá đáng chút ít, bổn tôn gặp ngàn vạn người, điểm ấy tiểu kỹ dĩ nhiên là nhìn ra được."

Tiểu Khai càng kinh hãi, nói: " Vậy sao ngươi còn phái ra sứ giả…"

Ma Tôn cười càng khoái trá, vui vẻ nói: " Đại sư thân là thiên tài ma luyện sư ngày năm khó gặp tại ma giới, lại có được bộ tâm luyện phương pháp độc bộ thiên hạ, có lẽ an nguy cả ma giới đều phải nhờ vào tài nghệ của đại sư, ta thân là ma giới chi chủ, thì tặng cho ngươi một phần nhân tình, phối hợp ngươi diễn một tuồng kịch, có quan hệ gì?"

Tiểu Khai trừng lớn mắt, nhìn Ác Ma Thành Chủ, ha ha nói: " Vậy ngươi…"

Ác Ma Thành Chủ hừ nói: " Thiên tài ma luyện sư muốn dương danh tại địa bàn của ta, ta thân là thành chủ, làm sao chịu rơi phía sau Ma Tôn?"

Tiểu Khai lặng lẽ hít một hơi, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, lại nói: " Vậy Tê Bì Nhĩ Bá Cách chẳng lẽ đã…"

Ác Ma Thành Chủ nhất thời cười ha ha: " Đông Phong Ấn nhiều năm nghiên cứu trận pháp, ngay cả ngàn chữ vạn từ hắn cũng có thể lý giải được rành mạch, tâm tư phức tạp, có thể nói ma giới vô song, nếu luận sự gian hoạt, bổn thành chủ thật sự tự than thở là không bằng a!"

Tiểu Khai vẫn không dám tin tưởng, nghi hoặc nói: " Nếu hắn sớm biết ta có mưu đồ, vì sao còn mời ta đến?"

Ác Ma Thành Chủ nhìn hắn liếc mắt, trong mắt tràn đầy khinh miệt, chậm rãi ôm cánh tay, căn bản không thèm giải thích, thái độ ngạo mạn hiển lộ không thể nghi ngờ.

Nhưng Ma Tôn lại giải thích: " Nghiêm đại sư, Tê Bì đại nhân mời ngươi trở về, là vì hắn cần thuật luyện khí của ngươi, cho nên những lời lẽ cử chỉ khác, chỉ là cố ý làm ra mà thôi, ngươi không cần để ý tới."

Tiểu Khai suy nghĩ về chuyện lúc ấy mình tìm mọi cách che giấu, lúc đó tự cho biểu hiện cũng được, lại không biết là người ta theo hắn đùa chơi mà thôi. Còn không biết Tê Bì và tâm phúc của hắn ngầm vụng trộm cười nhạo mình như thế nào, nghĩ tới đó nhất thời buồn bực muốn hộc máu.

Nhưng lại nghĩ, Tê Bì dù có tính toán thế nào, cũng không tính được mình lại nhập vào cấm khu, phóng thích Phượng Hoàng Thần, nếu tính toán tinh tế, chẳng những mình cứu sống được Tiểu Trúc, còn luyện thành Sáng Thế Bảo Bình, tìm được Định Thiên Côn, thật sự là kiếm lời thật to, mà Tê Bì chẳng những không trị được bệnh cho con, ngược lại còn vứt bỏ Cửu Thiên Huyền Nữ Hài, mất đi Phượng Hoàng Lệ, quả thật là thiệt thòi tới cùng.

Nghĩ tới đây, Tiểu Khai nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ma Tôn cúi đầu nhìn, đột nhiên cười nói: " Tiểu Trúc cô nương thật có hứng thú, thế nhưng lại đi chân trần a."

Tiểu Khai kinh ngạc cúi đầu, mới phát hiện chân của Tiểu Trúc đã hoàn toàn trống trơn, vừa rồi cùng Vong Xuyên Quân đánh thật hăng say, vải bố bọc chân nàng đã sớm không biết tuột đi đâu rồi.

Tiểu Trúc dù sao là nữ hài tử, bàn chân trần trắng tuyết bại lộ ra, nhất thời có chút quẫn bách, núp sau lưng Tiểu Khai, nói: " Giày của ta đã đánh mất."

Ma Tôn " nga" một tiếng, sờ tay vào ngực, lấy ra một thứ: " Nơi này ta còn có một ít Hoàng Tinh Nê Thai không đáng giá, vừa lúc cấp Tiểu Trúc cô nương luyện một đôi giày, đại sư cầm lấy đi."

Tiểu Khi lặng lẽ tra duyệt trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư, nguyên lai Hoàng Tinh Nê Thai quả nhiên cũng không giá trị lắm, chỉ là tài liệu luyện khí thô thiển nhất, thứ này có đặc tính, chính là có thể tùy ý tạo hình, là phôi thai tốt nhất, nếu người luyện khí truyền công pháp của mình đi vào, có thể làm cho hình dáng của nó cố định xuống tới. Nói đơn giản, thứ này cũng không khác gì đồ gốm.

Tiểu Khai cũng không khách sáo, tiếp nhận Hoàng Tinh Nê Thai đưa cho Tiểu Trúc, cùng Tiểu Trúc giải thích đại khái một phen, Tiểu Trúc ngồi trên mặt đất, dùng Nê Thai bao lấy hai chân mình, Tiểu Khai quán nhập nguyên lực màu xanh biếc, nhất thời cố định lại hình dáng, Tiểu Trúc đứng lên đi hai bước, cười nói: " Thật sự cũng được nga, Ma Tôn, đa tạ."

Ma Tôn a a cười, gật đầu không nói, Ác Ma Thành Chủ bên cạnh lên tiếng: " Bất quá chỉ là một nữ tử phàm nhân mà thôi, nàng ta có mang giày hay không có quan trọng gì, bổn thành chủ còn có chính sự chờ Nghiêm Tiểu Khai đi làm, chúng ta nhanh lên trở về đi."

Ma Tôn cũng không tức giận, gật đầu nói: " Cũng tốt, chậm trễ lâu như vậy, nên đi trở về." Hắn đưa tay mời Tiểu Khai, cười nói: " Đại sư ở xa tới là khách, mời đi trước."

Tiểu Khai thối lui ra sau một bước, nói: " Ta đi theo các ngươi là được."

Ác Ma Thành Chủ nặng nề hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói: " Muốn đi ngươi bước đi, sao lại nói nhiều như vậy, bổn thành chủ đi trước một bươc, các ngươi mau theo cho kịp." Hắn nói vừa xong, cả người bay lên, khối Trấn Nguyên Thạch vẫn dẫm dưới chân, giống như là gốc rễ mọc lên, chín vị Trấn Nguyên Thần Thị, tự nhiên đã sớm thu hồi.

Tiểu Khai nhịn không được lắc đầu, nghĩ thầm, ma giới năm đại cao thủ, khó trách Ma Tôn danh liệt đệ nhất, chỉ nhìn cách làm người xử thế đơn thuần, Ma Tôn đã cao hơn mấy người kia rất nhiều. Ác Ma Thành Chủ điển hình là " lão tử nói chuyện ngươi phải nghe", Vong Xuyên Quân lại là: " Ai cũng đừng hòng ở trước mặt ta giả vờ", còn Tê Bì Nhĩ Bá Cách, mặc dù thoạt nhìn khách khí, nhưng luôn có cỗ uy thế ỷ thế hiếp người, phảng phất không tự giác đã biểu hiện ra vẻ cao nhân nhất đẳng. Còn Ma Tôn, hắn rõ ràng cũng vì lợi dụng Tiểu Khai mà đến, nhưng một lời nói ra, từng cử động, lại mang theo hương vị như gió mùa xuân, tâm tư càng nhẵn nhụi chu toàn, Tiểu Khai biết rõ mấy vị cao thủ ma giới này người nào cũng là kẻ giết người không nháy mắt, nhưng vẫn không tự chủ được đối với Ma Tôn lại sinh hảo cảm.

Trong Ác Ma Thành hết thảy như trước, nơi lối vào, vô số ma tộc từ xa đến muốn đi vào, phải đưa lên cống phẩm cho thủ vệ. Trong thành, cướp bóc và chém giết còn chưa bao giờ dừng lại. Lão Xích đừng cách cửa thành không xa, đang thao thao kể cho những người mới đến nghe một câu chuyện xưa, chuyện xưa này mỗi ngày hắn đều kể lại rất nhiều lần, bởi vì ngoại trừ kể lại chuyện xưa, hắn thật sự không biết mình còn có thể làm cái gì.

Chuyện xưa mà hắn kể, tên là " thiên tài ma luyện sư dương danh Ác Ma Thành."

Đối với ma tộc cấp thấp ở tầng dưới chót như lão Xích mà nói, Nghiêm Tiểu Khai chính là cứu thế chủ trong mắt của hắn. nếu không phải Nghiêm Tiểu Khai vì mình luyện ra thanh phi kiếm rách nát, hắn sẽ không đổi lấy được hai trăm phương ma giới cực phẩm hắc ngọc, nếu không có vị thân gia khổng lồ như vậy, hắn làm sao có thể thuê nổi hai gã trung đẳng ma tộc làm bảo tiêu, mà nếu không có hai gã bảo tiêu này, hắn làm sao có thể sống an ổn nhàn nhã như bây giờ.

Lão Xích nhớ rất rõ ràng, lúc ấy nơi này có một trung đẳng ma tộc gọi là Thân Đồ Lão Tam phi thường đáng ghét, thường xuyên cướp đoạt thức ăn của mình, sau khi Nghiêm Tiểu Khai đại sư vào thành, Thân Đồ Lão Tam lại dám mạo phạm hổ uy, bị thủ hạ của đại sư một chiêu đánh cho thần hồn câu diệt, sau đó, lão Xích có thể được ăn no bụng. Mà bây giờ, lão Xích lại có được hai gã trung đẳng ma tộc bảo tiêu, cho dù có thêm một Thân Đồ Lão Tam, hắn cũng không còn sợ nữa.

Đúng vậy, ma tộc cấp thấp lão Xích bây giờ cảm thấy mình thực phong cảnh, thực vinh diệu, trong gia tộc sài cẩu(chó sói), hắn đã coi như được xuất đầu, cho nên, trong đầu hắn ngày đêm đều nhớ rõ Nghiêm Tiểu Khai, mà chuyện của Nghiêm Tiểu Khai, cũng được hắn nói cho mọi người biết hết.

" Lời kể lúc đó, trong đại sảnh đấu giá tinh quang lóng lánh, trời ạ, đó đều là cao đẳng ma tộc mà cả đời chúng ta đều không có dịp nhìn tới, bọn họ toàn bộ đều vì Nghiêm Tiểu Khai đại sư, mà đi tới hiện trường!" Lão Xích nuốt ngụm nước miếng, lại hớn hở nói: " Lúc Côn Bằng đại nhân và Huyền Quy đại nhân xuất hiện, đã làm cho ta hạnh phúc đến muốn ngất, nhưng các ngươi phải hiểu được, địa vị của Nghiêm Tiểu Khai đại sư là chưa từng có, cho nên hai vị đại nhân này xa xa còn không đủ phân lượng, kế tiếp, nhân vật có phân lượng đã bắt đầu xuất hiện!" Lão Xích nói tới đây, quay đầu, quét qua những ánh mắt đang trừng thật to, thần bí nói: " Các ngươi biết ai tới không?"

Những tiếng mắng nhất thời đập vào mặt mà đến.

" Ta kháo, nhanh nói đi, đừng dây dưa, lão tử vừa mới vào, còn phải tìm chỗ ở."

" Ai nha, khẳng định là năm vị đại nhân tự mình ra mặt rồi, Nghiêm đại sư rất có mặt mũi, lần này ta từ xa xôi đi vào Ác Ma Thành, là muốn tìm Nghiêm Tiểu Khai đại sư luyện khí đó."

" Ta phi, tên sài cẩu ngươi, còn không mau nói, cẩn thận lão tử xé nát miệng của ngươi."

Bình thường khi gặp phải uy hiếp thì có bảo tiêu ra mặt, lão Xích cười hì hì, bảo tiêu bên người liền đứng dậy, vì vậy lời vừa chửi người lập tức mềm nhuyễn ngay: " A…A…Thực xin lỗi, lão Xích đại nhân, vừa rồi ta đã lỡ miệng, đại nhân ngài đừng trách tiểu nhân, hay là kể lại tình huống lúc ấy cho chúng ta nghe đi!"

Lão Xích cười tủm tỉm gật đầu, hư vinh trong lòng thỏa mãn thật lớn: " Ta tự nhiên sẽ không so đo với ma tộc cấp thấp như ngươi, lại nói, lão Xích ta cũng từng đối diện ngay mặt nói chuyện với Nghiêm đại sư, là người có thân phận địa vị….Lại nói lúc ấy, một hắc bào nhân đột nhiên đứng lên, hắn bỏ đi hắc bào…Hắn…Hắn…Hắn.....Hắn…" Lão Xích bỗng nhiên trừng mắt, trong miệng nói chữ " hắn" suốt hồi lâu, mọi người mới phát hiện lão Xích đã sớm há to miệng, cặp mắt nhìn trừng trừng ra cửa thành, phảng phất như bị trúng tà, cả nước miếng cũng nhỏ ròng xuống khóe miệng.

" Lão Xích đại nhân, ngài nói đi a, hắn hắn hắn rốt cuộc lại là ai?"

Sắc mặt lão Xích lúc đỏ lúc hồng, phảng phất như vui mừng, phảng phất ngoài ý muốn, lại phảng phất như nhìn thấy quỷ, tay chỉ thẳng vào ngay cửa thành, đầu lắc lư như bị điên, bỗng nhiên tê tâm liệt phế kêu to lên: " Hắn! Là hắn! Ta nhận thức hắn! Hắn chính là thủ hạ của Nghiêm Tiểu Khai đại sư, đúng vậy, Thân Đồ Lão Tam chính là do hắn giết!"

Ngón tay hắn chỉ, chính là Ngọc Hồ đang đi theo phía sau Tiểu Khai.

Tiểu Khai đã bỏ đi Biến Hình Y, thoạt nhìn là gương mặt hoàn toàn mới, Tiểu Hùng Miêu đã cởi quần áo rộng thùng thình, thoạt nhìn đã thay đổi bộ dáng, chỉ có Ngọc Hồ vẫn là thân thể bạch ngọc, không có nửa điểm thay đổi, thủ vệ hai bên nhìn thấy thành chủ đi vào cửa, căng thẳng cúi đầu thi lễ, lại nhìn thấy Ngọc Hồ, mặc dù trong lòng buồn bực, cũng không dám hỏi loạn, sợ thành chủ tức giận trách cứ, giờ phút này tiếng hống của lão Xích quả thật kinh thiên động địa, nhất thời những người đang ở cửa thành đều nghe được. Trong phút chốc, vô số ánh mắt đồng loạt bắn tới, những tiếng ồn ào lập tức vang dậy: " Là hắn, hắn gọi là Ngọc Hồ…Hắn là truy tùy giả của Nghiêm đại sư, đúng vậy, chính là hắn!"

Ma Tôn không chút tiếng động nhẹ nhàng bước đi, toàn thân hắn che kín cẩn mật, không có một ma tộc nào nhận ra hắn là ai, trong lòng thủ vệ mặc dù kì quái, nhưng nhìn hắn đi cùng thành chủ, tự nhiên cũng không dám ngăn lại để hỏi, sau đó, tâm tình lão Xích đã hoàn toàn mất đi sự khống chế, giống như nhìn thấy được mẹ ruột, quỳ sụp trước mặt Ngọc Hồ, khóc rống nói: " Ngọc Hồ đại nhân, ngài…Ngài đã tới, tiểu nhân tưởng niệm Nghiêm đại sư đã lâu rồi."

Tiểu Khai bị hắn làm hoảng sợ, cẩn thận nhìn dung mạo lão Xích, nhưng không có chút ấn tượng nào, hoàn hảo trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư có thể tra xét, vừa ra thì phản ứng, nhất thời cười lên: " Ta bất quá chỉ giúp ngươi luyện một thanh kiếm rách mà thôi, ngươi nhớ ta làm chi?"

Lão Xích nhanh chóng ngẩng đầu lên, lau nước mắt và nước mũi trên mặt, trừng mắt nhìn Tiểu Khai nói: " Ngươi…Ngươi chẳng lẽ là…Nghiêm đại sư?"

Tiểu Khai gật gật đầu, mỉm cười nói: " Lần trước ta làm chút ít ngụy trang, lần này là mặt thật của ta."

Lão Xích nhất thời chảy xuống nước mắt hạnh phúc: " Thần tượng, thần tượng a! Ta chỉ biết ngươi sẽ không xấu xí như vậy, quả nhiên…quả nhiên đây mới là mặt thật của ngươi, nga, ta quá hạnh phúc rồi, Nghiêm Tiểu Khai, ta yêu ngươi!"

Lão Xích kích động, rõ ràng nhảy dựng lên, bản tính của sài cẩu nhất thời bại lộ ra, bốn chân như muốn ôm Tiểu Khai, toàn thân Tiểu Khai nổi da gà, nhanh chóng tránh sang bên cạnh, không nói hai lời tung một cước, đá văng lão Xích ra ngoài, túc túc chia ra vài phút, mới nghe từ phía xa truyền đến một tiếng " bồng" nổ vang, phảng phất như có bao tải rơi xuống đất, sau đó thanh âm của lão Xích đã xa xa truyền tới: " Quả nhiên là thần tượng của ta, cả tư thế xuất cước cũng tuấn tú như vậy, úc!"

Ác Ma Thành Chủ nhíu mày, hừ lạnh nói: " Làm gì phải lãng phí thời gian cho tên đê tiện này, Nghiêm Tiểu Khai, đi mau."

Đoàn người nhanh hơn tốc độ, thân hình chớp lên, trong thời gian ngắn đã đi xa, trong mắt ma tộc bình thường đứng ở cửa thành, căn bản cả cái bóng cũng nhìn thấy không rõ, liên tiếp những tiếng kinh hô tán thưởng nhất thời vang lên.

Ác Ma Thành sôi trào!

Thiên tài ma luyện sư đã trở lại!

Truyền bá ra tin tức này đắc lực nhất dĩ nhiên là lão Xích, tin tức với tốc độ nhanh lạ thường tán ra ngoài, trong phút chốc đã chấn động cả Ác Ma Thành, trong nhà Chuẩn đại nhân, vô số cao đẳng ma tộc mang theo lễ vật đến bái phỏng, thỉnh cầu Chuẩn đại nhân giúp mình bái kiến Nghiêm đại sư, lễ vật của những người này càng lúc càng quý trọng, người đi tới thực lực càng cường hãn, Chuẩn đại nhân trong lòng kêu khổ, liều mạng giải thích mình chưa gặp lại Nghiêm Tiểu Khai, nhưng vô luận hắn giải thích như thế nào cũng không có ai tin tưởng, chỉ có tinh tức trịnh trọng lan ra: " Chuẩn đại sư vốn là người đại lí duy nhất của Nghiêm đại sư trong Ác Ma Thành, Nghiêm đại sư ẩn thân trong nhà của Chuẩn đại nhân!

Cho nên, tòa nhà Chuẩn đại nhân ngày hôm sau mỗi một tấc đất đều có vô số thần niệm tra xét, mà phòng đấu giá càng đầy nghẹt người, mỗi ngày đều có vô số ma tộc đi tới xếp hàng.

Điểm chết người chính là Chuẩn đại nhân phát hiện mình không có cách nào khác tu luyện, bởi vì Lạc Ưng Giản phảng phất như biến thành nơi công cộng, cả những hầm hố đã bị bỏ hoang mấy ngàn năm cũng bị người đào ra, tuyên bố nơi đó có manh mối.

Đọc truyện chữ Full