DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 131: Trêu chọc

Địch Áo không nhìn thấy địch nhân nằm trong dự liệu, khi thấy Ca Đốn và Lôi Mông xuất hiện ở ngoài buồng xe thì vẻ lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, cả hai chỉ liếc nhau một cái rồi nhanh chóng lui qua một bên, Ca Đốn còn có hảo tâm đưa tay đóng cửa khoang xe lại.

Mặc dù cửa đã được đóng lại nhưng Địch Áo vẫn có thể nghe thấy giọng Lôi Mông cố ý đè thấp thanh âm: "Thật sự không nghĩ tới Địch Áo lại thô lỗ như vậy, hình như hơi nóng nảy thì phải?"

"Ngươi biết gì chứ?" Ca Đốn khinh thường nói: "Cái này gọi là tiểu biệt thắng tân hôn."

"Bọn họ còn chưa kết hôn mà?"

"Hừ, đừng nói là ngươi không biết Địch Áo và Tác Phỉ Á quen nhau lúc còn rất nhỏ."

Địch Áo bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu nhìn xuống Tác Phỉ Á đang nằm trong ngực, mặt Tác Phỉ Á đã sớm đỏ bừng rồi. Những lời Ca Đốn và Lôi Mông nói nàng nghe rõ ràng rành mạch, nàng tình nguyện mình không nghe được gì hết, nhưng thanh âm ở bên ngoài cứ bay vào trong tai nàng.

Nhìn vẻ mặt Tác Phỉ Á ngượng ngùng, ánh mắt tránh sang chỗ khác. Địch Áo bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, đưa tay ngắt chóp mũi Tác Phỉ Á, nói: "Nhìn bộ dáng nàng nằm rất thoải mái, nếu không, chúng ta lại ngủ thêm một lát?"

"Mau để ta dậy !" Tác Phỉ Á nhất thời xấu hổ, nhưng mới vừa đặt hai tay lên ngực Địch Áo lập tức có cảm giác mất hết sạch khí lực, nháy mắt nhìn Địch Áo, run giọng hỏi: "Chàng đã khỏe chưa?"

Tâm Địch Áo theo đó chợt run lên, thì ra biết được có một người thủy chung nhớ tới bản thân, cảm giác đó dĩ nhiên lại hạnh phúc như thế. Mấy ngày liên tiếp vất vả cực nhọc chỉ cần một câu nói của Tác Phỉ Á đã tan biến thành mây khói.

Có lẽ những người yêu nhau chân chính là như thế, không cần thề non hẹn biển đầu bạc răng long gì cả, chỉ một câu nói bình thường đến mức không thể bình thường hơn cũng có thể giúp cho tâm hai con người gắn kết chung một chỗ, vĩnh viễn không thể lìa xa.

"Nàng nhìn ta xem có giống như bị gì không?" Địch Áo không muốn không khí nặng nề hơn, cười nói: "Chỉ có nàng, thoạt nhìn không thoải mái lắm thì phải, mặt hồng như vậy, không phải là ngã bệnh đi?"

Thấy Địch Áo còn có tâm tình rãnh rỗi nói giỡn, Tác Phỉ Á rốt cuộc nhẹ lòng, gỡ bàn tay Địch Áo đang để trên trán xuống, đỏ mặt nói: "Chẳng lẽ chàng không biết mình nặng cỡ nào sao? Còn không mau đi xuống "

Tác Phỉ Á lấy cớ quá kém, nói thế nào nàng cũng là Quang Mang võ sĩ, đừng nói một mình Địch Áo, cho dù là thừa nhận trọng lượng hơn gấp mấy lần cũng không có chuyện gì. Thế nhưng hiện tại nàng rõ ràng không nghĩ nhiều như vậy, cũng chẳng quan tâm lời nói của mình có sơ hở hay không, nàng chân chính lo lắng là sau khi đi ra ngoài làm sao đối mặt với hai tên chán ghét Ca Đốn và Lôi Mông, nhất là Lôi Mông.

"Rất đơn giản." Địch Áo cười cười xấu xa, hiển nhiên không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho Tác Phỉ Á: "Có thể đổi lại vị trí, nếu không, nàng ở phía trên?" Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Tác Phỉ Á không phải là cô bé cái gì cũng không hiểu, nghe loại ngôn ngữ này rõ ràng càng thêm xấu hổ đỏ mặt, đã đến trình độ đỏ rực như trái táo chín rồi, tim nàng cũng bắt đầu đập nhanh cuồng loạn. Nàng không dám nhìn Địch Áo nữa, ra sức vùng vẫy khỏi ngực Địch Áo, ngồi ở một bên chắp mười ngón tay lại bối rối.

Lúc này Tác Phỉ Á đâu còn bộ dạng cao cao tại thượng như trước, đâu còn là viên minh châu quý phái trên Khắc Lý Tư bình nguyên nữa, nàng rõ ràng là một nữ tử ngượng ngùng, điềm đạm đáng yêu khiến cho Địch Áo không đành lòng trêu chọc.

Nhẹ nhàng khoác tay qua eo thon gầy của Tác Phỉ Á, để cho nàng tựa đầu vào vai mình, Địch Áo thương tiếc nói: "Đang suy nghĩ gì đó?"

Tác Phỉ Á nhắm hai mắt lại không nói gì, trên người Địch Áo tản mát ra khí tức làm cho nàng có cảm giác ấm áp, nàng thậm chí muốn cứ dựa mãi như vậy, không bao giờ trở ra.

"Địch Áo, chàng trở lại thật là tốt." Tác Phỉ Á lẩm bẩm, Địch Áo tự nhiên thấy đầu mũi chua xót, người thứ nhất thấy hắn trở lại chính là Phí Đức Sĩ. Mặc dù Phí Đức Sĩ ân cần cũng xuất phát từ nội tâm, nhưng hắn muốn biết nhất chính là đến tột cùng tại sao Địch Áo có thể trở về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn Tác Phỉ Á lại quan tâm nhất là Địch Áo có trở về hay không, về phần gã Mễ Nhĩ kia sống hay chết thì không nằm trong phạm vi Tác Phỉ Á suy nghĩ, chỉ cần Địch Áo trở lại là tốt rồi.

Hai người cứ như vậy ngồi ở trong xe, thời gian trôi qua rất mau, chỉ đảo mắt một cái đã đến buổi trưa, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Ngã Lệ gọi mọi người ăn cơm. Địch Áo và Tác Phỉ Á chậm rãi đi ra ngoài tham dự, đêm qua Địch Áo không có ăn no, giờ phút này đã sớm đói bụng sôi ùng ục lên rồi.

Thấy Địch Áo và Tác Phỉ Á một trước một sau ra khỏi buồng xe, đội ngũ nhất thời bộc phát ra một trận hoan hô nồng nhiệt. Bọn họ đã bị đè nén lâu rồi, giờ phút này nhìn thấy Địch Áo thật sự xuất hiện ở trước mắt, bọn họ không thể khống chế kích động trong lòng được nữa.

Mỗi người đều rất rõ ràng, nếu như không có Địch Áo chế trụ Mễ Nhĩ, kết quả của bọn hắn thiết tưởng không chịu nổi, nhưng Địch Áo chỉ là một Quang Mang võ sĩ lại có thể chủ động đứng ra nhận trách nhiệm, điều này cần đến dũng khí lớn cỡ nào chứ? Ít nhất bọn họ làm không được.

Ngay cả các võ sĩ thủ hạ Trân Lâm cũng lộ ra thần sắc cảm kích.

An Kỳ Nhi vui vẻ chạy tới ôm lấy bắp đùi Địch Áo, ngửa đầu vui sướng rạo rực nói: "Địch Áo thúc thúc, Lôi Mông thúc thúc nói, chỉ cần người trở lại, hắn sẽ kể cho ta nghe chuyện xưa."

Lôi Mông thấy Địch Áo chuyển ánh mắt nhìn tới thì hơi mất tự nhiên, quay đầu sang nơi khác. Khi Địch Áo rời khỏi, tâm tình của mọi người trầm trọng tới cực điểm, nhất là hắn và Ca Đốn, khổ sở trong lòng không hề kém Tác Phỉ Á. Dưới tình hình như thế, ngay cả ăn cơm cũng biến thành cực khổ, bất kể là vật gì đặt vào trong miệng cũng nhạt như nước ốc, nên hắn làm gì còn có tâm tư kể chuyện xưa cho An Kỳ Nhi nghe.

"An Kỳ Nhi, lại nói lung tung gì đó." Ngã Lệ trách cứ đi tới, ôm lấy An Kỳ Nhi.

"Ăn cơm đi, ta đói bụng lắm rồi." Địch Áo cười cười, nhìn vẻ mặt kích động của mọi người đã hiểu được rất nhiều điều, nên hắn không nói thêm gì nữa.

Vốn là tất cả mọi người có dự định vây quanh Địch Áo, không phải là muốn nói chuyện với Địch Áo, chỉ là muốn ngồi gần hắn một mà thôi. Nhưng vừa nghe thấy Địch Áo đói bụng, đám người lập tức "phần phật một tiếng" tản ra ngoài, nhường ra một vị trí cực rộng chỗ bàn ăn.

Mà nhóm thủ hạ Trân Lâm quay trở lại sau đoàn xe, hai bên nhìn nhau không thuận mắt, tự nhiên không thể cùng ăn cơm ở chung một chỗ. Thế nhưng so sánh xuống, đám người Địch Áo ăn uống ngon hơn rất nhiều, bọn họ ăn cơm có rau có thịt, lại được phân một chén canh nóng, còn những võ sĩ kia chỉ có thể gặm lương khô, ngậm ngùi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn đám người Địch Áo ăn uống với khí thế ngất trời.

Ăn được một hồi, Lôi Mông không nhịn được nữa, thật ra hắn có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã có thể coi là một kỳ tích.

"Địch Áo, nghe Phí Đức Sĩ nói Mễ Nhĩ đã chết?" Lôi Mông duỗi dài cổ ra, bộ dáng vô cùng mong đợi.

Địch Áo gật đầu, hết sức chuyên chú xử lý mâm thức ăn ở trong tay.

"Chết như thế nào?" Đây là tác phong Lôi Mông trước sau như một, một khi muốn biết chuyện gì, hắn tuyệt đối đuổi đến tận cùng không buông, truy hỏi sự việc cho kỹ càng.

Địch Áo nuốt thức ăn trong miệng xuống, thở dài một hơi, nhìn Lôi Mông nói: "Chết đói!"

"Không thể !" Lôi Mông căn bản không tin, lúc này mới có mấy ngày, làm sao có thể chết đói được? Chuyện này có thể so sánh với chết đuối trong sa mạc rồi.

"Làm sao không thể chứ? Ta đây không phải là một ví dụ rõ ràng hay sao?" Địch Áo chỉ chỉ vào người mình.

"Cái gì?" Có lẽ là do quá mức quan tâm, Lôi Mông căn bản không hiểu ý tứ Địch Áo.

"Ngu quá." Ca Đốn thật sự nhịn không được, đá Lôi Mông một cước, nói: "Địch Áo có ý tứ là nếu như ngươi không để cho hắn ăn cơm, hắn sẽ phải chết đói."

Sắc mặt Lôi Mông nhất thời trở nên vô cùng lúng túng, biết điều ngậm miệng lại. Lúc này hắn phát hiện ra mình quá nóng lòng, mặc dù không biết năm ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xác định một chuyện, chính là Địch Áo nhất định không thoải mái gì.

Tác Phỉ Á ngồi ở một bên cười cười nhìn Lôi Mông và Ca Đốn, cảm thấy hai người này thật sự rất kỳ quái, Lôi Mông vốn ăn nói không cần che giấu lại cho ra bộ dạng tiểu tâm cẩn thận, Ca Đốn thoạt nhìn nho nhã lễ độ thế mà lại cực kỳ vọng động, hễ đụng chuyện là cứ như vác đao đi bán mạng vậy.

Rốt cuộc đợi đến lúc Địch Áo đặt mâm thức ăn xuống, lúc này Lôi Mông đã ăn xong rồi, nhưng còn cố gắng ngồi ở bên cạnh bàn không chịu đi. Hắn trơ mắt nhìn sang Địch Áo, nhìn bộ dáng nếu không nói mọi chuyện cho rõ ràng, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Nói đi, muốn biết cái gì?" Địch Áo hài lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Cái gì cũng muốn biết, ngươi cứ nói từ từ, dù sao mọi người quyết định hôm nay sẽ không rời đi, chúng ta có thời gian."

Địch Áo cười cười: "Thật ra sự việc rất đơn giản, ta cùng hắn so sánh ai có thể chịu đựng lâu hơn, mà ta… chịu đựng được đến cuối cùng."

Địch Áo chỉ nói đơn giản một câu lại làm cho tất cả mọi người trầm mặc. Nhất là Phí Đức Sĩ và Tác Phỉ Á, bọn họ rất rõ ràng tốc độ và lực chiến đấu của một vị Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, cả hai đều biết chuyện tình tuyệt đối không nhẹ nhàng như Địch Áo nói.

Đọc truyện chữ Full