Một cảm giác đắng ngắt trào lên trong miệng Huyền Nguyên, hắn cố nghĩ thêm một bước nữa. Nhưng điều này này vẫn chưa là gì, nguy hiểm nhất là nếu để mất đi số lượng khách hàng này, sau này địa vị của hắn giữa các đại tông phái e rằng sẽ bị giảm sút, nhất là những thủ lĩnh của những thế lực đã trả tiền cọc sẽ càng hận hắn hơn.
Thân là thuật luyện sư, Huyền Nguyên hiểu rõ nhất tính quan trọng của nhân mạch, chính vì như vậy hắn mới không thể ngồi im đứng nhìn nguy cơ phát sinh.
Bởi vì nếu để như vậy, căn cơ của Huyền Nguyên Tông sẽ bị lung lay!
- Còn nữa, tông chủ!
Viên quản sự đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng bổ sung:
- Nghe nói mặc dù bên đó hiệu quả tương đương, nhưng không tên là bồi nguyên chương, mà gọi là tăng nguyên tinh chương!
- Tăng nguyên!?
Huyền Nguyên lẩm bẩm hai tiếng, tinh mang trong mắt bạo trướng, đột nhiên quay sang Phòng Kì, nhấn mạnh từng chữ:
- Tăng nguyên!
Phong Kì là cúi đầu, hắn là kẻ thông minh nên hiểu đây không phải lúc thể hiện sự hiểu biết của mình, càng không nên trách móc Huyền Nguyên sao không nghe lời mình sớm, nếu hắn làm vậy e rằng Sáng Tông chưa bị tiêu diệt thì hắn đã bị kẻ đang hổ thẹn và giận dữ Huyền Nguyên giết trước rồi.
Bởi vậy, hắn cố dìm mình xuống.
Huyền Nguyên "hắc" một tiếng cười lạnh, khí thế tự tại trên người hắn đã không còn nữa, tất cả còn lại chỉ là sát khí bạo ngược:
- Được lắm Sáng Tông, ta không tìm đến các ngươi mà là các ngươi chủ động tìm đến đấy!
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng hắn lại lóe lên một đường âm ảnh.
Rõ ràng hắn đã nhờ Thương Linh Tông ra tay mà sao vẫn chưa thấy tin tức gì? Không lẽ Thương Linh Tông cũng không đối phó được với Sáng Tông?
Bất luận Huyền Nguyên Tông có giận dữ thế nào, bên Lăng Phong vẫn ồn ào náo nhiệt, khí thế vô cùng.
Vị Trương chấp sự nhìn thấy đoàn người đang chen chúc như một bầy ong, mừng đến sáng bừng cả khuôn mặt, nhưng sau khi phát hiện tình hình có chút mất kiểm soát, ông liền vội vàng hô lên mấy tiếng:
- Xếp hàng, toàn bộ xếp hàng! Cửa hàng một lúc chỉ có thể tiếp đón bốn người, những người còn lại mời xếp hàng. Nếu như không chịu tuân theo trình tự thì người đó sẽ bị loại ngay tư cách đặt hàng!
Mặc dù vị Trương chấp sự này chỉ là cửu tinh cấp tu vi, nhưng lúc này không ai dám làm trái lời ông, ngoan ngoãn đứng đợi hết bên ngoài.
Mặc dù như vậy cũng không có nghĩa là họ sẽ tuân thủ trình tự, chỉ một lúc sau, những tiếng quát tháo đã lại vang lên:
- Chết tiệt, ngươi dám chặn đường lão tử à?
- Lão tử đứng đây đã được nửa tuần trà rồi, ngươi tưởng có thể chen ngang dễ dàng vậy sao? Chen, chen, chen, giỏi chen như vậy sao không về nhà tìm vợ ngươi đi?
Hai người đang cãi nhau rõ ràng đều là những kẻ tính tình nóng nảy nên cuộc tranh cãi nhanh chóng chuyển thành một trận ẩu đả. Bọn họ không dám làm gì quá đáng trong Ly Hỏa Thành nên không dám động dụng một số đại chiêu, nhưng họ đều là cao thủ nhất phương, chỉ cần động dụng những chiêu thức thô thiển nhất, kết hợp với năng lượng trong người, sức phá hoại đã đủ kinh người rồi!
Binh binh, phì, cạp cạp!
Những âm thanh hỗn loạn vang lên, chỉ mới có hai ba chiêu mà những phiến thanh thạch dưới đất đã vỡ vụn, bay tứ tán khắp nơi.
Đến lúc này thì mọi người đều cảm thấy khó chịu, họ phải chờ đợi vốn dĩ đã có chút bực mình, bây giờ lại bị mảnh đá vỡ bắn phải, mặc dù chỉ bị thương ở mức độ thấp nhưng cũng chẳng khác gì chọc nổ thùng thuốc pháo!
- Hai thằng mù này, lão tử đánh với các ngươi.
Một hán tử râu hùm bùng nổ đầu tiên, giơ cánh tay dài, đập mạnh một quyền vào đầu hai kẻ đanh bận đánh nhau. Cự lực bộc phát, nặng như một tảng cự thạch vài tấn, gió rít lên vù vù, binh binh hai tiếng, cả hai cùng xây xẩm mặt mày, ngã bay ra ngoài.
Ai ngờ, một người lại ngã trúng vào đoàn người đang chen chúc xếp hàng, xoạt một tiếng, đụng ngã mấy người.
- Mấy tên đáng chết này, các ngươi đáng nhau cứ đánh, chạy sang đây làm gì!
Những người bị đụng ngã hét lên giận dữ.
Hán tử râu hùm cũng không tỏ ra yếu thế, quát lại vài tiếng, đây đều không phải những kẻ ăn chay nên lời nào họ cũng có thể thốt ra được.
Mùi thuốc nổ bốc lên nồng nặc, không khí trở nên vô cùng căng thẳng!
- Là chuyện gì vậy?
Lăng Phong ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Bên cửa tiệm, Tuyết Niệm đang bận rộn quay trái quay phải, chỉ huy đám đệ tử của Du Thiên Trì tiếp đãi khách hàng. Ngay cả lão thuật luyện sư cũng phải đích thân ra tay.
Ông không ngờ đơn đặt hàng trong ngày đầu tiên lại nhiều đến vậy nên chuẩn bị không đủ, đương nhiên chỉ còn cách bảo vài người đợi bên ngoài. Vốn dĩ cứ tưởng lạnh nhạt với họ sẽ khiến họ bất mãn hay khó chịu, ai ngờ những chuyện này không hề xảy ra mà họ còn bắt đầu quay sang đánh nhau.
Đây là chuyện quái gì chứ?
- Dừng tay lại hết cho ta?
Đúng lúc này, một giọng quát lôi đình vang lên giữa không trung. Rồi một đường hỏa mang chém xuống. Hỏa mang vắt qua như phượng, lượn thành một vòng tròn trên sân. Đi đến đâu, từng điểm hỏa mang lại bay ra đến đó, tí tách không ngừng.
Mỗi một điểm hỏa mang lại tạo nên một khối khí bạo cỡ nhỏ, khiến đám đông phải dạt hết ra.
- Oái, là ai phóng hỏa? Thiêu chết lão tử rồi. Truyện được copy tại
- Kéo ra, kéo hắn ra đây, đánh chết đi.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên rồi một thân hình cao to tráng kiện đáp xuống, là Minh Hàn! Hắn giận dữ nhìn lướt qua mấy kẻ vừa lên tiếng:
- Là ta, kẻ nào muốn kéo ta ra?
Thấy là đại nhân vật chủ quản trị an Ly Hỏa Thành, những người này đều nhất loạt không dám lên tiếng, lặng lẽ thu lại khí tức, liên tục tránh né ánh mắt của Minh Hàn.
Khó chịu nhìn khắp một lượt nữa, sau khi ép cho đám đông ồn ào phải im lặng, Minh Hạo mới cùng mấy tên đệ tử Phượng Tộc sải từng bước lớn vào trong thương hộ.
- Minh trưởng lão.
Lăng Phong mỉm cười nhìn hắn chắp tay, ngữ khí không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
Chăm chú quan sát Lăng Phong, lần đầu gặp mặt, Lăng Phong không để lại cho hắn ấn tượng quá sâu, người thanh niên huyền bào ấy chỉ lặng lẽ đứng yên một chỗ, phong khinh vân đạm quan sát tình thế biến huyễn, bình thản như một vị trí giả đầy kinh nghiệm nhưng cũng giống như một người qua đường không hề liên quan.
Lúc đó, Minh Hàn thậm chí còn nghĩ Tuyết Niệm mới là thủ lĩnh của đám người đó!
Cho đến khi Yên Vân La và Hàn Dạ Nguyệt liên tiếp xuất hiện, vì Lăng Phong góp sức, Minh Hàn mới ngộ ra ai là thủ lĩnh thực sự! Phong mang cường giả mà Lăng Phong cố ý để lộ ra ngoài không hề đáng sợ, nửa bình nước mới có thể hoảng động không ngừng, cao nhân thực sự phải học cách thu lại khí thế một cách hoàn mỹ! Nếu như gặp phải cường giả như vậy, nhất định phải cẩn thận.
Những lời này là huynh trưởng của Minh Hàn, thiên tài truyền kì cấp của Phượng Tộc Minh Tâm Thiền đã nói với hắn, Minh Hàn luôn ghi nhớ trong lòng. Trong mắt hắn, những lời huynh trưởng nói chẳng khác gì luân âm diệu chỉ, nhất định là chân lý.
- Mộc tông chủ, ta thấy thương hộ của ngài có lẻ phải tạm thời đóng cửa rồi?
Minh Hàn không phải là kẻ chỉ biết giết chóc, đứng trước mặt Lăng Phong, hắn khí độ trang nghiêm, từng câu từng chữ rõ ràng vô cùng.
Phượng Tộc thân là một trong ba đại gia tộc, Lăng Phong đương nhiên không bao giờ có ý coi thường đối phương nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy đối phương trực tiếp như vậy. Lòng thầm nghĩ: nếu như hắn không phái người đi thăm dò lai lịch của mình thì đúng là quá ngốc.
Nhưng bây giờ, đối diện với thái độ khó chịu của Minh Hàn, Lăng Phong không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ chậm rãi nhíu mày hỏi:
- Ồ, tại sao?
- Không lẽ Mộc tông chủ không nhìn ra?