Minh Hàn bị thái độ dửng dưng của Lăng Phong kích nộ, cố gằng kiềm chế nộ ý trong lòng, giận dữ chỉ vào đám đông hỗn loạn sau lưng:
- Không lẽ ngài nói thế này là không sao?
Nhìn lướt qua một lượt đám đông xung quanh, Lăng Phong thản nhiên cười:
- Những người hôm nay đến đây đều là khách quý của Sáng Tông, mặc dù mọi người xếp hàng có chút lộn xộn, đây không phải lỗi của riêng ai.
Đoạn hắn nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Có phải chỉ cần ta sắp xếp lại ổn thỏa, việc khai trương sẽ không bị ảnh hưởng chứ?
Phượng Tộc là thế lực đỉnh cấp, nếu như không cần thiết, Lăng Phong tuyệt đối không muốn đắc tội với họ.
Minh Hàn bị hắn làm cho ngây ra, cười lạnh phẩy tay áo:
- Đương nhiên! Phượng Tộc ta chủ quản tất cả mọi hạng mục kinh doanh trong Ly Hỏa Thành, hai bên cùng có lợi, nếu như có thể làm giàu cho Vô Tẫn Hoang Nguyên ta, đương nhiên Phượng Tộc ta không bao giờ ngăn cấm. Chỉ cần ngài sắp xếp lại cho ổn thỏa, không thể bên đó hỗn loạn thêm nữa, mọi chuyện có thể tiến hành bình thường.
Hắn thoáng lộ ra một tia đắc ý của kẻ đang đứng chờ xem trò hay. Có vẻ cảnh tượng hỗn loạn này đều do giá bán tăng nguyên chương cực thấp của Sáng Tông tạo nên, tất cả mọi người đều sợ đến muộn bỏ lỡ cơ hội tốt này nên mới để xảy ra tình trạng tranh giành.
Dù Lăng Phong có nói với họ Sáng Tông có đủ năng lực luyện chế thì e rằng đám người đang sắp phát điên vì cái giá trên trời mà Huyền Nguyên đưa ra cũng sẽ không tin, sự hỗn loạn vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
Dù Lăng Phong có phái người ra duy trì trật tự, hiệu quả cũng không duy trì được lâu. Không biết vì sao, Minh Hàn đặc biệt muốn nhìn thấy Lăng Phong bị ê mặt: Hắc, để xem sau to mồm nói khoác xong, ngươi sẽ tự giải quyết kiểu gì!
- Vậy được.
Nằm ngoài tầm tưởng tượng của Minh Hàn, Lăng Phong không hề tỏ ta lo lắng, quay đầu về phía sau:
- Tuyết Niệm, nói với những vị khách đang đặt hàng bên trong, thời gian của mỗi đợt là ba trăm "tức" thời gian!
Tuyệt Niệm nghe mà không khỏi ngây người. Một "tức" thời gian chỉ đủ hít vào rồi thở ra. Ba trăm tức vừa đủ cho người mua vội vàng nghiệm chứng sự thật giả của tinh chương, đưa ra số lượng hàng cần đặt và để lại phương thức liên hệ.
Vội vàng như vậy là vi phạm quy luật giao dịch, nhưng hắn sớm đã có thói quen nghe theo mọi mệnh lệnh của Lăng Phong, cung kính đáp trả một tiếng.
Ở một bên khác, Lăng Phong quát:
- Lão Tào! Ông phụ trách phát số hiệu cho những người đang xếp hàng, dùng lá phong viết lên số hiệu, phát cho mỗi người một tấm.
- Được!
Tào Kế Suất thoáng ngây người rồi lập tức hiểu ngay ra ý của Lăng Phong, mặt không khỏi lộ ra một tia hưng phấn. Ông không nghĩ Lăng Phong lại có thể nghĩ ra cách thức ứng phó nhanhh đến vậy, mặc dù không nói ra nhưng trong lòng không khỏi bội phục.
Tốc độ cực nhanh, Tào Kế Suất chuẩn bị một xấp lá phong, đây là loại lá phong chuyên dùng để viết ở Tà Quân Tông trước đây, bề mặt lá vừa rộng vừa cứng, sau khi được cắt vuông vắn chỉnh tề dùng để viết tài liệu. Đây cũng có thể coi như một loại đặc sản của Tà Quân Tông, chỉ dùng trong nội bộ, chưa bao giờ bán ra ngoài.
- Mời quý khách xếp hàng đến nhận số hiệu, bổn thương hộ sẽ lần lượt gọi theo số hiệu. Bốn người một tốp, mỗi tốp ba trăm tức thời gian!
Lúc Lăng Phong lên tiếng, đám đông vẫn còn chút lộn xộn, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Tào Kế Suất, bọn họ dù không cam tâm vẫn phải xếp vào hàng, bắt đầu nhận số hiệu.
Thấy đám đông dần khôi phục lại trật tự, Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Lát nữa vào trong cửa hàng, mong chư vị nhanh hơn một chút. Còn hiệu quả tăng nguyên chương chương của bổn tông thế nào, những người đi trước đã kiểm tra qua, chư vị cứ yên tâm.
Sau đó, hắn lại sắp xếp một đệ tử có giọng nói tương đối lớn đứng ngoài phụ trách "gọi số". Lúc nghe thấy:
- Số năm, số sáu, số bảy, số tám, mời vào.
Lăng Phong biết vấn đề vướng mắc trong việc khai trương cửa hàng đã được giải quyết.
Tất cả mọi rắc rối được Lăng Phong giải quyết một cách vô cùng nhanh chóng.
Minh Hàn đứng bên cạnh không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Hắn không thể ngờ được Lăng Phong lại có thể giải quyết vẫn đề một cách thuần thục đến vậy. Lúc nãy hắn còn hí hửng đứng chờ xem trò vui, bây giờ chẳng khác gì đấm một quyền vào giữa đống bông gòn, cảm giác hụt hẫng khó chịu vô cùng.
- Minh trưởng lão muốn vào nhà ngồi sao?
Câu hỏi này của Lăng Phong vô cùng vi diệu, nếu Minh Hàn nói "có" thì chẳng khác gì hắn xin được vào nhà, nếu như nói "không" thì thật quá thất lễ, nhưng địch ý trong lời nói của Lăng Phong Minh Hàn không thể lờ đi được.
- Không cần.
Minh Hàn lạnh lùng ném lại một câu, xoay người bỏ đi.
Đột nhiên chỉ thấy hai mắt Lăng Phong ánh lên một tia thần quang.
Rồi một luồng áp lực trào lên lên như sóng bạc, chầm chậm tiến về phía con đường sớm đã đông nghẹt người. Luồng áp lực đó đi đến đâu, đoàn người đông đúc lại tự động rẽ ra đến đó.
Không ít người lúc nãy còn ngoan cố không chịu nhường, nhưng giờ khắc này đều phải nhất loạt bay lên không trung, sợ hãi ngó xuống lối vào.
Người này thân khoác trường bào, bên ngoài y phục đầy hình những ngôi sao nhỏ làm hoa văn trang trí, mỗi một ngôi sao được thêu kín chỉ màu, màu sắc bên trong đậm đến nỗi cảm giác tràn cả ra ngoài.
Những ngôi sao lúc sáng lúc tối lấp lánh theo mỗi bước chân của người ấy, khiến cả một khoảng không gian gần một thước vuông xung quanh bỗng nhiên trở nên tối sầm lại, trở nền vũ trụ bao la làm nền cho bầu trời sao đó.
Là Huyền Nguyên!
So với bộ dạng giận đến thất thái lúc mới nghe được thông tin, Huyền Nguyên bây giờ đã lấy lại được dáng vẻ hoàn hảo, khoác lên bộ y phục mà chỉ những dịp lễ tết trọng đại mới mặc, bộ trường bào trên người hắn mặc dù không phải ling hồn hệ linh khí nhưng cũng khiến hắn phải tiêu hao không ít tâm lực, vật lực mới chế tạo ra được, nó có thể coi như một món bảo bối của Huyền Nguyên.
Sau lưng hắn, đám thuật luyện sư như quần tinh củng nguyệt, khiến hắn càng có vẻ phong thần tuấn lãng. Cả quãng đường đến đây, tay áo phiêu phất, chân không chạm đất, phong tư phiêu diệt vô cùng.
- Minh trưởng lão khoan hãy đi vội, bổn tông còn có việc nhờ Minh trưởng lão đứng ra làm chủ.
Minh Hàn nhíu mày, hắn không phải kẻ ngốc nên đương nhiên nhận ra Huyền Nguyên đến đây chắc chắn không có thiện ý. Điều khiến hắn do dự bây giờ là liệu có nên tham dự vào cuộc gianh trành này không.
Chẳng cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ, Minh Hàn sớm đã hạ quyết tâm ở lại, nếu để mặc cho hai nhà tranh chấp với nhau, tuyệt đối không phải là một việc tốt với trị an của Ly Hỏa Thành!
Hắn mặc dù chưa từng được nhìn thấy Lăng Phong xuất thủ nhưng lại biết sức chiến đấu của Huyền Nguyên. Với thân phận và chức nghiệp của mình, vậy mà Huyền Nguyên còn phải thận trọng đến đây đủ thấy hắn trọng thị Sáng Tông thế nào. Hai bên có khả năng sẽ xảy ra xung đột, mà khả năng ấy là rất lớn!
Vì vậy, hắn không thể không ở lại. Hiện tại hắn đại diện cho Phượng tộc, trị an của Ly Hỏa Thành là trách nhiệm của hắn.
Minh Hàn nhìn về phía Lăng Phong, ánh mắt có chút "u oán": Tại sao mỗi lần gặp Lăng Phong đều không có chuyện tốt? Không lẽ hắn là ngôi sao đen đủi chiếu mệnh mình sao ?
- Mộc tông chủ?
Huyền Nguyên lạnh lùng nhìn Lăng Phong chắp tay nói, mặc dù là một câu hỏi nhưng ngữ khí lại hoàn toàn khẳng định.
- Huyền tông chủ, đến có chuyện gì sao?
Lăng Phong không giả vờ chào hỏi mà nói luôn câu này. Không ít người quay sang nhìn hắn, lộ vẻ bó tay: Ngươi bán "tăng nguyên chương" với giá thấp, phá việc kinh doanh Huyền Nguyên Tông, cắt đứt tài lộ của người ta, gần như chặt bỏ nguồn sống, vậy mà ngươi còn hỏi người ta đến có việc gì?
Nói thì nói vậy, nếu có người hỏi họ cảm thấy thế nào, ai cũng sẽ phải giơ ngón tay cái khen ngợi Lăng Phong, đúng là quá tuyệt, phải dạy cho Huyền Nguyên một bài học!
Huyền Nguyên cũng phải ngây ra, tiết tấu ban đầu đã bị Lăng Phong làm cho rối loạn, hắn lặng lẽ tiến lên phía trước, nhìn thẳng vào mắt Lăng Phong.
Hai mắt hắn trở nên lấp lánh như bạc, áp lực nặng nề mà ánh mắt ấy mang lại nếu như đổi thành người tâm lý yếu thì có lẽ đã sớm phải bỏ chạy rồi. Nhưng chút uy áp ấy đâu có thể khiến Lăng Phong sợ hãi?
Loại uy áp ấy chỉ thuần túy giống như âm thanh tạo nên khi thả những miếng gang từ trên cao xuống, chấn động đến nỗi không khí truyền xuất chi chít bạo âm, những đợt ba văn như những con điện xà mà mắt thường không nhìn thấy được truyền khắp bốn phía. Không ít người tự nhiên thấy thân thể bị cắt trúng, kêu lên thảm thiết, đám đông vừa mới trật tự đã lại trở nên hỗn loạn.
- Hừ!
Lăng Phong đại nộ, nếu như để Huyền Nguyên tiếp tục làm càn thì sau này khó lòng buôn bán được nữa. Mọi người sẽ tin là Sáng Tông không giữ được thể diện, như vậy ai còn dám tín nhiệm hắn?
Phì, Lăng Phong chuyển nhẹ mũi chân, quang mang trong mắt lưu chuyển, một trăm linh tám đường hỏa mang luân chuyển như ngục, có thể phun phát bất cứ lúc nào!
Khí thế của Huyền Nguyên giống như một cái lồng khổng lồ, chụp Lăng Phong vào trong một cách hoàn mỹ. Nhưng Lăng Phong lại biến thành một thanh kiếm sắc, bướng bỉnh bay thẳng lên mây!
Minh Hàn tròn mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Hắn không ngờ hai người vừa mới gặp mặt đã rơi ngay vào cục diện kiếm bạt cung giương. Phản ứng của Huyền Nguyên kịch liệt hơn sức tưởng tượng của hắn, nhưng người khiến hắn ngạc nhiên hơn cả lại là Lăng Phong!
Một giây trước hắn còn ôn nhuận như nước, một giây sau đã lại bạo phát như hỏa, biến chuyển nhanh đến chóng mặt. Cả đời này người khiến hắn ngạc nhiên được như vậy ngoài đại ca hắn ra còn phong tư mà vị thánh nữ đại nhân đó triển lộ ra nữa!
Vì một giây ngỡ ngàng, Minh Hàn không kịp ngăn hai người đó lại, thấy khí thế hai người chạm nhau ép không khí thành một cơn lốc xoáy hướng thẳng lên trời, phong khí như trụ nhất thời khiến phong vân biến sắc, cả phạm vi mười cây số, chỗ nào cũng chỉ thấy một màu mây đen.
Minh Hàn thất sắc, vội vàng quát lớn:
- Mộc tông chủ, dừng tay!
- Ha! Truyện được copy tại
Lăng Phong thét lên một tiếng, mặt đầy sát khí khốc liệt:
- Minh trưởng lão sao không nhìn xem là ai tự tìm đến khiêu khích gây sự trước. Tưởng Sáng Tông ta ai muốn làm gì cũng được sao?
- Cái này...
Minh Hàn lập tức nhận ra mình đã nhìn nhầm đối tượng, hắn lập tức chuyển nhãn thần sang phái Huyền Nguyên, nhưng Huyền Nguyên căn bản không thèm động đậy, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Đáng chết!
Thầm rủa thầm một câu trong bụng, Minh Hàn biết nếu như dùng thân phận của mình, dọa những tông phái bình thường còn được, chứ đối phó với thất đại tông phái thì không đủ dùng.
Vốn định tìm lối thoát từ chỗ Lăng Phong, ai ngờ mức độ khó chơi của hắn cũng chẳng kém gì Huyền Nguyên. Điều này khiến Minh Hàn cảm thấy khổ sở vô cùng, có ai cầm kiếm trong tay mà vẫn phải cúi đầu trước người khác không?
- Hai vị tông chủ xin hãy dừng tay.
Trong lúc Minh Hàn còn đang bối rối thì một giọng nói đầy quyền uy vang lên. Chỉ thấy một con phượng hoàng lớn đáp xuống giữa trung tâm đối chiến, hai cánh mở rộng. Những lớp hỏa mang xếp chồng lên nhau, mềm mại chẳng khác gì một chiếc đệm lông vũ loại thượng hạng, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu. Cảm giác như lớp lông vũ hỏa mang đó là nơi an toàn nhất trên thế gian này, thậm chí có người còn nghĩ, nếu như được gối đầu lên đó ngủ một giấc, cuộc sống còn gì đẹp hơn nữa?
Chỉ những người nhạy bén nhất mới nhận ra lớp hỏa mang đó hoàn toàn vô hại ở chỗ nào? Mỗi một phiến đều ngưng kết thành nửa tinh trạng, rõ ràng là hư hóa năng lượng sang thực thể cảnh giới. Nếu như năng lượng bên trong bạo phát, thì cả một ngọn núi cũng phải vỡ vụn!
Quang vũ bắn ra chiu chiu, cả Lăng Phong và Huyền Nguyên cùng giật mình, vội vàng lùi liền mấy bước.
Lăng Phong nhãn thần co lại, hắn nhìn thấy người vừa đến chính là vị Phượng Tộc thánh nữ, lúc này cô ta đã cự linh hợp thể, lực chấp nhiếp triển lộ ra là vô cùng lớn.
Nhất kích vừa rồi e rằng đã là nhị dung linh tôn thực lực! Không phải loại nhị dung linh tôn còn thiếu một chút như Sùng Minh lão tổ, cũng không phải nhờ sự trợ giúp của chiến giáp hài hòa như Lăng Phong, vị Phượng Tộc thánh nữ này hoàn toàn sự vào thiên phí bản thân! Nhị! Dung! Linh! Tôn!
Huyền Nguyên cũng đang chấn động không kém, đây cũng là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy Phượng thánh nữ thi triển sức mạnh của mình. So với cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy thần tình hổ thẹn của Kim Long tộc trưởng, lần đối diện này có vẻ còn chấn động hơn!
Đồng thời, ánh mắt nhìn Lăng Phong của hắn cũng ánh lên một tia kinh ngạc: Trong linh tôn, chỉ cần không phải là nhị dung linh tôn hay đại viên mãn thì linh vực của hắn vẫn là mạnh nhất! Nhưng lúc nãy đối chiến, vị tông chủ Sáng Tông này không hề tỏ ta thua kém, cổ quái, con người này rốt cuộc tu luyện loại công pháp quỷ dị gì vậy?
Lăng Phong đồng thời cũng lóe lên một tia ngạc nhiên, lúc nãy giận quá nên hắn không suy nghĩ kĩ. Hình như thứ mà Huyền Nguyên thi triển lúc nãy chính là linh hồn uy áp mà hắn đang tham ngộ! Chỉ có điều hắn vẫn tham ngộ chưa xong, còn thứ mà Huyền Nguyên thi triển là một đại tinh kĩ hoàn chỉnh.
Không lẽ tàn thiên đó là Huyền Nguyên công pháp? Nghĩ đến đây nội tâm Lăng Phong chợt thấy nóng rực: Nếu như có thể lấy được một nửa công pháp còn lại, hắn có thể tham ngộ đại linh hồn hệ tinh kĩ thứ hai!
Trước sự can thiệp của Phượng Tộc thánh nữ, sự phẫn nộ trên mặt Huyền Nguyên dần biến mất, dường như con người vừa muốn nuốt chửng Lăng Phong lúc nãy hoàn toàn không có liên quan đến hắn. Quay sang Phượng thánh nữ, hắn khẽ chắp tay, mỉm cười rạng rỡ.
- Thánh nữ, là thủ hạ vô năng.
Hai lần để xảy ra xô xát trong thành, bản thân là người phụ trách trật tự mà không ngăn cản được, cuối cùng lại phải để thánh nữ đích thân ra tay. Minh Hàn cảm thấy có chút xấu hổ, mặt đầy vẻ ngượng ngùng, thỉnh tội nói.
- Minh trưởng lão không cần tự trách, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, nhắc đến thất đại tông phái thì chủ sự như ta phải ra mặt mới đúng. Ngài có thể kịp thời xuất hiện, không để mọi chuyện lan rộng đã là lập công lớn rồi.
Phượng thánh nữ không hề có ý trách móc mà ngược lại còn khen ngợi nữa khiến vẻ kích động trên mặt Minh Hàn càng thêm rõ ràng.
Sau khi an ủi Minh Hàn, ánh mắt sắc bén của Phượng thánh nữ dừng lại ở chỗ Lăng Phong và Huyền Nguyên:
- Hai vị tông chủ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hai người bỏ qua quy củ của Phượng Tộc ta, tranh đấu trong Ly Hỏa Thành, thật chẳng ra làm sao!
Lăng Phong cuối cùng cũng hiểu tại sao đối diện với Phượng thánh nữ, hai người Hàn Nguyệt Dạ lại có thái độ kiêng kị như vậy. Lần trước tiếp xúc không nhiều, trước mặt lại là một nhân vật không lớn như Lý Cương nên Phượng thánh nữ chưa hoàn toàn triển lộ hết uy lực của mình. Lúc này, với một nhân vật tương đương, uy thế thâm uyên như ngục của cô mới được thể hiện một cách hoàn chỉnh!
- Đây là lỗi của bổn tọa.
Ai ngờ Huyền Nguyên không hề tranh cãi mà lại chủ động nhận sai, thái độ vô cùng thành khẩn.
Thế nhưng ngay khi nét mặt Phượng thánh nữ có vẻ dịu lại, biểu tình của hắn lập tức chuyển sang phẫn nộ:
- Nhưng sở dĩ bổn tọa xuất thủ là vì Sáng Tông hành sự rất quá đáng!
Nói đến hai chữ "quá đáng", Huyền Nguyên giận đến tím mặt, như vừa bị người ta lừa cho một vố lớn. Con người đang khóc lóc kể lể của hiện tại với vị tông chủ khí thế áp nhân vừa rồi thật chẳng khác gì hai kẻ riêng biệt.