DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 130: Nửa mơ nửa tỉnh

Biểu tình Mễ Nhĩ trở nên cứng ngắc, kỳ thật hắn căn bản không chạy về phía thôn mình, đám sa đạo thủ hạ kia của hắn tuyệt đối không phải đối thủ của người thanh niên này, từ khi hắn ra ngoài lịch lãm đến nay, chưa từng thấy ai có tính cách cứng cỏi như vậy, hai ngày hai đêm, ngay cả người sắt cũng không chịu nổi.

"Được rồi, không phải ngươi muốn giết ta sao?" Mễ Nhĩ cười thảm nói: "Được rồi được rồi, ở đây đi, chúng ta quyết chiến lần cuối đi."

Địch Áo lẳng lặng đứng ở đó, tựa hồ không nghe thấy gì cả, nhưng khi Mễ Nhĩ tiến về phía trước, thân hình của hắn lập tức lui về phía sau.

"Lại đây, ngươi lại đây đi!" Mễ Nhĩ điên cuồng gào thét: "Đừng trốn mãi như con chó nhỏ thế!"

Địch Áo không chút tức giận, từ từ lấy ra túi nước, uống một ngụm nhỏ, sau đó lại chia thành vài lần nuốt xuống.

Ánh mắt Mễ Nhĩ nhìn chằm chằm vào túi nước kia, hắn chú ý thấy đối phương rất quý trọng túi nước này, một ngày chỉ uống ba, bốn lần, mỗi lần chỉ uống một ngụm nhỏ, tựa hồ thật sự chia nước trong túi thành bảy phần, tính kéo dài bảy ngày với hắn.

Bảy ngày sao? Nghĩ đến con số này, rốt cục Mễ Nhĩ hoàn toàn điên cuồng.

Ngay sau đó, Mễ Nhĩ phóng về phía Địch Áo, từng đạo từng đạo phong nhận không ngừng bắn ra, hắn đã phóng xuất tất cả lực lượng còn sót lại, nếu không chạy thoát được thì không bằng oanh oanh liệt liệt chết trận.

Địch Áo lập tức phóng thích Phong Ưu Nhã, tránh sang một bên của Mễ Nhĩ, sau đó phản thủ đánh ra một đạo phong nhận.

Mễ Nhĩ lại không thèm tránh, lắc mình một cái, thẳng tắp lao về phía Địch Áo. Đạo phong nhận của Địch Áo đang thấu nhập từ bả vai của hắn, Mễ Nhĩ chẳng những không dừng bước, còn phát ra tiếng cười điên cuồng, thậm chí mở ra hai tay, tựa hồ đang đón nhận tử vong.

Địch Áo một bên bay ngược, một bên bắn ra ba đạo phong nhận, chia ra đánh vào cổ họng và hai ngực Mễ Nhĩ.

Phốc... phốc... phốc...

Tiếng cười điên cuồng của Mễ Nhĩ nín bặt, đầu rơi xuống đất, máu tươi lập tức phun thành dòng từ cổ họng và ngực hắn xuống đất, nhuộm đỏ cả vùng cát...

Mấy ngày qua Tác Phỉ Á vẫn sống trong dày vò, dọc theo đường đi, nàng vô số lần quay đầu lại nhìn về phía sa mạc mịt mờ, tình cảm của nàng nói rằng không nên bỏ Địch Áo lại, hẳn là trở về, cùng chung nguy nan với Địch Áo, mà lý trí của nàng lại nói cho nàng nhất định phải dẫn theo đoàn xe rời khỏi sa mạc, không thể lãng phí cơ hội mà Địch Áo sáng tạo.

Ban ngày, Tác Phỉ Á luôn bày ra bộ dáng cười cười nói nói, trấn an lòng người, nhất là Ca Đốn, nàng lặp đi lặp lại với hắn rằng chắc chắn Địch Áo sẽ không sao cả, không nghe Địch Áo nói à? Tâm pháp tu luyện của hắn được truyền thừa của một vị Thánh Võ Sĩ nên tạo nghệ Phong Ưu Nhã của Địch Áo tuyệt không kém Mễ Nhĩ, cho dù đánh không lại thì trốn cũng không phải là việc gì khó.

Nếu không có Tác Phỉ Á áp chế, buổi chiều không thấy Địch Áo quay về, khi đó Ca Đốn đã không thể khống chế được mình rồi.

Nhưng đến ban đêm, Tác Phỉ Á lại trốn một góc, âm thầm rơi lệ, mặc kệ nàng có bao nhiêu ưu điểm và tài trí đi nữa thì chung quy vẫn là một cô gái chưa đầy hai mươi, có một vài đả kích không thể tiếp thụ, cũng không cách nào thừa nhận.

Phí Đức Sĩ thấy nhưng cũng bất lực, trấn an dối trá cũng không có hiệu quả gì, trừ phi hắn có thể lấy ra minh chứng xác thực, chứng minh Địch Áo không sao.

Nghĩ tới nghĩ lui, Phí Đức Sĩ chỉ có thể nói với Tác Phỉ Á, chỉ cần Mễ Nhĩ không hiện ra thì Địch Áo vẫn còn an toàn, kết quả là lời của hắn ngược lại làm Tác Phỉ Á càng dày vò hơn, đây chính là một lời phán quyết, nếu Địch Áo xuất hiện tức là Mễ Nhĩ kia bị giết, nếu Mễ Nhĩ xuất hiện tức là chứng minh Địch Áo đã lành ít dữ nhiều, bất quá trường hợp trước rất khó xảy ra.

Cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chờ. Trong loại cuộc sống này, ngay cả Lôi Mông cũng không có hứng nói gì, hắn không ngốc chút nào, Tác Phỉ Á miễn cưỡng vui cười không thể qua được mắt hắn nên hắn cũng không có tâm tình nói chuyện.

Đảo mắt đã qua năm ngày, tuy đoàn xe không bị quấy rầy nhưng không khí ngày càng trầm trọng, ngay cả tiểu An Kỳ Nhi cũng cảm thấy không thích hợp, không chạy lung tung chơi đùa nữa, luôn trốn trong ngực Ngả Lệ, vụng trộm quan sát người khác.

Năm ngày không thấy người tức là sinh cơ đã rất xa vời rồi, Phí Đức Sĩ ngồi bên lửa trại thở dài một tiếng, theo lý thuyết thì không nên như vậy, chẳng lẽ vị đại nhân kia... đi nơi khác rồi?

Mấy ngày nay Phí Đức Sĩ rất ít nghỉ ngơi vì dự phòng Mễ Nhĩ đột nhiên xuất hiện đánh lén đoàn xe nên ban đêm hắn tự thân trực đêm, ban ngày cũng phải đề cao cảnh giác. Trên thực tế, động tác của hắn cũng chứng tỏ hắn không lạc quan về Địch Áo lắm.

Phí Đức Sĩ khi thì đứng dậy, đi một vòng quanh doanh địa, khi thì lại ngồi về cạnh lửa trại, thời gian dần dần trôi qua, đảo mắt đã đến nửa đêm, Phí Đức Sĩ có chút mệt mỏi, há miệng ngáp dài một cái, đúng lúc này, hắn đột nhiên thấy một thân ảnh từ xa xa bay vụt lại đây.

Mễ Nhĩ đến đây, địch tập. Phí Đức Sĩ đứng lên, vừa định hô gọi các võ sĩ trong doanh địa thì lại phát hiện có điều là lạ. Dưới ánh trăng, hắn có thể nhìn thấy động tác phá không của bóng người kia, nói chính xác hơn, người kia không phải chạy tới mà dùng một loại động tác gần như lướt đi, tự nhiên mà phiêu dật.

Đó là Địch Áo? Phí Đức Sĩ có chút không dám tin sự phán đoán của mình, vài cái võ sĩ chung quanh phát hiện dị thường, không hẹn mà cùng nhìn theo ánh mắt Phí Đức Sĩ, lập tức khẩn trương lên. Bọn họ cũng không có sức phán đoán mẫn tuệ như Phí Đức Sĩ, nhưng Phí Đức Sĩ không nói gì nên bọn họ cũng không dám có động tác gì.

Bóng người ngày càng gần, quả nhiên là Địch Áo!

Phí Đức Sĩ chỉ cảm thấy ngực như bị dồn nén, mà sau khi phun ra một hơi thật dài lại cảm thấy thần thanh khí sảng, trong nháy mắt sự nặng nề mấy ngày qua đã không cánh mà bay.

Mũi chân Địch Áo điểm nhẹ, thân hình như một con nhạn lộn qua một cái thùng xe, sau đó lại bước xa một bước tới gần lửa trại bên cạnh Phí Đức Sĩ, hắn không kịp nói gì với Phí Đức Sĩ, cơ hồ như cướp đoạt từ bên hông một võ sĩ một túi nước, sau đó dốc uống từng ngụm từng ngụm.

Hắn nói với Mễ Nhĩ là nước trong túi đủ để chống đỡ một tuần, nhưng đấy là chuẩn bị tâm lý và năng lực chịu đựng trong hoàn cảnh cực đoan nhất, không có nghĩa là không có ảnh hưởng gì đến hắn.

Kỳ thật hiện tại Địch Áo vừa mệt vừa khác, vừa đói vừa buồn ngủ, trước kia hắn rất ít khi thất thố như vậy.

Dốc một ngụm uống sạch nước trong túi, sau đó quăng trả túi nước lại cho võ sĩ kia, lúc này Phí Đức Sĩ nhẹ giọng nói: "Ngươi gọi Ngả Lệ phu nhân dậy chuẩn bị cho vị anh hùng của chúng ta một bữa ăn đêm phong phú."

"Đã trễ vậy rồi, thôi đi, ta không quá đói." Địch Áo nói, nói xong ngồi xuống đối diện với Phí Đức Sĩ.

"Không quá đói? Vậy cũng là đói bụng." Phí Đức Sĩ lộ ra ý cười, sau đấy nháy mắt với võ sĩ kia.

Võ sĩ kia xoay người đi về phía thùng xe Ngả Lệ, Địch Áo do dự một chút, cũng không ngăn cản.

Một lát sau, Ngả Lệ xoa xoa hai mắt đi tới, liếc thấy Địch Áo, suýt nữa thét to ra ngoài. Tiếp đó cũng không cần Phí Đức Sĩ nói gì, lập tức bận rộn lên. Một lát sau, một bữa ăn coi như phong phú xuất hiện cạnh lửa trại, sau đấy Ngả Lệ cũng mặc kệ Địch Áo có uống rượu hay không, xoay người lấy hai bình rượu mà Y Toa Bối Nhĩ đưa cho nàng đặt dưới chân Địch Áo, đây là đồ tốt, ngày xưa Lôi Mông đòi nàng bao nhiêu lần cũng không được.

Địch Áo cũng không khách khí, lập tức thả sức ăn hết mình, đây là bữa cơm hắn ăn nhanh nhất từ trước đến nay, cũng là nhiều nhất.

Phí Đức Sĩ luôn cười tủm tỉm nhìn Địch Áo, hắn đang đợi, đợi Địch Áo kể quá trình chiến đấu. Có điều mãi đến khi Địch Áo ăn uống no đủ hắn cũng chưa nghe được chữ nào, chỉ nghe được tiếng ăn uống nhấm nuốt.

"Khụ khụ... Địch Áo, Mễ Nhĩ kia sao rồi?" Cuối cùng, Phí Đức Sĩ thật sự nhịn không được.

"Đã chết." Địch Áo vừa trả lời vừa đứng theo, theo dưỡng sinh học mà nói, rất đói bụng không nên ăn quá no, hơn nữa ăn xong cũng không nên ngủ ngay, nhưng hắn không quản nhiều như vậy được.

"Thật chết rồi?" Tuy biết rằng có thể có kết quả này, nhưng khi chính tai nghe được, Phí Đức Sĩ vẫn lộ ra thần sắc khiếp sợ.

"Chết là chết, còn có thật giả à?" Địch Áo cười: "Tác Phỉ Á ở đâu?"

"Ở trong xe nàng." Phí Đức Sĩ chỉ.

"Ta đi nói với nàng mấy câu trước đã." Địch Áo nói.

"Đi thôi, đi thôi." Phí Đức Sĩ bất đắc dĩ nói, cái hắn muốn nghe là quá trình chứ không phải kết quả hàm hồ như vậy.

Địch Áo đứng dậy, đi vào xe Tác Phỉ Á, mà Phí Đức Sĩ vẫn xuất thần nhìn theo bóng hắn, mãi khi Địch Áo chui vào xe mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Tiểu tử này... gầy đi rất nhiều ha..."

Ở trong xe, Tác Phỉ Á đang ngủ say trong góc, hai ngày đầu nàng đều thức trắng không ngủ được, vài ngày sau cũng khi ngủ khi tỉnh, mệt nhọc vài ngày dồn lại một chỗ làm nàng ngủ say như chết, không thể phát hiện có người chui vào thùng xe.

Địch Áo tay chân nhẹ nhàng mở nến, nhìn Tác Phỉ Á. Tác Phỉ Á tựa hồ đang nằm mơ, một chốc lại dùng âm thanh khó nghe rõ than thở vài câu, một chốc lại lộ ra ý cười.

Thôi đừng đánh thức nàng ha. Địch Áo từ từ tựa vào vách xe, ngồi một hồi, lại nhìn một hồi, sau đó chuẩn bị đi ra tìm chỗ ngủ.

Bất quá Địch Áo thật sự rất buồn ngủ, lúc này tâm thần hoàn toàn thả lỏng, có vài thứ sẽ không khống chế được, dần dần thân hình từ từ trượt xuống, cuối cùng nằm ngủ bên cạnh Tác Phỉ Á.

Trời đã sáng, trong doanh địa vang lên tiếng ồn ào, mọi người đều biết đêm qua Địch Áo đã trở lại, cũng biết hắn đã xử lý tên Cực Hạn Võ Sĩ khó chơi kia, cảm xúc đều tăng vọt lên.

Tác Phỉ Á đang đắm chìm trong giấc mộng bị tiếng ồn đánh thức, khi nàng mở to mắt mới phát hiện mình chui vào trong ngực một người, đầu tiên nàng ngáp một cái, sau đó từ từ vươn vai, sau đó đẩy Địch Áo: "Sao ngươi lại chạy đến ngủ chỗ ta, đứng lên, để người khác thấy thì không tốt."

Không chỉ Tác Phỉ Á còn đang nửa tỉnh nửa mê mà Địch Áo cũng mơ mơ màng màng, tuy thần kinh hắn cứng cỏi như đúc bằng sắt, nhưng cứng cỏi đến đâu cũng có cực hạn của mình, mệt quá thì... hắn cũng giống người thường vậy.

"Ngô..." Địch Áo lật người lại, không kiên nhẫn nói: "Ngươi còn sợ người khác thấy à..."

Chỉ có lúc đó Địch Áo mới dám tùy ngôn sở dục, thật lâu thật lâu trước kia chính Tác Phỉ Á chủ động kiên trì ngủ với hắn, ai cũng không khuyên được, cái này đủ để chứng minh Tác Phỉ Á là một đứa nhỏ quật cường không thèm để ý cái nhìn người khác.

"Ngươi đúng là..." Tác Phỉ Á vừa tức vừa cười, bất đắc dĩ ngồi dậy, còn lấy ra cái gương nhỏ nhìn dung mạo mình một chút, sau đó bước qua Địch Áo, đẩy cửa thùng xe ra.

Ánh dương quang chói mắt trong sa mạc làm Tác Phỉ Á lập tức trở nên thanh tỉnh, thân thể nàng có chút cứng ngắc bởi đột nhiên nàng ý thức được dường như vừa rồi mình đã bỏ lỡ cái gì đó.

Ngay sau đó, Tác Phỉ Á từ từ xoay người, ngơ ngác nhìn Địch Áo, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sau đó nhắm mắt lại, lắc đầu thật mạnh.

Lúc này Tác Phỉ Á thậm chí không dám mở mắt, nàng sợ, sợ tất cả chỉ là ảo giác, đôi tay nắm chặt cũng biến thành tái nhợt.

Đúng lúc này, Địch Áo vô tình xoay người, mũi chân không nhẹ không nặng đụng vào chân Tác Phỉ Á, mà Tác Phỉ Á như bị điện giật trừng to mắt.

"Địch Áo!!!" Khi Tác Phỉ Á tin rằng mình không nằm mơ, lập tức lệ nóng quanh tròng, sau đó lao đến ôm Địch Áo.

"Thình thịch..."

Tiếng chân nặng nề từ thùng xe truyền đến, làm cho Ca Đốn và Lôi Mông ở gần đó kinh ngạc, hai mắt nhìn nhau, sao thế này?

Mà Địch Áo cũng bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức ôm lấy Tác Phỉ Á, quay người lại, dùng thân mình bao phủ cả người Tác Phỉ Á, lưng hắn cương lên như báo săn, hai mắt lóe ra hàn quang, lạnh lùng nhìn từ trong xe ra ngoài.

Địch Áo còn chưa rõ tình huống, tưởng lại có địch nhân đánh lén, bất quá, biểu hiện che chở như bản năng của hắn làm tâm Tác Phỉ Á phải nát ra, sau đó nàng gắt gao ôm lấy hắn, nghẹn ngào: "Địch Áo..."

Đọc truyện chữ Full