Địch Áo bất đắc dĩ nhìn tới Ba Lý Khắc đang quát ầm ầm kia, hắn rất kỳ quái vì sao hàm răng tên này đã bị đánh gãy vài cái rồi, mà bây giờ còn có tinh thần mắng trên chửi dưới như thế, có phải đã xuất thủ quá nhẹ hay không? Nhưng nếu gia tăng khí lực thêm chút nữa rất có thể trực tiếp sẽ đánh gãy xương cổ Ba Lý Khắc, dù sao Đường Ân Nam tước vẫn đang ở phía trên, giết chết Ba Lý Khắc trước mặt Đường Ân cũng có chút quá đáng. Đường Ân Nam tước không thừa nhận thừa nhận Ba Lý Khắc là chuyện của chính Đường Ân Nam tước, Địch Áo hắn chung quy phải lưu lại cho Đường Ân Nam tước mấy phần mặt mũi.
"Tốt, rất tốt." Âu Cách Đăng cười lên lạnh lẽo: "Tác Phỉ Á, ngươi đúng là muốn cứng đối cứng rồi, cho rằng nơi này là địa phương nào? Nơi này là Nam tước phủ, ngươi lại dám mang theo người ngoài quay trở lại đánh đại ca của ngươi? Ngươi có còn nhân tính hay không?"
Tác Phỉ Á cười cười, đứng lên đi tới bên cạnh Địch Áo, nhìn Âu Cách Đăng chậm rãi nói: "Ngài cũng biết nơi này là phủ Nam tước? Phụ thân ta còn chưa nói gì, hình như còn chưa tới phiên thúc thúc như ngài nói chuyện?"
Ánh mắt Âu Cách Đăng chuyển sang lạnh lẽo, ngó chừng Tác Phỉ Á nói: "Ngươi cho rằng dựa vào phụ thân ngươi sủng ái là có thể muốn làm gì thì làm? Nói cho ngươi biết, tuyệt đối là không thể !"
Âu Cách Đăng nói ra đầy đủ nghiêm nghị chính khí, nhưng trong lòng lại đang kinh nghi bất định, trong ý nghĩ của hắn, cho dù như thế nào Đường Ân cũng sẽ không ngồi yên bỏ mặc Ba Lý Khắc, bởi vì đây là đứa con trai còn lại duy nhất của hắn. Nhưng cho tới bây giờ Đường Ân vẫn không có ra mặt ngăn lại khiến cho Âu Cách Đăng không khỏi xuất hiện cảm giác mọi chuyện đã ra ngoài tầm khống chế.
Âu Cách Đăng hiển nhiên bỏ qua một việc, ngay cả Hoắc Hoa Đức chết cũng không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Đường Ân Nam tước, giờ lại thêm một Ba Lý Khắc sẽ có thể thay đổi gì đây?
"Ta chưa từng muốn làm gì nhiều!" Tác Phỉ Á vẫn ung dung nói: "Chỉ có ngài, thúc thúc, ta cảm thấy hình như ngài quản hơi nhiều chuyện thì phải?"
Âu Cách Đăng giận quá thành cười, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ân ở trên sân thượng: "Đại ca thấy không, đây chính là nữ nhi mà ngươi vẫn tin tưởng đó, ta nói không sai chứ, sớm muộn gì cũng có một ngày nó sẽ bò lên trên đầu của ngươi. Ngươi xem hiện tại nó đã biến thành loại người gì rồi ?"
Đường Ân lẳng lặng đứng ở trên cao nhìn xuống phía dưới, bởi vì vấn đề khoảng cách, Âu Cách Đăng không thấy được trong mắt Đường Ân toát ra một tia giễu cợt, chỉ đứng tại chỗ nhìn xem tên đệ đệ khàn giọng biểu diễn.
Không có được đáp lại như dự liệu, vẻ mặt Âu Cách Đăng nhất thời trở nên cực kỳ lúng túng, kịch một vai không phải dễ đóng như vậy. Nếu Đường Ân không phối hợp, dù cho hắn la lớn thanh âm hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.
"Các ngươi có dư thừa tinh lực như vậy, còn không bằng đi ra ngoài điều tra hung thủ thật sự, ở chỗ này lộn xộn cái gì?" Đường Ân Nam tước cuối cùng đã chịu mở miệng, nhưng lời nói ra lại khiến cho Âu Cách Đăng thất vọng. Quả thực là bao che trắng trợn mà, chẳng lẽ mắt hắn mù rồi sao? Không thấy Ba Lý Khắc bị đánh thành hình dáng gì rồi?
Âu Cách Đăng giật mình ngây người tại chỗ, một câu cũng không nói ra lời, Đường Ân đã hời hợt đến mức định nghĩa một trận xung đột thành lộn xộn, bây giờ hắn còn có thể nói gì nữa?
Ba Lý Khắc quả thực không dám tin lỗ tai của mình, phụ thân đang nói cái gì? Lộn xộn? Răng mình đã bị đánh gãy mấy cái, đây có thể coi là lộn xộn? Thế nhưng, dĩ nhiên là Ba Lý Khắc không dám chất vấn Đường Ân, chỉ có thể dùng ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm hai người Tác Phỉ Á và Địch Áo. Nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ rằng thân thể Tác Phỉ Á và Địch Áo đã xuất hiện hơn trăm lổ thủng rồi.
"Đi thôi, ta hơi mệt." Tác Phỉ Á căn bản khinh thường để ý tới Ba Lý Khắc, kéo tay Địch Áo cứ như thế bình thản rời đi, lưu lại nhóm người Âu Cách Đăng trợn mắt há mồm không biết nên làm gì cho phải, tựa hồ cho tới bây giờ bọn họ vẫn không thể tin tưởng, sự tình vì sao lại biến thành bộ dáng này?
Một trận khôi hài cứ như vậy mà thu tràng, mấy người Âu Cách Đăng chỉ có thể xám xịt rời đi, trở lại khu nhà của Ba Lý Khắc.
"Nhẹ chút, ngươi không nhẹ chút được sao hả?" Ba Lý Khắc vừa bảo người bôi thuốc, thỉnh thoảng nhe răng nhếch miệng kêu đau.
"Ba Lý Khắc, sợ rằng thúc thúc không giúp được ngươi." Âu Cách Đăng thở dài một tiếng, đau lòng nói.
"Thúc thúc? Ngài có ý gì?" Ba Lý Khắc ngẩn ra.
"Ngươi còn không nhìn ra ư, cứ theo đà này sợ rằng vị trí người thừa kế nhất định sẽ rơi vào Tác Phỉ Á, Ba Lý Khắc, tình cảnh của ngươi cực kỳ không ổn."
"Vậy… vậy thì làm sao bây giờ?" Ba Lý Khắc nhất thời sợ hãi run rẩy tay chân.
"Còn có thể làm gì?" Âu Cách Đăng cười khổ nói: "Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng sau khi Tác Phỉ Á thừa kế tước vị có thể niệm tình huynh muội đối xử với ngươi tốt một chút."
Âu Cách Đăng quả thực là bịa đặt trắng trợn, hắn không nói đến tình cảm huynh muội thì còn đỡ, một khi nhắc tới Ba Lý Khắc ngược lại càng thêm sợ hãi. Hắn và Tác Phỉ Á làm gì có tồn tại tình cảm, huống chi chuyện tình năm đó Ba Lý Khắc cũng có tham dự, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra sau khi Tác Phỉ Á thừa kế tước vị, chuyện thứ nhất nàng làm chính là đối phó hắn.
"Thúc thúc, ngài phải giúp ta !" Ba Lý Khắc lên tiếng cầu khẩn.
"Ta làm sao giúp ngươi được? Đây là chuyện nhà của các ngươi, ta là một người ngoài, không thể nhúng tay vào được." Âu Cách Đăng lắc đầu làm bộ vô kế khả thi.
"Tại sao ngài lại là người ngoài?" Ba Lý Khắc kêu lên.
Âu Cách Đăng cười khổ nói: "Đối với ngươi, ta dĩ nhiên không phải là người ngoài, nhưng đối với bọn họ, ta đây không phải là người người thì là cái gì?"
Nói tới đây, vẻ mặt Âu Cách Đăng bất chợt trở nên vô cùng phẫn nộ, vỗ thật mạnh lên bàn oán hận nói: "Thật ra ta muốn nói, Tác Phỉ Á mới là người ngoài, mấy năm này đại ca thật là càng ngày càng hồ đồ rồi, lại giao tất cả quyền hành tài chính cho con tiện nhân kia."
Ba Lý Khắc gật đầu lia lịa, hắn cũng không hiểu tại sao phụ thân lại giao quyền lực cho Tác Phỉ Á không chút do dự, mà không suy nghĩ đến cảm thụ của mình.
"Thật ra người khác đánh giá ta như thế nào cũng không trọng yếu."Âu Cách Đăng xoay chuyển lời nói: "Ta chỉ cảm thấy đáng tiếc thay cho ngươi, phải biết rằng phần gia nghiệp này chính là mẫu thân của ngươi tân tân khổ khổ tích góp từng tí một. Nếu như không phải mẫu thân của ngươi được gia tộc ủng hộ, đại ca của ta cũng không ngồi lên vị trí Nam tước lĩnh được. Vì thế chỉ có ngươi mới đủ tư cách thừa kế tước vị, con tiện nhân Tác Phỉ Á kia đã giao ra cái gì?"
Ba Lý Khắc bị Âu Cách Đăng khích bác mấy câu lập tức nâng cao chính khí, đúng vậy, đây là sản nghiệp của mẫu thân mình, tại sao lại bị Tác Phỉ Á không công lấy đi? Nhưng mà phải làm thế nào mới có thể đối phó Tác Phỉ Á? Hai mắt Ba Lý Khắc bỗng nhiên sáng ngời, mặc dù mẫu thân đã qua đời nhưng tộc nhân mẫu thân vẫn còn mà. Nếu mình đi tìm bọn họ hẳn là không bị cự tuyệt.
Ba Lý Khắc mừng rỡ nói ra ý nghĩ của mình cho Âu Cách Đăng nghe, Âu Cách Đăng nghe xong trầm ngâm thật lâu, mới nói với Ba Lý Khắc: "Như vậy đi, trước tiên ngươi liên hệ với bên kia, sau đó tùy theo tình hình cụ thể, ta sẽ bàn với bọn họ. Thế nhưng chuyện này ngàn vạn lần chớ nói ra ngoài, một khi bị con tiện nhân Tác Phỉ Á kia biết, ngươi sẽ không có cơ hội."
Ba Lý Khắc thấy ý nghĩ của mình được đồng ý nhất thời vô cùng vui sướng, tự cho rằng mình vừa nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu, hưng phấn trùng trùng chạy đi an bài nhân thủ.
Âu Cách Đăng dõi mắt nhìn Ba Lý Khắc rời đi, tựa lưng vào ghế thở ra một ngụm mệt nhọc. Trên thực tế là hắn cố ý dẫn dắt Ba Lý Khắc suy nghĩ tới phương diện này, bởi vì giờ phút này mọi chuyện rõ ràng đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn. Không biết tại sao Đường Ân đột nhiên thay đổi tác phong thường ngày bắt đầu trở nên khó lường rồi, thế mà thiên vị Tác Phỉ Á không cần phải che dấu.
Vì thế, Âu Cách Đăng muốn dựa vào lực lượng của bản thân hắn diệt trừ Tác Phỉ Á biến thành một chuyện không thể nào xảy ra. Chỉ riêng Phí Đức Sĩ đã có thể làm cho Âu Cách Đăng vô kế khả thi rồi, dưới tình huống bất đắc dĩ, Âu Cách Đăng chỉ có thể liên hiệp những lực lượng khác. Mặc dù chỗ tốt sẽ bị giảm đi rất nhiều, nhưng chung quy còn đỡ hơn không chiếm được thứ gì.
Đảo mắt đã qua hai ngày, trung tâm tòa thành có vẻ rất bình tĩnh, Tác Phỉ Á mỗi ngày đều rời giường từ lúc trời chưa sáng, xử lý một vài việc nhỏ nhặt trong nhà. Nhưng nàng không còn chăm chỉ giống như trước, nhiều nhất chỉ vội vàng làm việc vào buổi sáng, thời gian còn lại thường dẫn Địch Áo đi dạo chung quanh thành thị, nàng muốn Địch Áo sớm quen thuộc hoàn cảnh nơi này.
Đối với phần lớn lãnh chủ, quyền lực tối trọng yếu không nằm ngoài hai loại, một là quyền chỉ huy quân đội, hai là quyền xét duyệt tài vụ, mà đội hộ vệ Nam tước lĩnh trước giờ vẫn do Ba Lý Khắc nắm giữ, Tác Phỉ Á giữ lấy quyền sở hữu tài sản Nam tước lĩnh. Hai người trong ngày thường từng phát sinh không ít tranh chấp.
Dựa vào chính quyền thoạt nhìn tựa hồ Ba Lý Khắc có quyền lực lớn hơn Tác Phỉ Á, nhưng điều đó chỉ biến thành thực tế nếu thiên hạ đại loạn. Một khi Đường Ân Nam tước còn khoẻ mạnh, Ba Lý Khắc không thể nào chỉ huy đội hộ vệ đi làm chuyện vượt qua mức độ hoạt động cho phép, cho nên hắn luôn vị vây ở cục diện bị động.
Tác Phỉ Á cũng hiểu nguy cơ trong tương lai, vì thế mới nảy ra ý định xây dựng đội hộ vệ thuộc về mình, lại còn muốn xây dựng đoàn thương nhân võ trang. Nàng phải chắc chắn chiếm cứ ưu thế trên phương diện võ lực mới có khả năng bảo đảm an toàn của mình. Dĩ nhiên đây là ý nghĩ trước kia, sau khi nói chuyện thành thật với Đường Ân Nam tước, những ý nghĩ kia ít nhiều cũng lộ vẻ ngu ngốc đến buồn cười.
Đây là Nam tước lĩnh của Đường Ân, hắn mới là chủ nhân chân chính.
Mấy ngày qua Ba Lý Khắc và Âu Cách Đăng không chạy qua chỗ Đường Ân Nam tước là để tránh phiền toái không cần thiết. Còn Tác Phỉ Á tận lực không đi gặp Đường Ân Nam tước mới có một ngày, Đường Ân Nam tước đã phái một gã võ sĩ tới báo cho bọn họ cùng nhau đến phòng ăn dùng bữa tối.
Địch Áo và Tác Phỉ Á cũng không để ý gì nhiều, nhưng khi bọn họ đẩy cửa phòng ăn ra lại nhìn thấy Ba Lý Khắc và Âu Cách Đăng cũng ngồi ở trên bàn ăn, bọn họ không khỏi ngẩn người kinh ngạc.
"Còn đứng làm gì? Ngồi đi." Đường Ân Nam tước chỉ chỉ vào một chỗ ngồi còn trống.
Địch Áo và Tác Phỉ Á đi tới ngồi xuống, Âu Cách Đăng ở đối diện đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, còn Ba Lý Khắc một mực dùng ánh mắt lạnh lẽo ngó chừng Tác Phỉ Á.
Đường Ân Nam tước làm như không chú ý tới chuyện này, tay cầm dao ăn chậm rãi cắt tảng thịt bò trên dĩa, cười nói: "Ta đã lâu rồi không có cử hành gia yến náo nhiệt như thế này, Địch Áo, ngươi cũng là một thành viên trong gia đình, không nên khách khí, tùy ý đi."
"Cám ơn ngài." Địch Áo nói.
"Vì sao các ngươi không ăn?" Đường Ân Nam tước chuyển tầm mắt sang người Ba Lý Khắc và Âu Cách Đăng.
"Phụ thân, ta ăn không vô." Ba Lý Khắc đặt bộ đồ ăn xuống bàn.
"Người trẻ tuổi nên ăn nhiều một chút mới có thể làm nhiều việc, vì sao lại ăn không vô?" Đường Ân Nam tước hỏi.
"Phụ thân, loại người ngài nói là nông phu." Ba Lý Khắc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Gần đây thân thể của ta không tốt lắm."
"Thân thể không tốt?" Đường Ân Nam tước từ từ bỏ dao ăn xuống, trầm tư chốc lát rồi nói: "Cũng trách ta chỉ muốn ngươi nhanh chóng trưởng thành, không ngừng áp đặt trọng trách ở trên người của ngươi, thân thể ngươi từ nhỏ đã kém lại nhiều bệnh, ừ, như vậy đi, Ba Lý Khắc, ngươi có muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn hay không?"
"Nghỉ ngơi?" Ba Lý Khắc sửng sốt hỏi ngược lại: "Phụ thân, ngài để cho ta tới đâu nghỉ ngơi?"
"Đi Bá tước lĩnh." Đường Ân Nam tước mỉm cười nói: "Vừa lúc thay ta làm vài chuyện, sau đó lưu lại ở đó mấy ngày, Bá tước lĩnh có rất nhiều người trẻ tuổi giống như ngươi, không cần phải gấp gáp trở lại, kết giao thêm mấy người bằng hữu đối với tương lai của ngươi mới có lợi."
"Vâng." Ba Lý Khắc đáp một tiếng không nghi ngờ gì.
Âu Cách Đăng khẩn trương lên, len lén đá Ba Lý Khắc một cước ở dưới bàn cơm.
Ba Lý Khắc lúc này mới tỉnh ngộ, len lén nhìn sang Âu Cách Đăng, mở miệng hỏi: "Phụ thân, vậy thì chuyện tình ở Nam tước lĩnh làm sao bây giờ?"
"Chuyện nơi đây?" Đường Ân nói không cần phải suy nghĩ: "Ngươi nói đội hộ vệ hả? Ha hả, không phải Địch Áo đã tới sao? Bây giờ chúng ta không có thiếu hụt nhân tài như trước nữa, để Địch Áo làm thống lĩnh đội hộ vệ đi, bằng không, Phí Đức Sĩ cũng được."
"Cái gì?" Ba Lý Khắc đột ngột giận dữ, chợt đứng lên nói: "Phụ thân, tại sao là hắn? Tại sao phải giao đội hộ vệ của ta cho bọn họ?"
"Dùng từ sai lầm." Sắc mặt Đường Ân vẫn rất ôn hòa, chậm rãi nói: "Ngươi phải rõ ràng một điều, đó không phải là đội hộ vệ của ngươi, mà là của ta. Hết thảy mọi thứ trong thành, bao gồm mỗi một bộ đồ ăn trên bàn, cái ghế các ngươi ngồi, tất cả đều là của ta. Chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta một ngày còn chưa có gật đầu, bất kỳ vật gì cũng không phải là của ngươi." Giọng nói của Đường Ân mặc dù ôn hòa nhưng rõ ràng khiến cho người ta có cảm giác băng hàn thấu xương. Ba Lý Khắc miễn cưỡng nâng cao dũng khí nói: "Phụ thân, ta tuyệt đối không có ý mạo phạm ngài, nhưng ta nghĩ mãi không ra, ta bỏ ra nhiều tâm huyết cho đội hộ vệ như vậy, tại sao ngài có thể đột nhiên bảo ta giao đội hộ vệ giao cho người khác thống lĩnh?"
"Ngươi lại sai lầm rồi." Đường Ân Nam tước thản nhiên nói: "Thứ nhất, Địch Áo không phải là người khác, thứ hai, ta đang suy nghĩ đến thân thể không khỏe của ngươi, cho nên mới cho ngươi đi thư giãn, nghỉ ngơi một vài bữa cho thật tốt."
"Phụ thân, thân thể của ta rất tốt." Ba Lý Khắc đột nhiên hét lớn.
"Rất tốt ?" Đường Ân Nam tước lẳng lặng quan sát Ba Lý Khắc từ trên xuống dưới, nhìn rất lâu, khi Ba Lý Khắc bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, hắn mới từ từ gật đầu nói: "Vậy thì ngồi xuống, ăn nhiều một chút." Ba Lý Khắc giận dỗi ngồi xuống ghế, sau đó ăn từng ngụm từng ngụm lớn thức ăn.
"Như vậy mới đúng nha!" Đường Ân Nam tước mỉm cười nói: "Thật ra lúc ăn cơm không nên nói chuyện, làm như vậy không tốt đối với thân thể, thế nhưng nhìn thấy mọi người ngồi chung một chỗ, ta đây rất là vui vẻ, không thể khống chế bản thân được. Thế là mở miệng nói chuyện, ha hả, sau này hẳn là không còn cơ hội cử hành gia yến náo nhiệt như thế này nữa rồi."
"Nếu đại ca thích, chúng ta có thể ngày ngày đến gặp ngài." Âu Cách Đăng cười sang sảng nói.
"Coi như hết, người độ lượng như ngươi, ta sợ ngươi tới mấy ngày là ăn chết ta luôn đó." Đường Ân Nam tước buồn cười nói.
"Đại ca, ngươi chính là Nam tước lĩnh, vì sao còn nhỏ mọn giống như trước kia vậy?"
"Ngươi đó!" Đường Ân Nam tước lắc đầu, cười nói: "Ta đây phải hào phóng đến cỡ nào mới có thể làm cho ngươi hài lòng đây?"
"Ha hả!" Âu Cách Đăng gượng cười, hắn đỡ không nổi câu này.
Tâm tình Địch Áo cực kỳ trầm trọng, Đường Ân Nam tước nói câu nào câu nấy đều muốn giết người, bên trong tràn đầy sát cơ, thoạt nhìn một trận gió tanh mưa máu đã không thể tránh né được rồi.
Ba Lý Khắc còn đỡ hơn một chút, trong lòng Âu Cách Đăng lại đang cuộn trào từng đợt sóng biển lạnh lẽo. Ngày hôm nay Đường Ân Nam tước nói câu nào cũng cổ quái, tựa hồ tràn đầy địch ý, lại tựa hồ như chỉ là vô tình nói ra.
"Đúng rồi, bên phía Cơ Tư Nam tước xuất hiện một vài động tác khác thường." Đường Ân Nam tước nhẹ giọng nói: "Các ngươi có nghe thấy động tĩnh gì hay không?"
"Không có." Âu Cách Đăng lập tức lắc đầu nói.
"Không có." Ba Lý Khắc kinh hoảng đáp lời.
"Từ trên huyết thống mà nói, Cơ Tư chính là cữu cữu (cậu) của ngươi, thế nhưng Cơ Tư là thù địch không đội trời chung với ta. Hắn năm đó thiếu chút nữa lấy mạng của ta, ta cũng đoạt đi một con mắt của hắn." Đường Ân Nam tước chậm rãi nói: "Ba Lý Khắc, ta không hi vọng ngươi cùng đi qua lại hắn, minh bạch chưa? Ngươi phải giữ lấy khuôn phép làm người."
"Hiểu, phụ thân." Ba Lý Khắc cúi đầu nói.
"Hiểu là tốt rồi." Đường Ân Nam tước nói: "Ăn no đi, các ngươi phải ăn mau đi mau, để Tác Phỉ Á và Địch Áo lưu lại theo ta là tốt rồi."
Âu Cách Đăng và Ba Lý Khắc vốn đã đứng ngồi không yên, nghe được câu này bọn họ như nhận được ơn đại xá, lập tức đứng dậy cáo từ Đường Ân Nam tước. Lúc gần đi Ba Lý Khắc còn tàn bạo nhìn chằm chằm Tác Phỉ Á, hiển nhiên là hắn cho rằng Tác Phỉ Á đang tranh đoạt quyền lực với hắn.
Chờ thân ảnh Âu Cách Đăng và Ba Lý Khắc biến mất ngoài cửa, Tác Phỉ Á nhịn không được nữa, thấp giọng nói: "Phụ thân, ngài đang có ý gì?"
"Năm đó ta đã cảnh cáo Cơ Tư Nam tước, nếu như hắn hoặc là người của hắn dám bước vào lãnh địa của ta nửa bước, vậy thì giữa ta và hắn chỉ có một người có thể tiếp tục sống sót." Đường Ân Nam tước cầm lấy khăn ăn, cẩn thận lau miệng mình: "Bây giờ là thời điểm ta nên đi thực hiện lời hứa rồi." Tác Phỉ Á sợ ngây người, mặc dù nàng đã dự cảm sắp sửa bộc phát một trận xung đột kịch liệt, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
"Về phần Ba Lý Khắc, nhìn trên ân tình Khải Lỵ, ta đã lưu lại cho hắn một con đường sống, nhưng hắn đã cự tuyệt." Đường Ân đứng lên: "Địch Áo, hôm nay hai người các ngươi nên đi ngủ sớm, bắt đầu từ ngày mai, đoán chừng chúng ta sẽ rất bận rộn."
Mùa xuân trên Khắc Lý Tư bình nguyên vô cùng xanh tốt, mùa đông thê lương từ từ biến mất khỏi không gian hoang vu bát ngát, mây trắng mênh mông, cỏ lau dào dạt, đủ loại dã thú thảo nguyên không ngừng xuất hiện tạo thành một bức tranh sinh cơ bừng bừng.
Khí trời như vậy chính là thời điểm lữ hành tốt nhất.
Ở phương hướng đông nam bình nguyên, một con sói hoang nguyên đang nằm trong bụi cỏ chờ đợi con mồi, đột nhiên mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt, con sói hoang nguyên nhất thời thất kinh đứng lên nhắm phương hướng ngược lại bỏ chạy mất dạng.
Từ phía xa xa, một đội ngũ đang phi nhanh đến, gần vạn con ngựa cùng nhau phi nước đại tạo thành âm thanh giống như tiếng trống trận rền vang, tràn đầy uy thế.
Phía trước đội ngũ là một gã đại hán mập mạp chỉ có một con mắt, hắn bỗng nhiên ra hiệu cho cả đội ngũ ngừng lại.
"Cơ Tư đại nhân." Một gã kỵ sĩ giục ngựa đi tới bên cạnh đại hán độc nhãn, cười nói: "Nơi này chính là Khắc Lý Tư bình nguyên? Thật sự là địa phương tốt."
"Ừ, đúng là nơi này." Gã đại hán tên là Cơ Tư tham lam ngửi mùi cỏ thơm ngát ẩn trong không khí, dõi mắt nhìn quanh nói: "Mặc dù cằn cỗi hơn chỗ chúng ta, nhưng coi như là địa phương không tệ."