Phí Đức Sĩ trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù Địch Áo giản lược quá nhiều, nhưng quá trình đại khái hẳn là như vậy. Chỉ có điều Địch Áo chỉ là một Quang Mang võ sĩ, không thể nào so sánh nguyên lực với Cực Hạn võ sĩ được, vậy thì tại sao Địch lại có thể thành công chịu đựng đến cuối cùng?
"Không có chuyện gì nữa chứ?" Địch Áo đứng lên nói: "Ca Đốn, ngươi đi theo ta, có một số việc muốn nói với ngươi."
"Tốt." Ca Đốn gật đầu.
Địch Áo đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại: "Tác Phỉ Á, nàng cũng tới."
"Ta hả?" Tác Phỉ Á kinh ngạc, sau đó cũng chậm rãi đi tới đứng ở bên cạnh Địch Áo.
"Này này, Địch Áo, ta đây?" Lôi Mông khẩn trương trong lòng, tại sao gọi Tác Phỉ Á và Ca Đốn mà chỉ không có hắn? Chuyện này cực kỳ không ổn, đội trưởng và đội phó hắn tranh giành không nổi rồi, nếu như ngay cả vị trí thủ tịch đội viên cũng giữ không được, hắn còn có thể gặp người sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Ngươi?" Địch Áo suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi cũng tới đây."
Lôi Mông thở phào nhẹ nhỏm, chẳng thèm quan tâm truy cứu thái độ Địch Áo có vẻ miễn cưỡng, vội vàng bước nhanh đuổi theo mọi người.
"Ta muốn nghe chuyện xưa, nghe chuyện xưa." An Kỳ Nhi không vui, nó đã kiềm nén mấy ngày nay rồi, vì muốn làm một đứa bé văn minh, hiểu lễ phép mới không quấn lấy Lôi Mông, bây giờ nó không chờ được giây phút nào nữa.
"An Kỳ Nhi, ài, chờ ta trở lại sẽ kể chuyện xưa cho ngươi, ha hả!" Lôi Mông quay đầu lại cười váng lên.
Mãi cho đến lúc hoàng hôn, nhóm người Địch Áo, Tác Phỉ Á mới xuyên qua dải cồn cát, sải bước đi tới lều trại. Na Lộ đang chơi đùa với An Kỳ Nhi ở bên trong trại, lai lịch nữ nhân này có điểm khó xử, nàng vốn là vũ công do thủ hạ Võ Tôn Ma Phi mua lại. Lúc Tác Phỉ Á đàm phán với thương đội ở trong Thủy Tinh thành, những thương nhân kia bị lừa gạt không còn một đồng, thật sự không còn biện pháp nào khác mới mang nàng vũ công này ra bảo đảm, đưa cho Tác Phỉ Á.
Tình cảnh của nàng cũng rất lúng túng, Tác Phỉ Á vốn muốn để nàng đi hầu hạ Ca Đốn và Lôi Mông. Mặc dù Ca Đốn và Lôi Mông có thể chịu được cực khổ, nhưng Tác Phỉ Á nhìn ra được gia thế bọn hắn đều không đơn giản, cho nên bảo Na Lộ đi chiếu cố bọn họ. Một vũ công có sắc đẹp, từ nhỏ trải qua huấn luyện nhiều mặt, để cho hầu hạ người khác chỉ là kiến thức cơ bản, hiển nhiên là không thành vấn đề.
Nhưng Tác Phỉ Á lại bỏ qua suy nghĩ của Ca Đốn và Lôi Mông, cũng không để mắt tới mị lực của mình. Nói cho đơn giản một chút, Ca Đốn và Lôi Mông không muốn một thị nữ, mà là một chiến hữu đồng tâm có thể kề vai chiến đấu.
Địch Áo và Tác Phỉ Á cả ngày ân ân ái ái ở chung một chỗ, nếu nói trong lòng Ca Đốn và Lôi Mông không có một chút cảm thụ, đó là không có khả năng.
Huống chi, bọn họ từng lưu lại Thánh Đế Tư học viện, nếu thật sự muốn tìm lão bà, chỗ kia tuyệt đối là thiên đường tìm bạn đời. Cho nên Ca Đốn và Lôi Mông dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt đề nghị của Tác Phỉ Á, bọn họ không muốn đánh mất ấn tượng trước mặt Tác Phỉ Á. Nếu không, ngày sau làm sao cầu trợ Tác Phỉ Á giới thiệu người đẹp cho bọn hắn.
Vì thế, mặc cho Na Lộ là mỹ nhân, tướng mạo và vóc người không hề thua kém Ngã Lệ, nhưng bọn hắn luôn tìm tránh né nàng. Tác Luân và Ngải Phất Lí thì lại tự ti mặc cảm, cũng sợ làm cho Tác Phỉ Á bất mãn nên không dám đến gần Na Lộ. Ca Đốn và Lôi Mông lại ra vẻ chính nhân quân tử, thiếu chút nữa dán mấy chữ thanh niên kiệt xuất lên trên mặt. Vì thế tất cả bọn họ trong lúc vô tình đều cố ý bỏ qua Na Lộ tồn tại.
Chỉ riêng An Kỳ Nhi không có tâm cơ là có thể chơi đùa với Na Lộ.
"An Kỳ Nhi, ta đã trở về." Lôi Mông cười hì hì kêu lên.
An Kỳ Nhi quay đầu lại nhìn Lôi Mông một cái, sau đó cực kỳ lãnh đạm quay đầu sang một bên, không thèm để ý tới Lôi Mông.
"Ha ha, An Kỳ Nhi tức giận kìa." Lôi Mông cười to, sau đó không nói lời gì vòng tay qua ôm lấy An Kỳ Nhi, tiếp theo dùng sức hôn lên mặt An Kỳ Nhi một cái thật kêu, nói: "Đi, chúng ta kể chuyện xưa cho An Kỳ Nhi nghe nào."
An Kỳ Nhi ra sức chật vật tránh né, nhưng cánh tay nó quá nhỏ nên làm gì cũng không thể lay chuyển được Lôi Mông, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ xoay trái quẹo phải vẫn không thoát được miệng rộng Lôi Mông.
Phí Đức Sĩ im lặng quan sát mấy người trẻ tuổi, hắn phát hiện chỉ qua một hồi, khí sắc mấy người trẻ tuổi này đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Khi Địch Áo không có ở đây, bọn họ lộ vẻ cực kỳ buồn bực, tâm sự nặng nề, thế nhưng Địch Áo vừa trở về, bọn họ lại cực kỳ vui mừng, ngay cả Ca Đốn cả ngày mặt mày nhăn nhó cũng vui vẻ ra mặt. Còn hiện tại, mấy người trẻ tuổi tựa hồ đã khôi phục được ý chí chiến đấu không sợ trời không sợ đất như lúc mới vừa gặp mặt.
Tựa hồ hắn đã đánh giá sai lầm rồi, khi chứng kiến Tác Phỉ Á biểu hiện trí tuệ, hắn cho rằng Tác Phỉ Á là người nổi bật trong thế hệ trẻ, mấu chốt nhất là Tác Phỉ Á có một cái tâm thiện lương. Tất cả mọi người đều cười nhạo Tác Phỉ Á đồng ý gả cho một người ngu ngốc, chỉ có hắn thấy được một mặt khác của Tác Phỉ Á. Khi đứng ra hiệu lực cho nữ tử này, hắn rất an lòng vững dạ, hắn vĩnh viễn không cần phải lo lắng bị bán đứng, bị quẳng đi như một con chó. Tác Phỉ Á là người làm đến nơi đến chốn, giống như nàng vẫn luôn đối xử tử tế với một tên ngu ngốc vậy, tất nhiên nàng cũng sẽ đối xử tử tế với Phí Đức Sĩ hắn.
Sau đó hắn phụng bồi Tác Phỉ Á vượt qua Phong Bạo Hải, tiếp xúc với Địch Áo một lần, rồi thấy Ca Đốn và Lôi Mông. Từ tận đáy lòng, hắn cho rằng tiểu đội mạo hiểm giả này khẳng định sẽ lấy Tác Phỉ Á làm trung tâm vận chuyển, Ca Đốn hành động vô cùng mạnh mẽ, người như thế trong tương lai tất bị thiệt thòi lớn, không thể thích hợp làm thủ lĩnh. Lôi Mông xử sự cẩn thận nhưng nói quá nhiều, dễ dàng khiến cho người khác khinh thị, dĩ nhiên không thể có được uy vọng cao. Còn Địch Áo biểu hiện quá mờ nhạt, nếu như bốn người trẻ tuổi cùng nhau đi tới, hắn sẽ nhất định chú ý Tác Phỉ Á, tiếp theo là Ca Đốn một thân lãnh khốc, sau đó là Lôi Mông nước bọt bay ngang, cuối cùng mới tới phiên Địch Áo. Có thể nói từ đầu đến cuối, hắn hoàn toàn không chú ý Địch Áo.
Nhưng mà bây giờ hắn mới hiểu được ai là người thích hợp nhất, thật ra không cần phải phán đoán gì nhiều. Tác Phỉ Á, Ca Đốn, Lôi Mông phản ứng trong mấy ngày qua đã đủ để chứng minh rất rõ ràng bọn họ đang chịu ai ảnh hưởng của người nào.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, đoàn xe bắt đầu tiến về phía trước. Thế nhưng đám người Địch Áo phản ứng có điểm kỳ quái, Ca Đốn đôi khi cưỡi Hỏa Hống Thú chạy vào sâu trong sa mạc, rời khỏi đoàn xe một lúc lâu, sau đó người ở trong đoàn xe có thể nghe thấy từ phương xa truyền đến thanh âm nổ vang, có đôi khi lại ngày ngày núp ở trong buồng xe, không biết làm cái gì với Lôi Mông. Địch Áo và Tác Phỉ Á lại càng không cần phải nói, suốt ngày không trông thấy bóng người lần nào.
Trên thực tế, đám người Địch Áo không có cố lộng huyền hư, bọn họ đang tập trung tất cả tinh lực không ngừng tu luyện.
Bên trong buồng xe Địch Áo, một khối không khí màu trắng và một khối không khí màu lam nhạt đang không ngừng va chạm với nhau, Địch Áo điều khiển nguyên lực Phong hệ bình thản như không, trụ cột cơ bản vô cùng thâm hậu vào thời khắc này được biểu hiện rõ ràng. Tác Phỉ Á mệt mỏi đổ mồ hôi đầm đìa cả thân nhưng không dám buông lỏng, mắt nhìn chằm chằm vào hai khối không khí dung hợp, nhưng lần này cũng thất bại như trước, hai khối không khí vừa va chạm mấy lượt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì nữa.
"Lại tới!" Tác Phỉ Á đưa tay lau mồ hôi, tâm chí nàng đủ mạnh nên mặc dù thí nghiệm vô số lần luôn luôn sai lầm và thất bại, nàng chỉ cảm thấy ngại ngùng rồi thôi, sau đó lại tập trung vào tu luyện.
"Nghỉ ngơi một chút đi." Địch Áo cười cười, tiến tới bên cạnh ôm lấy Tác Phỉ Á, kéo nhẹ nàng tựa vào ngực mình.
Tác Phỉ Á không có kiên trì thêm nữa, bại bởi Địch Áo dĩ là không phục, nhưng đây chính là ý muốn của nàng kia mà? Từ nay về sau nàng có thể yên tâm giao trọng trách cho Địch Áo mà không cần phải lo lắng.
"Chàng không mệt sao?" Tác Phỉ Á híp mắt lại lẩm bẩm.
"Không mệt." Địch Áo khẽ vuốt mái tóc dài của Tác Phỉ Á, đây là lần đầu tiên hắn vi phạm tôn chỉ Thần Điển. Trước giờ hắn tôn thờ Thần Điển như bí kiếp bách luyện thành kim, từ lý luận đến thực hành đều không dám làm trái chút nào, nhưng mà lần lượt trải qua nhiều trận chiến đấu, tầm mắt của hắn đã mở ra cực kỳ rộng lớn, rồi mới phát hiện chỗ không ổn.
Người biên soạn Thần Điển hẳn là có cuộc sống không buồn không lo, bởi vì quá mức cầu toàn hoặc có thể là do sự sợ hãi trong lòng. Khi đạt đến đỉnh phong bọn họ không có biện pháp tiếp tục đi về phía trước, cũng có ý nghĩa rằng trong tương lai không lâu sau, bọn họ sẽ trở nên già yếu. Vì thế bọn họ luôn yêu cầu người tu luyện phải không ngừng tiến bộ, không ngừng đột phá, một đường tiến tới chính là duy nhất, mà bỏ qua kỹ xảo chiến đấu.
Tình cảnh Địch Áo không giống với người biên soạn Thần Điển, hắn lữ hành trong sa mạc gặp được một Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, trở lại Khắc Lý Tư bình nguyên còn có trùm đạo tặc Phật Lang Duy, bên kia có Lộ Dịch Sĩ Bá tước, rồi tới thế lực của hôn phu Y Toa Bối Nhĩ, cộng thêm bộ lạc võ sĩ ..v…v nhiều lắm. Đối diện nhiều địch nhân như vậy, nếu muốn lập tức đột phá bình cảnh Quang Mang võ sĩ trở thành Cực Hạn võ sĩ tựa hồ quá xa xôi, còn không bằng dùng phương thức nhanh nhất đề cao kỹ xảo chiến đấu.