DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 133: Tiểu nhân

Bây giờ Địch Áo xem Diễn Sinh bí kỹ và Hợp Kích bí kỹ bên trong Thần Điển như bảo bối. Đối với uy lực Diễn Sinh bí kỹ thì đám người Tác Phỉ Á đã được chứng kiến, còn Hợp Kích bí kỹ đã rất lâu rồi không có xuất hiện ở trên đại lục.

Nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, Tác Phỉ Á lại khôi phục thần thái như cũ, nàng mới rời khỏi ngực Địch Áo, nói: "Lại tiếp!"

Địch Áo cười cười nhìn sang Tác Phỉ Á, đây chính là cái hắn muốn thấy. Tác Phỉ Á có thiên phú vô cùng tốt, nhưng bởi vì áp lực từ khắp nơi quá lớn nên phải dồn tinh lực vào quá nhiều chỗ. Ngày đó ngay cả Ngõa Tây Lý cũng cảm thấy tiếc hận thay cho Tác Phỉ Á, cho nên hắn nhất định phải kéo Tác Phỉ Á trở về đường ngay nẻo chính.

Khi ở vào trạng thái chuyên tâm làm một chuyện, thời gian sẽ trôi qua thật nhanh. Đảo mắt cái đã hơn mười ngày, Địch Áo và Tác Phỉ Á đang tu luyện ở trong xe đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô vang dội, hoặc có thể nói đó là một trận gào thét.

Địch Áo sửng sốt đẩy cửa xe nhìn ra ngoài, một mảnh xanh biếc từ phương xa đập vào mắt hắn. Màu xanh biếc hiển nhiên là đại biểu cho tự nhiên, đại biểu tính mạng, lữ hành trong sa mạc mênh mông vô bờ nhiều ngày như vậy, bỗng nhiên thấy được dấu hiệu tính mạng mới hiểu được rằng màu xanh biếc kia lại có thể làm cho tâm thần người ta vô cùng sảng khoái.

"Địch Áo, phía trước hẳn là Khắc Lý Tư bình nguyên." Lôi Mông xuất hiện ở trước cửa, cười ha hả nói.

"Về đến nhà rồi." Tác Phỉ Á hít sâu một hơi dài, lẩm bẩm.

"Tâm tình rất tốt?" Ánh mắt Lôi Mông hơi cổ quái: "Ca Đốn bảo ta tới nói cho các ngươi biết, hắn lập tức sẽ làm cho tâm tình của các ngươi không hề dễ chịu "

"Bớt nói nhảm đi!" Ca Đốn xuất hiện ở Lôi Mông phía sau.

"Ngươi không phải nói sẽ làm Địch Áo thất kinh hay sao?" Lôi Mông kêu lên.

"Đúng là ta nói." Ca Đốn nói: "Nhưng sau khi ngươi chuyển đạt lại hình như sai sót rất nhiều?"

"Dù sao cũng là ý tứ đó mà." Lôi Mông quay đầu sang Địch Áo nói: "Địch Áo, đúng không?"

"Được rồi." Địch Áo và Tác Phỉ Á bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng cười.

Mấy người đi thẳng đến giữa một đống đá tảng, quay đầu chung quanh dò xét, sau khi thấy chung quanh không có ai và đoàn xe ở khá xa, hẳn là sẽ không có người thấy tình hình chiến đấu bên này.

"Hai người các ngươi khiêu chiến ta và Tác Phỉ Á?" Địch Áo nói: "Thế nhưng Lôi Mông còn chưa thể sử dụng Liệt Địa Kích mà?"

"Ta không tính!" Lôi Mông chỉ hướng Ca Đốn: "Các ngươi đối phó hắn."

"Đừng nghe hắn nói nhảm." Ca Đốn nói: "Ta chỉ muốn biểu diễn cho các ngươi xem uy lực của Diễn Sinh Liệt Diễm Trảm."

Nói xong, Ca Đốn lui về phía sau mấy bước, thần sắc trở nên nghiêm nghị. Tiếp theo giơ cánh tay phải lên, dùng sức chém thẳng tới trước.

Khi Liệt Diễm Trảm cách mục tiêu đống đá tảng chừng bảy, tám thước bỗng nhiên phân liệt hóa thành mười đạo hỏa diễm hình trăng rằm, ngưng tụ thành một làn sóng lửa lao thẳng tới đích.

Hỏa diễm chói mắt phóng lên cao, vô số đá tảng lớn nhỏ văng tung tóe ra chung quanh, toàn bộ đá tảng trong phương viên bốn năm thước đã bị một chiêu Liệt Diễm Trảm của Ca Đốn san thành bình định.

"Thấy chưa? Sau này ta đây không sợ bất kỳ Quang Mang võ sĩ nào nữa, khụ, ngươi là con quái vật, không tính ..." Ca Đốn mừng rỡ cười nói như điên, quay sang ngẩng mặt lên thách thức: "Lôi Mông, ngươi đứng ra."

"Mụ nội ngươi, ta không chơi !" Lôi Mông lập tức nhận ra mưu đồ của Ca Đốn.

"Không phải ngươi có lực phòng ngự mạnh nhất sao?" Ca Đốn nói.

"Ta chính là mạnh nhất, nhưng ta không chơi !" Lôi Mông kiên quyết từ chối bằng bất cứ giá nào rồi, một màn lúc nãy quá mức ấn tượng, lúc này có thằng ngu mới đứng ra ăn đòn.

Ca Đốn còn định tiếp tục giễu cợt Lôi Mông nhát gan, đúng lúc này một gã võ sĩ chạy vội qua vùng sa mạc, vừa chạy vừa hô lớn: "Tiểu thư, phía trước phát hiện một thôn trang, bên trong có một ít võ sĩ. Khi chúng ta nhìn thấy bọn họ thì bọn họ cũng phát hiện chúng ta, đang di chuyển về phía chúng ta đó!"

"Đi, chúng ta trở về xem xảy ra chuyện gì." Tác Phỉ Á vội vàng nói.

Khi đám người Tác Phỉ Á quay trở lại đoàn xe, chỉ mới qua mấy phút đã có hai gã võ sĩ từ phía xa xa lao đến. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng hình thể Hỏa Hống Thú thật sự quá lớn, hai gã kỵ sĩ vừa thấy Hỏa Hống Thú không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, cùng nhau đẩy nhanh tốc độ chạy tới.

Chỉ qua một lát, hai gã kỵ sĩ đã vọt tới gần đoàn xe, Ca Đốn giơ tay thả ra một đạo Liệt Diễm Trảm, ngọn lửa nóng hừng hực bay thẳng về phía hai gã kỵ sĩ. Hai người này nhất thời không hiểu, làm gì đây? Nếu như đây là lời cảnh cáo thì hơi buồn cười rồi?

Sau một hồi do dự, một chuyện làm cho hai gã kỵ sĩ kinh ngạc xảy ra, Liệt Diễm Trảm bay đến còn cách bọn họ khoảng chừng hai mươi thước đột nhiên chia ra làm hai đạo chém thẳng xuống mặt đất trước mặt bọn họ, thanh âm rầm rầm vang lên, ánh lửa cùng với cát đá bay lên mù mịt. Nếu như hai đạo hỏa diễm này chém tới trước thêm vài tấc sẽ chặt đứt chân trước chiến mã rồi.

Chiến mã sợ hãi chấn kinh hí lên một tràng rồi ngừng lại, nếu như là người bình thường lúc này hẳn là bị ngựa hất rớt xuống đất, nhưng hai gã kỵ sĩ này kỵ thuật rất cao nên không hề bị ảnh hưởng chút nào. Cả hai vẫn ngồi vững vàng trên lưng ngựa, thế nhưng sắc mặt của bọn họ cũng bắt đầu thay đổi.

Đến lúc này hai người mới phát hiện, sự tình chênh lệch với bọn họ tưởng tượng rất lớn, bởi vì bọn họ không nhận ra bất kỳ người nào trong đoàn xe.

"Đang làm gì đó?" Ca Đốn miễn cưỡng hỏi một câu, tựa hồ đạo Diễn Sinh bí kỹ mới thả ra chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Thật ra trong lòng Ca Đốn tương đối đắc ý, tối ngày hôm qua Ca Đốn rốt cuộc thành công nắm giữ cách thức phân liệt và biến hướng Liệt Diễm Trảm, mặc dù lấy năng lực trước mắt của Ca Đốn chỉ có thể khống chế hai đạo nhưng cũng coi như là một bước đột phá rồi. Cho dù Địch Áo dạy cho bọn hắn Diễn Sinh bí kỹ, cũng chỉ là phương pháp cơ bản để phân liệt và gia tăng uy lực sát thương.

Nếu quả thật có thể phân liệt Liệt Diễm Trảm thành mười mấy đạo và tự động bay tới những mục tiêu khác nhau, vậy thì uy lực Liệt Diễm Trảm sẽ vượt xa Viêm Bạo. Mặc dù vẫn không thể đánh đồng với Chân Hồng Chi Vũ, nhưng buông thả Liệt Diễm Trảm lại rất ít hao tốn nguyên lực và thích hợp tác chiến thời gian dài.

"Chúng ta là võ sĩ thuộc hạ của Lộ Dịch Sĩ Bá tước." Một gã kỵ sĩ trong đó cẩn thận biểu lộ thân phận, đối với Ca Đốn cậy mạnh, bọn họ không có lời nào để nói. Bởi vì tưởng lầm tiểu thư thành công bắt được Hỏa Hống Thú, hai người kỵ sĩ dưới này mới hưng phấn gia tăng tốc độ chạy tới nghênh đón. Rơi vào trong mắt đối phương, tốc độ như vậy không khác gì kỵ sĩ xung phong, tự nhiên không thể trơ mắt nhìn.

Dĩ nhiên, trọng yếu hơn là Ca Đốn biểu hiện thực lực để cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ca Đốn khẽ nhíu mày nói: "Nhóm người các ngươi ở phía sau?"

Phía sau? Gã kỵ sĩ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía sau, quả nhiên phía sau đoàn xe đang đứng mấy khuôn mặt quen thuộc.

"Xảy ra chuyện gì?" Tác Phỉ Á từ trong đám người chậm rãi đi ra.

"Thì ra là Tác Phỉ Á tiểu thư." Kỵ sĩ kia nhận ra Tác Phỉ Á thì tâm tình liền buông lỏng xuống, về tình về lý Tác Phỉ Á sẽ không gây bất lợi cho bọn họ.

"Ngươi là…" Tác Phỉ Á nghi ngờ hỏi.

Kỵ sĩ kia lễ phép hồi đáp: "Ngài dĩ nhiên không nhớ rõ ta, lần đó ngài tới Bá tước lĩnh, ta có may mắn đi theo bá tước đại nhân từng thấy ngài một lần."

"À." Tác Phỉ Á gật đầu: "Tới đón tiểu thư các ngươi?"

"Đúng vậy."

Tác Phỉ Á trầm mặc một hồi, nói: "Đi ra sau kìa."

Lúc này gã kỵ sĩ đã mơ hồ nhận ra có chỗ khác thường, trong lời nói của Tác Phỉ Á hàm chứa ý tứ không tốt, nghĩ tới đây gã kỵ sĩ cũng không dám rảnh rỗi hàn huyên cùng Tác Phỉ Á. Chỉ khai báo đơn giản mấy câu rồi vội vã giục ngựa chạy ra phía sau đoàn xe.

"Tiểu thư đâu?" Gã kỵ sĩ đi tới trước mặt nhóm thủ hạ Trân Lâm còn may mắn sống sót, mở miệng hỏi tin tức cấp bách nhất.

Không có người nào trả lời hắn, tất cả võ sĩ đều cúi đầu im lặng. Bọn họ không biết nên trả lời như thế nào, sự hiện hữu của bọn hắn chính là vì bảo vệ Trân Lâm an toàn, nhưng bây giờ Trân Lâm đã chết, bọn họ lại còn sống. Đây tuyệt đối là một tội lỗi không thể tha thứ, bọn họ cũng rất rõ ràng sau khi trở lại Bá tước lĩnh sẽ phải đối mặt với bão tố mãnh liệt như thế nào, nhưng bọn họ bắt buộc phải trở về, bởi vì người nhà của bọn họ đều ở trong Bá tước lĩnh.

Gã kỵ sĩ kia nhất thời trầm mặc, trên mặt người đồng bạn bên cạnh cũng hiện lên một tầng mây đen u ám.

"Tiểu thư ở đâu?" Gã kỵ sĩ hít sâu một hơi cố gắng hỏi lại, trong lòng còn hy vọng tồn tại một tia may mắn, mong rằng đối phương có thể đưa ra một đáp án hài lòng.

Một lúc lâu sau trong đám người mới có một tên võ sĩ thấp giọng nói: "Tiểu thư… đã chết."

"Cái gì?" Gã kỵ sĩ lập tức tái mặt, quả nhiên là tình huống mà hắn không muốn gặp nhất, trong cơn lửa giận công tâm trực tiếp nhảy xuống, lớn tiếng quát: "Ai nói? Đứng ra…"

Trong sân một mảnh yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng.

"Một đám phế vật, cút ngay cho ta!" Gã kỵ sĩ giận dữ, trực tiếp bước nhanh tới chỗ xe ngựa, các võ sĩ vội vàng tản ra nhường đường.

Đọc truyện chữ Full