Trận này, đối với nhóm người Địch Áo mà nói, chỉ có thể coi là là thắng thảm, nhưng đối với Đặng Khẳng Nam tước ý nghĩa liền bất đồng, nếu như không có nhóm người Địch tham gia vào, hắn tuyệt đối trốn không thoát lần dụ sát này (dẫn dụ ra rồi giết).
Vận khí của Ca Đốn hiển nhiên kém hơn nhiều, tựa hồ điều này đã trở thành một quy luật, chỉ cần chiến đấu có quy mô lớn một chút thì Ca Đốn ít có khi toàn thân trở ra, lần phá vây ở đôi tháp trấn tuy rằng không có bị thương nhưng hắn cũng không phải là lành lặn cả, nguyên lực hao hết, tu dưỡng mấy ngày mới khôi phục lại.
Sắc trời vừa sáng thì đoàn xe cũng đi vào tòa thành của Đặng Khẳng, Địch Áo ban đầu là bố trí ổn thỏa cho mẹ con Ngả Lệ, tiếp theo tìm Ngải Phất Lí hỏi phòng của Ca Đốn rồi đẩy cửa đi vào. Lôi Mông đang là vừa kiểm tra thương thế cho Ca Đốn vừa thấp giọng nói gì đó, nhìn thấy Địch Áo, sắc mặt Ca Đốn tức thì biến đổi, mà Lôi Mông cũng có vẻ có chút khẩn trương, vào lúc này, thói quen nói láo được hơn chục tỷ mực hun đúc mà dưỡng thành không ngờ mất hiệu lực.
" Địch Áo, ta..." Ca Đốn muốn nói lại thôi.
" Ngừng, trước hãy nghe ta nói." Địch Áo khoát tay, ngồi ở ghế trên :" Ca Đốn, ai cũng có lúc phạm sai lầm, không cần giải thích, quan trọng là có thể rút kinh nghiệm. Ta thích Ca Đốn ban đầu hơn, Ca Đốn hiện tại nói chuyện ngập ngừng, sắc mặt xấu hổ làm cho ta có chút không thích, nếu ngươi có thể khôi phục lại bộ dáng như cũ, ta sẽ ở đây nói chuyện với ngươi một lát, nếu ngươi thủy chung cho rằng có lỗi với ta, ngươi sẽ không yên lòng, như vậy ta lập tức đi, miễn khó xử cho ta và cho ngươi."
Lời nói này của Địch Áo cực kỳ mạnh mẽ, kỳ thật hắn biết, Ca Đốn tính cách rất thẳng, khuyên giải quanh co lòng vòng tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không có hiệu quả gì, còn không bằng trực tiếp đem Ca Đốn bức đến góc chết.
Ca Đốn giật mình, tiếp theo nét cười chậm rãi hiện lên khóe miệng của hắn, sau đó hừ lạnh một tiếng :"Ra oai cái gì? Đừng tưởng rằng ngươi làm đội trưởng, lại cứu ta một lần là ngươi có thể ở trước mặt ta khoa tay múa chân, chẳng qua sau này ta sẽ tìm cơ hội cứu lại ngươi một lần."
"Vậy ngươi cứ từ từ mà đợi, có lẽ chờ mấy chục năm cũng không có cơ hội." Địch Áo cười.
Lôi Mông thấy tình hình này, cảm giác quái dị liền mất đi, lúc này mừng rỡ, lực lượng trong tay cũng lớn hơn một chút.
"Ai nha... Ngươi có thể nhẹ tay được một chút hay không." Ca Đốn oai oái kêu lên.
"Ngươi cho là lão tử nguyện ý chăm sóc tên điên nhà ngươi sao?" Lôi Mông âm dương quái khí nói :"Đừng hô to gọi nhỏ giống như đàn bà nữa, không phải là bị thương sao, ngươi không nghe nói vết sẹo là huân chương của nam tử hắn sao, kiên nhẫn một chút đi, huân chương nhiều lắm đó..."
Ca Đốn giận dữ, hắn muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động đến vết thương, tức thì đau đớn, lại ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Mông, nếu ánh mắt cũng có thể giết người, phỏng chừng Lôi Mông đã chết nhiều lần rồi.
"Thế nào? Không có chuyện gì chứ?" Tác Phỉ Á vội vàng đi vào, nàng sau khi sắp xếp cho các võ sĩ ở trong thành liền chạy tới thăm Ca Đốn.
"Tay bị gãy thì có tính là chuyện gì?" Lôi Mông nói :"Bà nội hắn, may mà không xảy ra chuyện gì, ta còn tưởng rằng hắn thật sự trở nên ổn trọng rồi chứ."
"Không cần ngươi quan tâm." Ca Đốn nói.
"Ta thấy ngươi toàn thân ngoại trừ cái mồm thì không có chỗ nào cứng rắn cả." Lôi Mông cười lạnh nói.
"Ngươi thúi lắm!" Ca Đốn giận không kềm được, đối với mỗi người đàn ông mà nói, đây là vũ nhục kinh khủng.
"Các ngươi có thể bớt tranh cãi hay không." Tác Phỉ Á nhịn không được gắt một câu, hai người bằng hữu này của Địch Áo thì điểm nào cũng tốt, nhưng mà luôn khắc khẩu nhau thật sự là làm cho Tác Phỉ Á có chút đau đầu.
"Đừng cãi nữa, để ta nhìn một chút." Địch Áo bất đắc dĩ nói, thật không biết Ca Đốn lấy đâu ra tinh lực, xương cốt đứt gãy, còn có sức lực mà tranh cãi với Lôi Mông.
Ca Đốn thấy bàn tay Địch Áo chỉ mình thì tức thì cảnh giác nói :"Ngươi muốn làm gì?"
"Nhìn thương thế của ngươi kìa, đừng nhúc nhích, ngươi nghĩ rằng ta muốn làm gì ngươi chứ?" Địch Áo vừa bực vừa buồn cười nói.
Ca Đốn tức khắc lắc đầu :"Ta không cần ngươi xem." Cũng không phải Ca Đốn không tin Địch Áo mà vừa rồi bị Lôi Mông hành hạ đau quá rồi.
Địch Áo tựa hồ không nghe thấy Ca Đốn nói, vươn thẳng tay ra, nếu xương gãy lệch khỏi vị trí, vậy thì khó trị rồi.
"Uy ta nói không cần mà..."
Địch Áo lúc này bắt lấy chân trái của Ca Đốn, tức thì vặn vẹo, tiếp theo từ phía Ca Đốn đột nhiên phát ra tiếng kêu thống khổ.
"Được rồi, chân này không có vấn đề." Nói xong Địch Áo thừa dịp khi Ca Đốn há mồm thở dốc duỗi tay xé ống tay áo của Ca Đốn, trên cánh tay của Ca Đốn hiện ra một loại vặn vẹo quái dị, cánh tay phía dưới thì mềm nhũn nằm yên.
"Địch Áo, ngươi đang làm gì thế?" Lôi Mông hỏi.
"Chân của hắn bị trật khớp, hiện tại đã đỡ hơn rồi." Địch Áo vừa nói vừa duỗi tay sờ nhẹ vào chỗ gãy, trong chốc lát liền đưa ra kết luận, ngẩng đầu nói với Lôi Mông :"Tìm vài nhanh cây, còn có dây thừng nữa."
"Được!" Lôi Mông đáp rồi liền xoay người đi, nhưng đi chưa được mấy bước thì lại quay trở về :"Kích thước thế nào?"
Địch Áo quả thực hết chỗ nói rồi, chút việc này còn cần người khác nghĩ hộ nữa chứ...
"Dùng để cố định miệng vết thương, ngươi nói là cỡ nào?" Địch Áo túc giận nói.
Lôi Mông cười gượng hai tiếng, hiểu là mình đã hỏi một vấn đề tương đối ngu ngốc, vội vàng chạy xa.
"Địch Áo ngươi sẽ chữa trị loại tổn thương này sao?" Tác Phỉ Á tò mò hỏi.
Địch Áo lúc này mới giật thót biết rằng không nên ở trước mặt Tác Phỉ Á hiển lộ loại năng lực này, nhưng cũng không thể nhìn thấy Ca Đốn không quản, nếu đã tới nước này mà lại dừng tay ngược lại càng khiến người ta hoài nghi, vì thế cười nói :" Hẳn là không thành vấn đề, yên tâm đi." Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tác Phỉ Á gật gật đầu, cũng không có nghĩ nhiều, dù sao chuyện thần kỳ hơn cũng đã phát sinh trên người Địch Áo.
"Có ý gì? Ngươi không biết hắn sẽ trị thương sao?" Vốn Ca Đốn thấy bộ dáng kiên định của Địch Áo, mà cái chân kia sau khi đau qua quả thật cũng không đau nữa liền mới an tâm, nhưng nghe được đoạn đối thoại giữa hai người thì liền bắt đầu khẩn trương.
"Đúng vậy a, ta cho tới bay giờ chưa từng thấy qua." Tác Phỉ Á nói.
Nghe Tác Phỉ Á nói xong, Ca Đốn lập tức quay đầu chuyển hướng Địch Áo nói :" Địch Áo huynh đệ, không, Địch Áo đội trưởng, ngươi đã cứu ta một lần, ta sau này nhất định sẽ báo đáp cho ngươi, nhưng ngươi không thể lợi dụng để báo tư thù a."
"Ngươi không tin ta như vậy sao? Ta chỉ là sợ cánh tay của ngươi bị phế, cho nên mới giúp ngươi xử lý vết thương một chút." Địch Áo nén cười nói, nguyên tưởng rằng Ca Đốn bản tính liều mạng, không nghĩ tới là sẽ có lúc có bộ dạng thế này.
"Ngươi là muốn xử lý ta phải không?"
Địch Áo không để ý Ca Đốn, lúc này Lôi Mông cầm vài cái nhánh cây cùng dây thừng chạy trở về, Địch Áo nhận lấy nhánh cây để qua một bên, hay tay vịn chặt cánh tay của Ca Đốn nói :"Chịu đau một chút, chớ lộn xộn."
Ca Đốn thấy việc đã đến nước này, đã không còn đường cứu vãn, cũng chỉ có thể cắn răng gật đầu.
Địch Áo hai tay xê dịch, liền đem hai đoạn xương gãy nối lại với nhau, sau đó rất nhanh cầm lấy nhánh cây cùng dây thừng cố định lại cánh tay của Ca Đốn, cả quá trình chỉ mất vài giây đồng hồ.
Tác Phỉ Á cùng Lôi Mông ở một bên nhìn đến ngây người, đây cũng quá nhanh đi?
Đối với loại gãy xương thế này, đối với Địch Áo mà nói chẳng qua là chút bệnh nhỏ, kiếp trước, tổn thương gân xương phải nói là như cơm bữa, cho nên Địch Áo tự nhiên học được vài phương pháp nối xương, thậm chí có một lần chân của Địch Áo bị gãy, cũng chính tự hắn nối lại.
"Xong rồi sao?" Ca Đốn thấy Địch Áo dừng động tác, không dám tin hỏi.
"Ngươi thấy nhanh sao? Không bằng lặp lại một lần nữa vậy?" Địch Áo cười nói.
"Ha, Địch Áo nha, thật không nhìn ra được ngươi còn có loại bổn sự này." Ca Đốn cười nói.
"Hiện tại biết rồi sao, mới vừa rồi còn không chịu cho Địch Áo chữa trị cho ngươi." Tác Phỉ Á trêu chọc.
Ca Đốn cười ngây ngô vài tiếng, biết mình đuối lý nên dứt khoát ngậm miệng lại.
Đến trưa, Đặng Khẳng Nam tước tự mình đến mời mọi người đi xuống ăn cơm trưa, khi vào thành, bởi vì bộn bề nhiều việc, còn phải an bài mọi người, Địch Áo không có cẩn thận quan sát, hiện tại trời sáng, cảnh sắc trong thành không có chỗ nào he chắn, tuy rằng bên trong được quét dọn sạch sẽ, nhưng nơi nào cũng lộ ra chút mùi vị cũ nát, điều này hiển nhiên không hợp với thân phận của một vị Nam tước lĩnh.
Tựa hồ là nhìn ra sự nghi hoặc của đám người Địch Áo, Đặng Khẳng cười khổ nói :" Không có biện pháp, chiến trận kéo dài, tiền cũng có chút không đủ dùng, trong thời gian dài cũng không có tu sửa qua."
Tác Phỉ Á chăm chú nhìn Đặng Khẳng liếc mắt một cái có lẽ những người khác không rõ ràng lắm điều này có ý nghĩa như thế nào, nhưng mà Tác Phỉ Á rất rõ ràng, một vị Nam tước lĩnh, cho dù trong lãnh địa hỗn loạn cỡ nào, nếu quả thật muốn vơ vét của cải, ít nhất cũng có thể tìm ra hơn mười loại phương pháp kiếm tiền hữu hiệu , đương nhiên bất luận là loại phương pháp nào cũng không nằm ngoài việc bóc lột bình dân.
Mà vị Đặng Khẳng Nam tước thậm chí ngay cả tiền tu sửa tòa thành của mình cũng không có, nghe tựa hồ có chút khó tin, nhưng mà từ đó mà thuyết minh một sự thật, hắn chân chính suy nghĩ vì con dân trong lãnh địa.
Chờ bọn hắn đi đến nhà ăn thì phát hiện ngồi bên cạnh chủ tọa là một nữ nhân có dung mạo mỹ lệ, với tình huống bình thường, đó là chỗ ngồi của nữ chủ nhân.
Đặng Khẳng vừa nhiệt tình tiếp đón mọi người ngồi xuống, vừa giới thiệu nói :"Đây là thê tử của ta, An Đông Ny."
Đám người Địch Áo sôi nổi tự giới thiệu, đến phiên Phí Đức Sĩ thì Địch Áo chợt phát hiện Phí Đức Sĩ nhìn thấy trung niên mỹ phụ kia ánh mắt có chút kỳ quái, không khỏi lưu tâm vài phần, có thể làm cho một vị cực hạn võ sĩ biểu hiện ra khác thường, hiển nhiên không phải là một chuyện nhỏ.
Đặng Khẳng chú ý tới biểu tình của Phí Đức Sĩ, cười nói :"Quên nói với các bị, thực lực của An Đông Ny so với ta còn mạnh hơn."
Phí Đức Sĩ chần chờ hơn nữa ngày, nhẹ giọng hỏi :"Ngài là..."
"Đừng nghe Đặng Khẳng nói bừa, cái gì mà thực lực mạnh với không mạnh, đều là chuyện của mấy năm trước, ta đã mất đi hai chân, ngay cả thành bảo cũng ra không được, làm sao còn được như võ sĩ khác chứ." An Đông Ny thản nhiên nói.
Trên mặt của mọi người không khỏi cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc, có thể làm cho Phí Đức Sĩ cẩn thận như vậy, thực lực hẳn là không tầm thường, nhưng, một nữ nhân sống mà không có hai chân, tựa hồ cũng đã rất mạnh mẽ rồi.