DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 145: Phong ba nổi lên

"Ngươi chẳng lẽ không biết Hỏa Hống Thú có giá trị như thế nào đối với một gã Hỏa hệ võ sĩ?" Đường Ân nghiêm nghị nói: "Cho dù Trân Lâm không chết, chỉ cần Lộ Dịch Sĩ biết Hỏa Hống Thú rơi vào trong tay các ngươi, hắn chắc chắn sẽ động thủ với các ngươi, vấn đề này sẽ xảy ra không sớm thì chậm thôi."

"Nhưng mà..." Tác Phỉ Á còn định nói điều gì lại bị Địch Áo cắt đứt: "Trước hết nghe phụ thân nói cách nhìn đã, có lẽ đúng là chúng ta đã khinh thường việc này." Đường Ân dùng ánh mắt tán dương nhìn Địch Áo, tiếp tục nói: "Lộ Dịch Sĩ đã dừng lại ở giai đoạn Cực Hạn võ sĩ quá lâu rồi, lấy tuổi tác của hắn căn bản không thể tiếp tục đột phá, nhưng nếu hắn có được một đầu Hỏa Hống Thú sẽ có cơ hội thay đổi vận mệnh này. Mặc dù hi vọng không lớn, nhưng vẫn có cơ hội tấn thân lên Võ Tôn, không nói gì khác, chỉ riêng vì kéo dài tuổi thọ thôi đã đáng cho hắn không chừa thủ đoạn nào để thu đầu Hỏa Hống Thú vào trong tay."

"Nếu là như vậy, tại sao Phí Đức Sĩ lại không cần." Địch Áo nhìn sang Tác Phỉ Á, hắn muốn hỏi tại sao Phí Đức Sĩ không có giành lấy đầu Hỏa Hống Thú làm của riêng, nhưng lúc đó Địch Áo không thể nói ra lời, dù sao trong khoảng thời gian này, Phí Đức Sĩ thủy chung luôn bảo vệ bọn họ. Nếu như không có Phí Đức Sĩ, rất khó nói bây giờ bọn họ đang lâm vào tình cảnh gì.

"Ta đã nói với Phí Đức Sĩ." Tác Phỉ Á rõ ràng Địch Áo muốn biết chuyện gì, nàng nói: "Phí Đức Sĩ nói hắn đã đến giai đoạn Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong, Hỏa Hống Thú có tác dụng không lớn đối với hắn, không cần thiết phải tranh giành với Ca Đốn." Địch Áo không khỏi xấu hổ, vẫn là Tác Phỉ Á suy nghĩ thận trọng, tại sao mình không nghĩ tới Phí Đức Sĩ cũng đồng dạng là Hỏa hệ võ sĩ. Vào tình huống ngay lúc đó, nếu như Phí Đức Sĩ mở miệng đòi hỏi thì không người nào có thể cự tuyệt được, bởi vì không ai có thể phủ nhận được Hỏa Hống Thú ở trong tay Phí Đức Sĩ mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực.

Dưới tình huống này, cho dù Lộ Dịch Sĩ Bá tước xuất ra động tác nào cũng chẳng có gì là lạ. Trân Lâm chết đi tựa hồ không phải là vấn đề trọng yếu, ngược lại vừa vặn cung cấp một cái cớ tuyệt hảo cho Lộ Dịch Sĩ Bá tước.

"Trong khoảng thời gian này, các ngươi đừng trở về trang viên nữa, ở lại chỗ của ta đi." Đường Ân suy nghĩ một hồi lâu rồi chậm rãi nói.

Địch Áo và Tác Phỉ Á liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời đáp lại: "Không được!"

"Lời ta nói các ngươi cũng không nghe?" Đường Ân nghiêm nghị nói.

Tác Phỉ Á mặc nhiên chìm vào im lặng, hai mắt đã mơ hồ ẩm ướt. Đường Ân nói như vậy rõ ràng cho thấy muốn ôm chuyện này vào người, nhưng hắn cũng chỉ là một gã Cực Hạn võ sĩ mà thôi. Một khi bộc phát xung đột, hậu quả chắc chắn không ai chịu nổi, biết rõ đối thủ là Lộ Dịch Sĩ Bá tước, Đường Ân vẫn có thể ra quyết định này, thật sự là Tác Phỉ Á không bao giờ nghĩ tới, lại hồi tưởng đến đủ loại sự tình trước kia. Tác Phỉ Á càng thêm tự trách, đồng thời cũng hạ quyết tâm, nói gì cũng không thể kéo phụ thân vào trong chuyện này được.

"Ta biết ngài đang lo lắng cho chúng ta." Ý nghĩ Địch Áo cũng giống như Tác Phỉ Á, không có đạo lý bọn họ gây họa lại để cho Đường Ân gánh chịu hậu quả, hắn thành khẩn nói: "Nhưng ngài có nghĩ tới không, khi chúng ta trở lại trang viên thì không gian sẽ rộng lớn hơn, cho dù không chống đỡ được cũng có thể tùy thời rời khỏi nơi đó. So sánh thực lực, chúng ta có lẽ không bằng Lộ Dịch Sĩ, nhưng hắn muốn bắt giữ chúng ta cũng không hề dễ dàng."

Đường Ân trầm ngâm một hồi, quả quyết cự tuyệt Địch Áo đề nghị: "Không, tài nguyên các ngươi có thể điều động quá ít, chỉ cần các ngươi ở trong phủ Nam tước của ta, hắn sẽ không dám làm loạn, dù sao hắn cũng phải suy nghĩ đến cách nhìn những người khác."

"Theo như lời ngài nói, Hỏa Hống Thú chính là thứ mà Lộ Dịch Sĩ cần phải có, vậy thì cho dù chúng ta núp ở trong phủ của ngài cũng không thể cải biến được chuyện gì."

Đường Ân ngẩn ra, ngay sau đó tức giận nói với Địch Áo: "Thế nào? Đến lúc này rồi ngươi còn muốn giữ lại đầu Hỏa Hống Thú? Người trẻ tuổi, con đường sau này còn rất dài, không nên bị lợi ích trước mắt làm mờ lý trí. Không sai, Hỏa Hống Thú có tác dụng rất lớn đối với ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới không, một khi tính mạng cũng bị mất, Hỏa Hống Thú còn có tác dụng gì nữa?"

Địch Áo không nói gì, Đường Ân Nam tước có thói quen thỏa hiệp nên quyết định giao Hỏa Hống Thú ra cầu hòa cũng không kỳ quái, chẳng qua là bản thân hắn không thể tiếp nhận.

Sau bữa trưa, Địch Áo phụng bồi Tác Phỉ Á tản bộ trong phủ, một đường cùng nhau đi tới, Tác Phỉ Á thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng tập trung tinh thần suy nghĩ gì đó, thủy chung không để ý tới Địch Áo đi ở bên cạnh.

Nàng đã từng nghĩ rằng mình đã nhận ra bộ mặt thật sự của thế giới, nhưng Đường Ân Nam tước lại đẩy ra trước mắt nàng một cánh cửa sổ bí ẩn, sau đó nói cho nàng biết, nàng chỉ mới nhìn thấy mặt ngoài của thế giới.

Chuyện này tạo thành lực xung kích tinh thần to lớn đối với Tác Phỉ Á, thậm chí nàng rơi vào mê mang, cố gắng phấn đấu, khó khăn nối đuôi nhau ập đến, còn có những đối thủ mờ mờ ảo ảo. Dĩ nhiên là Nam tước cố ý bố trí để rèn luyện nàng.

Giờ phút này nàng đang cảm thấy may mắn, hay là tự giễu vì hết thảy mọi thứ ở trong quá khứ?

Địch Áo vẫn không nói gì, hắn biết Tác Phỉ Á mới vừa hấp thu được quá nhiều tin tức, giờ phút này nàng cần một đoạn thời gian nhất định sửa sang lại.

Đi bộ mệt mỏi, Tác Phỉ Á tùy tiện tìm một cái ghế đá yên lặng ngồi xuống, Địch Áo nhẹ nhàng tựa lưng vào một gốc cây bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tác Phỉ Á. Tác Phỉ Á ngồi xuống là hơn một canh giờ, Địch Áo vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh.

Trong khi Tác Phỉ Á lâm vào trầm tư, thân ảnh Đường Ân Nam tước thỉnh thoảng xuất hiện ở trên bang công sân thượng quan sát Tác Phỉ Á, cũng quan sát cả Địch Áo.

Không biết qua bao lâu, một đám người vội vã chạy đến làm cho hai người thức tỉnh, Tác Phỉ Á ngẩng đầu nhìn lại thì thấy đại ca Ba Lý Khắc của nàng mang theo mười mấy võ sĩ bước nhanh tới bên này. Mà đi ở bên cạnh Ba Lý Khắc chính là Âu Cách Đăng thúc thúc của hắn.

Thấy Tác Phỉ Á, vẻ mặt Ba Lý Khắc lập tức nhăn lại, hắn bỗng nhiên lao ra khỏi đội ngũ xông về phía Tác Phỉ Á, rống to lên: "Vì sao con tiện nhân này lại có thể ngồi ở đây giống như không có chuyện gì?"

Các võ sĩ phía sau Ba Lý Khắc đều biết Tác Phỉ Á, thấy Ba Lý Khắc cơ hồ đánh mất lý trí làm như đang định tiến hành công kích Tác Phỉ Á liền vội vàng đuổi theo ôm lấy Ba Lý Khắc.

"Buông..." Ba Lý Khắc liều mạng né tránh vẫn không ngừng hét lên: "Ngươi là con tiện nhân không có lương tính, một đứa không có nhân tính, ngay cả thân ca ca mà ngươi cũng không buông tha. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ chết ở trong tay của ngươi, đến đây đi, bây giờ chúng ta lập tức phân ra chết sống, buông ~!"

Tác Phỉ Á nhìn tới Ba Lý Khắc, nếu như là lúc bình thường nàng đã sớm phát tác rồi. Nhưng từ những lời Đường Ân Nam tước nói, nàng nhìn thấy rõ ràng tương lai của Ba Lý Khắc, vị đại ca này bị người ta cố ý lợi dụng, từ nhỏ đến lớn vẫn sống trong hư ảo và ăn chơi trác táng. Thậm chí Đường Ân Nam tước còn cho rằng Ba Lý Khắc không phải là con của hắn, làm sao có thể giao quyền thừa kế Nam tước cho Ba Lý Khắc?

Thấy Tác Phỉ Á thủy chung im lặng không lên tiếng, Ba Lý Khắc còn tưởng rằng Tác Phỉ Á đang chột dạ mới xuất hiện phản ứng như thế, không khỏi càng nói càng hăng say, đứng ở một chỗ mắng chửi nước miếng tung bay, tràng giang đại hải. Nếu như không phải mấy gã võ sĩ có đầu óc coi như thanh tĩnh một mực ngăn trở hắn, chỉ sợ hắn đã xông lên động thủ rồi.

Địch Áo nhíu mày, thân hình bỗng nhiên di động, trong nháy mắt vọt tới chỗ Ba Lý Khắc, phất tay vỗ hai cái bạt tai vào mặt Ba Lý Khắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Ba Lý Khắc chỉ cảm thấy thấy đầu váng mắt hoa, ngay cả động tác Địch Áo cũng không nhìn thấy rõ ràng, sau đó trên mặt đã truyền đến một trận đau nhức, đến khi hắn phản ứng thì Địch Áo đã sớm lui trở về vị trí ban đầu, phảng phất như chưa từng động đậy.

Ba Lý Khắc thấy không rõ động tác Địch Áo, nhưng Đường Ân Nam tước lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không khỏi hít sâu một hơi lạnh. Một loạt động tác này chẳng những giống như mây trôi nước chảy tiến lùi lưu loát, tốc độ lại nhanh vô cùng, đã hoàn toàn có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung. Ít nhất ở bên trong tất cả Phong hệ Quang Mang võ sĩ mà Đường Ân từng nhìn thấy, không có một người có thể vượt qua Địch Áo.

Đến thời khắc này, Đường Ân mới hiểu được tại sao Địch Áo có thể một mình giết chết Mễ Nhĩ, bởi vì ở phương diện tốc độ, cho dù là Cực Hạn võ sĩ đối mặt với Địch Áo cũng rất khó chiếm được thượng phong. Hẳn là Địch Áo còn có một vài thủ đoạn bí ẩn khác, nghĩ tới đây, Đường Ân không khỏi bắt đầu sinh ra hoài nghi với thân phận Địch Áo, người như vậy, thực lực như vậy, vì sao cho đến gần đây mới hiển lộ thanh danh?

"Ngươi… ngươi dám đánh ta?" Ba Lý Khắc vẫn còn mơ hồ không rõ hét lên giận dữ, ánh mắt hừng hực lửa giận, quay sang gầm thét với mấy gã võ sĩ bên cạnh: "Giết hắn cho ta."

Không người nào dám động, ánh mắt các gã võ sĩ tự nhiên cao hơn Ba Lý Khắc rất nhiều, chỉ bằng vào tốc độ của người ta, bên mình có đông người hơn gấp đôi cũng không làm nên chuyện gì, xông lên chỉ có thể tự rước lấy nhục vào thân.

Đọc truyện chữ Full