Khi hai phong hệ thập giai võ sĩ phát ra tiếng kêu bi thảm, các võ sĩ lao theo phía sau còn chưa biết được chuyện gì đã xảy ra, bọn hắn chỉ biết là, nếu đánh hạ Nam tước lĩnh, chẳng những có thể có rượu uống, thịt ăn, chia nhiều tiền mà còn có rất nhiều nữ nhân chờ bọn hắn đến chơi, sau khi trở về còn được khen thưởng hậu hĩnh nữa.
Cứ thế đoàn người ngựa nối tiếp nhau lao đến với tốc độ vô cùng nhanh, các võ sĩ lại quá mức hưng phấn, kết quả hơn chục võ sĩ chen chúc nhau mà đến, kết quả loạn thành một đoàn, bất kể là quang mang võ sĩ hay thiên phú võ sĩ.
Trong thiên địa đột nhiên vang lên từng tiếng gào thét quỷ khốc thần sầu, mắt thấy những võ sĩ kia không ngừng giãy dụa, kêu la, thân thể càng ngày càng thấp bé, cuối cùng hòa thành tro bụi phiêu tán, cái loại sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn vô pháp dùng lời nói mà hình dung được, cho dù Đặng Khẳng Nam tước thân là đối thủ cũng câm như hến.
"...Các...Các hạ... Có phải có hiểu lầm gì hay không?" Cao Đăng vừa lui về sau vừa miễn cưỡng rặn ra vẻ mặt tươi cười.
"Ngươi làm cho ta mất thể diễn..." Phí Đức Sĩ nhấn từng chữ thật chậm nói :"Ta biết ăn nói với tiểu thư thế nào đây?"
"...Ngài nói là vị tiểu thư nào?" Cao Đăng nói, nếu quỳ xuống cầu xin tha thứ có thể được đối phương khoang dung, hắn sẽ không chút do dự quỳ xuống, về phần tôn nghiêm của võ sĩ, tất cả đều là chó má, hắn cho tới bây giờ chưa từng tin qua.
Chỉ là, không ai biết, Cao Đăng nhất giai cực hạn võ sĩ uy phong là thế mười mấy năm, không ngờ lại có suy nghĩ này.
"Chết đi!" Phí Đức Sĩ đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ, thân hình như đạn pháo bắn thẳng lên trời cao.
Cao Đăng vốn tưởng rằng còn có thể nói với đối phương vài câu, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm giận dữ, làm cho hắn sợ tới mức run cả ngươi, đợi hắn phục hồi tinh thần lại, Phí Đức Sĩ đã ở trên trời cao.
Theo hai tay Phí Đức Sĩ di chuyển, từng ngọn lửa phun mạnh ra, số lượng lên đến trăn ngàn, ở trong thiên địa không ngừng khuấy động. Diện tích thôn trang này không phải là nhỏ, nhưng ngọn lửa phun mạnh từ trong cơ thể Phí Đức Sĩ ra không ngờ che khuất cả bầu trời bao la phía trên thôn, gương mắt nhìn lên thì đầu đâu đều là màu lửa đỏ.
Chân hồng chi vũ! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cao Đăng hít vào một hơi hít vào một hơi, hắn biết rõ rằng, tu luyện chân hồng chi vũ cực kỳ khó khăn, dưới tình huống bình thường, một hỏa hệ võ sĩ sau khi tu luyện chân hồng chi vũ, sẽ không đem nguyên lực dư thừa đi tu luyện những bí kỹ khác nữa, nhưng đối phương vừa rồi roc ràng phóng ra một cái ám diễm, lại liên tưởng đến hỏa diễm trong hai con ngươi của Phí Đức Sĩ, Cao Đăng có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Ngay sau đó, Phí Đức Sĩ đã nâng tay ép xuống, hàng vạn hàng nghìn ngọn lửa ngưng tụ thành một cột lửa rộng vài chục thước, ầm ầm lao xuống.
Các võ sĩ thủ hạ của Cao Đăng còn có các võ sĩ của Nam tước Đặng Khẳng, cũng nháo nhào bỏ chạy ra phía ngoài, ngay cả Lôi Mông cũng ôm Ca Đốn chạy thẳng ra phía ngoài thôn.
Cao Đăng biết, người khác có thể trốn nhưng riêng hắn thì trốn không thoát, vào thời khác cuối cùng này, hắn vẫn là biểu hiện ra một chút huyết khí, hú lên quái dị, quang mang màu hoàng kim tức thì tỏa ra, tiếp theo hào quang ngưng tụ thành một tầng lân phiến cự hình, lân phiến càng hợp càng nhiều càng hợp càng dày, kết quả thân ảnh của hắn hoàn toàn bị nuốt trọn.
Địa long thủ phi!
Đây là bí kỹ phòng ngự mạnh nhất của địa hệ cực hạn võ sĩ, lực phòng ngự nếu so với bàn thạch thủ hộ thì cường đại hơn nhiều, nhưng loại bí kỹ này có chút không dễ coi, bị các võ sĩ hệ khác gọi là địa long chi đản (trứng của địa long), sau khi một tên địa hệ quang mang võ sĩ thành công đột phá bình chướng, câu nói đầu tiên của bằng hữu chúc mừng thường là sắp đẻ trứng rồi hả? Đương nhiên, Lôi Mông một ngày nào đó cũng phải đẻ trứng...
Chân hồng chi vũ là bí kỹ lực công kích cường đại nhất của hỏa hệ cực hạn võ sĩ, uy lực vượt xa ám diễm âm ngoan, mà bí kỹ phòng ngự mạnh nhất của địa hệ cực hạn võ sĩ, mạnh nhất đối với mạnh nhất, ai có thể thắng, chúng ta sắp được thấy kết quả rồi.
Oanh... Theo tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất kịch liệt run rẩy lên, đảo mắt thường có thể thấy được sóng xung kích kéo theo bụi mù cao hơn mười thước thổi quét ra bốn phía, phòng ốc cả thôn hình như đều là xây bằng cát, bụi mù cuốn tới đâu thì phòng ốc ở đó sụp đổ, mà hỏa diễm cháy trên phòng ốc cũng hóa thành vô số lưu quang, theo bụi mù khuấy động.
Các võ sĩ hai bên chia thành hai hướng cố gắng chạy ra ngoài thôn ào ào ngã quỵ, chiến mã cũng không chịu nổi chấn động kịch liệt, hí lên rồi ngã xuống mặt đất.
Kỳ thật những võ sĩ mà vẫn còn có thể đứng đều là cường giả, mà ngồi, năm, còn có hôn mê bất tỉnh thì đều là phế vật.
Tại trên vị trí Cao Đăng đứng lúc nãy đã xuất hiện một cái hố to rộng chừng hơn mười thước, làm kẻ khác kinh ngạc chính là, Cao Đăng đang nằm ở đáy hố, hơn nữa nửa thân trên của hắn còn bảo trì hoàn hảo, còn phần nửa người dưới của hắn thì không có biện pháp đánh giá. Máu tươi không ngừng chảy xuống từ phần eo của hắn, còn có nội tạng bầy nhầy rơi rớt, ánh mắt của hắn cũng đã trở nên mờ mịt.
Phí Đức Sĩ chậm rãi giơ hai tay lên, từng ngọn lửa to lại khuấy động trên không trung, lại đem không trung nhiễm đỏ.
Theo hai tay của hắn ép xuống, hàng vạn hàng nghìn ngọn lửa nối đuôi nhau lao xuống, võ sĩ thủ hạ của Cao Đăng có gần trăm, nằm, ngồi, chạy trốn cái dạng gì cũng có, mà công kích của Phí Đức Sĩ lại đem bọn hắn toàn bộ bao phủ.
Oanh..., mặt đất một lần nữa run rẩy, nhưng mà chấn động lần này không bằng lần thứ nhất. Phí Đức Sĩ lần thứ ba giơ tay lên, ánh mắt lạnh như băng tìm tòi võ sĩ còn sót lại, hắn thật sự nổi giận rồi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ địch nhân nào.
Mà ở một đồi núi khác, một nhân ảnh màu trắng đang bắn đến, chính là Tác Phỉ Á, nội tâm của nàng cực kỳ lo lắng, bởi vì dưới tình huống bình thường, Phí Đức Sĩ tuyệt đối sẽ không phóng thích chân hồng chi vũ trừ khi là gặp phải kình địch.
Một đạo nhân ảnh từ trong đống hoang tàn xuyên ra, vừa phủi phủi tro bụi đầy người vừa nhìn lên không trung, còn Phí Đức Sĩ lập tức nhắm lấy cá lọt lưới, phản thủ muốn ép xuống, kết quả lại lập tức ngẩn người.
Nhân ảnh đó chính là Địch Áo. Phí Đức Sĩ sững sờ, sao lại thế nào? Chẳng lẽ phẫn nộ còn có thể làm cho hắn sinh ra ảo giác sao?
"Địch Áo, ngươi không việc gì chứ?" Một thanh âm run rẩy truyền đến.
"Không có việc gì!" Địch Áo vội vàng nói :"Ca Đốn thế nào rồi?"
Địch Áo không bị sao nhưng Ca Đốn thì khác, vừa rồi Lôi Mông ôm Ca Đốn chạy trốn, hắn vẫn cố nén không nói chuyện, bởi vì Địch áo có chuyện, nhất định sẽ khiến cho Ca Đốn cả đời sống trong hối hận, cho nên hắn mới không muốn đả kích Ca Đốn nữa, nhưng hiện tại Địch Áo không có việc gì, cho nên Lôi Mông cũng không khống chế mình nữa.
"Ngươi cái tên ngu xuẩn này!" Lôi Mông đem Ca Đốn ném vào tường, dùng sức lắc lắc thân thể Ca Đốn :"Lúc nào cũng xúc động như vậy, mẹ nó, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Đừng giả chết với ta, đứng lên."
"Lôi Mông, tay hắn..." Địch Áo kêu lên, một cánh tay của Ca Đốn đã gập lại, cũng không biết là té gãy hay là vì lúc Lôi Mông cứu Ca Đốn toàn lực bổ nhào về phía trước va đập mà gãy, hơn nữa, Ca Đốn hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, thân ảnh Phí Đức Sĩ từ không trung hạ xuống, hắn lẳng lặng nhìn Địch Áo, đột nhiên nói :" Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Ta rõ ràng thấy ngươi..."
"Ta cũng không biết!" Địch Áo cười khổ nói, hắn không biết phải nói như thế nào, động tác hắn dựa vào để an toàn tránh thoát, tuyệt đối không phải bí kỹ, hoặc là nói không phải bí kỹ hiện này, mà thuộc loại bí kỹ hắn sáng tạo ra.
"Ngươi..." Phí Đức Sĩ thở dài một hơi :"Quên đi, cái khác ta không quản, chỉ cần ta có thể ăn nói với tiểu thư là được rồi."
Lúc này, một thanh âm từ đàng xa truyền đến :"Địch Áo! Địch Áo!"
"Ta ở đây!" Địch Áo trả lời.
Thân hình Tác Phỉ Á rất nhanh xuyên qua đống hoang tàn tràn ngập bụi mù, liếc mắt một cái nhìn thấy Địch Áo hoàn hảo đứng đó, tuy rằng trên quần áo xuất hiện thêm mấy chục vết máu nhàn nhạt, khiến cho mày xám tro thoạt nhìn rất chật vật nhưng thần sắc coi như không tệ, Tác Phỉ Á lúc này mới thở ra một hơi yên tâm. Quay đầu nhìn thấy Ca Đốn, không khỏi cả kinh :"Ca Đốn làm sao vậy?"
"Hừ! Tiểu thư, chờ hắn tỉnh lại chính ngài hỏi đi!" Phí Đức Sĩ oán khí chưa tan, giọng điệu tự nhiên rất không thân thiện.
"Hắn bị thương rồi, chúng ta trước hết đem hắn mang về." Tác Phỉ Á mơ hồ hiểu ra cái gì đó nói :"Chuyện này sau này hãy nói."
"Chờ một chút!" Nam tước Đặng Khẳng dẫn theo Tạp Mạt Tư đi tới :"Ngài là Tác Phỉ Á tiểu thư sao?"
"Ngài là..." Tác Phỉ Á nhìn Tạp Mạt Tư liếc mắt một cái, lập tức đoán được thân phận của đối phương :" Ngài là Đặng Khẳng Nam tước?"
"Ngài thật sự rất sắc sảo." Đặng Khẳng liếc mắt nhìn Phí Đức Sĩ, tiếp theo tầm mắt đảo qua nhóm người Địch Áo, tuy rằng đã kiến thức được thực lực cường đại của đối phương nhưng thần thái của hắn vẫn rất đúng mực, không tỏ ra vẻ cao ngạo :" Tác Phỉ Á tiểu thư, bằng hữu của ngài bị thương, không chỉ là cánh tay, ngài xem chân của hắn."
Đám người Địch Áo nhìn tới, quả nhiên tư thế đặt chân của Ca Đốn có chút cổ quái.
"Bằng hữu của ngài không thích hợp đi trên đường xóc nảy." Đặng Khẳng Nam tước nói :"Không bằng ngài cùng bằng hữu của mình đến thành của ta đi, tạm ở đó một đoạn thời gian."
"Chuyện này... Tác Phỉ Á nhìn nhìn Địch Áo, nàng đang trưng cầu ý kiến của Địch Áo.
"Kỳ thật ta cũng muốn biểu đạt lòng cảm kích của ta." Đặng Khẳng Nam tước nhẹ giọng nói :"Bằng hữu của ngài đã cứu ta cùng các võ sĩ của ta, hơn nữa vì thế khiến cho các bằng hữu của ngài lâm vào hiểm cảnh, hy vọng ngài có thể cho ta một cơ hội bồi thường, nếu không ta sẽ rất khó yên lòng."
Đối phương đã nài nỉ như vậy, Tác Phỉ Á cũng không tiện cự tuyệt, hơn nữa ánh mắt của đối phương rất trong suốt, nam nhân trước dung mạo của nàng mà vẫn có thể bảo trì sự trong suốt thật sự không nhiều lắm, ít nhất cũng chứng minh được phẩm cách của đối phương. Càng mấu chốt chính là, bọn họ không biết Ca Đốn bị thương nặng cỡ nào, quả thật không tiện đi lại trên đường xóc nảy.
"Được rồi, vậy xin quấy rầy ngài." Tác Phỉ Á quay đầu hướng Phí Đức Sĩ nói :"Đi nói cho các võ sĩ chuẩn bị lên đường."
"Vâng, tiểu thư." Phí Đức Sĩ lên tiếng tức thì bay về phía núi.
Tầm mắt Tác Phỉ Á lại dừng ở trên người Ca Đốn, lẩm bẩm nói :"Lôi Mông nói quả thật không sai... ách..."